Tháng chạp có vài đợt tuyết rơi, gió lạnh từ biên giới Tây Bắc thổi tới, lạnh lẽo khiến người ta chảy nước mũi.
May mắn Liễu gia có giường đất, thời gian này Liễu Nha Nhi hầu như không rời khỏi giường.
Thường xuyên gọi Hạ Mai nhà cách vách đến cùng nhau ngồi trên giường làm giày.
Nàng biết làm đế giày, chỉ cần dùng hồ nhão dính mấy tầng vải với nhau cho thật chặt là được.
Hai tỷ muội vừa làm giày vừa nói chuyện lại nghe thấy ngoài sân có tiếng mở cửa.
Liễu Nha Nhi đoán có lẽ là vị tức phụ bà tử nào lại đến nói chuyện phiếm với nãi nãi.
Dù sao trời mùa đông khắc nghiệt không có việc gì làm, trong nhà Liễu gia lại có giường đất.
Bỏ một ít đậu phộng rang vào túi mang thể một ửa đế giày tới Liễu gia hưởng ké giường đất một chút lại nói chuyện phiếm đương nhiên vô cùng thoải mái.
“Cút! Đừng làm bẩn nhà ta, cút nhanh đi cho ta.” Trong tiếng hô phẫn nộ của Tiền thị còn mang theo chán ghét.
Liễu Nha Nhi ngừng tay lại, nghĩ thầm người đến rốt cuộc là ai sao có thể chọc Tiền thị tức giận như vậy? Chẳng lẽ nương Phì Nha lại làm chuyện xấu gì sao? Bà nương này đúng là không biết nhớ đời, tháng chạp còn tới đây gây chuyện.
Thả mặt giày trong tay xuống, Liễu Nha Nhi thuận tay túm lấy cây chổi đặt cạnh cửa muốn đi giáo huấn Trương thị.
“Ai da, các hương thân mau đến xem con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa này xem, lão Tiền gia sinh ra, nuôi nàng ta mười mấy năm, nàng lại đối với lão Tiền gia như vậy.” Hai tay Vương thị không ngừng vỗ đất, khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
Vương thị ngồi dưới đất nghe Liễu Nha Nhi mở miệng nói, tức giận mắng: “Đúng là loại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, trưởng bối đang nói chuyện ngươi là cái thá gì mà xen mồm vào.”
Lúc này Liễu Nha Nhi xem như đã biết bà lão la lối lăn lộn khóc lóc ăn vạ trên đất là tẩu tử của Tiền thị, Vương thị.
Trước khi Tiền thị gả đến Tiểu Vương Trang đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Cung không biết Vương thị chui từ đâu ra đến Liễu gia tống tiền.
“Nãi nãi!” Liễu Nha Nhi hô lên, vội vàng đỡ lấy người, tức giận nói: “Nãi nãi ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi, còn nhà mẹ đẻ cái gì.
Ngươi là người già nhân lúc còn sớm mau cút đi bằng không đến khi cha ta về nhất định sẽ đánh các ngươi.”
Tiền thị đỏ mắt nhìn một già một trẻ trước mặt, hai tay nắm thành nắm đấm cơ thể hơi run rẩy, nhìn bà lão kia tức đến không nói thành lời.
Tuy không có vẻ kiêu ngạo như lúc trước, nhưng ngoài miệng vẫn không thuận theo không buông tha, mắng chửi: “Một tiểu nha đầu cũng dám nói chuyện với ta? Ta chính là cữu nãi nãi của ngươi.”
Nhưng đến khi ra sân lại là một bà lão lạ mặt.
Nhìn tuổi tác có vẻ lớn tuổi hơn Tiền thị khá nhiều, đôi mắt xếch lên có vẻ chanh chua khắc nghiệt.
“Phi! Ngươi lấy tư cách gì để xưng là trưởng bối? Ta không quen, nhanh cút cho ta.
Bằng không ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.” Liễu Nha Nhi nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra vẻ hung ác, không ngờ lại dọa được Vương thị.
Liễu Nha Nhi kéo góc áo Tiền thị, vừa định hỏi người này là ai, đã thân thấy bà lão kia không màng đất lạnh đặt mông xuống đất bắt đầu khóc thét: “Ai da, Tiền thị đáng chết không nhận nhà mẹ đẻ.
Mình ở nhà ngói cơm ngon rượu say, lại không mang đến sống chết của tử tôn Tiền gia.”
Bên cạnh bà lão còn tiểu nam hài mặc quần áo rách rưới, chảy nước mũi ròng ròng.
“Ngươi… Ngươi…” Tiền thị tức đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Ta xé nát miệng ngươi!” Nha đầu chết tiệt này lại dám nói bà ta chết rồi.
Nếu hôm nay không giáo huấn nha đầu chết tiệt này một chút, bà tà sẽ không còn là họ Vương.
“Cút! Ngươi cút cho ta!”
Vương thị bò từ trên đất dậy, lao về phía Liễu Nha Nhi.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng khí thế đó lại khiến Vương thị run rẩy.
Nhưng một người đã sống hơn nửa đời, sao có thể chịu được mình bị một đứa trẻ dọa cơ chứ?
“A! Ta chỉ có bà cô, không có cữu nãi nãi gì đó, đúng là người già rồi còn thích thiếp vàng lên mặt mình.
A! Không đúng, lúc trước ta đúng là có cữu nãi nãi.
Nhưng năm đó nãi nãi ta xuất giá, cữu nãi nãi của ta đã chết rồi.”
Nghe Tiền thị nói đến thư đoạn tuyệt lại nói đến chuyện muốn bẩm báo lên huyện nha, Vương thị bắt đầu hoảng sợ.
Hóa ra vừa rồi Vương thị muốn đuổi đánh Liễu Nha Nhi đã cầm đòn gánh từ trong nhà đi ra đánh lên người Vương thị.
Một túi tiền cũ nát ném trước mặt Vương thị.
Liễu Nha Nhi còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên trốn như thế nào lại nghe Vương thị kêu rên một tiếng, ngã ngồi trên đất.
Quay vào nhà, một dòng nước ấm lan tràn khắp toàn thân.
Liễu Nha Nhi bò lên giường đất, khó hiểu hỏi Tiền thị: “Nãi nãi, sao người lại cho bà ta tiền? Một đòn gánh của người cũng không tàn nhẫn chút nào, sao có thể cần tới năm trăm văn được.
Nếu bà ta được lợi, lần sau còn tới nữa chẳng phải còn rắc rối hơn sao?”
Liễu Nha Nhi nhanh chóng lướt qua.
Đánh nhau với Nha Nhi có thể phân cao thấp nhưng Vương thị lại là người trưởng thành, thể trạng đương nhiên có thể chiếm ưu thế hơn.
“Được rồi, Hạ Mai còn ở trong phòng chờ ngươi đó, ngươi đi chơi với nàng.
Nãi nãi tới vườn rau lấy một ít củ cải, buổi tối về hầm thịt cho Nha Nhi ăn.”
Liễu Nha Nhi gật đầu, à một tiếng, tỏ vẻ hiểu được.
“Bà ta không dám đến nữa đâu.
Bà ta chỉ thích ức hiếp người nhà, vừa nghe thấy ta muốn báo quan đã dọa bà ta nằm liệt một chỗ.
Về phần số tiền kia coi như tâm ý cuối cùng của nữ nhi trong nhà vậy.
Hài tử đó mới ba tuổi, trời lạnh như vậy lại mặc áo đơn rách nát.
Trong lòng ta, thật sự không thể tàn nhẫn được.” Tiền thị kéo tay Liễu Nha Nhi đặt trong lòng bàn tay mình xoa xoa.
Nhà đầu này, vừa rồi ra ngoài không mặc áo khoác, nhìn xem bị đông lạnh hết rồi.
“Giết người rồi! Sói mắt trắng muốn giết tẩu tử rồi!”
“Đây là 500 văn coi như tiền thuốc men chuyện ta đánh ngươi.
Sau này ngươi còn dám đến nhà ta, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi cũng không bỏ một đồng tiền thuốc.
Cút đi!” Tiền thị nói xong, không liếc mắt nhìn hai tổ tôn kia thê một cái quay vào nhà.
Vương thị cầm tiền, kéo tiểu tôn tử ra khỏi sân nhà Liễu gia.
Trước khi tới đây bà ta không nghĩ tới tiểu nha đầu yếu ớt vô năng năm đo, bây giờ lại có thể tự tin nói chuyện với mình như vậy.
Là do bà ta tính sai, chỉ là tốt xấu gì cũng lấy được năm trăm văn tiền, đủ cho bà ta sống một thời gian.
“Đừng gào nữa, cho tiểu tôn tử ngươi một chút thể diện đi.
Một ngày trước khi ta xuất giá ta và các ngươi đã ký công văn đoạn tuyệt quan hệ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bên trên còn có dấu tay của ngươi.
Công văn này không chỉ trong tộc, ngay cả huyện nha cũng có một phần.
Nếu ngươi còn muốn nháo nữa vậy đừng trách ta không niệm tình cũ tới huyện nha cáo trạng ngươi tự tiện vào nhà dân, dẫn ngươi vào đại lao.” Tiền thị ném đòn gánh xuống đất, xoay người vào nhà.
“Bang!”
Tiểu nam hài đứng bên cạnh, khuôn mặt bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, lúc này mới đi đến trước mặt Vương thị, nhẹ giọng hỏi: “Nãi nãi có đau không? Tiểu bảo thổi cho người.”
Nhìn bóng dáng Tiền thi tuy Vương thị không cam lòng lại không dám nháo lớn, im lặng bò từ trên đất dậy.
“Cảm ơn nãi nãi!”
“Đi đi!”
Trong phòng nhỏ, Hạ Mai còn vùi đầu làm đế giày.
Nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên hỏi Liễu Nha Nhi vừa xảy ra chuyện gì.
Liễu Nha Nhi nói đại khái qua một lần, Hạ Mai nghe xong cũng nghiến răng nghiến lợi nói Vương thị kia không phải là người.
Hai tỷ muội ở trong phòng câu được câu không nói chuyện một lúc, đến khi nhìn canh giờ đã không còn sớm, Hạ Mai mới đứng dậy nói là phải về nhà chuẩn bị làm cơm chiều.
Tiến người ra cửa cơn gió thổi qua, Liễu Nha Nhi ôm cánh tay rùng mình một cái.
Rõ ràng lúc trước nàng không cảm thấy lạnh như vậy, chẳng lẽ lại sắp có tuyết rồi sao.