Loạn Nhịp Vì Người

Chương 17



Không phân biệt được là tiếng gió, hay tiếng lòng.

Đường Phổ Thuận nằm ở khu Tây Đạt, cách nhà ba cô ấy rất xa, sau khi Thời Ý lên tiểu học thì rất ít khi đặt chân lại khu này. Trong ấn tượng, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng đến đường Phổ Thuận Đông chính là năm sau khi Giang Tồn Hi bị thương, xin nghỉ dài ngày, cô ấy lấy được địa chỉ từ mẹ mình, kêu tài xế chở mình đi thăm. Nhưng cô ấy đến muộn rồi, nhà ngang cũ kỹ đã vườn không nhà trống. Không một câu chào, cô bé vì che chở cho cô ấy mà bị đánh trúng một cú, đã biến mất giữa biển người mênh mông.

Trong rất nhiều năm, có những lúc Thời Ý đi trên đường vô tình gặp những cô bé mặt mũi sáng sủa đáng yêu đều sẽ nhớ đến người kia. Không biết vết thương ở môi cậu ấy có để lại sẹo không? Có phải không còn bị bắt nạt nữa, yên ả mà trưởng thành hay không.

Sườn mặt Phó Tư Điềm nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ xe, dáng môi và đầu môi trên vẫn rất đẹp. Thời Ý có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của Phó Tư Điềm trầm xuống.

Lại là trùng hợp hay sao? Suy nghĩ trong lòng Thời Ý khẽ động.

“Nơi này thay đổi nhiều, rất nhiều nhà cũ đã bi dỡ bỏ.” Thời Ý mở lời.

Phó Tư Điềm không tập trung, phiền muộn trả lời: “Đúng vậy.”

Tim Thời Ý thót lên, cố ra vẻ bình thường hỏi: “Cậu biết? Trước kia cậu tới đây rồi à?”

Phó Tư Điềm vừa định trả lời, đèn xanh sáng lên, xe phía sau bóp kèn thúc giục. Thời Ý khôi phục lại bình thường lái xe đi, Phó Tư Điềm cũng gạt cảm xúc qua một bên.

“Có phải sắp đến rồi không?” Phó Tư Điềm bấm cửa kính xe lên, nhìn vào đường cong quanh co khúc khuỷu trên bảng chỉ dẫn.

“Ừ, mười phút nữa.”

Phó Tư Điềm cầm điện thoại, có vẻ như là xem ghi chú: “Chúng ta khoảng 8 giờ xuất phát, bây giờ là 8 giờ 21 phút, vậy đi xe xấp xỉ 30 phút.”

“Ừ.” Ngón tay cái Thời Ý vuốt ve tay lái, mặt không biến sắc dùng dư quang quan sát Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm tập trung nhìn vào con đường phía trước, bộ dạng không có gì khác so với bình thường.

Thời Ý nhíu mày. Cậu ấy không phải họ Giang, mẹ cậu ấy cũng không phải họ Giang. Lý trí nói với Thời Ý, chuyện này là không thể nào.

Bỏ đi. Cô ấy tăng ga, tập trung lái xe.

Đến nơi trước 2 phút so với dự tính, Thời Ý chạy xe vào bãi đỗ xe ở khu du lịch núi Chu Hổ. Vì đến sớm nên bãi đỗ xe không có nhiều xe lắm, Thời Ý dễ dàng tìm được chỗ đỗ. Xuống xe, nhân viên thu phí thảnh thơi đi về phía các cô.

Thời Ý vừa đi vừa mở túi xách, vừa mới lấy ví ra, Phó Tư Điềm đã nhanh hơn một bước đưa 5 tệ cho nhân viên thu phí, “Mình có tiền lẻ.”

Thời Ý bất ngờ. Nhân viên thu phí không nói chuyện, thu tiền xé vé đưa cho Phó Tư Điềm, quay lưng đi.

“Mình cũng có tiền lẻ.” Thời Ý lấy 5 tệ từ trong ví ra đưa cho Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm cười không nhận, lảng sang chuyện khác: “Mình mới sực nhớ ra, cậu có đem nước theo không?”

Thời Ý hiểu ý cô, nhét tiền vào lại trong ví. “Có, cậu có đem không?”

“Mình cũng có đem.”

Hai người đi đến lối vào khu du lịch, câu được câu chăng nói chuyện.

Núi Chu Hổ cũng không phải khu du lịch nổi tiếng ở Thân Thành, hiện tại cũng không phải mùa du lịch cao điểm, đi một hơi trên đường cũng không thấy người nào. Sau khi chính thức bước vào khu du lịch liền thấy một con đường xi măng lớn bao vòng quanh ngọn núi hướng lên phía trên, ở lối vào, một tấm biển chỉ đường rất to đập vào mắt, là bản đồ của toàn bộ khu du lịch.

Thời Ý dùng điện thoại chụp hình lại, chuẩn bị đi theo con đường được hướng dẫn trên bản đồ, đi hết một lần những điểm tham quan trọng yếu, nhằm đến lúc đó lên kế hoạch về lộ trình lên núi.

Hai người quyết định khi đi lên sẽ đến những điểm tham quan phía Tây trước, bao giờ quay trở lại bên dưới sẽ đi đến các điểm tham quan phía Đông.

Nhưng tưởng tượng thì rất đẹp, sự thật lại luôn tàn khốc. Bản vẽ phối cảnh không giống với thực tế, đặc biệt là sau khi đi lên được một đoạn, đường xi măng biến mất, thay vào đó là đá vụn rải rác đắp thành đường nhỏ, uốn uốn cong cong, quanh co ngoằng ngoèo, đi chưa được bao lâu, Thời Ý bị nó lượn đến choáng váng.

Có những điểm tham quan phải lách vào đường nhỏ mới có thể đi vào. Như thường lệ hai người đi đến một điểm tham quan phía Tây, đi được nửa đường mới nhận ra mình đi lệch, đã tiến thẳng đến điểm tham quan phía Đông.

Qua vài lần, Thời Ý bắt đầu mất niềm tin vào khả năng định hướng của bản thân.

Ngược lại Phó Tư Điềm không để ý, vừa dùng điện thoại chụp ảnh làm ghi chép, vừa an ủi Thời Ý: “Không sao đâu, đằng nào cũng phải đi, giờ tụi mình đi rồi lát nữa không đi nữa là được, chỗ nào chưa đi thì một chút đi bù.”

Thời Ý “Ừ” với cô nhưng lông mày vẫn không giãn ra, trong lòng vẫn còn hơi rối rắm.

Phó Tư Điềm nhìn ra được. Lần tiếp theo lúc Thời Ý mở bản đồ xem đường, cô cũng cất ghi chép, đi đến gần xem cùng Thời Ý, lặng lẽ đối chiếu tuyến đường trên bản đồ cùng tuyến đường dưới chân.

Lúc sau, lại đi qua con đường núi nhỏ quẹo vào điểm tham quan, Phó Tư Điềm sẽ luôn nhắc nhở Thời Ý kịp thời. Sau vài lần, Thời Ý bắt đầu tin tưởng vào cảm giác phương hướng của Phó Tư Điềm, ăn ý đổi việc cho nhau – Cô ấy ghi chép, Phó Tư Điềm dẫn đường.

Vừa đi vừa dừng vừa tham quan, cuối cùng hai người cũng lên đến đỉnh núi lúc 11 giờ. Trên đỉnh núi cao nhất là ngôi chùa, tiếp theo là một khu vui chơi nghỉ ngơi rất rộng. Trong khu vui chơi, bên trái là vài quán cơm nằm giữa những dãy cây cối xanh um, như đang ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, bên phải là một thảm cỏ khổng lồ rộng lớn, có thể tự do ra vào nhưng không thể nấu nướng, nếu muốn chơi trượt cỏ, bắn cung, leo núi nhân tạo, nhảy bungee vân vân…, sẽ thu thêm phí.

Phó Tư Điềm đứng ở vị trí cao bên ngoài đồng cỏ nhìn mọi người trượt cỏ bên trong, vẻ mặt hiếu kỳ.

Thời Ý định nói “Vào chơi thử chút đi”, Phó Tư Điềm đã xoay qua trước, hỏi cô ấy: “Tụi mình đi tham khảo giá các hạng mục đi, đến khi đó nếu mọi người thích thì cũng có thể qua đây trải nghiệm?”

Thời Ý đồng ý, quay người đi tìm quầy bán vé, Phó Tư Điềm theo sau. Quầy bán vé nằm dưới một gốc đại thụ cách đó không xa, trước thân cây có dựng một tấm bảng, trên đó ghi rõ chi tiết giá tiền cụ thể từng hạng mục.

Thời Ý còn đang định tiến lại gần chút để chụp ảnh, vừa mới đứng vững trước tấm bảng, phía sau cây bỗng vang lên tiếng sột soạt, một con mèo mun với đôi mắt xanh biếc lao ra từ lùm cây, nhe răng trợn mắt nhìn Thời Ý kêu một tiếng: “Meo ~”

Thời Ý sợ quá, cô ấy lùi ra vài bước, xém chút nữa là đạp lên Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, đỡ lấy Thời Ý, theo bản năng bước lên phía trước chắn trước người Thời Ý, như đang đối mặt với kẻ thù.

Mèo mun nhìn thấy hai người các cô, lại kêu một tiếng: “Meo ~”

Phó Tư Điềm: “…”

Mèo mun ngáp một cái, vẫy đuôi, lại lủi vào lùm cây.

Phó Tư Điềm thả lỏng người, quay đầu lại hỏi Thời Ý: “Cậu sợ mèo á?” Trong giọng nói lộ ra chút ngạc nhiên.

“Không phải.” Âm thanh của Thời Ý bình tĩnh đến cứng ngắc, nhấn mạnh: “Là sợ mèo màu đen.”

Vậy không phải là sợ mèo à? Phó Tư Điềm nhìn mặt Thời Ý đang không chút thay đổi, nghĩ đến cô bé đáng thương mới vừa bị một con mèo con dọa đến thất kinh, bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu hết sức, ý cười không tài nào giấu được.

Quá lộ liễu! Thời Ý nheo mắt, dùng ánh mắt lặng lẽ tập trung nhìn Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm nhận được tín hiệu, cố gắng khống chế cơ miệng, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn không che giấu được. Thì ra bộ dạng thẹn quá hóa giận của Thời Ý là như vậy.

Dễ thương chết mất.

Đáy mắt Thời Ý nổi lên chút ngượng ngùng, dời ánh mắt, cố gắng xem nhẹ chuyện vừa xảy ra, nhấc chân tiến về phía trước chụp bảng giá.

Phó Tư Điềm kéo tay cô ấy, dịu dàng nói: “Mình đi chụp cho.” Nỗi sợ mèo đột nhiên lại trào ra.

Thời Ý nhớ đến con mắt xanh biếc kia, tóc gáy dựng đứng, cơ thể nhanh hơn não dừng bước.

Phó Tư Điềm sắp sửa không nén cười được nữa, sợ Thời Ý phát hiện, cô vội vàng cúi đầu bước nhanh lên trước. Chụp bảng giá xong, cô còn cẩn thận hỏi quầy vé có bán vé nhóm không, bao nhiêu người, ưu đãi cụ thể là bao nhiêu.

Sau đó bọn họ đi đến một quán cơm bên trái dò hỏi có thể cung cấp dụng cụ và sân để nướng thịt hay không, có cung cấp nguyên liệu nấu ăn hay không, giá đã bao gồm nguyên liệu nấu ăn là bao nhiêu, giá không bao gồm nguyên liệu nấu ăn là bao nhiêu, nguyên liệu nấu ăn có thể cho bọn họ xem thử trước được không vân vân, tất cả đều là Phó Tư Điềm đại diện đi hỏi, hơn nữa còn chủ động tiếp chuyện với chủ quán.

Dò hỏi xong một quán cơm khác, Phó Tư Điềm và Thời Ý đứng ở bên cạnh đường núi, tập trung xem và so sánh giá cả mấy nơi đã hỏi trong điện thoại.

“Quán đầu tiên là giá mắc nhất, nhưng mà không gian tốt nhất, có thể quan sát được toàn bộ thành phố, quán thứ hai giá cả vừa phải, vệ sinh cũng được, nhưng không cho tự mang nguyên liệu. Quán thứ ba giá mắc hơn quán thứ hai một chút, vệ sinh cũng tương tự, nhưng có thể cung cấp riêng dụng cụ và sân nướng thịt, nguyên liệu tự mang. Quán thứ tư giá rẻ nhất, có thể tự mang nguyên liệu, hơn nữa còn cung cấp nhà bếp cho mình tự làm, nhưng toàn bộ quá trình đều chỉ trong phạm vi phòng bếp, vệ sinh khá là sơ sài.” Phó Tư Điềm tổng kết lại.

“Cậu thấy chỗ nào phù hợp nhất?” Thời Ý hỏi.

Phó Tư Điềm suy nghĩ một chút: “Quán thứ ba đi. Đầu tiên là nướng thịt ngoài trời cũng có không khí hơn, thêm nữa tụi mình đi đông như vậy, an toàn vệ sinh vẫn rất quan trọng. Quán thứ hai tuy giá ổn, nhưng mình thấy nguyên liệu nấu ăn không được tươi lắm. Tụi mình tự mang đồ theo thì yên tâm hơn. Cậu thấy sao?”

Thời Ý gật đầu: “Mình cũng nghĩ giống cậu.” Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm, trong mắt hiện lên tán thưởng.

Cô ấy phát hiện khi Phó Tư Điềm nghiêm túc làm việc gì đó, là một người rất chu đáo, đáng tin cậy, hơn nữa không ngờ Phó Tư Điềm rất thành thục, không sợ người lạ, khác biệt rất lớn so với dáng vẻ cực kỳ dễ thẹn thùng của cô lúc bình thường.

“Vậy nếu đi núi Chu Hổ thì tụi mình chọn quán này nhé? Mình lưu số điện thoại của họ rồi, đợi chốt xong sẽ gọi lại cho họ?”

Thời Ý nói: “Được.”

Sắp giữa trưa, hai người đi liên tục trên đường dốc gần hai tiếng đồng hồ, mặc dù không đến nỗi mệt nhưng chân có hơi mỏi. Thời Ý nhìn thấy tóc mai của Phó Tư Điềm đã thấm ướt mồ hôi.

“Cậu muốn ăn cơm trưa ở đây không?” Thời Ý đột nhiên hỏi. “Quán thứ ba trừ đồ nướng cũng có bán phần ăn bình thường cùng với mì.” Quan trọng nhất là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

Phó Tư Điềm hơi giật mình, lập tức đồng ý: “Được chứ.” Cô cho là Thời Ý đói bụng. Cô hối hận vì sáng nay quên hỏi Thời Ý ăn sáng chưa.

“Vậy đi thôi.” Thời Ý đi trước dẫn đường.

Bước vào trong phòng nhiệt độ thích hợp, hai chân được tự do, hai người thoải mái thở phào trong lòng. Đến khi lật xem bảng giá thực đơn, Phó Tư Điềm lại thở phào lần nữa. Cũng tạm, coi như vẫn ở trong phạm vi cô có thể chịu đựng được.

Thời Ý ngoắc nhân viên phục vụ, gọi một phần cơm xá xíu và một phần canh, Phó Tư Điềm chỉ gọi món ăn, không gọi canh.

Khu tiệc nướng bên ngoài quán thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, bên trong quán lại yên tĩnh, chỉ có hai ba bàn là có khách. Thời gian không gấp gáp, Thời Ý nửa ăn cơm nửa nghỉ ngơi, ăn thật là chậm. Phó Tư Điềm thấy vậy cũng tự giác ăn chậm lại.

Ăn sắp xong, Thời Ý lấy cớ đi toilet, quẹo đến trước quầy lấy hóa đơn. Quầy thu ngân cách chỗ ngồi của các cô một tấm bình phong bằng kính, trong khi đợi thu ngân tìm tiền lẻ, Thời Ý lơ đãng quay đầu, thấy Phó Tư Điềm khom lưng, kéo kéo gót giày bên chân phải.

Thời Ý có chút đăm chiêu, nhân viên thu ngân nhắc nhở: “Cô ơi, tiền thối của cô đây, 15 tệ.” Thời Ý nhận tiền, đi về phía toilet.

Lúc về lại chỗ ngồi, Phó Tư Điềm đang lau miệng. Thời Ý hỏi: “Ăn xong rồi à?”

Phó Tư Điềm gật đầu, Thời Ý đẩy ghế vào, “Vậy tụi mình đi thôi?”

“Được.” Phó Tư Điềm đứng dậy, rất tự nhiên đi đến quầy thu ngân.

Thời Ý gọi cô lại: “Mình trả tiền rồi.”

Phó Tư Điềm hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Về mình gửi lại cho cậu.”

Đôi mi thanh tú của Thời Ý nhướng nhẹ, giọng điệu bình thường: “Quán là mình chọn, tất nhiên mình phải mời rồi.” Cô ấy đẩy cửa kính quán ăn, đứng đợi Phó Tư Điềm đi ra ngoài trước.

Phó Tư Điềm nhíu mày, mở miệng định từ chối, Thời Ý sóng đánh không sợ hãi bổ sung: “Lần sau cậu có thể mời lại.”

Lần sau! Đây là một từ quá hay ho. Rõ ràng việc này biểu thị có khả năng cô phải rút máu móc hầu bao, nhưng Phó Tư Điềm vẫn thấy vui vẻ. Cô bị thuyết phục, giương môi thương lượng cùng Thời Ý: “Vậy coi như mình thiếu cậu một bữa cơm, được không?”

Môi Thời Ý cong lên cực nhẹ, xem như ngầm đồng ý. Phó Tư Điềm không quá băn khoăn chuyện này, ngoan ngoãn đi theo cô ấy ra khỏi quán ăn.

Thời Ý cố tình rơi lại phía sau Phó Tư Điềm vài bước, đi đằng sau Phó Tư Điềm. Đi được một đoạn ngắn, Thời Ý đột nhiên kéo lấy dây đeo túi xách sau lưng Phó Tư Điềm, hỏi: “Giày của cậu mang có phải hơi cọ vào chân không?”

“Hử?” Biểu cảm kinh ngạc của Phó Tư Điềm và động tác nhúc nhích chân phải trong vô thức đã bán đứng cô.

Thời Ý buông tay, dặn dò: “Cậu đứng đây chờ mình chút.” Nói rồi cô ấy xoay người đi về phía quán ăn mà họ vừa mới rời khỏi.

“Thời Ý…” Phó Tư Điềm không kịp phản ứng.

Rất nhanh Thời Ý đã quay lại. Bước chân dài đi qua đường nhỏ như mang theo một cơn gió. Cành lá ven đường vang lên âm thanh xào xạc rất nhỏ, lại như bị khuếch đại trong buổi trưa chiều yên ả này, khuếch đại vào tai Phó Tư Điềm.

Không phân biệt được là tiếng gió, hay tiếng lòng.

Trong lòng Phó Tư Điềm dâng lên cảm giác mơ hồ, tim đập thình thịch.

Cuối cùng Thời Ý dừng lại trước mặt cô, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, hơi thở có chút gấp, lại rất dịu dàng lên tiếng: “Cho cậu này.”

Cô ấy mở tay ra, vài miếng băng dán cá nhân hẹp dài lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.