Hạng Huân bị giữ lại ở trường cả một buổi trưa, trong máy tính của cậu toàn là tài liệu cho các giáo sư tham khảo.
Cách dạy của nước ngoài tuy không giống trong nước, nhưng vì tinh thần học tập nên có không ít giáo tới tham khảo.
Ngoại trừ phát biểu lại luận văn SCI, Hạng Huân còn nhắm vào vấn đề dạy học trong nước, viết thêm một bài luận văn khác, hấp dẫn không ít giáo sư cùng tham gia thảo luận.
Hiệu trưởng trực tiếp gọi cậu và mấy sinh viên trao đổi khác tới phòng họp thảo luận cùng giáo sư nguyên một buổi trưa.
Buổi tối, đoàn giáo sư và mấy sinh viên trao đổi hẹn nhau đi ăn cơm tối. Ăn xong Hạng Huân mới đánh xe trở về, cậu có uống rượu, tuy không nhiều lắm, nhưng tửu lượng của cậu vốn không tốt, mới uống một hai ly, sắc mặt đã đỏ hồng.
Khi Hạng Huân mở cửa tiến vào, Hạng Chấn đang ngồi trên sô pha chơi với con, anh nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy đi qua: “Uống rượu?”
Hạng Huân đổi giày, xoay người nhìn về phía anh.
Không, nói đúng hơn là nhìn về phía cô nhóc trong lòng Hạng Chấn.
Cô bé đã được năm tháng, trắng trắng mềm mềm, gương mặt bụ bẫm đang mở to đôi mắt đen bóng nhìn Hạng Huân. Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Huân nên cô nhóc có chút kháng cự, túm quần áo Hạng Chấn muốn trở về.
Hạng Chấn ôm cô bé tới trước mặt Hạng Huân: “Gọi chú đi con.”
Cô nhóc “A a” hai tiếng, nắm quần áo Hạng Chấn bắt đầu cắn, nước miếng chảy liên tục xuống dưới. Hạng Chấn duỗi tay lau miệng cho cô nhóc: “Không phải con mới vừa ăn xong sao? Lại đói bụng rồi à?”
Hạng Huân duỗi tay muốn ôm, sực nhớ tới mùi rượu trên người mình lại lùi về: “Em đi tắm.”
“Ừ, chú đi tắm rồi, đi đi đi, chúng ta đi nhìn lén đi.” Hạng Chấn ôm con chạy theo.
Hạng Huân đi đến cửa nhà tắm, cậu cởi cúc áo sơ mi, lúc quay đầu lại thấy Hạng Chấn thật sự ôm con đi theo. Cậu xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái đồng hồ trong đống hành lý đưa cho Hạng Chấn.
“Thật sự là mua cho tao à?”
“Không cần thì đưa đây.” Hạng Huân duỗi tay định lấy.
“Ai nói không cần?” Hạng Chấn đặt con vào lòng Hạng Huân, còn mình thì vội vàng đeo đồng hồ vào tay.
Cả người Hạng Huân cứng đờ, ngây ngốc ôm cô nhóc trong ngực, cúi đầu cùng cô bé mắt to trừng mắt nhỏ. Cô nhóc mũm mĩm nhưng lại rất nhỏ cũng rất nhẹ, trên người còn mang theo mùi sữa, ê ê a a kêu.
Nhìn rất giống Phục Hoa.
Nhưng đôi mắt kia rõ ràng lại giống cậu.
Hạng Huân ngẩn người, cúi đầu hôn cô bé. Có lẽ thấy mùi hương của người đối diện không đúng, cô bé “Oa” lên một tiếng.
Hạng Chấn vội vàng ôm cô về: “Ba ở đây, ba ở đây, đừng khóc, đó là chú, có phải chú quá xấu nên làm con sợ phải không? Ha ha ha, vẫn là ba đẹp trai hơn chứ gì?”
Nước mắt vẫn đọng trên mi nhưng cô bé không còn khóc như lúc nãy.
Hạng Huân duỗi tay lau nước mắt, lại cầm cái hộp trong đống hành lý của mình ra, là một chiếc vòng hình con rùa. Cậu đeo lên cho cô bé, sau đó cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Phục Hoa nghe thấy tiếng khóc liền đi tới, vừa đến phòng đã đụng phải Hạng Huân.
“Có phải con đói rồi không?” Cô quay đầu hỏi Hạng Huân, “Em uống rượu?”
Hạng Huân gật đầu: “Một chút.”
“Mặt em hồng quá.” Phục Hoa duỗi tay sờ trán cậu, “Không phát sốt đó chứ?”
Hạng Huân kéo cô vào lòng, có chút ủy khuất nói: “Con không cho em ôm.”
Phục Hoa muốn đẩy ra, thấy vậy lại không nỡ: “Con bé…… Con bé chỉ chưa quen em thôi, về sau thân hơn sẽ……”
Hạng Chấn vội vã nhắc nhở Phục Hoa: “Nó đang dùng khổ nhục kế đó! Em đừng mắc mưu!”
Hạng Huân tựa vào vai cô: “Chị cũng không cho em ôm sao?”
Phục Hoa quả thật không biết nên làm gì mới phải.
Hạng Huân ôm Phục Hoa tới phòng tắm, Phục Hoa kinh ngạc đẩy cậu, nhỏ giọng yêu cầu cậu thả cô xuống, Hạng Chấn đứng phía sau kêu lên: “Mày làm gì đó?”
Hạng Huân không quay đầu lại: “Muốn vợ hay con, chọn một đi.”
Hạng Chấn không rõ cậu đang nói cái chó gì, không chút suy nghĩ đáp: “Cái nào tao cũng muốn!”
“À.” Hạng Huân trực tiếp ôm Phục Hoa vào toilet.
Hạng Chấn trừng mắt tại chỗ đứng sẽ, “Đù má, Hạng Huân mày ra đây cho tao!”
Anh mới nói xong, lập tức che lại hai tai cô nhóc: “Cái gì bảo bối cũng không nghe thấy ha, vừa rồi ba chỉ nói những từ xinh đẹp, không hề nói tục.”