Ngày mùng bốn tháng năm, thuyền rồng các huyện đã đến đông đủ, cùng đi còn có các phú thương từ nơi khác đến xem đua thuyền.
Lại đúng lúc gặp các thương nhân tới mua nước tương, trong lúc nhất thời tất cả các khách điểm ở thành Sài Tang đều kín người.
Có người không kiếm được khách điểm liền dứt khoát tá túc lại nhà dân.
“Lão quan, sao trong thành đột nhiên có nhiều người ngoài vậy? Năm trước ta cũng đến Sài Tang, nhưng trên đường cũng chỉ có vài người.” Phú thương nói chuyện hôm nay mới đến Sài Tang, khách điểm trong thành đã kín người, không còn cách nào hắn chỉ có thể bỏ ra ba mươi văn tiền ở nhờ nhà lão quan gia này một đêm.
Lão ông mang đồ ăn đặt lên bàn, cười nói: “Ngài tới sớm không bằng đến đúng lúc.
Đoan Ngọ ngày mai, sẽ tổ chức hội đua thuyền ở sông Lưu Tang chúng ta.
Chín huyện ở Vĩnh Bình đều có đội thuyền rồng tới đây.
Nếu khách quan không gấp, ngày mai có thể đi xem đua thuyền.
“Ta đã nói mà, sao đột nhiên có nhiều người như vậy, ta còn tưởng người huyện khác đều chuyển tới thành Sài Tang.”
“Sao có thể, tuy bây giờ cuộc sống đã tốt hơn một chút, nhưng dù sao Sài Tang cũng đã nghèo khó nhiều năm, thanh danh như vậy có ai lại chịu chuyển tới đây?” Lão ông lại rót thêm chén nước cho thương nhân.
Thương nhân kia cảm tạ, không đồng ý: “Theo ta thấy, không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Con người đều giống nhau, không có lý nào lại nghèo cả đời. Lại nói lần này ta tới đây, đường đi các ngươi làm đúng là rất tốt, vừa bằng phẳng lại bóng loáng, ta vào nam ra bắc nhiều như vậy còn chưa từng đi qua con đường nào tốt đến mức này. Hai bên đường còn trồng thêm cây đậu và cây mía. Nghe nói những thứ dân chúng trồng được, Liễu đại nhân đều mua lại hết có phải không?”
“Liễu đại nhân mua ở đâu, là Liễu đại tiểu thư. Chỉ là ngươi nói đúng, lúc trước khi mở rộng khai hoang, lão bà từ nhà ta nói không cần đóng thuế cũng muốn đi theo làm vài mẫu, nói để trồng rau cũng được, còn có thể bán chút đồ ăn lấy tiền. Không ngờ mấy năm nay đi theo trồng đậu, cũng kiếm được mấy lượng bạc.” Lão ông vừa nói vừa cười.
“Tri huyện các ngươi đúng là người có năng lực, chỉ hai ba năm đã có thể thay đổi thành Sài Tang đến mức này.”
Nghe thấy khách nhân khích lệ tri huyện đại nhân, lão ông nghiêm túc gật đầu: “Lời này khách quan nói rất đúng, nếu không có một nhà Liễu đại nhân, Sài Tang chúng ta sao có được hôm nay? Ngài không biết đâu, đại nhân chúng ta không chỉ làm đường mà còn dựng học đường, mấy đứa nhỏ đi học cũng không cần quà nhập học.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”
Huyện thừa nhóm có ganh tị có ghen ghét nhưng nhiều nhất vẫn là hâm mộ.
Có ai không muốn quê nhà của mình hay nơi mình nhậm chức có thể hưng thịnh phồng vinh.Tất cả các thuyền rồng đều đã đưa xuống nước, đại biểu các huyện nắm chặt mái chèo, tay trống cũng đứng thẳng mạnh mẽ đứng cuối đuôi thuyền, hai tay nắm cổ chùy, chỉ chờ Liễu tri huyện ra lệnh một tiếng.
Một chuỗi pháo trúc vừa vang lên, cha Liễu phát lệnh, tay trống nâng trên cao nghe lệnh lập tức bắt đầu.
“Tùng tùng ~ ” vang lên, tất cả thuyền rồng thi nhau lao về phía trước. Mà những tay trống ở đuôi thuyền cũng cố gắng đánh thật lớn.
Trên bờ khán giả điên cuồng hò hét, cổ vũ cho đội mình thích.Ngày hôm sau, ăn sáng xong Liễu Nha Nhi đi cùng cha Liễu tới đê Dương Liễu. Cha con hai người đi cũng không tính là muộn, nhưng mới vừa tới giờ Thìn, xung quang đê Dương Liễu đã chen đầy người.
Có người trong đội thuyền, có người xem náo nhiệt, còn có người buôn bán nhỏ, người nào cũng tinh thần phấn chấn. Vừa thấy cha con Liễu gia tới đây, không cần nha dịch dọn đường, đã có người lần lượt tự giác lui về sau nhường đường. Cha Liễu đi đến hỏi chuyện mọi người trước, lại dặn dò xem náo nhiệt thì xem nhưng phải đặt an toàn là trên hết.
Dặn dò quần chúng vây xem xong, lại mang theo các huyện thừa khác dẫn đội thuyền tới đi bái thần sông. Sau khi bái tế xong, lại chia thành ba phần thưởng đặt trên bàn.
Phần thưởng này là chín huyện cùng nhau góp lại.“Còn không phải sao? Học đường đều xây trong núi, mà người vào núi dạy học chính là nhi tử ruột của Liễu đại nhân.” Nói đến đây lão ông liền chép miệng. Hắn không nghĩ ra được vì sao công tử nhà tri huyện phải vào tận núi sâu chịu khổ.
“Liễu đại nhân đại nghĩa!”
Sài Tang thành không cấm đi lại ban đêm, nhưng còn chưa tới giờ Hợi, trong thành đã vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng vang.
Tất cả mọi người đi ngủ sớm, chuẩn bị tốt tinh thần ngày mai đại chiến một trận. Bọn họ chính là đại biểu cho vinh quang toàn huyện.Sông Lưu Tang có cây xung quanh không sợ nóng, người chạy theo thuyền rồng vô cùng náo nhiệt.
Cha Liễu cùng mấy huyện thừa ngồi trong túp lều ở đê Dương Liễu nói chuyện.
Những huyện thừa này đều là lần đầu tiền nhìn thấy cha Liễu, cũng là lần đầu tiên đến Sài Tang.
Bọn họ không nghĩ tới một nơi hoang dại chỉ nhắc đến tên đã khiến cho người khác lắc đầu thở dài ngao ngán trước đây, dưới sự quản lý của vị tri huyện này bây giờ lại có thể náo nhiệt như vậy.