Trước khi quyết định chọn tên chính thức cho con gái, thì tên mụ đã được chọn trước, rất nhiều tên hay dễ thương xuất hiện trong đầu Khương Thời Niệm, cuối cùng cô buột miệng thốt lên một tiếng “Nguyện Nguyện. Càng đọc càng thấy vừa ý, cong mắt cười nói với Thẩm Diên Phi: “Con bé chính là tâm nguyện anh đã thực hiện cho em.”
Vẻ mặt Thẩm Diên Phi ấm áp, đang hưởng thụ ánh sáng (của niềm vui) lưu chuyển trong mắt cô, khẽ nói: “Cũng là minh chứng anh đã đạt được điều mình muốn.”
Khuôn mặt của Nguyện Nguyện kể từ khi sinh ra đã được nhiều người khen ngợi, vẻ đẹp non nớt ấy nổi tiếng khắp cả bệnh viện, không chỉ khoa phụ sản, lúc Nguyện Nguyện được y tá ôm đi tắm rửa, những cô y tá ở khoa khác cũng tranh thủ cơ hội chạy tới để ngắm nhìn, nhân lúc giám đốc Thẩm và vợ không ở đây, để đến thăm tiểu thiên kim xinh đẹp đáng yêu nhà họ Thẩm.
Đợi đến tiệc tròn một tuổi của Nguyện Nguyện, vẻ xinh đẹp thừa kế từ cha mẹ mình đã thể hiện rõ ràng.
Những khách xuất thân hào môn quý tộc ở Bắc Thành đều có mặt, những người này không ai sở hữu gen tốt, nên khi nhìn thấy Nguyện Nguyện, thật sự đem lòng ngưỡng mộ, một số người có thân phận có thể chạm tới cửa nhà Thẩm thị, trực tiếp nâng ly rượu muốn mai mối cho con trai nhà mình, lại bị giám đốc Thẩm liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, họ không cam lòng nhưng cũng chỉ đành ngừng lại.
Thẩm Diên Phi ôm Khương Thời Niệm mặc trang phục lộng lẫy duyên dáng, nhìn đôi mắt đào hoa long lanh dưới ánh đèn của cô, anh quan tâm tới thể diện của vợ, nên không nói gì ngay trước mặt, nếu không thì chỉ có một câu “Không biết tự lượng sức mình”.
Đứa con gái mà bà xã anh chịu trăm ngàn cay đắng mang thai sinh ra, ai dám tùy tiện chạm vào.
Khương Thời Niệm nhìn thấu tâm tư của chồng, nhịn cười một cách khó khăn.
Nguyện Nguyện từ lúc còn ở trong bào thai đã bị ảnh hưởng bởi câu chuyện tình yêu thầm kín của cha mình, sau khi ra đời đã thể hiện cho mọi người biết điều đó, bé con nhìn thấy cha mẹ thân mật thì vui vẻ vỗ tay, còn chưa biết nói chuyện đã mở to mắt kêu a a, thỉnh thoảng cha mẹ cô hôn môi bị cô bé nhìn thấy, nếu nụ hôn ngắn ngủi thì cô bé chê không đủ, sốt ruột vung vẩy bàn tay nhỏ yêu cầu cha mẹ mình hôn lại lần nữa.
Như một seri phim tình cảm đã theo dõi cả mấy tháng trời ở trong bụng mẹ, cuối cùng cũng có thể tự mở mắt chứng kiến, nhìn thấy cặp đôi mình yêu thương nhất ngày ngày ở trước mặt thì kích động vì rất vui vẻ.
Với cách giáo dục như vậy, quan điểm về tình cảm của Nguyện Nguyện sẽ càng cao hơn, sau này trong cuộc hôn nhân của mình đương nhiên cũng nghiêm túc, nếu gia đình không đạt được tiêu chuẩn như cha mẹ của cô đây, đoán chừng tiểu cô nương đến nhìn cũng không thèm nhìn, cô không lo con gái mình bị uất ức chút nào.
Huống chi Nguyện Nguyện rất thông minh, Khương Thời Niệm đã phát hiện con bé phát triển sớm hơn phần lớn trẻ con, cười sớm hơn, nói chuyện sớm hơn, lúc biết gọi cha mẹ, đến cả bảo mẫu cho trẻ nhỏ đã từng dạy qua vô số đứa trẻ tại nhà cũng kinh ngạc.
Hôm đó Khương Thời Niệm nghe thấy tiếng “Mẹ” đầu tiên của bé con, thì vui vẻ xúc động khôn tả, ôm lấy cô bé, mắt ngấn lệ nâng lên cho chồng xem. Cô bé giơ bàn tay nhỏ về phía Thẩm Diên Phi, bập bẹ rồi thành công gọi một tiếng “Cha” non nớt.
Hôm nay, Khương Thời Niệm đã mua một cuốn lịch và dùng bút màu khoanh vòng ngày hôm nay, cô đặc biệt muốn đánh dấu một dấu son môi ở phía trên để kỷ niệm, cô kéo chồng qua để anh cũng hôn vào tờ lịch một cái, nhưng anh lại đẩy tờ giấy ra, trực tiếp cúi xuống hôn cô, hôn đến mức son môi của cô lem nhem, mới mỉm cười nói: “Bây giờ lưu lại đi, nụ hôn của em, coi như là của hai chúng ta chồng lên nhau.”
Sau này, đến một ngày cuộc sống không còn bình yên nữa, dấu hôn nhìn như đơn độc nhưng thực ra lại chồng lên nhau, được đánh dấu ở cùng một chỗ, niêm phong cẩn thận.
Ngày sinh nhật của Nguyện Nguyện, Thẩm Diên Phi luôn tổ chức long trọng, dày công sắp xếp, quà xếp lên thành núi, ngoại trừ bữa tiệc xa xỉ lúc một tuổi, những bữa tiệc sinh nhật sau này đều được tổ chức tại nhà, ba người ăn mừng không bị ai quấy rầy.
Đến năm Nguyện Nguyện hai tuổi, Khương Thời Niệm vẫn cho rằng Thẩm Diên Phi chỉ đơn thuần là chúc mừng sinh nhật con gái, đợi tới bữa tiệc sinh nhật lúc Nguyện Nguyện ba tuổi, cô mới biết mình đã muộn lúc nhận ra những ý muốn không đúng từ sâu trong mắt anh.
Nguyện Nguyện vừa mới tròn ba tuổi được mẹ chăm sóc để có một mái tóc đẹp mượt, buộc thành hai búi tóc nhỏ cổ điển, trên đầu đội một cái mũ sinh nhật sặc sỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngọt ngào, ngũ quan xinh đẹp như cô Khương, trên khuôn mặt còn lẫn vẻ lạnh lùng ngổ ngáo của ông chủ Thẩm.
Cô bé thích cười nhất nhà, cười lên chính là một tiểu thiên sứ tuyệt trần, sau khi thu hồi biểu cảm bên ngoài, khí thế được di truyền từ cha, cự tuyệt người khác đứng cách cả ngàn dặm, tản ra ngoài khiến cho không một ai dám trêu chọc.
Nguyện Nguyện mặc một bộ sườn xám nhỏ được may thủ công giống với mẹ, nép bên người cha mẹ chắp tay nghiêm túc ước nguyện trước ánh nến, trong lòng ngây thơ nói với hư không và thần minh, muốn một nhà ba người cùng đón sinh nhật như bây giờ, mãi tới tám mươi tuổi, cũng không thay đổi.
Cô bé lại phồng đôi má trắng nõn dùng sức thổi tắt nến, cố gắng vỗ tay, tay dùng lực rất mạnh chủ động cắt bánh ngọt, lấy trái dâu tây ở phía trên chiếc bánh ngọt đút cho cha mẹ, rồi mới tiếp tục bỏ vào miệng mình.
Đợi ăn bánh ngọt xong, Nguyện Nguyện chơi đùa đã mệt, nên cuộn tròn trên chân Khương Thời Niệm, để mẹ bóc quà giúp bé, bé con quyến luyến dính sát vào trong lòng ấm áp của mẹ, dư quang nhìn thấy Thẩm Diên Phi đã thu dọn xong tàn cuộc ở trên bàn, ngón tay thon dài nhặt bật lửa bạc cũ thắp nến lên, nhìn về phía hai mẹ con một lát, thấy vợ không phát hiện, thì quay người tự đi đến vườn hoa nhỏ ở sân sau.
Đôi mắt to đen láy của Nguyện Nguyện trở nên nghi hoặc, nhịn được không nói với mẹ, nhẹ nhàng bò xuống sô pha, thuận tay ôm lấy con hổ nhỏ nhồi bông mình yêu thích nhất, kéo dép lê, lặng lẽ đến gần vườn hoa, nhoài người ra bên cạnh cửa nhìn vào trong.
Ánh trăng bên ngoài mờ nhạt, người đàn ông được ánh sáng nhạt bao phủ, một vùng lớn trồng cây sơn trà hơi che khuất anh, anh mặc áo sơ mi màu đen, vạt áo buông tùy ý, quay đầu đi trong gió đêm mơ hồ, gò má sắc bén, dùng tay che ánh sáng, tiếng xoèn xoẹt khẽ vang lên, một ngọn lửa bùng lên châm điếu thuốc trắng như tuyết kẹp giữa môi anh.
Nguyện Nguyện kinh ngạc mở to mắt, sau khi xác nhận mình đã nhìn thấy gì, thì mím môi chạy bình bịch tới, lúc Thẩm Diên Phi quay đầu lại nhìn cô bé, thì cô bé đã khẽ đụng vào chân ôm chầm lấy đầu gối anh, ngửa đầu lên nói bằng giọng non nớt: “Cha, mẹ từng nói, không cho cha hút thuốc nữa, sao cha lại phá giới rồi, tại sao?”
Thẩm Diên Phi rũ mắt bật cười, bỏ điếu thuốc vừa mới châm xuống, quay sang hướng khác cách xa con gái.
Cô bé này có mười vạn câu hỏi vì sao.
Anh nhìn con ngươi trong vắt ngây thơ của cô bé, khẽ trả lời: “Bởi vì cha nhớ mẹ.”
Nguyện Nguyện kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía phòng khách: “Mẹ ở bên trong…”
“Cha biết.” Thẩm Diên Phi nói với giọng dịu dàng: “Nhưng vẫn nhớ, cho dù ngày nào cũng ôm mẹ, cũng vẫn nhớ.”
Nguyện Nguyện dựa vào đôi chân thẳng tắp của anh, khuôn mặt đầy vẻ khát khao tìm tòi, níu lấy vạt áo của anh lắc lắc nũng nịu, mong cha nói với cô bé.
Thẩm Diên Phi thả tay xoa đầu cô bé, dập tắt điếu thuốc, cúi người bế con gái lên, ôm cô bé vào lòng.
Anh quay đầu nhìn ánh trăng treo trên cao, khóe môi khẽ cong lên, không bận tâm cô bé có nghe hiểu hay không: “Nhớ lúc cô ấy lớn như con, vừa mới ba tuổi, vẫn là một cô bé nên được cưng chiều yêu thương, đã không có nhà, còn nhỏ đã phải lang thang sống ở đầu đường xó chợ, bị thương khắp người, không có ai bảo vệ, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, sau này còn phải đi qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, phải qua rất lâu…”
“Rất lâu sau mới gặp được cha.” Ánh mắt anh sâu thẳm: “Rất lâu sau mới vui vẻ lại.”
Nguyện Nguyện cái hiểu cái không, nhưng có thể nghe hiểu được rất nhiều từ, cô bé ở trong lòng cha, ôm chặt con hổ nhỏ, vành mắt dần ửng đỏ.
Phía chân trời đột nhiên có sao băng lướt qua, ánh sáng vụt qua, giọng nói Thẩm Diên Phi xa vời: “Còn nhớ hôm nay vào ba năm trước, cô ấy gầy như vậy, một mình bị đẩy vào phòng sinh, đau tới mức khóc lớn, sinh con ra, ngất đi với khuôn mặt đầy mồ hôi và nước mắt, bây giờ cô ấy đã quên rồi, như trước giờ chưa từng chịu đau khổ, nhưng cha không quên được, cha không nhịn được mà nhớ về cô ấy, Nguyện Nguyện hiểu không?”
Nguyện Nguyện nằm ở trên vai bằng phẳng của cha, giọt nước mắt rơi xuống, cô bé khẽ hít mũi, nghĩ hồi lâu, rồi giơ hổ nhỏ lên hỏi: “Lúc mẹ ba tuổi, có cái này không?”
Thẩm Diên Phi cong môi: “Không có, hổ nhỏ của mẹ bị người xấu cướp đi phá hỏng, lúc đó cô ấy chỉ có bản thân mình thôi.”
Mắt Nguyện Nguyện long lanh: “Mẹ đau, phải làm sao.”
“Toàn tâm toàn ý yêu thương mẹ là được, và yêu thương chính mình nữa.” Thẩm Diên Phi nhéo má cô bé, khẽ mỉm cười: “Nếu có dư, thì tiện chia cho cha một ít.”
Nguyện Nguyện nước mắt giàn dụa, giãy từ trên người Thẩm Diên Phi xuống, búi tóc của cô bé lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt to ngấn nước, nắm tay của cha, hôn một cái lên mu bàn tay, khẽ nói: “Con yêu cả hai!”
Cô bé ôm hổ nhỏ quay về phòng khách, lao lên sô pha, lại chui vào trong lòng Khương Thời Niệm, thút thít ôm chặt, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Khương Thời Niệm vừa mở mấy hộp quà nhỏ, đang định đứng dậy đi tìm hai cha con, đã bị bé con ôm vào lòng.
Cô xốc con gái lên, xoa khuôn mặt ướt nhẹp của cô bé, chưa kịp hỏi làm sao, Nguyện Nguyện đã nghiêm túc nhét hổ nhỏ vào trong tay cô, mở to đôi mắt dứt khoát nói: “Mẹ đừng khóc, hổ của con cho mẹ, nếu ai muốn cướp, thì con, con sẽ đánh người đó…”
Khương Thời Niệm ngẩn người.
Nguyện Nguyện níu lấy quần áo của cô, ngẩng mặt khẽ thổi về phía cô, hứa hẹn trong màn nước mắt: “Con thổi phù phù cho mẹ, mẹ sẽ không bao giờ đau nữa.”
Mũi của Khương Thời Niệm đột nhiên nóng ran, cô ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của con gái, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Diên Phi đi tới, cánh tay anh xuyên qua đầu gối cô, ôm cô từ trên ghế sô pha lên, đặt lên chân mình, sau đó biến thành ông chủ Thẩm đỡ vợ mình, trên người vợ lại có con gái nhỏ đang ngồi.
Nguyện Nguyện còn chưa hôn đủ, dán sát đôi môi nhỏ lên gò má bên trái của Khương Thời Niệm, Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm vào cô, hiếm khi không tranh không đoạt, hơi nghiêng người về phía trước, môi cũng hôn lên má bên phải của cô, xoa gáy của cô mỉm cười: “Tuệ Tuệ, một trái một phải, hôm nay không cần chọn nữa, đều là của em.”