Đào Đào Ô Long

Chương 45: Vẫn còn đang theo đuổi



Thật ra cảm giác của Tô Quốc Vĩ đối với Ninh Dã rất phức tạp.

Lần đầu tiên ông nhìn thấy hắn, lúc đó hắn mới chỉ là một cậu học sinh cao trung cao gầy, bộ dáng có vẻ cao ngạo nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân lại không hề thất lễ cũng không khiến người khác phải chán ghét.

Sau đó, Ninh Dã lại được sắp xếp trở thành đối tượng đính hôn của con gái ông. Khi đó ông một lòng một dạ tin rằng Ninh lão phu nhân là một người tốt như vậy thì chắc hẳn cũng sẽ dạy dỗ ra được một đứa cháu tốt.

Lần gần đây nhất ông nói chuyện với Ninh Dã là vì chuyện của mẹ Tô Đào.

Sau đó ông cũng đã nghe Tô Đào kể lại chuyện ngày hôm đó, ông cũng biết được cậu thanh niên này đã sốt ruột vì con gái của mình như thế nào, lại giúp đỡ con bé như thế nào.

Nếu nói không cảm động là giả, nói không tăng thêm ấn tượng tốt cũng là giả.

Vì vậy nên lúc này chân chính nhìn thấy hắn, lại thấy hắn cũng rất lễ phép nên Tô Quốc Vĩ vô cùng nhiệt tình mà nói lời cảm ơn.

Ninh Dã lúc này ăn mặc lịch sự, giơ tay nhấc chân không còn là bộ dáng tùy ý lười nhác như ngày thường nữa, Tô Đào lặng lẽ nhìn thoáng qua, phát hiện dù video chỉ quay đến khuôn mặt nhưng hắn vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Hắn mở lời nói với Tô Quốc Vĩ.

“Không sao, không phiền toái gì đâu ạ, bà cháu rất thích Tô Đào, cháu… cũng rất thích em ấy. Cho nên hoàn toàn không cảm thấy phiền toái gì đâu ạ, chú đừng suy nghĩ nhiều.”

Ninh Dã nói những lời này rất có tâm cơ, trước tiên là nhắc đến Ninh lão phu nhân, sau lại nói đến chính mình, người khác nghe đều sẽ cảm thấy hắn cùng với Ninh lão phu nhân giống nhau, cái loại “thích” đối với Tô Đào chính là loại “thích” của người lớn trong nhà đối với mấy đứa nhỏ.

Nhưng người ngồi bên cạnh nghe xong lại có suy nghĩ khác.

Hơn nữa trong lúc này… hắn còn đang nắm chặt lấy cổ tay cô. Tuy hắn dùng lực không quá mạnh nhưng cũng không dễ dàng để cô thoát ra được.

Cô gái nhỏ có chút không được tự nhiên, lòng bàn tay ấm áp của hắn bao lấy cổ tay cô khiến cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình cũng có chút tăng lên.

Chờ thêm một chút, thấy hắn vẫn không có ý định buông ra, cô lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của hắn.

Ninh Dã cảm giác được nên quay sang nhìn cô một cái, sau đó lại lễ phép nói với Tô Quốc Vĩ ở bên kia màn hình.

“Chú, chú đợi cháu một chút ạ, hình như Đào Đào có việc cần nói với cháu.”

2

Tô Đào còn chưa kịp phản ứng lại, hắn cứ như vậy mà làm trò trước mặt Tô Quốc Vĩ, quay sang phía cô ôn nhu hỏi.

“Làm sao vậy?”

Tô Đào: “…”

Cô gái nhỏ thật sự bị hắn làm cho có chút tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, tuy rằng không có tính uy hiếp gì nhưng cũng khiến hắn nhận ra được tâm tình lúc này của cô.

Ninh Dã sợ nếu cứ tiếp tục trêu chọc thì cô gái nhỏ sẽ không để ý đến hắn nữa nên hắn ném cười, buông cổ tay của cô ra, tự cầm lấy điện thoại.

“Em có việc cần làm thì cứ đi đi, chú ở bên này thì để anh đến tiếp chuyện là được.”

Tô Quốc Vĩ còn tưởng rằng Tô Đào vội đi giúp Ninh lão phu nhân việc gì đó thế nên cũng nhanh chóng lên tiếng.

“Đào Đào à, nếu con có việc thì làm đi, cha không có chuyện gì đâu, chờ buổi tối cha lại gọi điện đến nói chuyện với con!”

Cứ như vậy, Tô Đào không hiểu sao lại bị hai người đàn ông này đẩy ra khỏi cuộc trò chuyện.

Thật ra cô cũng không sợ trong lúc cô không có ở đây thì Ninh Dã sẽ nói bậy chuyện gì vì cô đã đoán được tâm tư của hắn, lúc này hắn đang muốn lưu lại ấn tượng tốt với cha của cô nên sẽ không nói ra những lời linh tinh.

Nhưng mà… cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.

Tô Quốc Vĩ và Ninh Dã trò chuyện với nhau gần một giờ.

Trong thời gian đó, nếu hết chuyện để nói, Ninh Dã đều có thể rất tự nhiên mà chuyển sang một đề tài khác. Cách hơn mười phút Tô Đào lại đến nhìn bọn họ, nhiều lần đều nhìn thấy Tô Quốc Vĩ đang cười rất vui vẻ. Tuy không nghe rõ được hai người đang nói về chuyện gì nhưng cô có thể đoán được Ninh Dã đã khiến cho cha cô vui vẻ hơn rất nhiều.

Vì vậy nên sau đó cô cũng không có ý định đi ngăn cản nữa vì cha cô ở nước ngoài công tác một thân một mình, hẳn là rất ít khi được vui vẻ như vậy. Tuy rằng Ninh Dã làm vậy là có mục đích khác, nhưng ít ra kết quả cũng coi như là tốt.

Còn những chuyện khác, về sau lại nói.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Bác bị Ninh Vi bắt đi theo Tô Đào lên phòng học bổ túc môn tiếng Anh hai tiếng.

Tuy rằng Ninh Vi cũng rất ngại khi khiến cho “thọ tinh” phải vất vả nhưng vì thật sự không thể nhìn nổi tên nhóc Lưu Bác kia suốt ngày chỉ biết chơi game nên cô ấy đành phải làm vậy.

Sau đó Ninh Dã có mang lên chút trái cây cho hai người bọn họ, Lưu Bác vừa nhìn thấy anh họ cứ như thấy được vị cứu tinh của đời mình, cậu nhóc trưng ra vẻ mặt hưng phấn mà kêu một tiếng “anh họ!”

Lưu Bác thật sự là quá khổ, cậu nhóc căn bản không có đủ kiên nhẫn để ngồi học bổ túc, nếu là trước kia gặp phải chuyện như này cậu nhóc còn có thể phát giận, nhưng hiện tại Ninh Dã đã cảnh cáo nên chỉ có thể cam chịu.

Ninh Dã vỗ đầu cậu nhóc rồi nói.

“Cô kêu em xuống lầu, có việc tìm em.”

Lưu Bác nửa tin nửa ngờ, đưa mắt nhìn Ninh Dã một cái, sau đó không tình nguyện mà “vâng” một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Tô Đào cũng ngẩng mặt hỏi Ninh Dã.

“Cô có việc gì sao ạ?”

“Không có, anh lừa nó đấy, anh muốn đuổi nó đi.”

“…?”

“Anh đã đặt một phòng ở hội sở, em cùng đi với anh nhé? Dương Phàm và một số người bạn khác của anh đều ở đó.”

“Không ạ, em không muốn đi.”

Đôi mắt đen nhánh của Tô Đào mở to nhìn hắn, nghiêm túc nói lời cự tuyệt.

Hiện tại quan hệ của cô và Ninh Dã còn chưa xác định, trước kia không có tầng quan hệ ái muội này thì không tính, như bây giờ thì… cô cảm thấy không được tốt lắm.

Ninh Dã như đã đoán trước được cô sẽ trả lời như vậy, thản nhiên giơ điện thoại trong tay lên, giao diện vẫn đang trong cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia là Dương Phàm. Hắn trực tiếp ấn loa ngoài, để điện thoại lên bàn của Tô Đào rồi mới nói.

“Tớ thắng, ngày mai nhớ chuyển tiền cho tớ.”

Tô Đào loáng thoáng nghe được Dương Phàm ở bên kia mắng một câu gì đó, sau đó liền nghe thấy anh ấy giả bộ khóc thút thít mà nói.

“Tiểu Tô Đào à!!! Em đừng không tới mà!!! Coi như em thương tình cho anh đi! Em tới lộ mặt một chút thôi cũng được!!”

Tô Đào có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngước mắt nhìn Ninh Dã một chút nhưng thấy hắn không có ý định muốn xen vào nên cô chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Dương Phàm một câu.

“Làm sao vậy ạ?”

Dương Phàm nghe được giọng nói của cô cứ như nghe được thanh âm của vị cứu tinh, nhanh chóng kể lại mọi chuyện.

“Tiểu Tô Đào ơi!!! Tên Ninh Dã kia quá âm hiểm! Cậu ta nói hôm nay nếu kêu em đi chung thì em nhất định sẽ cự tuyệt, anh nói không có khả năng đó xong cậu ta liền bảo anh đánh cược, nếu cậu ta thua sẽ đưa chiếc siêu xe màu đỏ cho anh còn nếu anh thua sẽ phải chuyển khoản cho cậu ta một nghìn vạn!!”

*1000 vạn = 10 triệu tệ = xấp xỉ 35,9 tỷ VNĐ

Tô Đào: “…”

“Anh Dương Phàm của em gần đây thật sự nghèo lắm, em coi như thương tình anh được không, cho anh chút mặt mũi đi mà, cùng tên “cún” kia tới hội sở bên này một chuyến nhé? Anh biết hôm nay là sinh nhật của em nên còn cố ý gọi thêm bạn gái của mấy tên khác đến chơi với em nữa. Nếu em không đến thì bọn họ đến đây sẽ uổng công đấy!”

Tô Đào: “…”

Cô không biết phải nói gì hơn nên lại ngẩng đầu lên hỏi Ninh Dã.

“Các anh nghiêm túc sao?”

“Em nghĩ sao?”

Ninh Dã đứng bên cạnh lười biếng dựa vào bàn, vừa bóc vỏ quả cam vừa đáp lại cô

“Anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc.”

Tô Đào cảm giác được trong lời nói của hắn có ẩn ý, nhưng cô cũng không suy nghĩ sâu xa nữa, thở dài trong lòng một tiếng rồi đáp lại.

“Vậy anh chờ chút, bọn em sẽ đến.”

“A!!! Cảm ơn em tiểu Tô Đào!!!!”

Dương Phàm hét xong câu này, lại nói với Ninh Dã.

“Tên “cún” kia! Ngày mai đừng quên mang xe đến cho ông đây nhé!

Ninh Dã lười nhác “ừ” một tiếng rồi tùy tay ngắt cuộc gọi.

Tô Đào sửng sốt, vừa nãy cô đang một lòng một dạ nghĩ nếu đáp ứng Dương Phàm sẽ giúp cho anh ấy không bị thua tiền cược nhưng không nghĩ tới kết quả bỗng nhiên lại trái ngược lại?

“Anh… Thật sự muốn đưa chiếc xe kia cho anh Dương Phàm sao?”

“Không có gì, chiếc xe kia vốn dĩ cũng không hợp với anh, lúc trước mua chơi thôi.”

*người có tiền nên mua siêu xe chơi chơi thôi, với cả được đi chơi chung với crush thì mất chiếc xe cũng không uổng nhỉ=)))*

Ninh Dã thản nhiên đáp lại lời cô, dường như không muốn cô phải suy nghĩ vớ vẩn nữa nên hắn liền nói sang chuyện khác.

“Nhưng mà anh không ngờ tới, so với lời của anh nói thì lời của Dương Phàm vậy mà lại dùng được. Lúc trước cậu ta từng nói mị lực của cậu ta so với anh còn lớn hơn, lúc đó anh còn không tin…”

Ý tứ trong lời nói này của hắn vô cùng rõ ràng, Tô Đào chịu không nổi nữa, đứng dậy vươn hai tay nhỏ đặt sau lưng hắn, ý muốn đẩy người ra ngoài.

“Làm gì vậy? Không phải vừa nãy mới đồng ý đến câu lạc bộ cùng anh sao?”

“Em muốn thay quần áo!”

Tô Đào vừa nói vừa thở phì phì dùng sức đẩy hắn ra ngoài, Ninh Dã nhìn vậy nhưng thật ra đang rất hưởng thụ, mặc dù sau khi đẩy hắn ra cô gái nhỏ liền đóng cửa lại “rầm” một tiếng nhưng ý cười trên mặt hắn vẫn chưa phai.

Chuyện Tô Đào ra ngoài cùng với Ninh Dã, Ninh lão phu nhân không biết.

Lúc đầu cô gái nhỏ định đi nói với lão phu nhân một tiếng nhưng đã bị Ninh Dã túm mũ áo khoác ngăn lại. Hắn nói lúc này lão phu nhân đang ngủ, chờ lát nữa bà tỉnh lại không thấy bọn họ sẽ gọi điện thoại hỏi, đến lúc đó nói với bà là được.

Tô Đào cảm thấy cũng có lý, lúc xuống lầu cũng chào hỏi với cô Ninh Vi một chút.

Ninh Vi không biết những nội tình trước đó nên cũng không ngăn cản hai người bọn họ ra ngoài, nhưng mà Lưu Bác có chút không tình nguyện, cậu nhóc muốn đi theo bọn họ.

Ninh Dã nhàn nhạt nhìn cậu nhóc một cái rồi nói.

“Đi theo làm gì? Đến đó tiếp tục học bổ túc sao?”

Lưu Bác lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú đi cùng nữa. Ninh Dã thấy vậy rất vừa lòng, lập tức dẫn theo Tô Đào ra cửa lớn. Tài xế đã sớm chờ bọn họ ở ngoài, thấy hai người ra tới liền cung kính xuống xe mở cửa cho bọn họ.

Hội sở mở ở khu vực mới khai phá, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Ninh Dã xuống xe trước, trùm nón áo khoác lên đầu cô gái nhỏ rồi buộc chặt dây lại, sau đó lại mang bao tay lên cho cô rồi mới cho cô xuống xe.

Tô Đào một đường đều ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, sau khi vào đến cửa, quản lý vừa thấy bọn họ liền chủ động tiến lên chào hỏi.

“Tiểu Ninh gia.”

Ninh Dã gật đầu, không quá để ý mà quay lại tháo mũ áo khoác ra cho Tô Đào, động tác vô cùng cẩn thận.

Vị quản lý kia mở to mắt ra mà nhìn, từ khi nơi này mở cửa đến giờ, ông ta đã gặp qua Ninh Dã mấy chục lần. Đừng nói là đối với người khác, ngay cả đối với những người có thể được gọi là bạn tốt bên người hắn cũng chưa bao giờ thấy hắn đối xử cẩn thận như vậy. Vì vậy nên lúc này ông ta bắt đầu yên lặng đánh giá Tô Đào, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc cô gái nhỏ này là nhân vật nào.

Sau khi thu thập xong cho Tô Đào hắn mới quay đầu hỏi người quản lý kia.

“Sao ông còn đứng đó?”

“Tôi chờ ngài ạ. Để tôi dẫn hai người qua đó.”

Nơi này có tổng cộng hai tầng, tầng trên có mấy căn phòng, tuy rằng hôm nay người đến không nhiều lắm nhưng Ninh Dã vẫn đặt căn phòng lớn nhất.

Đám người Dương Phàm chờ đã lâu nhưng nhân vật chính vẫn chưa đến nên bọn họ cũng không tiện chơi gì.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, bọn họ đều thấy được Ninh Dã dẫn theo một cô gái nhỏ tiến vào, mắt ai cũng sáng rực lên.

Dương Phàm trước đó gọi mọi người tới đây cũng đã nói là hôm nay Ninh Dã sẽ dẫn người mà hắn thích tới nên lúc này mọi người nhìn thấy Tô Đào đều ồn ào cười vang.

Một người có gan lớn trong số đó trực tiếp mở miệng hỏi.

“Tiểu Ninh gia, vị này là chị dâu nhỏ của bọn tôi sao?”

Ninh Dã không chút để ý đáp lại.

“Không phải.”

“…”

Không khí trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, mọi người đều nhìn về phía Dương Phàm, nghĩ thầm chẳng lẽ tên này cung cấp sai tin tức rồi sao?

Nhưng một giây sau, Ninh Dã đã lười nhác bổ sung thêm một câu.

“Vẫn còn đang theo đuổi.”

Vừa nãy lúc hắn nói “không phải”, mọi người trong phòng ai cũng như ngừng thở đến nơi, lúc này lại nghe thấy hắn bổ sung thêm một câu như vậy, tất cả đều đồng loạt thả lỏng ra.

Một thanh niên trẻ tuổi khác trước kia thường xuyên đánh bài cùng Ninh Dã nên cũng coi như là quen mặt, nói chuyện so với người khác lớn mật hơn một chút, vui tươi hớn hở nói với Tô Đào.

“Chị dâu nhỏ còn do dự chuyện gì sao? Đàn ông tốt như tiểu Ninh gia của bọn tôi bây giờ khó tìm lắm đấy. Tôi chưa từng thấy qua bên cạnh anh ấy có người phụ nữ nào đâu! Anh ấy lớn lên đẹp trai như vậy, trong nhà cũng có tiền, lại tự mình mở được công ty có tiếng, nếu tôi mà là phụ nữ thì thật sự không cần anh ấy phải theo đuổi đâu, tự tôi sẽ theo đuổi anh ấy!”

Tô Đào nghe thấy hắn nói vậy, mặt có chút nóng lên. Còn những người khác nghe xong đều cười trêu ghẹo hắn.

“Nếu cậu mà là phụ nữ, lại còn chủ động theo đuổi, tiểu Ninh gia của chúng ta hẳn là sẽ ghê tởm đến nỗi cả đời này đều không nghĩ đến chuyện yêu đương mất!”

“Ha ha ha ha!”

Ninh Dã không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của bọn họ, đưa mắt ra hiệu cho Dương Phàm, tiếp theo dẫn cô gái nhỏ đi đến trong góc ngồi xuống.

“Lát nữa anh muốn đi ra ngoài một chút, anh nhớ ở trường em có tham gia vào câu lạc bộ mạt chược đúng không? Để anh bảo Dương Phàm tìm người đến chơi với em.”

Tô Đào không biết Ninh Dã muốn làm gì, đột nhiên lại để cô ở chỗ này một mình, trong lòng cô có chút hoảng, giơ tay túm chặt lấy ống tay áo của hắn, ngước mắt hỏi.

“Là việc rất quan trọng sao…”

Thật ra cô muốn hỏi là “Nhất định phải đi sao?” nhưng lại sợ nói xong hắn sẽ lại vì mình mà làm chậm trễ chuyện quan trọng nên lời đến bên miệng rồi lại thay đổi.

Ninh Dã nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, trái tim liền mềm nhũn. Hắn nghĩ thầm bằng không thì cứ trực tiếp nói cho cô biết mình đi làm việc gì thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, chỉ gật đầu đáp lại cô.

“Ừ, rất quan trọng.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu.

“Anh không ra khỏi hội sở, cũng sẽ không đi lâu đâu, nhưng nếu em có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, anh sẽ lập tức quay về.”

Thật ra trong lòng Tô Đào có chút thất vọng nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện gì nhiều, ngoan ngoãn đáp vâng một tiếng.

Bên người bọn đàn ông trong phòng này có không ít bạn gái nhưng hôm nay Ninh Dã đã sớm dặn dò qua, hắn muốn mang bạn nhỏ nhà mình tới đây nên ngoại trừ bạn gái chính thức, những người lung tung rối loạn khác không được mang tới. Kết quả lại thành ra là một phòng đông người như vậy nhưng tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, bàn mạt chược hiện tại đang là ba thiếu một.

Ninh Dã muốn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi vào bàn mạt chược rồi mới rời đi nên lúc này liền liếc mắt nhìn về phía Dương Phàm.

Dương Phàm trong lòng vẫn luôn mắng thầm tên “cún” Ninh Dã này, đã nói là muốn tự mình tổ chức sinh nhật cho tiểu Tô Đào nhưng cuối cùng chuyện gì cũng đều tới tay hắn! Thật đúng là thiếu nợ nhau mà.

Dương Phàm tức giận đến mức muốn đánh người. Nhẫn nhịn, không nên mắng chửi người khác trước mặt tiểu thọ tinh, lại không kiên nhẫn mà liếc Ninh Dã một cái rồi nói.

“Chờ chút, tôi đi tìm vị kia nhà tôi tới đây.”

Sau khi dứt lời liền đi ra bên ngoài.

Tô Đào nhìn theo bóng lưng Dương Phàm rời đi, trong lòng có chút tò mò. Cô hỏi Ninh Dã.

“Anh Dương Phàm có bạn gái sao?”

“Đúng vậy.” Ninh Dã tùy ý đáp lại, vươn tay sửa sang lại cổ tay áo cho cô gái nhỏ.

“Đói không? Anh kêu bọn họ đem đồ ăn vặt và trái cây để ở bên này cho em nhé?”

Lúc Ninh Dã nói chuyện với Tô Đào, hai cô gái ngồi đối diện vẫn luôn nhìn bọn họ, Tô Đào có chút không được tự nhiên, nhanh chóng lắc đầu.

“Không phải anh còn có việc sao? Anh nhanh đi làm đi, em ngồi đây chờ là được!”

Tô Đào không muốn lại trở thành tiêu điểm nữa, thật sự quá xấu hổ.

Hai cô gái ngồi đối diện thật ra rất biết điều, nghe Tô Đào nói xong cũng sôi nổi mở miệng.

“Đúng vậy, tiểu Ninh gia cứ yên tâm đi, nơi này còn có chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người của anh mà.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Ninh Dã không nhìn các cô ấy, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người Tô Đào.

“Anh đi nhé?”

1

“Vâng!”

Ninh Dã lần này ngược lại không có nhiều do dự, chủ yếu là do việc bên kia đã sớm chuẩn bị tốt. Hơn nữa những người trong phòng này tuy rằng không có quan hệ tốt với hắn như Dương Phàm nhưng cũng đều là những người có thể tín nhiệm. Vì thế hắn đứng lên rời đi, cũng không bao lâu sau Dương Phàm đã dẫn theo người vào cửa.

Liếc mắt nhìn một cái, ngoại trừ “lãnh diễm” thì dường như không có từ nào thích hợp hơn để miêu tả về cô ấy.

Cô ấy cao khoảng 1m7, tóc xoăn gợn sóng đen nhánh, làn da vô cùng trắng, trên mặt không trang điểm gì nhiều nhưng đôi môi lại son màu đỏ rực. Cái loại màu đỏ rực này nếu người khác tô lên sẽ làm cho người xem cảm thấy vô cùng khoa trương nhưng cô ấy tô lên lại vô cùng hợp với khí chất của bản thân.

Cô ấy nhàn nhạt nhìn về phía Tô Đào đang ngồi rồi hỏi Dương Phàm.

“Cùng chơi với các cô ấy sao?”

“Ừ.” Dương Phàm vừa nói vừa ôm eo cô ấy đi qua, giới thiệu cô ấy với mọi người.

“Cô ấy là bạn gái của tôi, Bắc Đông.”

Tô Đào là người đầu tiên chào hỏi với cô ấy, bởi vì không đoán được tuổi tác thực tế của đối phương, sợ là kêu một tiếng chị thì quá đường đột nên cô chỉ lễ phép nói hai chữ “xin chào”.

Hai cô gái ngồi đối diện cũng lên tiếng chào, Dương Phàm ấn bả vai Bắc Đông ngồi vào vị trí cuối cùng trên bàn mạt chược

“Anh đi tìm Ninh Dã, em ở đây chơi với bọn họ trong chốc lát, anh lập tức trở về liền nha!”

Bắc Đông đã bắt đầu xào mạt chược trên bàn, thấy Dương Phàm vẫn còn đứng đó lải nhải, đôi mày xinh đẹp tinh xảo của cô ấy không kiên nhẫn mà nhíu lại.

“Anh có đi hay không?”

“…”

Dương Phàm đi rồi, ván mạt chược của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.

Tô Đào làm việc gì cũng rất nghiêm túc, hơn nữa cô cũng không rõ nội dung cược sau ván mạt chược này là gì nên căn bản không dám thiếu cảnh giác.

Nhưng hai cô gái đối diện lại là bộ dáng không quá để tâm, vừa chơi vừa trò chuyện với Tô Đào. Chốc lát hỏi Tô Đào bao nhiêu tuổi, trong nhà làm gì, chốc lát sau lại hỏi bộ dáng ngày thường của Ninh Dã là như thế nào, hắn theo đuổi cô như thế nào?

Thật ra thì mấy vấn đề này cũng không có gì gọi là ác ý, Tô Đào biết các cô ấy đơn giản chỉ là muốn nhiều chuyện một chút, nhưng hỏi mấy lời như vây với người vừa mới gặp lần đầu, cô cảm thấy có chút không thích.

Qua mấy lượt đi, trong lòng Tô Đào đã có chút mất kiên nhẫn nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Bắc Đông ngồi bên cạnh đã không khách khí mà mở miệng trước.

“Hai người không thân với cô gái nhỏ này nhỉ? Đang tra hộ khẩu sao?”

Hai cô gái kia bị nói như vậy, sắc mặt không quá đẹp. Bắc Đông thấy bộ dáng của bọn họ là đang nén giận, không dám so đo cùng cô nên trực tiếp đẩy hết quân mạt chược ra rồi đứng dậy rời đi.

“Không thú vị, không chơi nữa.”

Không khí có chút xấu hổ, hai cô gái kia hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng sẽ biến thành cục diện như thế này, thấy Bắc Đông rời đi nên có chút co quắp mà nhìn Tô Đào.

“Tô tiểu thư, xin đừng để ý, chúng tôi thật sự không có ác ý gì…”

Tô Đào bị thái độ của các cô ấy làm cho có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ rồi nói một câu “không sao” sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Cô vốn là muốn mượn cơ hội này tùy tiện đi ra một chỗ không có ai, trên đường có đi ngang qua nhà vệ sinh nên cô cũng thuận tiện ghé vào trong rửa tay. Nhưng không ngờ đến cô lại gặp được Bắc Đông ở trong đó.

Cô ấy đang đứng dựa vào bồn rửa tay nói chuyện điện thoại, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá của nữ, một đầu tóc xoăn rối tung vén sang một bên, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng với sườn mặt tinh xảo.

Thấy Tô Đào tiến vào, cô ấy cũng không quá ngạc nhiên, động tác hút thuốc cũng không dừng lại.

“Không gạt tớ chứ? Thật sự là có náo nhiệt sao?”

Cũng không biết là đầu bên kia nói gì, Bắc Đông nghe xong lại nhàn nhạt đáp.

“Được rồi, tớ lập tức qua đó.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy dụi tắt thuốc lá, xoay người lại rửa tay.

Thấy Tô Đào còn đứng ở cửa, cô ấy nhìn qua gương hỏi.

“Không vào sao?”

Cô gái nhỏ phản ứng lại, gật đầu đi vào.

Hai người bọn họ là hai kiểu phong cách hoàn toàn khác nhau, một người lãnh diễm gợi cảm, một người ngoan ngoãn đáng yêu nhưng không biết vì sao cùng nhau đứng trước gương, hình ảnh đó lại vô cùng hài hòa.

“Vừa nãy tôi nghe bọn họ nói, hôm nay trong số những người đàn ông kia có người theo đuổi em?”

Tô Đào chần chờ một lát, sau đó gật đầu.

Bắc Đông nhìn gương sửa sang lại tóc, thanh âm vẫn nhàn nhạt.

“Tôi thấy em quá ngoan, loại tính cách này mà yêu đương nhất định sẽ chịu thiệt. Con gái là phải tùy hứng một chút, nháo một chút, có như vậy đàn ông mới có thể xem trọng em, hiểu chưa?”

Tô Đào có chút không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên truyền thụ kinh nghiệm yêu đương cho mình. Còn chưa kịp đáp lại, Bắc Đông lại hỏi.

“Là lần đầu tiên bị người người khác theo đuổi sao?”

Tô Đào lại chậm rãi gật đầu.

“Em như vậy không được đâu, nếu cứ như vậy em sớm muộn gì cũng bị tên kia nắm chặt.”

Bắc Đông suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nếu không thì em đi cùng với chị nhé? Chị đây dẫn em đi xem thế giới của những người phụ nữ thành thục.”

“Sao ạ?” Tô Đào căn bản không hiểu được lời cô ấy nói.

“Sao cái gì! Đi thôi!”

Nói xong, cô ấy túm lấy tay của Tô Đào, căn bản không cho Tô Đào cơ hội phản bác lại, trực tiếp kéo người rời đi.

1

Trong phòng bếp của hội sở.

Mấy người thợ làm bánh ngọt nổi tiếng toàn thành phố đều đang tập trung ở chỗ này. Ninh Dã đứng ở giữa bọn họ, trên người đeo một cái tạp dề màu trắng, đầu đội mũ đầu bếp, trong tay đang cầm một cái túi bắt kem.

1

Thợ làm bánh đều đang nghiêm túc hướng dẫn từng bước cho Ninh Dã, hắn cũng rất nghiêm túc lắng nghe rồi làm theo bọn họ.

Dương Phàm đứng nhìn ở một bên, miệng vẫn luôn nói không ngừng.

“Tớ nói này, cậu như vậy thật sự là không được đâu, đã theo đuổi tiểu Tô Đào được mấy tháng rồi mà sao vẫn còn chưa ôm về được vậy hả?”

“Nhưng mà cô gái nhỏ kia đúng thật là có chút rụt rè, không giống với Bắc Đông nhà tớ, vừa gặp đã chủ động thổ lộ với tớ.”

“Tuy nhìn bề ngoài cô ấy thanh thanh lãnh lãnh vậy thôi chứ thật ra cô ấy rất ngoan!”

Ý tứ của Dương Phàm chính là muốn khoe với Ninh Dã mình thật sự là người đã có bạn gái nên lời nói có chút khoa trương.

Dương Phàm cảm thấy dù sao cái tên “cún” họ Ninh này cũng sẽ không rảnh đi kiểm chứng điều gì nên cứ thế mà thổi phồng mọi việc lên.

Vừa định mở miệng tiếp tục khoa trương thì bỗng nhiên có người phục vụ gõ cửa tiến vào.

Ninh Dã vẫn luôn cúi đầu làm bánh nên không để ý tới. Dương Phàm lên tiếng hỏi:

“Có việc gì?”

Người phục vụ kia muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không có biện pháp nào khác, nhìn Dương Phàm e dè nói.

“Dương tiên sinh, bạn gái ngài… chạy rồi.”

2

Dương Phàm: “…”

Ninh Dã nghe xong liền cong môi, ngữ khí tràn đầy vui sướng khi thấy có người gặp họa.

“Xem ra bạn gái rất ngoan của cậu hôm nay lại không ngoan rồi.”

Người phục vụ nghe thấy Ninh Dã lên tiếng, cũng căng da đầu mà nhìn hắn nói một câu.

“À thì… Tô tiểu thư, cũng đi theo rồi…”

1

Ninh Dã vốn đang cầm túi bắt kem làm hoa trang trí, nghe xong lời này động tác bỗng nhiên mất khống chế, vốn sẽ làm ra một bông hoa đẹp, cuối cùng lại từ một bông biến thành một đống.

Hắn lạnh mặt nhìn người phục vụ.

“Lặp lại lần nữa?”

_

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh cẩu: Hừ, định đến đây chơi trò lãng mạn, vậy mà bạn nhỏ bỗng nhiên chạy mất? Thật là tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết mấtttttttttttttttttttttttt.

_


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.