Ban đêm có tuyết rơi, sáng hôm sau trên mặt đất liền có một lớp tuyết dày, Phương Phùng Chí lấy khăn quàng cổ ở nhà cũ quấn lên cổ rồi mới đi về biệt thự.
Lúc đến biệt thự liền thấy Phó Bách Khải đang ở trong sân chơi với chó, thấy cậu đi vào, liền đi qua phía bên này. Cách khoảng một mét, Phương Phùng Chí liền cảm nhận được pheromone của Phó Bách Khải bám đến đây, cậu dừng chân lại.
Phó Bách Khải bây giờ luôn không ý thức phóng thích pheromone, ráo riết bám vào trên người cậu, thật dính. Từ trước đến đến nay luôn rất thích mùi hương này, nhưng cậu vẫn rụt cổ lại, vùi non nửa khuôn mặt mình vào trong khăn quàng cổ.
Cậu ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Phó Bách Khải, người nọ vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề giống với pheromone cảu mình, hoàn toàn không dính người như pheromone.
Có lẽ chỉ là sau khi bị thương nên tạo thành thói quen, pheromone luôn vô ý dính lên người cậu.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Bách Khải lại đột nhiên tiến lại gần, mặt dường như sắp dán vào trong khăn quàng cổ của cậu.
Phương Phùng Chí chỉ lộ ra đôi mắt vô thức làm người ta cảm thấy đáng yêu, hơn nữa cả đêm anh ta không ngửi được mùi cam cúc, nhịn không được đến gần mà ngửi lấy.
Nhưng Phương Phùng Chí lại hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau mấy bước.
Phó Bách Khải hơi nhíu mày, dường như cảm thấy bất mãn vì thái độ xa cách của Phương Phùng Chí, cũng không nói chuyện, nhàn nhạt liếc nhìn cậu, xoay người đi về biệt thự. Chú chó bên cạnh vốn còn đang đứng ở bên chân Phương Phùng Chí, thấy Phó Bách Khải đi về, kêu gây gây rồi chạy theo anh ta.
Phương Phùng Chí cũng không nhúc nhích mà đứng ở đó một lát, hai chân như đóng đinh tại chỗ. Cái liếc mắt vừa rồi Phó Bách Khải liếc nhìn cậu, có chút tối tăm, làm cậu không thể không nghĩ nhiều.
Mãi đến khi gió lạnh ngoài trời thổi cho tay chân cậu rét run, Phương Phùng Chí mới cừng đờ đi vào biệt thự, ngay lập tức trở nên ấm áp hơn.
Không biết Phó Bách Khải đã chạy đi đâu, những người khác cũng không thấy, bây giờ ở dưới lầu chỉ có một mình cậu cũng với chú chó đi theo Phó Bách Khải.
Phương Phùng Chí thay giày, cởi khăn quàng cổ ra, cũng không biết phải làm gì nữa, đành phải ngồi trên sô pha, chú chó thân thiện kia đi đến bên chân cậu, Phương Phùng Chí cũng thuận tay vuốt đầu nó. Lại thuận mắt nhìn đến một quyển album. Mở ra, trên đó là ảnh chụp của ông bà nội Phó Bách Khải chụp lúc còn ở nhà cũ, nhưng trên đó ngoại trừ ông bà nội anh ta, còn có một người nữa.
Một mùi hương gỗ quen thuộc đột nhiên bám tới, vị trí bên cạnh sụp xuống: “Đây là em khi còn nhỏ nhỉ.”
“…”
“Ừm.” Đứa bé trong hình có lẽ là không cẩn thận lọt vào, ở một góc rất nhỏ. So với hiện tại, lúc đó trên má phúng phính, không có mảnh khảnh như hiện tại, nhưng từ mặt mũi cũng không khó đoán rằng đây là Phương Phùng Chí lúc nhỏ.
“Năm đó tôi trở về, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi?”
Omega vẫn không nhúc nhích, không nói gì, cũng không phản ứng lại, mà cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Phó Bách Khải nhíu chặt mày, ánh mắt xinh đẹp hiện lê sự phiền muộn, anh ta ráo riết nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Phương Phùng Chí. Nhưng rất nhanh liền rời khỏi: “Ông nội nói khi đó em rất thích tôi.” Anh ta không ngờ rằng Phương Phùng Chí thật sự có cảm giác với anh ta, khi đó Phương Phùng Chí còn chưa phân hóa, không có khả năng do pheromone ảnh hưởng, càng không phải nguyên nhân vì gia đình anh ta.
Không biết vì sao, Phó Bách Khải lại đột nhiên cảm thấy vui sướng như vậy.
Hắn dừng ánh mắt trên Phương Phùng Chí, tiếp tục nói: “Ông nội còn nói em luôn hỏi khi nào tôi mới về nữa.”
Phương Phùng Chí đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Bách Khải, đôi mắt lập lòe: “Đùng nói nữa.” Không biết là gấp gáp hay thế nào, gương mặt cậu có chút đỏ: “Đã là chuyện của quá khứ rồi.”
Phương Phùng Chí không hề có sự rung động của năm đó, đặc biệt là nghe chính miệng đương sự kể lại những chuyện đó, sẽ khiến cậu cảm thấy bản thân thật ấu trĩ buồn cười làm người ta thấy khó coi.
Nhưng Phó Bách Khải dường như không hiểu đạo lý này, đôi mắt anh ta dính lấy không dời Phương Phùng Chí, đôi mắt Omega sáng lấp lánh, anh ta nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên mí mắt của Phương Phùng Chí, trước kia nhìn chẳng cảm thấy gì, hiện giờ lại khiến trong lòng ngứa ngáy.
“Qúa khứ?” pheromone quanh thân thuộc về Alpha bò lên: “Vậy em của quá khứ không phải còn hôn tôi hay sao?” giọng nói của anh ta còn mang theo ý cười, Phương Phùng Chí sửng sốt, nhìn thẳng vào mặt Phó Bách Khải.
Cậu hiếm khi thấy được nét cười trên mặt Phó Bách Khải.
Ngày thường luôn là khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ khóe môi lại hơi cong, xinh đẹp hơn so với thường ngày rất nhiều, nhưng trong mắt anh ta có loại tình cảm càng lúc càng rõ ràng làm cho Phương Phùng Chí cảm thấy sợ hãi.
Một cử động nhỏ Phương Phùng Chí cũng không dám.
Cậu cảm thấy mình như một món đồ mua bán vậy, có một món đồ yêu thích nhưng không thể mua được, vì thế trong lúc chọn lựa lại thấy một món đồ cũng vừa ý không kém cũng sắp chuẩn bị rời đi, lúc này người mua lại cố gắng lôi kéo người bán muốn mua đồ vật đó, nói rằng món đồ này hợp với người đó biết bao nhiêu.
Đây chính là món đồ mà người đó muốn mua nhất.
Pheromone của Phó Bách Khải bao bọc quanh cậu. Mùi gỗ, bởi vì nguyên nhân xứng đôi pheromone, Phương Phùng Chí cảm thấy mùi pheromone này thật thoải mái, thật dễ chịu.
Phó Bách Khải đối với cậu mà nói là điều thích hợp nhất, Phương Phùng Chí thích anh ta nhiều năm như vậy, dù sao cũng là một định mệnh khó mà tìm được. Hiện tại, anh ta bắt đầu có ý tốt với mình rồi, bắt đầu cầu mong tình yêu của cậu.
Hai người thật sự gần nhau, giờ phút này Alpha đang chậm rãi tiến lại gần Phương Phùng Chí.
Có người nói định mệnh chính là duyên phận do trời sắp đặt.
Lúc hô hấp nóng bỏng của Phó Bách Khải va vào trên mặt Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí mới đột nhiên bừng tỉnh ra Phó Bách Khải muốn làm gì, cậu trừng mắt dùng sức đẩy Phó Bách Khải ra.
Cậu không giống với người khác, cậu chỉ đem tình yêu của mình gửi cho một người.
Cho nên bây giờ cậu không cần cái “phù hợp nhất” kia. Cho nên càng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta. Cậu vừa rồi ngắn ngủi bị pheromome của Phó Bách Khải mê hoặc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cậu nhìn thẳng vào Alpha mở miệng: “Bây giờ anh làm vậy là bởi vì pheromone sao?”
Cho dù Phó Bách Khải sinh ra bất cứ cảm tình nào cũng sẽ làm cậu sinh ra gánh nặng, cậu muốn cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ, tốt nhất đối phương nên giống như trước kia không hề có chút tình cảm nào, tốt nhất chỉ là do pheromone ảnh hưởng. Nhưng câu trả lời của Phó Bách Khại làm cậu thất vọng.
Anh ta nói: “Không phải.”
Phương Phùng Chí nhíu chặt mày, bây giờ cậu đã không cần tình cảm của Phó Bách Khải nữa, anh ta lại đụng đến giới hạn của cậu, sẽ làm người ta cảm thấy bực bội phiền toái: “Anh đừng như vậy.”
Cậu nói những lời như vậy làm nét cười trên mặt Phó Bách Khải nháy mắt chìm xuống.
Phương Phùng Chí làm bộ như không thấy, tiếp theo mở miệng: “Không phải anh muốn ly hôn hay sao?” Phương Phùng Chí nhắc nhở anh ta, muốn một lần nữa nhắc lại quyết tâm của Phó Bách Khải.
“Không phải anh nói ghét pheromone của tôi, nói tôi không thể làm anh hứng thú nổi.” Cậu nhìn sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trầm, đã tức giận lắm rồi, nhưng cậu cũng không để ý tới: “Anh còn để Bạch Trinh, mối tình đầu của anh tới tìm tôi, có phải không?” Hai người bây giờ như tráo đổi thân phận, Phó Bách Khải đã từng cảm thấy Phương Phùng Chí là gánh nặng, mà bây giờ cảm tình của Phó Bách Khải lại trở thành trói buộc của Phương Phùng Chí, một chút cậu cũng không muốn.
Phó Bách Khải cau mày, sắc mặt trở nên trắng bệch, khi đó đúng là anh ta thấy Phương Phùng Chí chướng mắt, nhưng bây giờ anh ta đã nghĩ muốn cùng Phương Phùng Chí trải qua sau này, Phương Phùng Chí lại đột nhiên nhắc đến những chuyện trước kia, trong lòng anh ta có một loại không vui không thể nói rõ.
Sau đó anh ta lại nghe thấy Phương Phùng Chí nói những lời làm anh ta càng thêm không thoải mái.
“Bây giờ tôi đồng ý, không, tháng trước tôi đã đồng ý rồi, anh quên mất rồi sao?”
Tuy rằng đồng ý với cha Phó Bách Khải, nhưng bây giờ cậu không nhịn được nữa, cậu nhìn mặt Phó Bách Khải: “Năm sau có lẽ thân thể anh đã bình phục không vấn đề gì nữa, chúng ta có thể làm thủ tục ly hôn.” Nói xong, cậu không chờ Phó Bách Khải trả lời, giống như chỉ muốn thông báo cho anh ta chuyện này, xoay người muốn bỏ đi, nhưng cánh tay lại bị người kia bắt kìa.
Ý cười trên mặt Phó Bách Khải đã sớm biến mất không còn gì, anh ta tức giận đến nỗi muốn làm ra chuyện gì đó không tốt, ráo riết nhìn chằm chằm Phương Phùng Chí: “Không được.” Anh ta cảm thấy Omega tùy tâm sở dục* đến nực cười, trước kia muốn khiến cậu ly hôn cậu lại không rời, bây giờ anh ta không muốn ly hôn, cậu lại đối nghịch anh ta.
(*)Tùy tâm sở dục: không bị những thứ xung quanh làm ảnh hưởng đến bản chất của mình, ta phải tập dần việc bình tĩnh trước mọi việc, không lo chuyện của trời, không nghĩ chuyện của người
“Cái gì?”
“Tôi nói là ly hôn, không được.”
Cánh tay bị Alpha nắm rất chặt, trong lòng Phương Phùng Chí hoảng loạn, cảm thấy dự cảm không hay, sau đó lại nghe thấy Phó Bách Khải chất vấn: “Em có người ở bên ngoài rồi sao?”
Ánh mắt Phó Bách Khải rất trầm, pheromone quanh thân tạo nên áp lực nguy hiểm. Cả sống lưng Phương Phùng Chí lạnh cả người, quả nhiên anh ta đã phát hiện, trên mặt là bộ dạng hoang mang phẫn nộ, dùng sức đẩy tay Phó Bách Khải ra: “Anh đang nói cái gì thế?” Vừa nói, vừa chạy trốn lên trên lầu.
Vốn nghĩ rằng Phương Phùng Chí nói ly hôn chẳng qua chỉ là do giận dỗi, không ngờ cậu thật sự có suy nghĩ này. Chẳng trách trước kia luôn dịu ngoan trước mặt anh ta, ước gì mọi lúc mọi nơi có thể dán lấy anh ta, bây giờ lại sợ tránh không xong.
Phó Bách Khải khẽ cắn môi, trong miệng không biết lúc nào có mùi máu tươi.
Phương Phùng Chí đến nhà vệ sinh dùng nước lành rửa mặt, mặt không biểu cảm nhìn chính mình trong gương.
Phó Bách Khải như bây giờ, muốn ly hôn là rất khó.
Mấy ngày sau đó, Phương Phùng Chí luôn trốn tránh Phó Bách Khải, sợ gặp mặt anh ta.
Cách năm mới càng lúc càng gần, nhà họ Phó cũng từ từ trở thành phố về.
Đêm đầu năm mới, người nhà họ Phó dường như đã đông đủ. Phương Phùng Chí thật ra không thích ở cùng người nhà của anh ta, mối quan hệ thân thích của nhà họ Phó đều rất tốt, mà Phương Phùng Chí ở trong đó giống như người ngoài bị bài xích vậy.
Đặc biệt là người trẻ tuổi, em họ của Phó Bách Khải đều không thích cậu. Bởi vì cũng chỉ là mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi, rất sùng bái anh họ ưu tú của mình, không biết làm sao lại sinh ra địch ý với cậu.
Mấy năm trước lúc về đây không ít lần bị bọn họ nói mấy lời khó nghe.
Bởi vì khoảng thời gian này cậu cũng không ở cùng với Phó Bách Khải, có lẽ là không có pheromone trấn an, Phó Bách Khải nhìn có vẻ yếu ớt vô cùng, khuôn mặt vốn đã trắng giờ còn tái nhợt hơn.
Mẹ Phó Bách Khải muốn trách cứ Phương Phùng Chí không chắm sóc tốt cho anh ta, lại sợ cậu trực tiếp bỏ luôn, đành phải nhìn tức xuống, để cha Phó Bách Khải đi nói với Phương Phùng Chí. Phương Phùng Chí ăn mềm không ăn cứng, cho nên cũng không nói lời gì quá khó nghe với người lớn, đáp ứng ông ta chăm sóc nhiều hơn cho Phó Bách Khải.
Nhưng mấy đứa trẻ nhỏ thì không biết điều này, nhìn thấy sắc mặt của Phó Bách Khải kém như vậy, theo lý thường mà đổ tội lên đầu Phương Phùng Chí.
Thừa dịp trong phòng khách chỉ có Phương Phùng Chí, em gái Phó Bách Khải đột nhiên ngồi bên cạnh cậu, cười tủm tỉm mở miệng: “Pheromone của anh không thể trấn an anh trai sao?” Cô ta cười nhạo nhìn Phương Phùng Chí: “Bởi vì còn chưa bị đánh dấu à?”
Bên cạnh cô gái đột nhiên có một người ngoi ra, là em trai Phó Bách Khải: “Nếu tôi mà là anh, đã sớm dọn đồ bỏ của chạy lấy người rồi… sao…”
“Phó Ngạn.”
Cậu con trai bị kêu dừng lại, thấy người tới là Phó Bách Khải liền ngoan ngoãn kêu: “Anh ạ.”
Mặt Alpha không biểu cảm gì nhìn em trai em gái mình, rất lạnh lùng nói: “Đừng có nói chuyện lung tung.”
Nói xong lại nhìn về phía Phương Phùng Chí: “Đừng so đo với bọn nó.”
Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, cậu nhớ trước đây khi cha Phó Bách Khải nghe được bọn nhỏ trêu chọc cậu cũng nói như vậy. Cậu lại thở dài, khi cậu chuẩn bị rời đi rồi mới phát hiện, hóa ra mình trước kia chịu nhiều ấm ức như vậy.
“Cả em trai em gái anh cũng muốn tôi thu dọn đồ bỏ của chạy lấy người.”
“Anh nói tôi phải làm sao bây giờ.”
Biểu cảm của Phó Bách Khải trong nháy mắt trở nên khó coi, hai đứa nhỏ ở một bên mừng thầm căn bản cũng không ngờ tới Phương Phùng Chí sẽ nói những lời như vậy, nhưng lại nghĩ có lẽ Phó Bách Khải sẽ không so đo, đang chuẩn bị coi Phương Phùng Chí mất mặt, lại nghe thấy âm thanh lạnh như băng.
“Xin lỗi.”
Hai người đều sửng sốt, ngẩng đầu, thấy Phó Bách Khải nặng nề nhìn bọn họ: “Xin lỗi em ấy.”
_____