Ngày ba mươi tháng chạp khó có khi được một ngày nắng, không có gió bắc thổi qua, mặt trời ấm áp vô cùng.
Vừa ăn cơm sáng xong, trong sân Liễu gia đã chen đầy người không khí náo nhiệt bận rộn, mỗi người cầm một tờ giấy đỏ vây quanh, chờ cha Liễu viết giúp câu đối.
Trong trí nhớ, từ khi cha Liễu đọc sách cho tới nay, mỗi năm đều giúp người trong thôn viết câu đối xuân cũng không lấy tiền.
Liễu Nha Nhi mang một ghế băng nhỏ ra sân, vừa ngồi ngoài sân phơi năng vừa xem náo nhiệt.
Nông thôn thời cổ đại không có chương trình giải trí, nghe người nói nói bát quái chính là lạc thú vui nhất để giết thời gian của Liễu Nha Nhi.
Chỉ là người tới tìm cha Liễu viết câu đối xuân đều là nam nhân trong thôn, Liễu Nha Nhi nghe nửa ngày cũng không thấy có đề tài nào thú vị lại nâng ghế vào nhà.
“Nha Nhi muội nhìn đi!” Trong tay Tần Mộc là mấy dây pháo đốt.
Liễu Nha Nhi nhớ rõ hôm qua đi chợ nàng đã năn nỉ cha mua một ít pháo lại bị cha từ chối.
“Pháo hoa là cái gì?” Tần Mộc tò mò.
“Chờ sau này ta kiếm được tiền, sẽ mua pháo hoa cho Nha Nhi.” Tần Mộc nói rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Sau khi rối rắm một hồi hắn vẫn lựa chọn hỏi nàng xem sao.
Quả nhiên Nha Nhi cũng thích.
Dưới sự miêu tả của Liễu Nha Nhi dường như trong đầu Tần Mộc cũng hiện lên một ít hình ảnh.
“Cha Hổ Tử mua cho hắn!” Tần Mộc thấy Nha Nhi không ghét bỏ ngược lại còn tỏ ra thích thú trái tim treo cũng dần thả lỏng xuống.
Lúc hắn nhận được pháo đốt đã rối rắm rất lâu suy nghĩ có nên đưa cho Nha Nhi hay không.
“Nha Nhi không tin sao?”
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng xuyên tới đây cha Liễu từ chối nàng.
Mà lý do không đồng ý là do nàng còn nhỏ, nếu không cẩn thận bị thương thì không hay.
Tròng lòng Liễu Nha Nhi thầm bật cười, đúng là gần đèn thì sáng gần mực thì đen.
Tiểu shota* im lặng không nói chuyện lúc trước, ngày này làm bạn bên cạnh ca ca cũng đã học được chuyện vẽ bánh như vậy rồi.
Trong thôn các nữ hài nhìn thấy đốt pháo đều che lỗ tai lại chạy thật xa.
Nhưng Nha Nhi nhà bọn họ không giống người thường, hắn đã nghĩ có lẽ Nha Nhi cũng thích đốt pháo.
“Tần Mộc ca lấy ở đâu vậy?”
Liễu Nha Nhi vừa khua chân múa tay vừa giải thích pháo hoa là cái gì, pháo hoa nở rộ trong đêm tối đẹp đến mức nào.
Tần Mộc còn muốn biểu hiện sự quyết tâm của mình lại bị Liễu Đông Thanh đi tới kéo ra ngoài tìm đồng bọn.
“Pháo này để lại đây, ngày mai chúng ta lại đốt.
Đáng tiếc bây giờ chúng ta không có tiền, bằng không có thể mua một ít pháo hoa.”
Không còn chuyện gì để xem, Liễu Nha Nhi ra sau bếp giúp Tiền thị lột long nhãn.
Long nhãn cung hạt sen và táo đỏ nấu chè.
(Shota là từ chì các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống.
Nhìn chung, Loli và Shouta có nghĩa giống nhau chỉ khác, Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam.
)
“Tin chứ! Sao muội có thể không tin được? Muội chờ đến Tần Mộc kiếm được tiền mua pháo hoa cho muội.”
Chờ đến khí làm xong việc, cha Liễu mới dẫn mấy đưa trẻ ra sau núi.
Đầu tiên là đi tế bái tổ tiên Liễu gia và Liễu tổ phu, cha Liễu vừa hóa vàng mã vừa nói trong nhà tất cả đều tốt.
Nói có thể được ăn no mặc ấm còn có nhà mới.
Cha Liễu viết xong câu đối cho mấy vị hương thân đã qua buổi trưa.
Lúc này mới gọi Liễu Đông Thanh và Tần Mộc tới tổng vệ sinh.
Cũng may là nhà mới, quét dọn cũng không tốn mấy sức.
“Sao biểu ca lại tới đây có chuyện gì sao?”
“Được rồi, bóc nhiêu đây thôi, phần còn lại để hầm canh cho Nha Nhi ăn.” Tiền thị lấy long nhãn đã bóc xong cùng táo đỏ và hạt sen rửa sạch sau đó bảo vào nồi đất, chờ đến khi nấu cơm xong, bỏ lên bếp hầm một canh giờ là được rồi.
Quét dọn từ trong ra ngoài xong tiếp đó là dán câu đối.
Trộn bột mì làm hồ nhão, Liễu Đông Thanh trộn hồ nhão, Tần Mộc bôi lên câu đối cho cha Liễu treo lên.
Món chè này ở nhà nông bình thường một năm chỉ có thể uống một lần vào đại niên đêm ba mươi mà thôi.
Bái mộ tổ tiên xong lại tới mộ Lý thị.
Mấy đứa trẻ quỳ gối một bên, cha Liễu lại dong dài thêm một hồi nữa.
Lúc này Liễu Nha Nhi mới biết thì ra cha mình có thể nói nhiều như vậy.
Chờ đến khi bái tế cho Lý thị xong, cha Liễu lại để huynh muội Liễu Nha Nhi về nhà trước, một mình dẫn theo Tần Mộc về nhà viếng mồ mã Lưu thị và Tần Ngũ.
Lúc Liễu Nha Nhi về đến nhà nhìn thấy Từ An trong bếp đi ra.
Ngày tết là lúc vô cùng bận rộn sao biểu ca nàng lại tới đây.
Ngày ba mươi tất niên không chuẩn bị cơm trưa, nếu có đói bụng cũng chỉ ăn một ít đậu phộng rang hay bánh bột ngô lót dạ mà thôi.