Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 147



Kỳ thật cũng không phải bệnh gì nặng, là đang hấp hối rồi, người kia có lẽ cũng sẽ tới London. Thẩm Tế Xuyên gọi điện cho anh chính là muốn anh lo liệu việc hậu sự của ông ta, dựa theo ý nguyện của chính chủ mà an nghỉ ở nơi yên tĩnh đó, không muốn về nước.

Huyết thống trong anh mờ nhạt, cho tới hôm nay vẫn bị ba mình đối xử như kẻ thù. Một người đàn ông tàn tật yêu mà không có được, một đứa trẻ vô dụng không được người khác yêu thương, gặp nhau là đơn phương cuồng loạn cùng nguyền rủa, quan hệ cha con cơ hồ là đã đoạn tuyệt.

Nhắc tới cũng buồn cười, gương mặt này của anh có thể nhìn ra là được thừa kế từ ba mẹ. Ba không muốn gặp anh, bởi vì anh nhìn giống người vợ đến giờ ông ta vẫn không có được. Mẹ không muốn gặp anh, bởi vì anh nhìn giống người chồng mà bà ta chưa từng yêu.

Đến London, nếu như người kia còn sống thì anh phải đối mặt với trận cay nghiệt lớn nhật trước lúc ông ta lâm chung, nếu như đã không còn trên nhân thế thì anh phải đối diện với cái chết, dù là cái nào, anh cũng không muốn để Tuệ Tuệ nhìn thấy.

Sự ảm đạm nặng nề trên người anh đã đủ nhiều, Tuệ Tuệ lại hoàn toàn tiếp nhận, đây đã là sự ban ân đối với anh, những chuyện khác, anh  không muốn cô gánh vác.

Huống chi… Cách mà anh cầm hợp đồng hôn nhân ép buộc người mình yêu, cho dù lúc ấy đã cùng đường, nhưng vẫn giống y như người ba không được chết tử tế kia.

Vé máy bay được đặt vào chiều hôm đó. Khương Thời Niệm muốn cùng đi với Thẩm Diên Phi, lại bị anh dỗ dành đến từ bỏ, từ lúc hạ cánh đến khi lên máy bay lần nữa cũng chỉ có hơn ba giờ đồng hồ, cô không muốn miễn cưỡng anh. Cô đang chuẩn bị tự đưa Nguyện Nguyện về nhà để anh nghỉ ngơi ở sân bay nhiều một chút, anh cũng phản đối, quyết tâm muốn đưa hai mẹ con về Vọng Nguyệt Loan, tận mắt nhìn cô tiến vào nhà mới trở lại sân bay.

Khương Thời Niệm đứng ngồi không yên đợi đến khi Thẩm Diên Phi lên máy bay, làm như thế nào cũng không an ủi mình được, trái tim như đang treo lơ lửng, không thể nào yên tâm. Cô biết cuộc gọi vừa rồi là Thẩm Tế Xuyên gọi đến, liền dứt khoát dẫn Nguyện Nguyện nhà cũ của Thẩm gia.

Thẩm Tế Xuyên đang đứng trong sân mà ngẩn người, thấy cô tới, đầu tiên là dừng lại, sau đó lập tức phản ứng kịp, sắc mặt lập tức giãn ra, cúi người trêu chọc gương mặt của Nguyện Nguyện.

“Ông nội.” Khương Thời Niệm đi thẳng vào vấn đề, “Diên Phi chỉ đi Anh Quốc thăm bệnh thôi sao?”

Thẩm Tế Xuyên hiểu rõ, lắc đầu thở dài, biết rằng Khương Thời Niệm tới thì khẳng định là không thể gạt cô được.

Ông ấy cười khổ nói: “Ông đã đoán được là nó sẽ không dẫn cháu đi, thằng bé sợ cháu nhìn thấy những chuyện kia sẽ không chịu nổi, nghĩ rằng tự mình xử lý ổn thỏa mọi thứ, rồi điềm nhiên trở về như không có việc gì. Nhưng nói cho cùng, đó là ba của thằng bé, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn có ác ý với nó, làm sao có thể thật sự không có gì, lại nói…”

“Mẹ của thằng bé cũng ở London, đây cũng là nguyên nhân ba của thằng bé dưỡng bệnh ở Anh Quốc, chết cũng không trở về, ông đã thông báo cho tất cả những người nên thông báo, mẹ nó có thể cũng sẽ đến, đương nhiên Diên Phi càng không muốn cho cháu đi.” Nếp nhăn trên mặt Thẩm Tế Xuyên khẽ run, “Những thứ không tốt đẹp đó, từ trước đến nay thằng bé đều tự mình gánh lấy, chặn ở phía trước cháu.”

Khương Thời Niệm đã lấy được thông tin cần biết từ chỗ này của Thẩm Tế Xuyên, quay người rời đi, đưa Nguyện Nguyện tới chỗ của ba mẹ.

Trước khi xuống xe, cô ôm Nguyện Nguyện ở trên đùi, ôm thân thể nhỏ của cô bé, ôn nhu nói: “Mẹ phải tới chỗ ba, mấy ngày sau sẽ về, Nguyện Nguyện phải ngoan, ở cùng với ông bà ngoại chờ ba mẹ về, có được hay không?”

Nguyện Nguyện mở to đôi mắt trong sáng nhìn Khương Thời Niệm, nâng đôi tay nhỏ ôm lấy cô, thanh âm ủy khuất ngây thơ: “Vì sao không thể dưa Nguyện Nguyện theo, Nguyện Nguyện cũng muốn gặp ba, phải đi theo mẹ.”

Khương Thời Niệm hôn trán cô bé: “Con còn quá nhỏ, dẫn con đi thì ba mẹ đều không yên lòng. Mẹ phải đi bảo vệ ba, không để ba bị người khác tổn thương, Nguyện Nguyện hiểu không?”

Nguyện Nguyện dùng sức gật đầu, cọ cọ trong lòng cô, dán trên người cô, ngây thơ nói: “Con phải lớn lên nhanh một chút… Lớn lên rồi thì có thể bảo vệ ba mẹ! Ba mẹ của con, không ai được phép bắt nạt…”

Gương mặt tỉnh xảo của cô bé lộ ra một chút hung ác, như nhớ tới cái gì, lại mở ba lô nhỏ có cánh thiên sứ ra, lấy món đồ chơi yêu thích nhất của mình, là một tấm khiên màu kem, trịnh trọng đưa cho Khương Thời Niệm.

“Mẹ.” Cô bé dâng hai tay lên, đôi mắt trong sáng đầy chuyên chú, “Dùng cái này bảo vệ ba thay cho Nguyện Nguyện!”

Hốc mắt của Khương Thời Niệm không khỏi nóng lên vòng tay qua người Nguyện Nguyện, ôm lấy cốt nhục thuộc về cô và Thẩm Diên Phi: “Được, mẹ sẽ mang theo khiên của con tới chắn trước mặt ba.”

Cô yên tâm giao con gái cho ba mẹ, sắp xếp hành lý cùng giấy tờ, may mắn là công việc ở đài truyền hình trong hai năm nay cần đi tới đi lui Anh Quốc mấy lần, hộ chiếu của cô vẫn còn hiệu lực. Cô không thông báo cho bất kỳ ai, trực tiếp đặt vé máy bay ngày gần nhất, theo sát Thẩm Diên Phi tới London.

Lúc Khương Thời Niệm hạ cánh đã là mười giờ trưa ở London, sắc trời mù mịt, tuyết bay phấp phới. Cũng vào lúc này, Thẩm Diên Phi mặc một bộ vest đen, lưng thẳng, mặt không có biểu tình đứng trong nghĩa trang, rũ mắt nhìn chằm chằm người kia đợc an táng dưới mặt đất.

Có nhiều chấp niệm hơn nữa thì cũng về với cát bụi.

Tang lễ của người nhà họ Thẩm, cho dù là ở London, cũng có rất nhiều người tới tự mình tới thăm viếng, nhưng không có người nào dám tới gần Thẩm Diên Phi, cho dù trầm mặc không nói lời nào, anh vẫn vững chãi như núi, khoảng cách xa xôi, đứng ở chỗ đó mà như có hàng rào trong suốt, không thể chạm vào.

Đại đa số người chỉ yên tĩnh phúng viếng, chờ đến khi tang lễ kết thúc thì lặng lẽ rời đi, chỉ có một thân ảnh đứng ở đằng xa, từ đầu đến cuối lạnh lùng chán ghét nhìn bia mộ, rồi lại chuyển ánh mắt đến bóng lưng của Thẩm Diên Phi.

Bà ta đặt một cái hộp sắt cũ kỹ trước bia mộ, không thèm nhìn ảnh chụp trên đó, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Diên Phi, lãnh đạm nói: “Những đồ vật có liên quan đến ông ta đều để ở trong đó, trả lại cho ông ta, bọn tôi đã coi như hết nợ. Ông ta chết còn muốn an táng ở chỗ này, đúng là xúi quẩy, cuối tuần tôi sẽ đưa bọn nhỏ rời khỏi London, không trở lại nữa.”

Ánh mắt của bà ta lơ đãng đảo sang một bên, cách bia mộ này không xa, xe của bà ta đã đến gần, hai đứa trẻ tầm mười mấy tuổi, một nam một nữ, ngồi ở ghế sau, đang xuyên qua cửa sổ nhìn bà ta. Cậu bé kia gọi một tiếng “Mom”, còn dùng tiếng Anh hỏi: “Kia là anh trai sao?”

Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi, chắn tầm mắt của mấy đứa trẻ, nhíu mày nhìn về phía Thẩm Diên Phi từ đầu tới cuối vẫn coi như bà ta không tồn tại, vẻ mặt châm chọc, thấp giọng nói: “Nghe nói cậu đã kết hôn, còn dùng thủ đoạn giống với ông ta lúc trước? Quả nhiên là người như thế nào thì sinh ra đứa con như thế, lúc trước ông ta muốn dùng cậu để trói chân tôi, cũng không nhìn cho rõ, cậu chẳng khác gì với ông ta! Tôi đã sớm nhìn thấu, cậu cực đoan và điên dại y hệt ông ta, tôi xưa nay đều không muốn thừa nhận cậu là con của tôi.”

Thẩm Diên Phi rốt cuộc cũng giương mắt nhìn bà ta một cái.

Lần cuối gặp mặt đã lâu đến mức anh nhớ không ra là ngày nào, ngay cả những lời nói khoét sâu vào trái tim cũng đã dần mơ hồ. Trước kia anh luôn khắc sâu những đau đớn, nhưng từ sau khi có Tuệ Tuệ, tim anh như được khỏa lấp. Cô dùng tình cảm, từng chút từng chút chữa thương cho anh, những lỗ hổng do người khác tạo nên đã sớm không còn đáng giá để nhắc tới.

“Thì sao nào?” Thanh âm của Thẩm Diên Phi lạnh nhạt, đáy mắt đen tuyền, không có chút gợn sóng nào, “Tôi đã kết hôn, vợ tôi và tôi có tình cảm sâu đậm, cả đời này tôi không cha không mẹ, bà còn có lời gì muốn nói sao?”

Người phụ nữ kia như bị chọc trúng tim đen, giờ khắc này cũng không phân biệt được người nhiều năm qua phải chịu tra tấn là ai.

Bà ta cười lạnh: “Tình cảm sâu đậm? Là bị hợp đồng ép à? Hai là cậu tự cho là như vậy? Cậu giống ông ta như vậy, tâm lý u ám, tình cảm vặn vẹo, sao có thể hiểu yêu là gì? Năm cậu lên cấp ba, tôi vừa nhìn bộ dáng đó là biết, cậu sẽ càng ngày càng trầm trọng hơn. Bây giờ cậu nhìn thấy kết cục của ông ta chưa? Không được chết tử tế! Đừng có mơ mộng hão huyền, ai có thể yêu cậu lâu dài chứ?”

Dường như càng nói hung ác thì càng có thể xóa đi đoạn hôn nhân mà bà ta căm ghét kia, có thể xóa đi sự thật rằng bà ta đã sinh ra một đứa trẻ mà bản thân hoàn toàn không thích.

Sau nhiều năm gặp lại, Thẩm Diên Phi ở trước mặt đã không còn giống trước kia, đã mạnh mẽ đến mức bà ta không dám nhìn thẳng, không dám đối mặt với đôi mắt của anh, nhưng vẫn không có chút tình cảm nào, chỉ muốn phát tiết, nguyền rủa, đem tất cả những chuyện không hạnh phúc trước đây vứt hết cho anh vào lần gặp mặt cuối cùng này, vứt lại cho người… có gương mặt tương tự với người đàn ông kia.

Thẩm Diên Phi lẳng lặng nghe, nâng cổ tay xem đồng hồ, hơi mỉm cười đi qua bà ta.

Một cái chớp mắt đầy cảm giác áp bức khiến cho hô hấp của bà ta ngưng trệ, vừa lạ lẫm vừa mạnh mẽ, buộc bà ta phải im lặng cúi đầu.

Thẩm Diên Phi rũ mắt nói: “Mắng tôi, rủa tôi, tôi đã quen rồi. Nhưng chất vấn tình cảm mà phu nhân dành cho tôi, là đã phạm vào kiêng kỵ của tôi.”

“Muốn nhìn tôi điên dại? Tệ hại hơn cả người kia? Bà đúng là chọn được một lý do tốt đấy.” Anh hơi mím môi, đồng tử âm trầm, “Bình thường tôi đều coi như không sao, lúc trước bị ba ruột đánh chửi, bị mẹ ruột vứt bỏ, bị cả nhà cô lập, cũng không sao cả. Nhưng dính đến phu nhân của tôi, thì tất cả những gì bà từng làm với tôi, tôi có thể cam đoan sẽ trả lại bà, chỉ hơn chứ không kém, chuyện gì tôi cũng làm được.”

Anh chậm chạp bước về phía trước, người phụ nữ kia lại liên tục rút lui, mặt không còn chút máu, đang lúc muốn há miệng nói cái gì đó thì ánh mắt nhảy dựng, bình tĩnh nhìn về phía sau lưng anh.

Bước chân của Thẩm Diên Phi khựng lại, tiếng đế giày mềm mại của ai đó giẫm lên mặt đất, xen lẫn với tiếng gió và âm thanh tuyết rơi. Thời điểm gần trong gang tấc, không đợi anh quay đầu, có một người trực tiếp ôm lấy eo anh,  từ phía sau lưng siết chặt, gương mặt thấm lạnh dán lên lưng anh, tim đập như đánh trống.

“Chồng à.” Cô thở khẽ, thanh âm xâm nhập vào màng nhĩ của anh, “Em ở đây rồi.”

Khương Thời Niệm dùng sức ôm lấy Thẩm Diên Phi, xoa dịu sự đau lòng cùng nỗi nhớ nhung. Cô dựa theo địa chỉ trên tư liệu mà chạy tới đây nhanh nhất có thể, vì chỉ lo chạy về phía anh, cô không nghe thấy người phụ nữ trung niên đối diện nói cái gì với anh, mà cô cũng không cần nghe, vẻ mặt của đối phương đã nói lên hết thảy.

Tay cô bị Thẩm Diên Phi nắm lấy, thân mật mà vuốt ve. Cô vòng tới trước mặt anh, ngay trước mặt người phụ nữ kia, ngay trước bia mộ lạnh lẽo đó, ngay trước cây cỏ gió sương, yên tĩnh nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi băng lãnh vì tuyết của anh.

Sự âm trầm cùng lệ khí trong đáy mắt của Thẩm Diên Phi bị lông mi che khuất, trong nụ hôn ấm áp của cô đã từ từ tan ra, chỉ còn lại ôn nhu.

Khương Thời Niệm cầm lấy tay anh, ấm áp vô cùng, lại lấy cái khiên nhỏ đáng yêu ra, đặt trong lòng bàn tay anh: “Con gái của chúng ta nhờ em trèo đèo lội suối mang tới, muốn giúp em bảo vệ cho ba. Đôi mắt của bọn em hẹp hòi, không thể thấy ngài Thẩm chịu thêm tổn thương nữa.”

Cô kéo khuỷu tay anh, thân mật kề bên nhau, ánh mắt dừng lại trước bia mộ, lại nhàn nhạt nhìn về phía người “mẹ” kia. Cô nhích lại gần anh, thản nhiên mỉm cười nói: “Chồng à, ở nhà của anh, chúng ta hình như còn thiếu chút nghi thức. Nếu anh đã không có ba mẹ, vậy chúng ta bái thiên địa ở chỗ này đi.”

Không cần động tác gì, cũng không cần khúm núm với bất cứ ai.

Học trưởng của cô nên có được hậu ái lớn nhất, tất cả hạnh phúc của anh đều là anh giẫm lên bụi gai, thương tích đầy mình mới đổi lấy được, anh xứng đáng với nó.

Khương Thời Niệm ngửa đầu nhìn bầu trời đầy tuyết bay, mười ngón đan nhau với Thẩm Diên Phi. Thanh âm của cô trang nghiêm trong sáng, bái lạy thiên địa, cung kính chư thần.

Âm lượng của cô không lớn, chỉ để đối phương, để bia mộ kia, để người ở trước mặt này vừa đủ nghe.

“Trời cao ở trên, đất dày ở dưới, quỷ thần làm chứng.” Lúc này cô vẫn rất hoạt bát, nói những từ ngữ của mấy câu chuyện truyền thống lạc hậu, sau đó còn rất trịnh trọng, “Tôi lấy cả quãng đời còn lại của mình đảm bảo, Thẩm Diên Phi cả đời này sẽ được yêu, được trân trọng, được vợ mình coi như bảo bối, dù là sinh tử cũng vĩnh viễn không xa rời.”

Khi ra khỏi nghĩa trang, Khương Thời Niệm ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy thân ảnh áo đỏ kia vẫn kinh ngạc mà đứng tại chỗ, càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Tuyết ngừng, bầu trời xám xịt của London hiếm khi thoáng đãng, tia sáng mờ nhạt xuyên qua tầng mây, như tấm lụa mỏng rơi trên thân người đàn ông, làm bừng sáng khuôn mặt âm trầm của anh.

Trong làn gió mát lạnh, đường xuống dốc vô cùng bình yên. Khương Thời Niệm nhịn không được mà rời khỏi tay Thẩm Diên Phi, chạy vài bước về phía trước đón nắng.

Trong tai cô có tiếng gió rả rích, bên trong còn xen lẫn âm thanh của anh. Anh thích gọi cô, hai chữ “Tuệ Tuệ” là ma chú khó giải của anh, khi đặt ở bên môi thì trong lòng cùng tràn đầy ngọt ngào.

Khương Thời Niệm quay người, nhìn thấy tia sáng hắt lên người anh, làm ra một vệt dài màu vàng chói mắt. Anh nhìn cô mà cười, giang hai cánh tay, cô không chút do dự mà nhào tới, hãm sâu vào trong lòng anh.

Anh hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Cô đáp: “Em đến nói với anh…”

“Cái gì?”

Cô ngửa mặt, đón nhận nụ hôn của anh: “Nói với anh, tình cảm của em dành cho anh, dùng chữ yêu cũng không đủ để biểu đạt.”

Thẩm Diên Phi thấp giọng cười, chạm nhẹ vào bờ môi cô.

Trong thế giới hoang vu hỗn độn này của anh, năm tháng nào cũng bị chèn ép, thậm chí còn không nở nổi hoa. Ngoại trừ tình cảm nặng nề này của anh, cũng không có gì có thể dành cho em.

Nhưng dù là như thế nào…

Thế giới này có tàn tạ nhiều hơn thì cũng vì em mà sinh ra.

Hoan nghênh em đại giá quang lâm.

Bảo bối của anh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.