Hạng Huân phải tới trường. Hạng Chấn nấu xong đồ ăn, vào phòng đánh thức Phục Hoa rời giường, Phục Hoa có chút buồn ngủ tay cọ đầu vào tay anh.
“Đi ăn sáng thôi.” Hạng Chấn bế người lên, Phục Hoa che ngực nhỏ giọng nói, “Quần áo.”
Hạng Chấn cúi đầu hôn lên bả vai vợ, cầm một chiếc váy trong tủ trực tiếp mặc cho cô. Anh ôm người đến bàn cơm, thấy Phục Hoa đưa mắt tìm kiếm khắp nơi liền ghen tuông: “Nó tới trường rồi, một lát nữa sẽ về.”
Phục Hoa bị anh cắn vào cổ có hơi đau, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hạng Chấn cách một lớp váy ngậm núm vú cô: “Nó còn uống sữa mà bình thường em không cho anh uống.”
Phục Hoa đỏ mặt: “Không có……”
“Chính nó đã thừa nhận rồi! Anh mặc kệ, buổi tối anh về nhà em cũng phải cho anh uống.”
Phục Hoa: “……”
Cơm chưa ăn được mấy miếng mà cô bé đã tỉnh, trong miệng Hạng Chấn còn miếng cơm chưa kịp nuốt đã vọt vào phòng, đặt hai chân cô bé lên mặt mình: “Bảo bối tỉnh rồi sao? Nhìn xem ba là ai?”
Phục Hoa kéo lại tay anh: “Đừng làm vậy, con bé mới đi nặng ra bỉm.”
Hạng Chấn: “……”
Anh cúi đầu ngửi thử, miếng cơm trong miệng kia suýt nữa bị nôn ra, miễn cưỡng mới nuốt xuống: “Bảo bối của chúng ta vẫn thơm mà.”
Phục Hoa đẩy anh ra ngoài: “Anh nhanh ăn cơm đi, đừng để lát nữa lại ăn không vô.”
Hạng Chấn muốn hỗ trợ nhưng lại sợ sẽ đi làm trễ, vội vàng ăn hai miếng cơm, vào phòng dỗ dành con một chút rồi đi ngay. Vừa ra đến cửa, anh đem hành lý của Hạng Huân về phòng mình.
Phục Hoa ôm con tiến vào hỏi: “Của Hạng Huân sao anh?”
“Ừm, không biết bên trong có cái gì, rất nặng.” Hạng Chấn kéo khóa ra xem thử.
“Anh chờ em ấy về hẵng mở.” Phục Hoa lên tiếng nhắc nhở, Hạng Huân không thích bị người khác động vào đồ của cậu.
“Anh chỉ xem xem có gì rồi sẽ nhét trở lại.” Hạng Chấn cầm mấy thứ lên nhìn, toàn bộ là quần áo cho con được mua ở nước ngoài.
Còn có cả một cái váy màu đỏ hoạ tiết hoa hồng.
“Cái này chắc là cho em?” Hạng Chấn như nhớ tới gì đó, “Anh nhớ hình như em cũng có một cái váy giống như này.”
Phục Hoa không nói chuyện, nhìn cái váy kia lại nhớ tới lần Hạng Huân tặng hoa hồng cho cô, cũng nhớ tới lời Hạng Huân từng nói.
—— “Rõ ràng là chị rất thích.”
Bên trong còn có một chiếc đồng hồ, Hạng Chấn văng tục một câu: “Cái này là mua cho anh đấy à?”
Nhãn hiệu xa xỉ này là loại Hạng Chấn vẫn luôn nhắc tới, bởi vì quá đắt nên anh không mua được, chỉ có thể nọ: “Chờ sau này phát đạt, anh nhất định phải mua một cái.”
Anh lập tức mở hộp lấy đồng hồ đeo lên tay: “Em nhìn đi, vừa như in!”
Phục Hoa cười khẽ: “Anh còn nói em ấy vừa ra nước ngoài liền quên mất anh.”
“Coi như vẫn có lương tâm.” Hạng Chấn chụp lại mấy tấm ảnh, vừa đi ra cửa lại nhanh chóng quay về cởi ra, “Quá quý, không dám đeo, anh sợ bị cướp.”
Phục Hoa: “……”
Hạng Chấn định nhét đồng hồ trở lại, nhưng nhét thế nào cũng không được, vì thế anh lấy điện thoại nhắn cho Hạng Huân:【Bảo bối vừa tỉnh đã nghịch ngợm mở hành lý của mày ra xem rồi.】
Hạng Huân đáp: 【Có phải con nhóc còn móc ra một cái đồng hồ nói là mua cho anh không?】
Hạng Chấn: 【……Mày thật thông minh.】
Hạng Huân: 【Lúc nào rảnh rỗi thì đi mua ít hạt óc chó về ăn đi.】
Hạng Chấn hỏi Phục Hoa: “Nó bảo anh ăn hạt óc chó là có ý gì?”
Phục Hoa nhịn cười nói: “Hạt óc chó bổ não.”
Hạng Chấn: “…… Đệch!”