Editor: Gấc.
Lúc Nghê Ưu vừa vào đến lớp học, đột nhiên có một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Nghê Ưu không kịp đề phòng nên bị tạt ướt hết cả người.
Nước rất lạnh, còn có mùi thối.
“Nghê Ưu! Cậu có bản lĩnh thật đấy! Làm việc tốt thì không làm, cứ nhất quyết phải làm người thứ ba!”
Đối mặt với lời chửi mắng của Ngô Hữu Đan, giọng điệu cô ta vẫn tệ như cũ.
Trương Kỳ Tử ở bên cạnh không nói gì.
Nghê Ưu lau nước trên mặt đi rồi hít một hơi thật sâu: “Ngô Hữu Đan, cậu không quản lý bạn trai của mình cho kỹ, lại còn tới trách tôi?”
Nghê Ưu ném thùng rác xuống trước mặt Ngô Hữu Đan, giọng nói lạnh như băng, khí thế không hề suy giảm: “Tôi nhịn hết lần này đến lần khác, không phải là để cậu láo xược gấp bội.”
Ngô Hữu Đan giật mình trước khí thế bất thình lình này của Nghê Ưu, bình thường Nghê Ưu giống như quả hồng mềm, sao giờ lại hùng hổ đáng sợ vậy chứ.
Ngô Hữu Đan ổn định lại nỗi sợ trong lòng, sau đó cô ta mắng: “Đúng là có bệnh!”
Nghê Ưu đi lướt qua Ngô Hữu Đan, cầm lấy đồ của mình rồi rời khỏi lớp học mà không hề quay đầu lại.
Sau khi ra khỏi khuôn viên trường, gió lạnh thổi qua, khiến Nghê Ưu lạnh đến nỗi run cầm cập.
Lạnh quá.
Nghê Ưu nhanh chóng chạy về nhà và tắm nước nóng.
Không thể không nói, Ngô Hữu Đan quá độc ác rồi, vậy mà lại dám dùng nước lạnh như vậy để tạt cô.
“Ha…”
Nghê Ưu khịt mũi, cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.
Cô nghĩ thầm, không phải là bị cảm đấy chứ?
Thể lực của Nghê Ưu vẫn luôn yếu ớt, bình thường rất dễ bị cảm.
Nếu cô bị cảm thì sẽ không thể nào tham gia được kỳ thi giữa kỳ ngày mai.
Nghê Ưu lập tức đi uống một cốc nước ấm rồi bò đi ôn tập.
…
Hôm sau thi giữa kỳ, Nghê Ưu không tới trường.
Buổi trưa, sau khi tan học, Trình Phù vốn định tìm Nghê Ưu ăn cơm cùng, nhưng anh lại không nhìn thấy Nghê Ưu đâu.
Anh tưởng Nghê Ưu đã đi trước rồi. Sau khi kỳ thi vào buổi chiều kết thúc, anh lại đi tìm Nghê Ưu, nhưng vẫn không thấy cô đâu.
“Đi nhanh vậy ư?”
Trình Phù đứng chờ ở cổng trường, người trong trường gần như đã đi về hết rồi.
Đột nhiên, anh bắt gặp một bóng dáng hơi quen thuộc, Trình Phù chạy tới và chặn đường Trương Kỳ Tử.
“Chào cậu, xin hỏi cậu biết Nghê Ưu ở đâu không?”
Suốt cả ngày hôm nay Nghê Ưu không trả lời tin nhắn của Trình Phù, nên anh có hơi lo lắng.
Trương Kỳ Tử hơi rụt rè sợ hãi, cô ta định rời đi: “Tôi, tôi không biết, đừng tìm tôi.”
Trình Phù nhíu mày lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Kỳ Tử, mang theo chút thăm dò: “Cậu thật sự không biết cậu ấy ở đâu ư?!”
“Nghê Ưu đã không trả lời tin nhắn của tôi được 1 ngày rồi.”
Trương Kỳ Tử nắm chặt góc áo, bởi vì cô ta thật sự không chịu được ánh mắt của Trình Phù nên đã nói hết những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua cho anh biết.
Lúc Trình Phù nghe được, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sau đó anh rời đi.
…
Khi Trình Phù chạy tới lớp của Nghê Ưu, Ngô Hữu Đan vẫn còn đang nói chuyện với bạn bè.
Thấy Trình Phù tới, khuôn mặt của Ngô Hữu Đan lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng Trình Phù lại xách một xô nước bẩn theo, không hề do dự mà tạt thẳng vào cô ta.
Không chỉ Ngô Hữu Đan, mà ngay cả những người bên cạnh cũng ngơ cả người.
“Trình Phù… Cậu làm gì vậy…?”
Trình Phù ném xô nước trong tay xuống, giọng điệu hung dữ, không còn dịu dàng như mọi người từng thấy trước đây: “Ngại quá, trượt tay.”
“À, suýt chút nữa quên nói cho mấy người, Nghê Ưu là bạn gái của tôi, nếu lại để tôi phát hiện mấy người làm những trò như vậy với cậu ấy thì không còn may mắn như lần này đâu.”
Trình Phù nói xong thì rời đi ngay, không hề cho Ngô Hữu Đan cơ hội nói chuyện.
“A a a a!!!”
Ngô Hữu Đan tức đến nỗi đỏ cả mặt, cô ta siết chặt nắm tay, ra sức đấm vào bàn.
“Tức quá!!!”
…
Sau khi Trình Phù rời khỏi trường, anh tìm được nhà Nghê Ưu nhờ sự trợ giúp của Tề Thiên Du.
Trình Phù đứng ở trước cửa nhà Nghê Ưu do dự một lát, cuối cùng vẫn duỗi tay ra và gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa mở ra, sắc mặt Nghê Ưu tái nhợt, khi nhìn thấy là Trình Phù thì cô hơi kinh ngạc.
“Trình Phù?”
Trình Phù xách một túi đồ ăn tới, anh mỉm cười nói với Nghê Ưu: “Mình đến thăm cậu.”
Nghê Ưu đẩy cửa ra, nhường chỗ cho Trình Phù đi vào, cô ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Vào đi.”
Sau khi bước vào, Trình Phù quan sát chỗ ở của Nghê Ưu, nơi này rất nhỏ, chỉ hợp ở một mình.
Anh từng nghe Tề Thiên Du kể rằng từ bé Nghê Ưu đã sống một mình rồi, ăn uống thì không đàng hoàng. Nếu không phải quen biết mấy người Nam Chi thì e rằng cuộc sống của cô còn khó khăn hơn hiện tại nhiều.
Nghe được hoàn cảnh sống của Nghê Ưu thì Trình Phù rất đau lòng cho cô.
Chẳng trách cô lại gầy như vậy, trông rất yếu ớt và nhỏ bé, đã vậy ngày nào cũng đi làm thêm rất nhiều.
“Khụ khụ khụ…”
Nghê Ưu không cố được nữa, cơ thể của cô ngã ra phía sau, Trình Phù nhanh tay đỡ lấy cô.
Tay anh nhẹ nhàng sờ lên trán của Nghê Ưu, vừa chạm vào, Trình Phù đã vô cùng kinh ngạc: “Nóng thế?”
“Mình không sao…”
Nghê Ưu hơi buồn ngủ, bây giờ cô rất muốn ngủ.
Giọng điệu Trình Phù vội vã: “Không được, trán cậu nóng quá, cậu không đi bệnh viện à?”
Nghê Ưu lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không, không cần…”
Trình Phù tức giận, anh bế Nghê Ưu lên, thấp giọng nói: “Mình đưa cậu đến bệnh viện.”
Trình Phù sốt ruột đưa Nghê Ưu tới bệnh viện, bác sĩ quan sát tình trạng thể chất của Nghê Ưu xong thì sắp giận đến nỗi xù hết cả lông lên luôn rồi.
“Cậu nhóc, chậm một chút nữa là có lẽ cô bé này sẽ không chịu nổi rồi.”
“Thể trạng của cô bé này rất kém, cậu là bạn trai của cô bé à? Sao không chăm sóc cho đàng hoàng, cả người toàn bệnh tật.”
Trình Phù chân thành xin lỗi: “Xin lỗi.”
Nghê Ưu đang truyền dịch, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cô xin lỗi Trình Phù: “Trình Phù, xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
“Việc này có gì mà làm phiền hay không làm phiền?” Trình Phù thật sự cảm thấy Nghê Ưu hơi ngốc, anh quỳ một chân xuống trước mặt Nghê Ưu, dịu dàng nói: “Ở chỗ mình, sức khỏe của cậu chính là thứ quan trọng nhất.”
“Sao không thể chăm sóc bản thân cho tốt?”
Trình Phù cảm thấy rất bất lực, anh cực kỳ hy vọng rằng mình có thể ở cạnh Nghê Ưu mãi mãi và chăm sóc cô như thế này.
Nghê Ưu mím môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trình Phù: “Trình Phù, cậu giận à?”
Không biết vì sao, cô hơi sợ Trình Phù sẽ giận, cô không muốn làm Trình Phù tức giận, nếu Trình Phù tức giận thì liệu anh có để ý tới cô nữa không?
Trong lòng Nghê Ưu rất sợ hãi, cô không muốn đánh mất Trình Phù.
Lúc Trình Phù im lặng không lên tiếng, Nghê Ưu duỗi tay phải ra và nắm chặt lấy cánh tay của Trình Phù, ngoan ngoãn nói: “Trình Phù, mình sai rồi, lần sau mình chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân, cậu…”
“Cậu đừng phớt lờ mình nhé?”
Trình Phù vươn tay, xoa đầu Nghê Ưu, ánh mắt chứa đầy sự đau lòng: “Sao mình lại nỡ giận cậu chứ?”
“Mình chỉ bực bội…”
“Bực bội vì bản thân không chăm sóc tốt cho cậu.”
Khi biết được chỗ ở của Nghê Ưu thì trong lòng Trình Phù càng mất cân bằng hơn.
Nghê Ưu thấy Trình Phù như vậy thì lẩm bẩm: “Trình Phù…”
Ngón tay của Trình Phù cuộn lại, sau đó anh đưa ra quyết định sẽ nói ra hết những lời đã giấu ở trong lòng từ rất lâu.
“Nghê Ưu, sống chung với mình đi.”
“Mình muốn ở bên cạnh cậu, muốn chăm sóc cậu.”
Khi nói đến câu tiếp theo, trong lòng Trình Phù vừa chờ mong vừa lo sợ: “Cho mình một cơ hội…”
“Được không?”
Những lời này đã đánh trúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Nghê Ưu, cô hơi băn khoăn trước câu nói của Trình Phù.
Rốt cuộc là tại sao Trình Phù lại muốn làm vậy, bày tỏ tình cảm như vậy, là thật lòng, hay là hứng thú nhất thời?
Nghê Ưu rất sợ hãi mất đi, có đôi khi cô rất nhạy cảm.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kiên định của Trình Phù, Nghê Ưu vẫn lựa chọn sẽ nghe theo con tim.
“Được.”
Trình Phù đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận lời từ chối của Nghê Ưu rồi, nhưng đối phương bỗng nói một chữ được, khiến anh đột nhiên không kịp đề phòng.
Giờ phút này, trong lòng Trình Phù ngọt như mật, tâm trạng vui sướng sắp lấp đầy cõi lòng rồi, anh kiềm chế đôi tay run rẩy của mình, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Thật sao?”
Nghê Ưu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ừ.”
Nhận được câu trả lời chính xác, khóe môi Trình Phù khẽ cong lên.
Anh vươn tay, cưng chiều xoa đầu Nghê Ưu: “Anh đi mua chút cháo cho em, chờ anh.”
Trình Phù đứng dậy rời đi, Nghê Ưu nhìn bước chân vội vàng của anh, còn suýt chút nữa loạng choạng té ngã, khiến cô không nhịn được cười.
Sau khi Trình Phù rời khỏi bệnh viện thì khóe môi thật sự không thể kiềm chế được nữa rồi. Anh bỗng nhiên bật cười, giống như một thằng ngốc vậy.
Cuối cùng.
Cũng được như mong muốn rồi.