Editor: Gấc.
Những ngày tiếp theo của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Nghê Ưu vẫn luôn ở bên Nam Chi và Thư Ngữ.
Thư Ngữ và Nam Chi mang đến rất nhiều đồ mà Nghê Ưu thích ăn, đặc biệt là bánh su kem, đó là món Nghê Ưu thích nhất.
Đến khi phải tạm biệt Nam Chi và Thư Ngữ, Nghê Ưu rất lưu luyến.
Nam Chi an ủi: “Ưu Ưu đừng buồn, có cơ hội thì bọn mình sẽ lại đến thăm cậu.”
Lúc này, nỗi buồn trong lòng Nghê Ưu mới giảm bớt một chút, cô kìm nén nước mắt và vẫy tay với hai người họ, nhìn họ rời đi.
…
Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, lại đi học.
Nghê Ưu vẫn như cũ, cô vẫn tiếp tục đi làm thêm, buổi trưa có thời gian thì cô đi làm thêm ở cửa hàng bánh kem, bán bánh su kem.
“Xin chào, xin hỏi bạn cần gì?” Nghê Ưu thấy có người vào thì lịch sự hỏi.
Giọng nói trong trẻo của chàng trai rơi vào tai Nghê Ưu: “Một túi bánh su kem.”
Nghê Ưu ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Trình Phù: “Trùng hợp quá.”
Trình Phù trả tiền: “Ừm, trùng hợp thật, buổi trưa mà còn chăm chỉ vậy sao?”
Nghê Ưu nói: “Đúng vậy.”
Trình Phù đưa bánh su kem trong tay cho Nghê Ưu: “Mời cậu, ăn đi.”
Nghê Ưu do dự nói: “Cậu không ăn à?”
“Cố ý mua cho cậu đấy.” Trình Phù mỉm cười, đặt bánh su kem vào tay Nghê Ưu: “Nhớ ăn luôn nhé.”
Không chờ Nghê Ưu nói chuyện, Trình Phù đã rời đi rồi.
Nhìn bánh su kem trên bàn, Nghê Ưu thỏa mãn cong môi.
…
Trước giờ vào học của buổi chiều, Nghê Ưu đến trường, cô ngồi vào chỗ của mình rồi lấy sách trong ngăn bàn ra.
Cô sờ được một thứ mềm mềm, lấy ra xem thì là một con rắn chết.
Người đi ngang qua nhìn thấy con rắn chết trong tay Nghê Ưu thì sợ hết cả hồn.
“A!!”
“Rắn!! Có rắn!!”
“A a a a! Sao trong lớp lại có rắn?!”
Bầu không khí trong lớp được bao trùm bởi sự hoảng sợ, mà Ngô Hữu Đan lại rất hài lòng với kết quả này.
Nghê Ưu nhìn về phía Ngô Hữu Đan với vẻ không vui.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nghê Ưu, khóe môi Ngô Hữu Đan đang cong lên thì bỗng cứng đờ lại.
Dưới sự chú ý của cả lớp, Nghê Ưu vứt con rắn chết vào thùng rác.
Cô thờ ơ nói: “Chỉ biết làm loại chuyện vô nghĩa thế này thôi à?”
Nghê Ưu ngồi lại về vị trí của mình với vẻ hờ hững, do đó mới không thể thấy được sắc mặt của cô có một chút sợ hãi.
Ngô Hữu Đan cắn chặt răng, rốt cuộc là làm sai bước nào?
Vì sao Nghê Ưu lại không sợ rắn chết?
Tức quá!
Sau khi tan học, Nghê Ưu rời khỏi khuôn viên trường, lại tình cờ gặp được Trình Phù.
Trình Phù nhìn thấy cô thì mỉm cười chào cô: “Nghê Ưu, đi cùng không?”
Bên cạnh Trình Phù còn có Tề Thiên Du, Nghê Ưu hơi do dự.
Nếu đổi thành bình thường, chắc chắn cô sẽ đi cùng Trình Phù mà không hề do dự.
Tề Thiên Du nhìn ra được suy nghĩ của Nghê Ưu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao vậy, Ưu Ưu, ngại đi cùng à?”
Nghê Ưu bĩu môi, sau đó cô to gan đi vào giữa hai người: “Đi thôi.”
Cô không sợ chút nào.
“Nghê Ưu, còn 20 ngày nữa là tới kỳ thi giữa kỳ, cậu có thể bắt đầu dạy thêm cho mình được không?” Trình Phù đi bên cạnh Nghê Ưu rồi hỏi.
Nghê Ưu gật đầu nói: “Được thôi, ngày mai mình sẽ bắt đầu giúp cậu.”
Trình Phù nói: “Vậy tối mai tan học gặp ở cổng trường.”
Tề Thiên Du ở bên cạnh vẫn luôn tập trung lắng nghe, sau đó anh ấy cảm thán rằng Trình Phù càng ngày càng lợi hại rồi, lúc này là muốn trực tiếp bắt đầu rồi.
…
Một thời gian rất dài kể từ đó, sau khi tan học vào buổi tối, Nghê Ưu đều sẽ đi cùng Trình Phù và dạy kèm cho anh.
Đôi lúc thời gian học thêm quá muộn và về nhà không an toàn, Trình Phù sẽ bảo Nghê Ưu ở lại nhà anh.
Nghê Ưu nghĩ thành tích của Trình Phù quả thực rất tốt, nhưng tại sao vẫn cần cô dạy thêm?
Khi gần đến kỳ thi giữa kỳ, Nghê Ưu tưởng sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa, kết quả là vào ngày cô trực nhật, lúc đi đổ rác thì cô bị một chàng trai bám lấy.
Còn có một cô gái khác trực nhật với cô, nhưng lại không muốn đi đổ rác, nên Nghê Ưu chỉ có thể đi đổ một mình.
Nghê Ưu mới vừa đổ rác xong thì đã bị một chàng trai quấn lấy.
“Cậu làm gì đấy?”
Giọng nói tức giận của Nghê Ưu không hề có sức uy hiếp, lọt vào tai của chàng trai lại biến thành giọng điệu mềm mại.
Chàng trai cười rất nham hiểm: “Làm gì à, Nghê Ưu, để tôi chạm vào một chút cũng không được sao?”
“Tôi thấy cậu có thể qua đêm ở nhà chàng trai khác, sao lại không cho tôi chạm vào?”
Lời kia vừa thốt ra, đã hoàn toàn giẫm vào điểm cấm kỵ của Nghê Ưu, cô quay người lại, giữ chặt lấy chàng trai rồi úp thẳng thùng rác lên đầu cậu ta.
Chàng trai sợ hãi hét lên: “A!! Đứa con gái thối tha này!! Mày làm gì đấy?!”
Nghê Ưu thản nhiên nói: “Tôi biết cậu là ai, cậu là bạn trai của Ngô Hữu Đan, đúng không?”
“Ôi, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, ánh mắt của Ngô Hữu Đan tệ chết đi được.”
Chàng trai vẫn đang giãy giụa, Nghê Ưu duỗi chân đá vào mông cậu ta.
Chàng trai ngã xuống đất, Nghê Ưu bình tĩnh cầm thùng rác lên: “Đừng tới làm phiền tôi, lần sau không chỉ là bị đạp thôi đâu.”
Sau khi nói ra những lời này, Nghê Ưu rời đi.
Chàng trai quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, cậu ta siết chặt nắm tay: “Nghê Ưu! Mày chờ đó cho tao!”