“Con gái có rất nhiều người chăm sóc, còn em cứ để anh lo.” Anh xoa xoa đường chỉ tay rõ ràng của cô, cù lét nhau: “Em tự xem đi, em không phải là đứa trẻ duy nhất trong nhà sao?”
Trái tim của Khương Thời Niệm mềm đến mức cô muốn tan chảy, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Diên Phi, sự đau khổ trong mắt anh không che giấu được, anh luôn thẳng thừng bao bọc cô như vậy, muốn thay cô ghi nhớ gấp trăm lần những đau khổ mà cô phải chịu đựng từ nhỏ, sự đau khổ khi mang thai và sinh nở của cô, dùng tình cảm của mình để bù đắp.
Theo tình hình chung, ba ngày nằm viện để sinh thường cũng xấp xỉ rồi, không có vấn đề gì đặc biệt, có thể yên tâm về ở cữ.
Nhưng Thẩm Diên Phi không yên lòng nên dỗ vợ ở lại một tuần, vì vậy trong hai ngày qua, Khương Thời Niệm vốn dĩ đã hoạt bát tung tăng trở lại, bệnh viện lại sắp xếp cho cô một chế độ dưỡng sức phù hợp với giai đoạn sau sinh.
Giai đoạn trước mắt, các hạng mục bình phục gần như nằm một chỗ hưởng thụ, thời gian tương đối dài, với lại bác sĩ có dặn dò không thích hợp để chồng theo cùng, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thất thường.
Khương Thời Niệm để chồng cô nghỉ ngơi, những ngày này, mọi người cũng đã mệt, cô cũng không nỡ.
Cô còn lo Thẩm Diên Phi không chịu phối hợp, nhưng lại không nghĩ đến lần này anh lại dễ nói chuyện như vậy, sáng sớm đã đưa cô đến trung tâm hồi sức, vuốt mái tóc dài đồng ý với cô sẽ đi ngủ, chờ đến trưa sau khi cô kết thúc mới biết công ty có chuyện, anh đang bận còn đồng ý trước bữa tối sẽ quay lại.
Từ lúc cô bắt đầu chờ sinh, cho dù tập đoạn có công việc gì có thể miễn trừ được thì đều giảm, bây giờ có chuyện quan trọng cần anh phải qua đó, điều đó là bình thường, Khương Thời Niệm cũng không có hoài nghi gì.
Đúng là, sau khi cô hoàn thành hạng mục buổi chiều xong, vừa bước ra liền thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế dài dưới ngọn đèn ở hành lang, cổ áo không cài khuy, hai chân mở ra, dáng vẻ tùy tiện phóng khoáng, anh ôm lấy cô, thấp giọng cười: “Tuệ Tuệ nhà ta thật đẹp.”
Trước khi Khương Thời Niệm xuất viện, anh định ở nhà trong thời gian ở cữ.
Cho dù ở trung tâm ở cữ có tận tâm như thế nào cũng không bằng tự do tự tại như ở nhà, ba bảo mẫu cũng là tỉ mỉ chọn lựa làm việc đâu vào đấy trong khoảng thời gian họ ở viện, chăm sóc em bé rất kỹ, chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp riêng còn dùng quen tay trong thời kỳ mang thai cũng không phải đổi người, dành nhiều thời gian chăm sóc cho Khương Thời Niệm nhưng cũng chỉ giới hạn những lúc Thẩm Diên Phi quả thật không thể phân thân mới có đất dụng võ.
Khương Thời Niệm về đến nhà thì hoàn toàn bước vào trạng thái được bảo vệ không chút sơ hở, chính vì cô cảm thấy bảo vệ quá mức, nhưng mà trong chuyện này, Thẩm Diên Phi vẫn luôn rất nghiêm khắc chuyên quyền, những gì nghĩ ra đều chuẩn bị, sợ trong thời gian ở cữ sẽ để lại gốc bệnh ảnh hưởng đến sức khỏe, ngay cả thời gian gặp mặt con gái còn bị anh nhúng tay can thiệp.
Bảo mẫu chăm sóc kỹ bảo bảo, đợi đến lúc mẹ nhớ đến thì ôm đến chơi, thời gian còn lại là để cô nghỉ ngơi.
Cô không có gì phải lo lắng, nên chuyên tâm hồi phục sức khỏe bản thân, buông thả bản thân ngủ bù thỏa thích, bằng mắt thường cũng có thể thấy nước da cô cái thiện rõ rệt, lúc đầu thân hình không có thay đổi gì so với trước khi ở cữ, gần như giống như trước sinh.
Con gái mà có chuyện gì cần chính tay bà mẹ sẽ do một tay Thẩm Diên Phi lo hết, lượng sữa bột và nhiệt độ còn chính xác hơn so với bảo mẫu.
Khương Thời Niệm còn ngủ trong phòng ngủ chính, phòng trẻ em tạm thời ở lầu một, cũng vì thỉnh thoảng có tiếng khóc sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian cô nghỉ ngơi, lúc Thẩm Diên Phi đỡ vợ xuống lầu xem con gái, thấy con bé đang chơi với chuông gió trang trí trên trên giường trẻ em mắt sáng lên, hôm sau anh liền chọn một chùm lớn hơn treo bên cửa sổ phòng ngủ chính.
Khương Thời bị anh chọc cười: “Chồng à, bây giờ không thể ra gió, có treo lên thì cũng không kêu.”
Thẩm Diên Phi nhàn nhã nhướng mày, ngón tay thon dài đụng nhẹ một cái, chuông gió nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu: “Vậy cứ coi anh là gió đi.”
Khương Thời Niệm nghiêng người ôm eo anh, ngửa mặt nhìn anh chăm chú: “Gió không thể bắt được nhưng em có thể ôm anh được.”
“Chỉ có ôm thôi sao?” Tiếng cười nơi yết hầu trong trẻo, xoa vành tai ửng đỏ của cô; “Em có thể muốn làm gì với anh cũng được.”
Bốn chữ hàm chứa ý tứ, Khương Thời Niệm đè lại cơ bắp săn chắc ở eo, cọ cằm vào tai anh, đáy mắt lấp lánh, có chút ửng đỏ.
Cô áp sát vào cổ anh, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ của anh, thấp giọng mơ hồ hỏi: “Bác sĩ có nói sau sáu tuần thì có thể…”
“Không gấp, chờ một chút đợi em hoàn toàn hồi phục mới được.”
Thẩm Diên Phi hôn lên mi mắt khẽ run của cô: “Lâu vậy còn chờ được, mấy ngày cuối này không thể bỏ qua khiến em lại gặp nguy hiểm.”
Khương Thời Niệm ngẩng đầu lên chạm vào môi anh, bên cửa sổ quấn quýt lấy nhau ôm hôn, rủ nửa mi nói: “Thật ra thì em còn sợ anh sẽ để lại bóng đen cho anh, dù sao lần này là mang thai ngoài ý muốn, nếu như sau này anh còn vì cái này…”
“Không có bóng đen tâm lý gì hết.” Thẩm Diên Phi khẳng định, ngón tay xoa bụng cô: “Sau này cũng sẽ không để em lo lắng như vậy, anh nói không để em phải chịu khổ là anh có thể làm được.”
Khương Thời Niệm kỳ quái cảm nhận được ý nghĩa đặc biệt trong lời nói của anh, cô run sợ vài giây sau đó bất an ngồi dậy, lo lắng nắm lấy cổ tay anh.
“Là em nghĩ nhiều sao? Anh có ý gì…Có phải anh có chuyện gạt em!”
Thẩm Diên Phi nhìn cô thật sâu, kéo cô lại, tay vòng lại như tường đồng vách sắt nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào cửa sổ.
Anh hạ mắt đối mặt với cô, nhếch môi, thừa nhận qua loa: “Lúc em còn nằm viện, trong lúc rảnh anh đã làm một cuộc tiểu phẫu, không sao đâu, từ này về sau,…em cứ yên tâm yêu anh.”
Khương Thời Niệm ngây người nhìn anh chằm chằm, đầu gối theo bản năng khụy xuống, được anh ôm lấy, cơ thể nóng bỏng dán chặt, cô thất thần trống rỗng, không hiểu ý của anh, bỗng nhiên nước mắt tuôn trào.
Chắc là ngày đó, chỉ một mình cô đi hạng mục hồi sức, thời gian anh không ở bên cạnh.
Nói là có chuyện từ tập đoàn, gần tối mới về, là ngay từ đầu anh đã sớm quyết định làm tiểu phẫu này, cố ý chọn lúc cô không thể phân thân, một mình lên bàn mổ, chỉ nghỉ ngơi trong thời gian ngắn như vậy, rồi làm như không có chuyện gì quay lại đứng trước mặt cô?!
Khương Thời Niệm nghẹn ngào, cổ họng đắng chát, muốn đẩy anh ra để hỏi rõ, thậm chí ỷ vào sự an toàn của bản thân, không sợ thắt túi t*ng trùng của anh, cho dù không nhìn ra được sự thay đổi nhưng vẫn muốn đích thân kiểm tra.
Cánh tay Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, vững vàng giam cầm, anh cúi đầu tựa vào cổ cô, nghe nhịp đập của cô: “Bảo bối, đừng giận anh, lần này đẩy em vào tính thế nguy hiểm, lại trải qua cảm giác bị em bỏ rơi ở bên ngoài, đời này không thể có lần thứ hai.”
“Cứ yên tâm yêu anh, đừng lo để anh tiến sâu vào trong em.” Anh trầm giọng như lưỡi câu câu hồn, một câu nói khiến cô đổ mặt mang tai: “Chỉ khiến em phải sung sướng, không còn đau khổ.”
Khương Thời Niệm sắp hết thời gian ở cữ, cô cảm thấy gần như đã bình phục, trước đây còn cảm thấy khó chịu, chuyên tâm chăm sóc cũng đã không còn, cô cũng không bị bất kỳ di chứng sau sinh nào, hồi phục sau sinh là vấn đề bên trong lâu dài cần kiên trì nhưng bên ngoài lại vô cùng hưởng thụ, cô gần như giống với lúc trước khi mang thai.
Trong khoảng thời gian gần đây, công việc kinh doanh trong tập đoàn không cần thiết đều được đẩy xuống, nếu cần thiết sẽ đưa đến Vọng Nguyệt Loan để xử lý, Thẩm Diên Phi cách cô không quá một tầng, bây giờ cô đã kết thúc thời kỳ ở cữ, gia sản nhà họ Trần con đang chờ anh lên nắm quyền, đương nhiên anh trở lại công ty đưa công việc trở lại đúng quỹ đạo.
Khương Thời Niệm vẫn đang nghỉ thai sản, có thể tiếp tục nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, trong nhà còn có mấy bảo mẫu giúp đỡ, cô cũng không thiếu người chăm sóc, Thẩm Diên Phi có miễn cưỡng thế nào cũng phải buông tay.
Ngày đầu tuần đi làm, Khương Thời Niệm mặc quần ngủ dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, xuống lầu tiễn chồng đi làm, nhìn anh mặc âu phục đứng trước cửa, trang trọng và thanh lịch, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, kéo cổ áo nhón chân hôn, anh cúi xuống và vòng tay qua eo cô, kéo về hướng mình nhắm mắt hôn sâu.
Khương Thời Niệm đang động tình liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách ngọt ngào, cô đỏ tai quay đầu thấy bảo mẫu mặt hốt hoảng vì quấy rầy chủ, định ôm đứa nhỏ về phòng trẻ em.
Cô không nhịn được bật cười, có chút ngượng ngùng, quên mất trong nhà còn có người, đang thân mật với chồng bất ngờ bị thấy, còn là đứa trẻ.
Lúc này Khương Thời Niệm bắt đầu thấy kinh ngạc, con bé có thể cười sớm vậy sao?!
Cô gọi bảo mẫu lại, đứa bé đưa đôi tay trắng nõn ra, đôi mắt đen như trân châu cong lên, cố gắng với về phía cô, vui vẻ quào loạn.
Cô theo bản năng đang muốn đi đến ôm con gái, trong lúc vô tình không quan tâm đến chồng, trong giây phút liền bị phía sau kéo lại.
Thẩm Diên Phi giữ đầu vai cô, kéo đến trong ngực mình, anh liếc nhìn con gái mình với nụ cười trong trẻo đôi mắt đen láy, véo nhẹ má cô, cúi xuống hôn một cái nữa, nhướng mày hỏi: “Không thấy sao? Con bé thích nhìn anh làm như vậy với em.”
Đợi đến khi ông chủ Thẩm rời đi, tầm mắt Khương Thời Niệm vẫn còn thấy nóng, cô đón lấy con gái, chạm nhẹ chóp mũi trắng nõn xinh xắn, vẫn không thể tin được: “…Bảo bảo còn nhỏ vậy mà lại thích xem cái này sao?!”
Khương Thời Niệm cả ngày ở nhà chơi với con gái, ỷ lại trong phòng trẻ em không muốn rời khỏi, liền cho các bảo mẫu nghỉ nửa ngày, chỉ cần đến giờ ăn thì có mặt.
Nửa tiếng sau Thẩm Diên Phi nhắn tin Wechat, Khương Thời Niệm hưng phấn trả lời anh, anh gửi một câu, cô nóng lòng hận không thể trả lời mười câu, mỗi câu đều không không tách rời tiểu khả ái mềm mại trong ngực.
Đến khi chiều chiều, Khương Thời Niệm hoàn toàn không chịu nổi, bấm điện thoại hài lòng gửi cho ông chủ Thẩm.
“Con bé như một quả bóng nhỏ vẫn luôn nằm trong ngực em, mùi sữa thêm thì cực kỳ ngoan, trái tim em tan chảy mất, cái gì cũng muốn cho con bé.”
“Con bé thật sự rất thích bám em, ôm nhẹ cũng khiến con bé chủ động dính lấy em.”
“Mới nãy, con bé còn vô tình ngậm ngón tay em! Thật sự giống con mèo nhỏ vậy!”
Khương Thời Niệm gửi bằng giọng nói vốn dĩ không thể dừng được, dần dần cảm thấy có chút không đúng, giọng cô trong điện thoại dường như chồng lên nhau từ xa đến gần, chỉ có sự khác biệt về thời gian, có cảm giác như xuyên qua trộn lẫn vào nhau.
Cô đang ngồi trên sàn ôm con gái, theo âm thanh ngẩng đầu thì tiếng bước chân đã ở ngay trước cửa.
Người đàn ông điềm tĩnh và uy nghiêm ngay từ trong xương cốt, trang phục không dính một hạt bụi, nhưng anh ta cầm trên tay một bó hoa to và bắt mắt, điều này làm giảm bớt sự nghiêm túc, tầm mắt anh dần nâng lên, không nhìn thấu ưu tư, cúi người đặt bó hoa bên cạnh cô.
Lúc này Khương Thời Niệm mới thấy dưới đáy bó hoa lớn còn có thêm một bông hoa tươi đáng thương, kích thước tương phản rõ rệt.
“Cho vợ.”
Anh lướt nhanh qua bó hoa nở rộ.
“Cho con gái.”
Lần này ông chủ Thẩm đang nói đến đóa hoa nhỏ lá non.
Khương Thời Niệm dở khóc dở cười, kéo vạt áo anh định nói, Thẩm Diên Phi liền nắm lấy ngón tay cô cầm lên, anh cúi người xuống giống như hôn công chúa ngủ trong rừng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.
“Anh vội chạy về chính vì để đối mặt với con mèo nhỏ Tuệ Tuệ nhà em…”
“Ba thấy bây giờ mẹ con thích con nhất nên ba rất ghen tị.”