Loạn Nhịp Vì Người

Chương 16



Ký ức đã lâu bỗng nhiên thức giấc.

Hôm sau là thứ hai, sau khi kết thúc buổi tự học, văn phòng hội sinh viên tiến hành cuộc họp thường kỳ. Nội dung chủ yếu của cuộc họp thường kỳ lần này là đào tạo viết bản thảo tin tức đến từ chủ nhiệm văn phòng Nguyên Ngưng, Tùy Mộng bên bộ ngoại liên và phó bộ trưởng bộ tuyên truyền đều dẫn theo vài cán sự đến dự thính, thuận tiện giao lưu trau dồi tình cảm.

Thời Ý cũng là thành viên từ bộ ngoại liên đến.

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, tụm năm tụm ba vây quanh các bộ trưởng, hoặc là lôi kéo tay các bạn học khác có giao tình tốt lui ra khỏi phòng học.

Phó Tư Điềm nhìn điệu bộ không nhanh không chậm của Thời Ý, cố ý chậm lại động tác dọn đồ, kì kèo đến cuối rồi ra khỏi phòng học cùng Thời Ý.

Phòng học hai bên hành lang đều đã tắt đèn, xung quanh yên tĩnh. Một nhóm những người trong bộ cười cười nói nói đi cùng nhau phía trước, Phó Tư Điềm và Thời Ý rớt xuống phía sau, khoảng cách không xa không gần, im lặng.

Tìm đại chuyện gì đó để nói đi, trong lòng Phó Tư Điềm bồn chồn, mặt không biến sắc thu hẹp khoảng cách với Thời Ý.

“Cậu…”

“Cậu…”

Gần như trùng với âm thanh của Phó Tư Điềm, giọng Thời Ý vang lên trong không khí. Phó Tư Điềm quay đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý cũng nghiêng đầu nhìn cô, cả hai đều bất ngờ.

“Cậu nói trước.” Khóe môi Thời Ý giương nhẹ khó có thể nhận ra.

Phó Tư Điềm cúi đầu mím môi cười, lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Thời Ý: “Ăn kẹo không? Ban nãy mình đến phòng học đầu tiên, chủ nhiệm thưởng cho mình đó.”

Cô khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, như đang hiến dâng vật quý. Thời Ý là người không thích nhận đồ của người khác, nhưng khoảnh khắc này cô ấy lại có chút không thể từ chối.

Cô ấy hỏi: “Chỉ có một viên, cậu không ăn à?”

Phó Tư Điềm nghe được sự dao động trong lời nói của Thời Ý, lột một nửa giấy gói kẹo, nâng lên đưa đến trước mặt Thởi Ý: “Không phải chỉ có một viên, mình ăn rồi.”

Thời Ý thịnh tình không thể chối từ, đưa tay nhận lấy viên kẹo, hé môi cắn vào.

Là kẹo mềm, nhai nuốt từ từ, cũng khá là ngọt.

Phó Tư Điềm nhìn quai hàm cô ấy động đậy, bớt đi rất nhiều cảm giác xa cách, dù không ăn kẹo cũng cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng.

“Ban nãy cậu định nói gì?” Phó Tư Điềm đợi cô ấy ăn xong mới hỏi.

Thời Ý hồi tưởng lại một chút, mới đáp: “Định hỏi cậu về chuyện đi khảo sát địa hình thứ bảy này.”

“Hử?”

Thời Ý nói: “Núi Chu Hổ và bãi biển Đảo Xanh cách trường chúng ta rất xa, khoảng cách giữa hai chỗ này cũng xa, cho nên việc khảo sát địa hình chắc là phải tốn cỡ một ngày, có tiện cho giờ giấc của cậu không?” Núi Chu Hổ và bãi biển Đảo Xanh là hai nơi mà bọn họ chọn.

“Bên mình không thành vấn đề.” Cô đã báo trước với Trần Hi Trúc về việc để trống ngày hôm đó.

“Vậy bây giờ có hai cách để di chuyển. Một cái là chúng ta đón xe buýt từ trường học, mình đã tra tuyến đường rồi, dọc đường phải đổi trạm, từ trường đến núi Chu Hổ tốn tầm một tiếng, từ núi Chu Hổ đến bãi biển Đảo Xanh là nửa tiếng, từ bãi biển Đảo Xanh quay trở lại trường học cũng gần một tiếng. Cậu có bị say xe không?”

Phó Tư Điềm hơi giật mình, lí nhí: “Mình cũng ổn, không sao.”

Trong lòng Thời Ý sáng tỏ. Vì thế cô ấy nói tiếp cách thứ hai: “Mình lái xe cũng được, nếu như vậy thì thời gian đi đường sẽ rút ngắn hơn nhiều, thoải mái hơn. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu phải yên tâm với kỹ năng lái xe của mình.”

Lần này Phó Tư Điềm hết hồn còn rõ hơn, hỏi: “Cậu có bằng lái?”

Thời Ý nói: “Ừ, vừa lấy được ba tháng.”

Phó Tư Điềm không trả lời. Trong lòng cô một phần cảm thấy Thời Ý thật là lợi hại, một phần lại thấy cảm giác khoảng cách vừa mới biến mất một chút ban nãy dường như chỉ là ảo giác, khoảng cách của cô và Thời Ý lại trở nên xa xôi rồi.

Thời Ý cho rằng cô sợ, thỏa hiệp: “Vầy đi, mình tìm tài xế chở hai đứa, cậu thấy được không?”

Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Không cần không cần, mình tin tưởng kỹ năng lái xe của cậu, không cần làm phiền người khác. Nếu cậu tiện thì đành làm phiền cậu rồi.”

Thời Ý nhắc nhở: “Từ hồi mình lấy được bằng lái đến giờ cũng chưa từng lái đường dài như vậy. Vậy cũng không sao à?”

Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, Phó Tư Điềm lại nghe ra một chút trêu chọc. Cô oán thầm, sao giống như đang cố tình dọa mình vậy?

Cô cười thật tươi, trả lời một cách đầy tin tưởng: “Không sao hết, mình tin cậu.”

Thời Ý nheo mắt nhìn cô, một lần nữa xác nhận, nụ cười của Phó Tư Điềm thật sự rất có sức hút.

“Vậy 8 giờ sáng thứ bảy, mình chờ cậu ở cổng tòa số 2, chúng ta lái xe đi.”

“Ừm.”

Sau khi về ký túc xá, Phó Tư Điềm thắc thỏm đến tận lúc đi ngủ, thứ bảy này mặc đồ gì coi cho được đây?

Tuy lần này cũng không phải hẹn hò, nhưng tính đi tính lại thì lần này coi như là lần đầu tiên cô và Thời Ý đi chơi riêng với nhau.

Trong đầu cô lần lượt phối thử mớ quần áo không nhiều lắm của mình, cuối cùng xác định được, hồi năm mới, chân váy lưng cao Tiểu Ngư mặc được một lần thì chê sau đó cho cô, phối với áo len màu be, mũ nồi màu đỏ rượu, mua thêm một đôi giày da phối với tất dài, hẳn là siêu tuyệt.

Cô nhẩm tính số tiền sinh hoạt và tiền làm thêm dành dụm được trong tay, đã gần cuối tháng, tiết kiệm thêm một chút chắc cũng ổn.

Ừm, tốt nhất là còn phải mua thêm một đôi bông tai nữa. Trước khi ngủ cô mơ mơ màng màng nghĩ đến chuyện này.

Sự thật chứng minh gu ăn mặc của cô khá ổn. Thứ bảy cô mặc đồ như đã chuẩn bị trước đó, xinh đẹp thanh thuần bước ra khỏi cửa chào hỏi với dì quản lý ký túc xá, dì quản lý ký túc xá còn tò mò: “Wow, sáng sớm ăn mặc đẹp như vậy là đi đâu đây?”

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm chúm chím, xấu hổ không nói. Cô ra khỏi cổng ký túc xá, vừa nhìn ra ngoài rào chắn vừa bước đi nhẹ nhàng tiến về phía cổng trường.

Thời Ý đã đến rồi, xe đậu ở đối diện cổng trường, nhìn thấy Phó Tư Điềm bước ra khỏi cổng liền nhấp nháy đèn trước xe để ra hiệu.

Là một chiếc Audi màu trắng bóng loáng. Thời Ý hạ kính xe, sắc mặt thản nhiên vẫy tay với cô: “Ở đây.”

Tay Phó Tư Điềm bất giác nắm chặt dây đeo túi xách trước người, bước chân chậm lại đi đến bên cạnh cửa kính: “Ghế phó lái hả?”

“Ừ.” Thời Ý mở khóa cửa xe.

Phó Tư Điềm di chuyển sang bên phía ghế phó lái, mở cửa leo lên xe, dè dặt đặt chân trái, thân mình, chân phải vào xe, cố gắng đóng cửa xe thật là nhẹ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi xe ô tô, cũng là lần đầu tiên cô ngồi ở vị trí phó lái.

“Cậu chờ lâu không?” Cố hết sức ra vẻ tự nhiên hỏi Thời Ý.

Thời Ý nói: “Không lâu, mình cũng vừa mới đến thôi.”

Tầm mắt Phó Tư Điềm chạm đến dây an toàn trên người Thời Ý, nhận ra bản thân suýt nữa là quên mất việc này, vội vàng nghiêng đầu tìm dây an toàn trên ghế.

Là cái này đi? Chỉ có mỗi cái dây này. Phó Tư Điềm bồn chồn, bắt chước trong TV kéo dây an toàn ra. Nhưng mà, nhưng mà làm sao để quấn nó qua người, cài chỗ nào?

Cô cầm dây an toàn, căng thẳng quan sát, cảm thấy cả khuôn mặt mình đang nóng lên.

Một mùi hương phảng phất qua chóp mũi, năm ngón tay thon dài của Thời Ý chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, cầm lấy dây an toàn của cô. Phó Tư Điềm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Thời Ý phóng đại trước mắt mình, lông mi rũ xuống, vừa dài vừa dày, “Mình làm cho. Chốt khóa dây an toàn xe này hơi lỏng, hay bị trượt về phía sau lắm, khó thắt.”

Giọng cô ấy rất bình thường. Bình thường xem trên TV chỉ cần đơn giản kéo ra cài lại cái là xong, Thời Ý kéo kéo vài giây mới xong. Là cố ý cho mình bậc thang đi xuống phải không? Phó Tư Điềm nhìn gương mặt Thời Ý không dời mắt, tim đập thình thịch, có chút ấm áp lại có chút ủ rũ.

Thời Ý giúp cô cài xong thì ngồi thẳng người lại, kéo dây an toàn của chính mình, bỗng nhiên thốt lên một câu: “Ít khi nào thấy cậu mặc váy.”

Tâm tư Phó Tư Điềm bị lôi về, nhìn Thời Ý “Ừm” một cái. Hôm nay Thời Ý cũng rất khác, mặc một chiếc áo khoác cổ nhọn mỏng, có chút phong cách lao động, trung hòa với gương mặt thanh tú đẹp đẽ của cô ấy, trong đoan trang có chững chạc.

Phó Tư Điềm chợt phát giác: “Ah, ngại quá, mình mặc như vậy có phải không thích hợp để làm việc không.” Dù sao hôm nay cũng không phải thật sự đi chơi.

Thời Ý khởi động xe, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, “Không đâu, rất thích hợp.”

“Đẹp lắm, sau này cậu có thể mặc nhiều lên.”

Mong đợi âm ỉ cả tuần thật sự đã được Thời Ý làm thỏa mãn. Trong lòng Phó Tư Điềm giống như có người đang thổi đầy bong bóng màu hồng, ngay cả giọng nói cũng bay bổng: “Ừm.” Âm thanh mềm mại đáp lại, dừng một chút, giọng lại càng mềm hơn: “Hôm nay cậu mặc đồ cũng rất đẹp.”

Thời Ý không nói gì, Phó Tư Điềm loáng thoáng nghe được dường như cô ấy phì cười một tiếng cực kỳ nhẹ, như lông vũ phớt vào lòng cô.

Mềm mềm, ngưa ngứa.

Xe vững chãi chạy được một đoạn, mây mù nhường chỗ cho mặt trời, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính tiến vào trong xe, có chút chói mắt. Dừng đèn đỏ ở giao lộ, Thời Ý vươn tay hạ tấm che nắng bên ghế phó lái xuống, “Thoải mái hơn chút chứ?” Cô ấy đeo kính râm.

Phó Tư Điềm liếc nhìn cô ấy một cái, ép buộc bản thân dời mắt đi chỗ khác. “Ừm.”

Đèn xanh sáng lên, xe cộ trên đường lại di chuyển. Thời Ý nói: “Vẫn còn sớm, nếu cậu mệt thì tranh thủ ngủ một lát, đến nơi mình gọi cậu.”

Phó Tư Điềm vội vàng nói: “Mình không có mệt.”

Thời Ý liền hỏi: “Nghe nhạc không?”

“Được.”

“Nghe bài gì?”

“Bài gì cũng được.” Cô muốn xem thử bình thường Thời Ý thích nghe thể loại nhạc gì.

Thời Ý mở loa trên xe, bấm vài cái, tiếng nhạc du dương êm ái phát ra từ loa, như dòng nước chảy trong buổi sớm mai yên ả.

Là âm nhạc thuần túy, đôi mắt Phó Tư Điềm trầm ngâm. Không có lời bài hát, cô không có cách nào lén ghi nhớ rồi trở về tra thử được.

Xe chạy đến đoạn đường quen thuộc của Thời Ý. Thời Ý giảm tốc độ, bật chỉ đường, nhập điểm đến núi Chu Hổ, đi theo chỉ dẫn.

Giọng chỉ đường cứ cách một lúc lại vang lên một lần. Qua cầu Hoa Ngọ, đi về phía trước 200 mét, chỉ dẫn nhắc nhở, 500 mét nữa rẽ phải đến đường Phổ Thuận.

Đường Phổ Thuận? Tinh thần Phó Tư Điềm chấn động, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hàng cây bên đường ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, 500 mét nhanh chóng qua, đường Phổ Thuận đã hiện ra trước mắt.

Đèn đỏ sáng lên, xe ngừng lại.

Phó Tư Điềm nhịn không được hỏi: “Thời Ý, mình có thể mở cửa kính xuống một chút không?”

Thời Ý nói: “Được.” Thuận tay bấm cửa kính xuống cho Phó Tư Điềm, hỏi: “Không thoải mái ở đâu à?” Cô ấy sợ Phó Tư Điềm say xe.

Phó Tư Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng phủ nhận: “Không có, mình muốn nhìn bên ngoài một chút mà thôi.”

Thời Ý nhìn theo tầm mắt của cô, bên ngoài là các tòa cao ốc bình thường cùng các cửa hàng nối tiếp nhau, không có chỗ nào đặc biệt cả. Nhìn xa một chút, tấm biển báo giao thông màu xanh lam hấp dẫn lực chú ý của Thời Ý –

Đường Phổ Thuận Đông.

À, cô ấy đã từng đến nơi này. Ký ức ngủ quên đã lâu bỗng nhiên thức giấc.

Bản nhạc đang phát trên xe dần nhỏ lại, tiếng dương cầm của bản nhạc kế tiếp vang lên, là bản nhạc mà Thời Ý và Phó Tư Điềm đều rất quen thuộc, 《Childhood Memory》 của Bandari.

—————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay vẫn là bé thỏ tiến công ~!

Phó thỏ con chút chít: Huhuhu, hôm nay mình là kính râm của Thời Ý!

Thời Ý ngẫm nghĩ, cài kính râm lên cổ áo, gọng kính tiến vào trong.

Phó · kính râm · thỏ trắng nhỏ nhanh chóng biến thành thỏ quay, đỏ lè đỏ lét, lại còn bốc khói.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.