Khách sạn quanh khu trượt tuyết được bố trí rất đặc biệt và độc đáo, đã nhiều lần được bình chọn là khách sạn tuyệt phẩm trong mắt dân chúng trong hạng mục khách sạn toàn cầu, ngoại trừ lối kiến trúc ngập trong vàng son cùng cơ sở vật chất, cũng là dựa vào vị trí địa lý có một không hai.
Những biệt thự xen lẫn nhau, cao cao thấp thấp dựa vào vách đá, khi tiến vào thì mặt tiền hướng ra biển tuyết, nhìn cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng khi đi vào trong, đứng bên cạnh cửa sổ sát đát của biệt thự, thị giác cùng tâm trạng đều bị ảnh hưởng rất nhìn, bởi vì chỉ ở bên kia của mặt pha lê trong suốt chính là vách núi dựng đứng không có người ở.
Vốn đã đủ kích thích, lại thêm hôm nay tuyết bay đầy trời, khi về đêm thì tuyết lại có xu hướng rơi lớn hơn, màn nhung trắng ùn ùn kéo đến hòa với địa thế tuyệt cảnh, có cảm giác như con thiêu thân lao đào vào đám lửa tàn khốc mà lãng mạn.
Ai không ngần ngại đến cuối con đường, cũng sẽ ôm nhau ở bên bờ vực, lưu luyến nhìn tuyết.
Trong phòng ngủ ở tầng hai lờ mờ ánh đèn, mặt tường pha lê không kéo rèm cửa, tĩnh mịch đến mức không khí nặng nề, bất luận tiếng động gì cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn, thanh âm va chạm, bọt nước tung tóe, tiếng vỡ vụn đứt quãng, nghẹn ngào như đang hấp hối, dây dưa triền miên, thân ảnh giao hòa bao trùm, mơ hồ mà phản chiếu sống động trên cửa.
Khương Thời Niệm xấu hổ nhìn, nhưng gương mặt của cô đặt trên cánh tay, đối diện với tường pha lê, ánh mắt mông lung lay động, gương mặt như được nung đỏ, bị người nào đó ác liệt giữ cái ót, cùng nhau nhìn về phía hình ảnh của mình cùng anh phản chiếu trên vách núi tuyết.
Cô động tình đến kịch liệt, ngón tay vò nát phần ga giường bị ướt, khi cô sắp mất nước thì Thẩm Diên Phi xoay người lại, tư thế cũng đảo lộn, hai tay cô vô lực mà chống đỡ trên lồng ngực anh, đè ở trên người anh.
Mồ hôi của Khương Thời Niệm hòa cùng với nước mắt, ướt đẫm tóc mai, cô vươn cái cổ thon dài lên hô hấp thật sâu, làn da phiếm hồng dưới ánh đèn, lộ ra ánh sáng ấm áp.
Giác quan của cô bị kéo đến cực hạn, ý thức vô cùng mông lung, nhưng khi lơ đãng quay đầu, nhìn thấy màn tuyết bao trùm vách đã ngoài cửa sổ thì lại phá lệ thanh tỉnh.
Lúc chạng vạng tối, trên đường từ khu trượt tuyết trở về khách sạn, cô vẫn nhớ mãi không quên ánh mắt Thẩm Diên Phi khi nhìn núi tuyết kia.
Cô không bỏ qua được, hỏi anh nguyên nhân cụ thể thì anh chỉ mỉm cười cho qua, không chịu nói rõ. Cô không có cách nào mặc kệ, liền vụng trộm nhắn tin Wechat cho Hứa Tư Nguyệt, nhờ cô ấy khi có cơ hội thì hỏi tổng giám đốc Cố, núi tuyết đối với Thẩm Diên Phi rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào, dù sao thì sau khi hai nhà ngẫu nhiên gặp nhau hôm nay, Thẩm Diên Phi mới lộ ra vẻ mặt có quan hệ tới quá khứ, tổng giám đốc Cố hắn là biết rõ tình hình.
Cô rất nhanh đã nhận được câu trả lời, đáp án là ba chữ rất đơn giản.
“Nơi chôn xương.”
Không cần hỏi nhiều, khi vừa nhìn thấy từ này, tim cô bị bóp chặt đến ngạt thở, một câu “đầu bạc” kia của anh cũng thành con dao nhỏ cắt qua ruột gan cô.
Về đến khách sạn đã là thời gian dùng bữa tối, Nguyện Nguyện lo chơi với gia đình của chị gái nhỏ đến quên cả đất trời, ăn cơm cũng muốn đi cùng người ta. Khương Thời Niệm thuận nước đẩy thuyền, đồng ý dưới sự cao hứng của Nguyện Nguyện, an bài cho cô bé ở cùng chị gái kia đêm nay, có người chăm sóc cho bọn nhỏ nên cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Cô dành tất cả thời gian còn lại trong đêm nay cho người đàn ông ẩn giấu quá nhiều vết thương cũ trong lòng kia thoải mái phóng thích.
Ngay ở chỗ này, bên trong cánh đồng tuyết vô tận, đối mặt với những vách núi tương tự, vùi sâu vào cô, có được cô.
Khương Thời Niệm cần có Thẩm Diên Phi đỡ mới có thể ngồi vững, máu đỏ quyện với sắc thịt, cô nắm lấy quyền chủ động, nhẫn nại bất động, đè lên trái tim anh, mồ hôi chậm rãi nhỏ xuống, thấm vào làn da ấm nóng của anh.
Tròng mắt của cô nhìn anh chăm chú, run rẩy nói: “Em và anh chân chính yêu nhau, rồi kết hôn, cũng bắt đầu từ một trận tuyết lớn như thế này, Thẩm Diên Phi… Em và anh còn phải ngắm tuyết thêm mấy chục năm nữa, ngắm đến khi cho dù tuyết không rơi trên đầu thì tóc em cũng đã bạc trắng, như thế mới là đầu bạc, hiện tại không tính.”
“Cho nên em không thừa nhận câu nói kia của anh.” Cô kiên trì lại cố chấp, con mắt sáng rực nhìn chằm chằm anh, “Chúng ta đương nhiên phải ở cùng nhau tới khi bạc đầu, nhưng không phải hôm nay, phải từ từ đi đến cuối đời, đến khi đi không nổi nữa, cho dù phải ngồi xe lăn, em cũng cần có anh ôm em, vào thời điểm hấp hối, em cũng phải nhìn thấy anh, nói cho anh biết, cả đời này chúng ta không thể tách ra.”
Thẩm Diên Phi nắm lấy eo cô, cứ như vậy mà dừng lại, huyệt thái dương của anh căng chặt, anh nhìn thẳng vào cô, cơn sóng cuồn cuộn trong mắt không hề còn bị che lấp.
Tim anh trướng đến phát đau, biết là bản thân đã bị cô nhìn thấy, những vết thương cũ ngoài ý muốn bị lôi ra kia được từng câu từng chữ của cô lấp đầy, anh khàn giọng mà cười: “Vậy Tuệ Tuệ nói vài câu yêu anh, anh muốn nghe. Lần trước khi nhìn núi tuyết, anh vẫn chỉ có một mình, nghĩ rằng sẽ không có ai yêu anh, rất đáng thương.”
Trong miệng thì nói “đáng thương”, nhưng anh lại cong môi, đợi cô hôn.
Khương Thời Niệm chồm người qua thỏa mãn anh, thân thể có chút run lên, đôi môi áp vào anh. Trong tiếng thở dốc của anh, hàm răng cô nhẹ rung, thật lòng nói: “Khương Tuệ Tuệ yêu Thẩm Diên Phi… Em yêu anh, chỉ yêu anh, em chưa từng nghĩ tới…”
Cô ôm lấy bả vai anh, nhắm mắt lại: “Em sẽ yêu một người đến vậy.”
Thẩm Diên Phi không nhẫn nại được nữa, không có cách nào chịu được cô nói chuyện như vậy, anh xoay người giành thế chủ động, chống đỡ cho cô, xâm chiếm toàn bộ, ngón tay bấu lấy đầu gối của cô để lại những vệt đỏ, đổi lại nước mắt của cô.
Anh hôn từng giọt nước mắt ẩm ướt, nặng nề lẩm bẩm bên tai cô: “Tuệ Tuệ, thời gian trải qua cùng em mỗi ngày trong hiện tại, là tất cả những gì anh ngày nhớ đêm mông trước kia, đến cả mơ cũng không dám.”
Khương Thời Niệm vòng hai tay ôm anh, ánh mắt mơ hồ hỗn độn: “Không cần mơ, thời gian như thế này chính là chúng ta của mỗi một ngày sau này.”
Đợi đến khi Khương Thời Niệm đỏ mặt tới mang tai, thanh âm dần lắng lại, sương mù cùng tuyết ngoài cửa sổ càng dày hơn, ngọn núi nguy nga bị che phủ đến mức không còn nhìn rõ. Cô nép vào gối, được anh ôm lấy mà chầm chậm hôn, kiên nhẫn ghi nhớ đôi môi, lại ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi. Quân lính trong lòng cô bị sự thân mật của anh làm cho tan rã, suối nguồn chảy ra không ngừng, cũng không biết vì cái gì mà anh lại hôn nhẹ nhàng như vậy, rõ ràng là anh cũng có dục vọng, lại trêu chọc người ta đến mức không thể bình tĩnh được.
Khương Thời Niệm quay người vùi đầu vào cổ của anh, cắn một cái để trừng phạt: “Anh còn chưa đáp lại…”
“Hửm?”
“Kêu em nói yêu anh, anh lại không chịu nói.”
“Không chịu?” Tiếng cười của anh nhàn nhạt, thanh âm lay động cô, từng chữ đâm thẳng vào trong lòng, “Là không đủ.”
Khương Thời Niệm giật mình.
Thẩm Diên Phi đứng dậy xuống giường, tiện tay cầm lấy cái áo ngủ ở đầu giường mà đắp lên thân Khương Thời Niệm, luồn cánh tay của cô vào, sau đó ôm ngang cô lên, cúi đầu hôn đôi mắt cô: “Câu nói anh yêu em, không đủ để biểu đạt.”
Tình cảm ấy không giờ khắc nào là không sôi trào, quấn lấy tính mạng của anh, xuyên suốt quá khứ và tương lai, cho dù là nói nhiều bao nhiêu, làm nhiều bao nhiêu, cũng không thể cho cô thấy được toàn bộ.
Sau khi thể hiện ra ngoài một phần, tình cảm ấy vẫn sôi trào nhu cũ, nổ nát trái tim anh, không thể biểu đạt, không thể lấy ra, cứ như vậy mà bao phủ lấy anh, khắc tên của cô vào trong máu xương.
Dường như có cả một đời để giữ lấy tình cảm này, cũng cảm thấy rất ngắn, mấy chục năm vội vàng mà trôi qua. Anh có lòng tham, hy vọng xa vời, anh không tin quỷ thần không tin luân hồi, nhưng còn muốn có thật nhiều kiếp sau.
Khương Thời Niệm cứ nghĩ là Thẩm Diên Phi ôm mình đi tắm rửa, không nghĩ tới anh lại đi vòng qua giường, đến cửa sổ sát đất bên cạnh, đặt cô xuống rồi ôm lấy cô từ phía sau. Cô không tự giác mà nghiêng về phía trước, chống đỡ lên cửa pha lê, nhấn ra một vài dấu vân tay, lại được cái áo ngủ mà anh dùng để bao phủ mình chặn ở phía trước, ngăn lại cảm giác lạnh lẽo.
Trước mặt cô là vách núi giữa đêm khuya, tuyết rơi xuống từ không trung vô tận, chiếm hết đất trời. Gió lạnh đập vào cửa pha lê, bên trong gian phòng lại ấm áp, thân thể của anh càng nóng hơn, bao trùm toàn bộ.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu thở nhẹ, nhìn thấy thân hình cao lớn rất có tính xâm lược của anh phản chiếu trên mặt pha lê.
Phía sau cô từ đầu đến chân đều trần trụi, không có một sợi vải. Anh chụp lấy vòng eo vừa mềm vừa nóng của cô, căm bản là không có ý định dừng lại.
Chuyện này so với lúc đối diện với mặt gương còn có tính khiêu chiến hơn, giống như bị toàn bộ không gian hư vô nhìn thấy, cho đất trời thần phật nhìn thấy những thứ ô uế nhất.
Cô mở miệng thở mạnh: “Anh quá đáng…”
Thẩm Diên Phi cúi đầu tựa vào cổ cô, trầm giọng cười: “Vừa rồi em đã đồng ý với anh, đây chính thời gian của chúng ta mỗi ngày sau này, anh hẳn là được hưởng thụ, là em dung túng anh.”
Anh ôm chặt cô, ánh mắt lại lần nữa rơi trên dãy núi, nhưng đáy mắt đã không còn vẻ lo lắng: “Để núi tuyết tận mắt nhìn, anh không chỉ có một thân một mình, không phải cô hồn dã quỷ, Tuệ Tuệ muốn anh.”
–
Một nhà ba người nghỉ phép ở Thụy Sĩ một tuần, hành trình được sắp xếp không nhanh không chậm, đến khi kỳ nghỉ của Khương Thời Niệm kết thúc thì mới không thể không trở về nước. Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, vừa có sóng di động, Thẩm Diên Phi đã nhận được điện thoại của Thẩm Tế Xuyên, trước đó cũng đã có mấy tin nhắn Wechat, anh híp mắt, biết là đã có chuyện xảy ra.
Thẩm Tế Xuyên rất ngắn gọn, không nhiều lời, chỉ dăm ba câu đã chuẩn bị tắt điện thoại, cuối cùng lại do dự một hồi, vẫn thở dài nói: “Diên Phi, dù sao cũng có quan hệ máu mỷ, chuyện này chỉ có cháu ra mặt mới là thích hợp nhất, nhưng nếu như cháu thực sự không muốn, ông cũng có thể…”
“Không cần.” Thẩm Diên Phi thấp giọng nói, “Cháu sẽ xử lý.”
Khương Thời Niệm đang nắm tay Nguyện Nguyện ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đã tắt màn hình, giữ điện thoại ở trong lòng bàn tay, vuốt tóc cô, không chút gợn sóng mà cười cười: “Ba của anh ở Anh Quốc bệnh nặng, anh phải đi xem thử.”