Đào Đào Ô Long

Chương 44: Tự tin lên một chút



Chỉ một câu nói “Bạn nhỏ à, sinh nhật vui vẻ nhé” đã khiến cho Tô Đào mất ngủ một đêm.

1

Sau khi trở về biệt thự cô nằm trên giường trằn trọc mãi đến bốn, năm giờ sáng mới ngủ được, ngay cả khi đã đi vào giấc ngủ rồi thì bên tai tựa hồ vẫn còn nghe thấy được thanh âm lười biếng của riêng hắn.

Sau đó cô lại còn mơ.

Trong giấc mơ cô biến thành nhân vật cô gái nhỏ trong trò chơi tối qua, trên tay cô cầm một trái tim nhỏ chạy chậm đến trước mặt một vị học trưởng đẹp trai cao ráo. Sau đó cô e thẹn đưa trái tim đến trước mặt học trưởng, khung đối thoại trên đầu hiện lên dòng chữ.

【Học trưởng, em thích anh, trái tim này em tặng cho anh có được không?】

Trước mắt cô như bị sương mù che phủ, trắng xóa mênh mông một mảng nên cô không thể nào thấy rõ được mặt của vị học trưởng kia nhưng cô lại nghe được rõ ràng thanh âm cự tuyệt của người ấy, hơn nữa ngữ khí giống y như đúc với người đàn ông tối qua đã tổ chức sinh nhật bất ngờ cho cô.

【Lòng của cô quá dễ chiếm được, không có gì đáng để khiêu chiến, tôi không thích.】

Tô Đào mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau khi mở mắt ra, nhìn từng tia nắng xuyên vào phòng qua khe hở của rèm cửa sổ, trong lòng vẫn còn hoảng hốt.

Vài giây sau, cô lại chôn nửa khuôn mặt vào gối, ý thức bắt đầu trở về, dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Sau khi Ninh Dã tạo bất ngờ cho cô xong thì không lâu sau hắn liền đưa cô trở về biệt thự. Trên đường về Tô Đào có chút ngẩn ngơ, hai má đỏ ửng, cũng không quá để ý đến những lời nói sau đó của hắn.

Sau khi vào đến phòng của mình, việc đầu tiên Tô Đào làm chính là nằm thẳng lên giường. Đưa tay sờ sờ lên mặt của mình rồi sau đó lại đặt tay lên ngực đếm nhịp tim. Lăn lộn một lúc mãi đến khi bình tĩnh lại rồi mới đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bây giờ tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm vẫn là đặt tay lên ngực, yên lặng đếm nhịp tim. Ừm, nhịp tim lúc này… hình như là bình thường. Sau đó lại dùng mu bàn tay chạm vào hai má, gương mặt lúc này hình như cũng không nóng?

Điện thoại đặt ở tủ đầu giường kêu lên vài tiếng, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man. Tô Đào vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy điện thoại, nhìn qua màn hình thì thấy mấy cô bạn cùng phòng đã nhắn rất nhiều tin trong nhóm chat.

【 WeChat 】 Đại Linh: Quả đào nhỏ của chúng tớ sinh nhật vui vẻ nha! [ icon bánh kem ]

【 WeChat 】 Mạnh Giai: [ gửi bao lì xì ] Chúc mừng sinh nhật Đào Đào!

【 WeChat 】 Đại Linh đã nhận bao lì xì của Mạnh Giai.

【 WeChat 】 Mạnh Giai:??? Đây là tặng cho Đào Đào mà!!! Đại Linh sao cậu lại nhận vậy?

【 WeChat 】 Đại Linh: Trượt tay…

【 WeChat 】 Đại Linh: [ gửi bao lì xì ] Quả đào nhỏ sinh nhật vui vẻ!

【 WeChat 】 Hứa Văn Tĩnh: Đào Đào sinh nhật vui vẻ nhé ~[ icon trái tim ]

Tô Đào nhìn chuỗi tin nhắn này, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Cô lăn qua lăn lại trên giường đến khi chăn một nơi người một nơi rồi mới cười híp mắt nhắn tin trả lời lại mọi người.

【 WeChat 】 Tô Đào: Cảm ơn các cậu nhé, tâm ý của các cậu tớ nhận, nhưng tiền lì xì thì các cậu cứ lấy lại đi. [ icon nhe răng cười ]

【 WeChat 】 Mạnh Giai: Không được!!! Cậu từ chối không phải là tiện nghi cho Đại Linh hay sao! Tuyệt đối không được! Đào Đào cậu mau nhận lấy, cũng không bao nhiêu đâu, chỉ có năm tệ hai mà thôi.

*5.2 = yêu cậu.

【 WeChat 】 Đại Linh: Đúng vậy, Đào Đào à cậu mau nhận lấy đi, tớ không muốn trở thành tội nhân chỉ vì năm tệ hai thôi đâu

【 WeChat 】 Mạnh Giai: Ngữ khí này của cậu là sao chứ? Ý của cậu là chê bao lì xì của tớ quá ít sao!

Tô Đào bên này thấy hai người bọn họ lại làm bộ muốn cãi nhau, ý cười vẫn tràn đầy trong mắt.

Chung Giai Giai cũng nhắn tin WeChat chúc cô sinh nhật vui vẻ. Tô Đào vừa nhắn lại lời cảm ơn thì cô ấy đã nhanh chóng đáp lại.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Hôm nay cậu tới nhà tớ ăn cơm nhé? Ba mẹ tớ nói sẽ chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho cậu!!

Hai nhà Tô – Chung đã quen biết nhau từ lâu, mấy năm trước Tô Quốc Vĩ vẫn luôn ở nước ngoài, hàng năm cứ đến sinh nhật của Tô Đào thì cha mẹ của Chung Giai Giai sẽ chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho cô.

【 WeChat 】 Tô Đào: Lão phu nhân nói hôm nay bà sẽ làm cơm cho tớ, không cần phiền toái cha mẹ của cậu đâu. Thay tớ nói lời cảm ơn với họ nhé.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Cậu lại khách khí cái gì chứ.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Cậu ở Ninh gia cũng khá tốt đấy chứ, lão phu nhân hẳn là sẽ chuẩn bị cho cậu một bữa ăn hoành tráng! A, đúng rồi, anh Ninh Dã nhà cậu hôm nay có tỏ vẻ gì không? Hì hì.

Ký ức tối hôm qua trong nháy mắt lại bị cô bạn tốt kéo về, một lúc lâu sau cô mới chậm rì rì kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho Chung Giai Giai nghe.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai:!!!!!!!!!!!!!

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Lập trình viên bá đạo sủng ái tôi? Cốt truyện này đỉnh đó!!! Sau đó thì sao nữa? Cậu mau kể tiếp đi.

【 WeChat 】 Tô Đào: Sau đó anh ấy đưa tớ về biệt thự Ninh gia, không còn sau đó nữa.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai:? Đưa cậu trở về? Sau đó lại rời đi?

【 WeChat 】 Tô Đào: Chắc là không đi… Hôm qua lúc trở về cũng đã trễ, bà đã ngủ rồi nên không có ai đuổi anh ấy đi nữa, hình như anh ấy nói là muốn ở lại ngủ một đêm.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Đây chẳng phải là muốn hôm nay được tiếp tục ở bên cạnh cậu sao! Hừ, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà. Lúc trước khi nhìn thấy mặt anh ấy, lại cộng thêm những tai tiếng kia nữa làm tớ tưởng rằng anh ấy không phải là người tốt lành gì, nhưng giờ nhìn lại, cũng rất được nha.

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Nhưng mà nói đến chuyện này tớ lại nhớ đến trước kia. Chẳng phải tớ đã từng nói với cậu anh ấy thường xuyên có tai tiếng với những cô gái khác hay sao, nhưng gần đây và có thể tương lai cũng không có nữa đâu. Tớ còn cố ý lên mạng tra xét nữa, hiện tại nếu tìm kiếm tên của anh ấy thì chỉ ra thông tin về công ty của anh ấy cùng với thân phận nhị thiếu gia của Ninh thị thôi, vô cùng sạch sẽ!

【 WeChat 】 Chung Giai Giai: Tớ cảm thấy nhất định là vì cậu nên anh ấy mới đem tất cả những lịch sử đen tối trước kia xóa bỏ sạch sẽ. Tuy rằng không biết những tai tiếng trước kia có phải là sự thật hay không, nhưng kiểu tiết mục lãng tử quay đầu như này tớ rất thích đấy.

1

Tô Đào cảm thấy cách nói của cô bạn quá khoa trương rồi, cô có chút bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cô vô tình nghe được trong nhà vệ sinh ở buổi tụ hội, dừng một chút cô mới nhắn lại.

【 WeChat 】 Tô Đào: Cũng có thể là do có sắp xếp khác, cậu đừng nói lung tung

Cũng không biết có phải Chung Giai Giai ở bên kia bỗng nhiên bận chuyện gì hay không mà sau khi Tô Đào nhắn tin này xong lại không thấy cô ấy trả lời lại.

Đợi trong chốc lát, sau đó Tô Đào cũng không tiếp tục đợi nữa.

Cô quay sang nhóm chat của mấy cô bạn cùng phòng nhắn mấy tin, sau đó mới rời giường, bắt đầu đi đánh răng rửa mặt.

Lúc cô xuống lầu đã là giữa trưa.

Cô đang định đi vào phòng bếp xem có thể giúp được gì cho mọi người hay không nhưng lại không ngờ tới, Ninh lão phu nhân vừa thấy cô xuất hiện đã hướng cô cười một cái rồi hô to: “Tiểu Tô Đào của chúng ta sinh nhật vui vẻ nhé!” rồi sau đó liền xông tới ôm cô một lúc.

Tô Đào có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên. Lão phu nhân trêu chọc cô một lát rồi mới bảo cô ra phòng khách ngồi đợi. Sau lại nghe thấy cô nói muốn giúp mọi người một tay thì bà liền nhanh chóng nói:

“Không được! Hôm nay tiểu thọ tinh không cần phải động tay!”

Sáng sớm hôm nay cô Ninh Vi cũng đã chạy qua bên này, Lưu Bác cũng bị mẹ túm đi theo, chẳng qua bởi vì Tô Đào vẫn chưa dậy, cậu nhóc cũng không biết tối qua Ninh Dã ngủ lại đây nên liền vào thư phòng chơi game một mình.

Lúc này cô Ninh Vi đang trong phòng bếp giúp một tay, thấy Tô Đào nói như vậy cũng nhanh chóng chạy ra nắm lấy bả vai cô, cưỡng bách xoay người người cô lại rồi đẩy ra ngoài.

“Cháu mau ra phòng khách nghỉ ngơi đi, cũng không có việc gì nhiều, không cần cháu phải giúp đâu.

À đúng rồi, có phải sau khi rời giường cháu vẫn chưa nhắn tin cho cha cháu đúng không? Sáng sớm ông ấy đã gọi điện thoại qua cho bà rồi, dường như là đang chờ cháu dậy để nói chuyện với cháu đấy.”

Tô Đào nghe thấy vậy cũng không kiên trì muốn giúp một tay nữa, nghe lời bà và cô Ninh Vi đi ra phòng khách.

Sau khi lấy điện thoại ra xem, trên màn hình xuất hiện thông báo WeChat, là tin nhắn thoại của Chung Giai Giai gửi qua.

Tô Đào không vội bấm nghe, trước hết cô nhắn một tin cho Tô Quốc Vĩ.

【 WeChat 】 Tô Đào: Cha, con dậy rồi!

Sau đó cô rời khỏi khung chat với cha rồi mới bấm mở nghe tin nhắn thoại của Chung Giai Giai. Cô đang định bấm nghe rồi đưa tới bên tai nhưng không ngờ lại trượt tay, trực tiếp bấm vào phần loa ngoài.

Giọng nói của Chung Giai Giai từ bên trong truyền ra, âm lượng cực kì lớn.

“Vậy cậu đi hỏi anh Ninh Dã nhà cậu một chút đi!!! Nhanh đi hỏi đi! Tớ cảm thấy…”

Tô Đào bị sự việc ngoài ý muốn này làm cho có chút hoảng loạn, câu nói của Chung Giai Giai còn chưa phát xong cô đã luống cuống tay chân bấm tắt.

Kết quả là giây tiếp theo, trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm lười nhác quen thuộc.

“Hỏi anh cái gì?”

Trong lòng Tô Đào nhảy dựng, hoàn toàn luống cuống.

Cô hoảng loạn muốn thoát khỏi Wechat nhưng nào ngờ lại trượt tay, điện thoại liền trực tiếp rơi xuống đất.

Một khắc kia, Tô Đào có cảm giác cảnh tượng trước mắt mình cứ như bị người khác nhấn nút quay chậm.

Ninh Dã chậm rãi khom lưng, cánh tay dài rũ xuống, cầm điện thoại lên trước cô một bước.

Cô trơ mắt nhìn hắn cầm lấy điện thoại của mình, tùy ý nhìn màn hình rồi lại lười nhác ngước mặt lên nhìn cô.

“Sao trước kia anh lại không phát hiện ra em thiếu tự tin như vậy nhỉ?”

“… Sao ạ?”

Lực chú ý của Tô Đào vẫn còn đặt trên điện thoại của mình, căn bản không nghe rõ lời hắn vừa nói.

Cô định nói lại thôi, duỗi tay ra trước mặt ý muốn đòi lại điện thoại, vốn tưởng hắn sẽ trêu chọc cô hai câu rồi mới trả lại nhưng không ngờ giây tiếp theo hắn đã đưa điện thoại cho cô, sau đó còn nói.

“Còn không phải là vì anh sợ em giận hay sao? Em cảm thấy anh rảnh đến mức đi quan tâm mấy chuyện trước kia hả?”

Hắn vừa nói xong, không nặng không nhẹ mà gõ lên trán cô một cái.

“Tự tin lên một chút, so với em tưởng tượng thì anh còn thích em nhiều hơn.”

Câu nói vừa dứt, không khí bốn phía trở nên vừa an tĩnh lại vừa ái muội. Lúc nói xong những lời này, ánh mắt của hắn không hề di chuyển, vẫn luôn dừng lại trên người Tô Đào.

Cô cảm thấy có chút áp bách, ngón tay theo bản năng siết chặt điện thoại, ngón chân trong đôi dép bông cũng không tự giác mà cuộn tròn lại.

Ninh Dã bị động tác nhỏ này của cô chọc cho tâm ngứa ngáy, đang định giơ tay nhéo gương mặt của cô thì lúc này điện thoại của cô bỗng vang lên. Là Tô Quốc Vĩ gọi video qua.

Khi Ninh Dã thấy trên màn hình hiện lên hai chữ 【ba ba】, con ngươi không dấu vết mà lóe lên.

Sau đó, hắn vươn tay xoa xoa đầu tóc mềm mại đang xoã tung của Tô Đào rồi nói.

“Anh lên lầu thay quần áo, em nói chuyện với cha đi.”

Sau khi hắn rời đi, cô lặng lẽ thở phào một hơi.

Ổn định lại tâm tình một chút, sửa sang lại tóc tai, sau khi cảm thấy so với ngày thường không có gì bất đồng thì mới bấm nhận cuộc gọi.

“Cha.”

Sau khi lên lầu, Ninh Dã liền về phòng mở tủ quần áo ra. Phần lớn quần áo lịch sự của hắn đều để ở chung cư bên kia, ở đây áo sơ mi và quần tây không nhiều lắm. Tìm một hồi cuối cùng cũng miễn cưỡng lựa ra được một cái áo sơ mi màu đen và một cái quần tây màu xám bạc.

Hắn nhanh chóng thay đổi quần, sau đó là đến áo sơ mi. Liếc qua thời gian trên đồng hồ treo tường một cái, trong lòng nhanh chóng tính toán thời gian, ngón tay thon dài bắt đầu cài từng cái cúc áo lại, đến cả cúc áo cuối cùng trên cổ cũng cài đến kín mít.

Lúc quay lại phòng khách lần nữa, hắn như biến thành một người khác.

Tô Đào vẫn đang nói chuyện hăng say với cha nên cũng không chú ý đến hắn.

Ninh Dã lần nữa ngồi vào sô pha bên cạnh cô gái nhỏ, trên người mang theo mùi hương cỏ cây nhàn nhạt quen thuộc, lúc này cô mới quay sang nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, tuy rằng hắn ngồi rất nghiêm chỉnh nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Cô lén lút nhích ra một chút, kéo ra một khoảng cách an toàn.

Tô Quốc Vĩ ở bên kia vẫn không ngừng nói chuyện.

“Cha đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con rồi, nhưng mà khả năng là chuyển phát về nước sẽ chậm một chút, chắc là đến Tết mới có thể nhận được, con kiên nhẫn chờ một chút nhé.”

Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng đáp lại cha thì người ngồi bên cạnh đã đưa qua một quả táo. Cô gái nhỏ theo bản năng nhìn qua, tuy rằng hắn không lên tiếng nhưng ánh mắt lười biếng đó như đang hỏi cô【 ăn không?】

Tô Đào ngoan ngoãn lễ phép mà đáp một câu:

“Cảm ơn anh, nhưng bây giờ em chưa muốn ăn ạ.”

Cô cho rằng chuyện này cứ như vậy mà kết thúc nên lại tiếp tục quay sang trò chuyện cùng cha. Nhưng nào ngờ một lúc sau, người bên cạnh lại đưa qua một quả cam, lát sau lại đưa qua một quả xoài…

Hắn không lên tiếng, cũng không quấy rầy gì nhiều, nhưng dường như muốn làm cho người khác biết đến sự tồn tại của bản thân mình, không chấp nhận bị bỏ qua.

Sau đó Tô Quốc Vĩ cũng đã nhận ra điều khác thường, ông hỏi Tô Đào:

“Đào Đào à, người nãy giờ vẫn luôn đưa đồ ăn cho con là dì giúp việc sao? Con mau đưa điện thoại cho dì ấy đi, cha vẫn luôn muốn nói cảm ơn với dì ấy!”

“Không phải ạ…” Tô Đào lập tức phủ nhận.

“Hả? Thế là ai vậy?”

Tô Đào muốn nói lại thôi, quay sang nhìn người bên cạnh, ánh mắt hai người giao nhau, cô không biết nên mở miệng thế nào.

Cô cảm thấy… Ninh Dã là đang cố ý?

Hơn nữa quần áo trên người hắn sao lại thế này? Đột nhiên ăn mặc lịch sự như vậy? Cúc áo cũng có chút khác thường, tất cả đều cài hết?

Lúc cô đang phân tâm, Tô Quốc Vĩ ở bên kia nghi hoặc mà lên tiếng gọi cô.

“Đào Đào à?”

Tô Đào có chút bất đắc dĩ, cuối cùng trong lòng than một tiếng, một bên nhìn Ninh Dã, một bên đáp lại cha.

“Là anh Ninh Dã ạ.”

Ninh Dã ở bên cạnh cong môi cười nhẹ, như là rất vừa lòng với câu trả lời của cô. Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cũng cầm lấy điện thoại hướng về phía mình.

Khi đối mặt với Tô Quốc Vĩ đang ở trong màn hình kia, bộ dáng chưa bao giờ thấy được trên người hắn đã xuất hiện, vừa lễ phép lại vừa ôn hoà nói câu chào hỏi.

“Chào chú ạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh cún: Bạn nhỏ à, em xem anh vì gặp cha vợ mà đã cài cúc áo lên đến tận cổ rồi này!

Tô Đào:…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.