Sau sự kiện đua thuyền rồng lần này, thanh danh của Sài Tang xem như lưu truyền khắp phủ Vĩnh Bình.
Nếu là trước kia, các huyện khác nhắc tới Sài Tang, trước hết sẽ nghĩ đến chính là “nghèo”, hoang vu, huyện nha đến cả quản sự cũng không có.
Chín huyện ở Vĩnh Bình ở đâu cũng có người Sài Tang đến chạy nạn.
Nhưng bây giờ nhắc tới Sài Tang chính là đường lớn bằng phẳng, chắc chắn vô cùng, nói là có để vật nặng đi qua cũng không lõm xuống.
Còn nhắc tới chỉ Sài Tang mới có nước tương, quý giá không nó, số lượng bán ra còn tốt vô cùng, thu hút rất nhiều thương nhân từ nơi khác đến, các thương hộ trong thành và bá tánh trồng đậu cũng được hưởng lợi.
Lại nói người có thể giúp Sài Tang thành như dáng vẻ bây giờ chính là Liễu tri huyện cùng con trai, con gái nhà Liễu tri huyện.
Những người chạy nạn lúc đầu còn do dự về quê nghe được tin này lập tức hạ quyết tâm quay về.
Cũng may, chưa qua ba năm, đồng ruộng vẫn còn là của bọn họ.
Tháng mười, một mẻ đậu mốc mới đưa vào nhà kho, Liễu Nha Nhi lại bắt đầu bận rộn chuyện vườn mía. Giống như năm trước, nếu muốn trồng mía phải đến nha môn đăng ký nhận số lượng, tới trước thì được trước nhận xong mới thôi.
Dựa theo mức độ tăng lên, năm nay có thể lấy được hai trăm mẫu giống mía. Liễu Nha Nhi cho rằng, sau khi có đậu nành và cây cải dầu việc mở rộng trồng mía của bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, năm nay tới đăng ký trồng mía vẫn là những người năm trước. Chẳng qua chó có mấy nhà lại nhận nhiều hơn năm trước rất nhiều. Chỉ mình nhà Hồ Lão Đại cũng đã nhận ba mươi mẫu mía.
“Năm trước Liễu đại nhân khởi động trồng cây mía, nhưng cũng không nói trồng mía để làm gì?” Có người thảo luận.
Một người khác tiếp lời: “Ai biết được? Ngươi nói cây mía này ngoại trừ để mấy đứa trẻ ăn cho ngọt miệng còn có thể làm gì? Làm thạch mật sao? Vậy phải tốn bao nhiêu cây mía mới có thể làm được một khối thạch mật? Chuyện này không phải lãng phí tiền bạc sao? Cũng không biết Liễu tiểu thư phí tâm phí lực vì cái gì?”
Tiền huyện thừa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Đại tiểu thư sao ngài không nói cho bọn họ tác dụng của cây mía này đi?”
“Tiền bá, tác dụng của cây mía, đến bây giờ ta cũng chưa nói cho ngài và Hồ bá sao có thể chiếu cáo thiên hạ? Ta cũng không phải không tin ngài và Hồ bá, chuyện này thật sự kinh thiên tử, để tránh phiền phức không cần tới tạm thời chỉ có thể cất giấu.” Liễu Nha Nhi cũng vô cùng bất đắc dĩ. Trước khi làm được mía đường, nàng cũng không dám lộ ra chút tiếng gió, sợ xảy ra sai lầm gì đó.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tiền huyện thừa và Hồ sư gia đều giật mình,sau đó trong lòng thầm có tính oán.Người khác bọn họ quản không được, nhưng những thân thích đó nhà mình, bọn họ nghĩ cách khuyên bọn họ trồng mía, ngày sau này có lẽ sẽ đại phú quý.
Cũng không biết Tiền hồ hai người khuyên như thế nào, hơn một nửa thân thích nhà bọn họ lại tới nhà môn nhận bảy mươi mẫu đất. Như vậy tính lên, sang năm trồng được một trăm bốn mươi bảy mẫu mía.
Cây mía phải chờ đến tháng ba năm sau mới bắt đầu trồng, thừa dịp thời gian này Liễu Nha Nhi lại dẫn người vào núi Bách Mộc.“Làm cái gì? Tiểu cô nương chưa gả không biết củi gạo, mắm muối quý giá. Dù sao nàng cũng là tiểu thư quan già, không lo ăn không lộn, nàng muốn làm gì thì làm, ta đi trồng đậu nành và cải dầu, tranh thủ cơ hội còn hai năm miễn thuế chỉ một năm gieo trồng cũng có thể tích cóp được bảy tám lượng bạc đó.”
“Còn không phải sao, ta cũng nghĩ như vậy!”
Thính đường, Liễu Nha Nhi nghe Tiền huyện thừa bẩm báo, có chút hận sắt không thành thép, trong giọng nói mang theo một chút giận dỗi: “Cha người viết một phần bố cáo dán ra ngoài, bắt đầu từ năm sau nếu có người muốn trồng mía, để tự hắn mua giống, trong huyện không cung cấp nữa.”Núi Bách Mộc điều kiện tự nhiên vượt trồi, là nơi tuyệt vời để trồng trà. Từ sau lần trước đến đây, trong lòng nàng đã sớm có tính toán này.
Sau khi trở về, nàng bế quan đọc sách, lại thương lượng với cha Liễu một hồi, lại mời thêm một lão nông có kinh nghiệm phong phú đi cùng tới núi Bách Mộc khảo sát thực địa, lại xác định tình hình lá trà như thế nào mới đánh nhịp cuối cùng.
Nhưng trong núi không giống như ở đồng bằng, nhà nào cũng có, có quy về cá nhân cũng có quy về nhà nước. Để giải quyết vấn đề sinh kế của người miền núi, Liễu Nha Nhi dứt khoát cắn răng thầu lại mấy ngọn núi thích hợp để trồng trà. Làm ngày ở vùng núi, từ trồng, hái, xào chế đề để người ở đây làm, làm một ngày công trả một ngày công.“ Nha nhi, này…”
Liễu Nha Nhi có chút tức giận nói: “Cơ hội cũng đã chuẩn bị cho bọn họ rồi, không có lý nào còn đút cơm đến miệng hắn, hắn không ăn chúng ta còn phải dỗ hắn. Người đối với thành Sài Tang như thế nào, trong lòng bọn họ đều rõ. Chúng ta cũng đã nói bọn họ trồng ra sẽ thu mua lại toàn bộ. Nhưng kết quả thì sao. Nói đến cùng, vẫn là do bọn họ không hoàn toàn tín nhiệm người, cũng là không tin tưởng con.”
“Người ta đều nói gan lớn no chết, nhát gan đói chết! Nếu bọn họ muốn an ổn, vậy cứ tiếp tục an ổn đi, chỉ trồng đậu nành và cải dầu cũng có thể giải quyết ấm no”