Đúng như những gì Mẫn Trì đã nói, hộ công kia chẳng hề nhắc gì tới chuyện vừa rồi cho phó Bách Khải. Thất sắc mặt của Phó Bách Khải cũng bình thường không có gì khác thường, Phương Phùng Chí mới hơi thả lỏng.
Có lẽ đó là người Mẫn Trì biết.
Nhà của Phó Bách Khải ở thị trấn có một biệt thự nhỏ, ngày thường chỉ có ông bà nội anh ta ở đó, nhưng từ sau khi bà nội anh ta mất, mỗi năm cứ năm mới thì người trong nhà đều sẽ trở về để ở cùng ông nội anh ta. Năm nay Phó Bách Khải và Phương Phùng Chí về trước, trong nhà cũng chỉ có mấy người bọn họ. May mà Phương Phùng Chí và ông nội anh ta cũng thân thiết, cũng không đến mức quá khó xử.
Cũng giống như lúc trong thành phố, Phó Bách Khải rất ít khi nói chuyện với người khác, cho dù đó là người trong nhà mình. Mỗi ngày đều chỉ làm chuyện của anh ta. Nhưng Phương Phùng Chí rõ ràng có thể cảm nhận được quan hệ giữa mình và Phó Bách Khải ôn hòa hơn, ngẫu nhiên sẽ có khi anh ta đáp lời cậu, có những lúc còn để ý tới cảm xúc của cậu, cậu không rõ vì sao đột nhiên lại thay đổi thái độ với mình, từ sau khi Phó Bách Khải tai nạn xe tỉnh lại, so với việc lạnh nhạt, Phó Bách Khải dường như muốn làm dịu mối quan hệ giữa hai người.
Cậu biết đây đã là thái độ tốt nhất Phó Bách Khải có thể làm được.
Điều này làm cho Phương Phùng Chí có chút chột dạ không thể nói.
Phó Bách Khải càng đối tốt với cậu, cậu lại càng có cảm giác tội lỗi, giống như đang vô hình phản bội hai người, nội tâm bị dày vò cảm thấy khó chịu, muốn thời gian này nhanh chóng qua đi.
“Ông nội hình như rất thích em.” Phó Bách Khải ngồi trên sô pha đột nhiên lên tiếng.
Phương Phùng Chí quay đầu lại nhìn anh ta, đôi mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, giống như đang nói một đề tài râu ria mà thôi.
Sống cùng Phó Bách Khải đã hơn một năm, cậu biết điều này đang đại biểu cho việc Phó Bách Khải đang muốn nói chuyện với mình, nhưng cậu cũng chỉ đáp lại một tiếng “ừm” không nặng không nhẹ.
Nghe thấy câu trả lời có lệ của cậu, cậu thấy lông mày Phó Bách Khải nhanh chóng nhíu lại.
Phó Bách Khải chính là một người biệt nữu như vậy. Có lẽ bởi vì từ nhỏ đến lớn anh ta đều được mọi người chiều theo, trên mặt công việc thì Phương Phùng Chí không biết, nhưng trước mặt cậu thì từ trước đến nay Phó Bách Khải đều chờ cậu chủ động. Phương Phùng Chí có thể nhìn ta cảm xúc của anh ta từ biểu cảm, cũng có thể đoán ra ý nghĩa muốn biểu đạt thông qua lời nói của anh ta.
Mỗi lần đều chủ động đáp lời anh ta, chủ động lấy lòng anh ta, chủ động giải thích với anh ta…
Nhưng trong đoạn tình cảm này, cứ luôn là một người chủ động nói, sẽ mệt lắm.
Đặc biệt là cuộc hôn nhân rách nát chỉ có lớp da ngoài này của bọn họ.
Phó Bách Khải vẫn chẳng hay biết gì, cũng không nhìn thấy cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của bọn họ sắp đến hồi kết.
Phương Phùng Chí thu hồi tầm mắt, cho rằng cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc đúng như những gì mình suy nghĩ. Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nghe thấy âm thanh của Alpha: “Em thường hay tới thăm ông sao?”
Phương Phùng Chí có hơi đơ người, theo lý thuyết, nếu cậu có lệ như vậy, tiếp theo đó Phó Bách Khải sẽ không thèm phản ứng cậu nữa. Cậu có chút hoang mang ngẩng đầu, lại đụng phải ánh mắt của Phó Bách Khải. Vẫn là ánh mắt lạnh lùng như cũ, nhưng bên trong lại có thứ khiến cho Phương Phùng Chí cảm thấy kinh hãi.
Dục vọng.
Không phải là tình dục, mà là một loại khác, Phương Phùng Chí chưa từng nhìn thấy nó trên người Phó Bách Khải, là dục vọng muốn thân thiết với đối phương.
Phương Phùng Chí cảm thấy sợ hãi xưa nay chưa từng có, bây giờ cậu không muốn thân cận với Phó Bách Khải nữa.
“Không có.” tốc độ nói của cậu hơi nhanh giải thích: “Lúc chưa chuyển đi, tôi và bà nội ở đối diện với ông ấy.”
Như là không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời này, Phó Bách Khải yên lặng nhìn chằm chằm cậu: “Chúng ta trước đây đã từng gặp nhau sao?”
“Ừm, lúc còn rất nhỏ.” Phương Phùng Chí không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cậu cầm đồ trên tay, làm bộ muốn sửa sang lại rồi rời khỏi phòng khách.
Nhìn bộ dáng hoảng loạn rời đi của Phương Phùng Chí, Phó Bách Khải cau chặt chân mày.
Anh ta không hề có chút ấn tượng nào.
Buổi tối Phương Phùng Chí cũng không ở lại biệt thự, mà trở về nhà cũ một chuyến, cha cậu đang ở đó.
Tuy rằng cậu không thiết nhiều với cha mẹ, nhưng đây cũng là lý do duy nhất để cậu có thể rời khỏi biệt thư. Nếu ở lại biệt thự, cậu còn phải ở một phòng với Phó Bách Khải, cậu không biết bây giờ Phó Bách Khải mang cảm tình như thế nào dành cho cậu, hơn nữa dưới tình huống thân thể Phó Bách Khải đã gần như khỏe hẳn rồi, rất khó đảm bảo hai người không bị pheromone ảnh hưởng rồi phát sinh chuyện gì khác.
Trước khi tới cậu có gọi điện thoại cho cha, nhưng sau đó phải ở cửa chờ một lát mới thấy ông từ ngoài về: “Chờ lâu sao?”
Phương Phùng Chí lắc đầu, lại nghe người đàn ông giải thích: “Đi ra ngoài ăn cơm với nhân viên, cho nên về hơi trễ.”
“Không sao hết.”
Quan hệ giữa cha mẹ và Phương Phùng Chí không quá thân thiết, sau khi mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình cha, cậu lâu lâu sẽ trở về thăm, nhưng cũng không ở quá lâu.
“Gần đây sức khỏe thế nào?” người đàn ông dẫn Phương Phùng Chí vào cửa, mở miệng hỏi.
Sau khi Phương Phùng Chí sinh ra không bao lâu, ông và vợ mình cùng nhau vào thành phố làm ăn, để con lại cho cha mẹ chăm. Chẳng kịp chờ đứa nhỏ thành niên, ông bà nội chăm sóc cậu đã qua đời.hai người mang theo vốn liếng trở về trấn nhỏ, chỉ trải qua được một vài ngày tháng an nhàn, vợ ông lại sinh bệnh.
Rõ ràng chính mình cũng chẳng chăm sóc Phương Phùng Chí bao nhiêu, sau khi trở về, lại muốn Phương Phùng Chí theo sau chăm sóc người vợ bị bệnh. Phương Phùng Chí chưa từng có một câu oán giận, nhưng trong lòng người đàn ông thì vẫn luôn áy náy.
“Đều ổn cả.”
Hai người một hỏi một đáp, không giống cha con, giống người xa lạ hơn.
Đây là phòng của ông nội bà nội, bên trong vẫn như trước đây, thứ gì cũng chẳng nhiều, nhưng cũng không thiếu. Phương Phùng Chí theo cha đi vào trong, hai người hỏi thăm tình hình của đối phương rồi cũng không có gì tiếp nữa. Bọn họ cũng không thấy kì cục, nhiều năm rồi cũng là như vậy.
Bởi vì ở trong nhà của chính mình, Phương Phùng Chí cảm thấy thả lỏng hơn nhiều. Sau khi trở về phòng ngủ thì lặng lẽ gọi điện cho Mẫn Trì.
“Alo.”
Thanh âm từ tính của người đàn ông truyền qua điện thoại, dường như trầm hơn một chút, Phương Phùng Chí cảm thấy trong lòng nóng lên: “Mẫn tiên sinh.”
Người đàn ông “ừm” một tiếng: “Đang làm gì đấy.”
“Nằm trên giường…” Phương Phùng Chí kéo chăn lên đắp, đem những chuyện ngày hôm nay kể cho Mẫn Trì nghe, Mẫn Trì không nói gì chỉ nghe, lâu lâu sẽ đáp lại mấy câu.
“Ngày mai chuẩn bị làm gì?” Mẫn Trì hỏi.
“Không biết nữa, có lẽ sẽ ở trong biệt thự nhà anh ta.” bây giờ giữa hai người xưng hô với Phó Bách Khải đã rất ăn ý nên không còn nhắc đến tên anh ta nữa.
“Buổi tối thì sao?”
Phương Phùng Chí nghĩ nghĩ: “Sẽ lấy cớ đi khỏi đó.”
Bên kia trầm mặc một lát, Phương Phùng Chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, cậu dừng lại: “Anh bị bệnh sao?”
“Không có.”
“Vừa mới vân động.”
Phương Phùng Chí dường như cũng không hoài nghi gì, vẫn mãi nói chuyện. Cậu thích nói chuyện, nhưng từ sau khi vào thành phố thì không hay giao lưu cùng người khác, thật vất vả mới có người nghiêm túc lắng nghe, mõi lần nói chuyện phiếm cùng Mẫn Trì thì không thể dừng lại được.
Mẫn Trì cũng không thấy ồn ào, ngược lại, hắn rất thích nghe Phương Phùng Chí nói chuyện, đặc biệt là khi hai người không có cách nào gặp mặt như bây giờ.
“Anh mệt sao?” Nghe thấy giọng Mẫn Trì dường như hơi mệt mỏi, Phương Phùng Chí hỏi.
“Cũng ổn.”
Phương Phùng Chí lo lắng vì không muốn làm mất đi sự hưng phấn của mình mà cố nén cơn buồn ngủ không tắt máy, vì thế chuyển lời: “Thật ra tôi có hơi mệt.”
“Ngủ đi.”
Phương Phùng Chí đặt điện thoại trên má: “Vậy tôi tắt nhé.”
“Đừng tắt.” âm thanh Mẫn Trì vẫn nặng nề như cũ: “Tôi muốn nghe thấy tiếng của em.”
Lúc đầu trong lòng Phương Phùng Chí còn có chút kháng cự, lo là mình sẽ phát ra âm thành kỳ lạ gì đó, nhưng đặt di động qua một bên, không biết có phải do nói chuyện phiếm nên mệt mỏi hay vì điều gì, thế mà rất nhanh cậu đà buồn ngủ không chịu nỗi, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mẫn Trì nghe tiếng thở đều đều truyền qua điện thoại, nâng mắt lên nhìn người đối diện.
Cũng không phải hắn vừa vận động xong như lời hắn nói với Phương Phùng Chí, thật ra là, bây giờ hắn thậm chí còn không ở nhà. Mà ở viện nghiên cứu.
Tiến sĩ cầm bút trong tay: “Cậu cảm thấy thân thể bây giờ thế nào.”
“Không có cảm giác gì.”
Ba nhân viên nghiên cứu đi đến bên cạnh hắn lấy máu từ ngón tay hắn. Sau khi ra ngoài, vài phút sau lại tiến vào: “5%”
Tiến sĩ nhíu mày, sau đó lại ôn hòa lại: “Coi như đã ổn rồi.” Biểu cảm của ông vẫn nghiêm túc như cũ: “Bây giờ cậu rất nguy hiểm, Mẫn Trì.”
Mẫn Trì không nói gì. Trên thực tế, nửa tháng trước sau khi Phương Phùng Chí rời khỏi biệt thư, pheromone của hắn đã không thể khống chế.
Đã chịu sự ảnh hưởng của cảm xuc, pheromone của hắn bây giờ giống như nước sôi muốn làm cho cả người hắn nổ tung. Pheromone cuồn cuộn không ngừng tràn ra khỏi cơ thể, mỗi lần rút ra xong giống nhữ đã chết, thân thể ướt mồ hôi. Nhưng vấn đề bây giờ là, độ dày pheromone của hắn quá cao.
Điều này có nghĩa là, cho dù có lấy ra pheromone dư thừa cũng không có tác dụng gì, về lâu về dài, pheromome quá dày sẽ khiến hắn mất đi lực khống chế, nếu lúc nào đó bùng nổ, đủ để tạo nên sự khủng hoảng.
“Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?” Tiến sĩ cúi đầu, vừa ghi chép vừa hỏi. Hắn bây giờ tốt nhất nên ở cùng với bạn đời, bằng không, với tình huống hiện tại của hắn, không có pheromone của bạn đời trấn an, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mặt Enigma không đổi sắc: “Đang ở cùng chồng của em ấy.”
Nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi ở một bên mở to hai mắt nhìn. Tiến sĩ cũng đơ người. Lúc mới đầu biết Mẫn Trì kết giao cùng một Omega cấp A, bây giờ biết được Omega kia thậm chí còn đang trong hôn nhân lại dây dưa cùng Mẫn Trì, ông cảm thấy đời này chắc ông cũng không thể gặp cậu chuyện nào đặc sắc hơn nữa đâu.
Ông nhíu chặt mày: “Mẫn Trì, cậu phải biết cuối cùng mình đang làm cái gì.” ông biết mình cũng không có lập trường để chỉ trích Mẫn Trì, dù sao cũng là vấn đề trên mặt đạo đức, ông cảm thấy có lẽ Mẫn Trì còn rõ ràng hơn so với ông nhiều.
Nhưng mà: “Cậu ấy chỉ là một Omega cấp A.”
Omega cấp A. Điều này có ý nghĩa gì đây, có nghĩa là cậu có lẽ sẽ chết vì không thể thừa nhận được pheromone của Mẫn trì, lên đỉnh đến chết.
Rất nhiều Enigma lựa chọn bạn đời càng hi vọng có thể chọn Alpha cũng vì vậy, sức chịu đừng của Alpha mạnh hơn nhiều so với Omega, dù sao cũng cùng một loại giới tính, sự ảnh hưởng pheromome sẽ không quá lớn. Thấp hơn một chút, Omega cấp A cũng có thể miễn cưỡng thừa nhận pheromone của Enigma, dù sao cũng là pheromone cấp bậc cao, không đến mưc sẽ vì cường độ pheromone của đối phương quá cao mà lâm vào nguy hiểm.
Nhưng Omega cấp thấp thì không như thế, pheromome của bọn họ không đủ để bảo vệ chính mình, nếu pheromoen cảu Enigma xâm lấn cơ thể họ, pheromone trong cơ thể rất nhanh sẽ bị ăn mòn hết và thay thế, pheromone của Enigma sẽ nhanh chóng chiếm lấy cơ thể họ, làm cho bọn họ bị dục vọng chi phối, lầm vào cao trào không còn chừng mực.
“Tôi biết tôi đang làm gì.” Enigma mở miệng, dường như không vì thế mà lo lắng.
“Tôi sẽ không để em ấy xảy ra chuyện gì.”