Tàng Châu

Chương 57



Edit: Châu

Lý Diệp nhẹ nhàng nắn cằm Gia Nhu, hỏi: “Ai nói với nàng tất cả những chuyện này? Tiết độ sứ Hoài Tây à? Hay là chị họ nàng?”

Gia Nhu cho rằng khi giao thiệp với những người thông minh thì tuyệt đối không được đọ trí. Huống chi nàng vốn không thuộc nhóm người thông minh. Nàng ngước mắt lên, nói: “Chuyện triều đình ta không hiểu lắm, chẳng qua chỉ nói hết những gì mình biết cho chàng nghe thôi. Vương Thừa Nguyên là người yêu của chị họ, chị họ nói đó là người tốt. Ta không muốn chị ấy đau lòng, cũng không muốn người đó bị oan uổng, cho nên muốn xin Quảng Lăng Vương cứu.”

Lúc Gia Nhu nói thế, biểu cảm rất chân thành, Lý Diệp không nhìn ra chút xíu sơ hở nào. Thời gian chung sống tuy không dài, nhưng chàng biết nàng không phải là người mưu mô. Có thể trong lòng nàng vẫn còn giấu giếm điều gì đó, nhưng tuyệt không có ý làm hại ai.

Chàng thả lỏng người, đổi giọng cười nói: “Gia Nhu, nàng cảm thấy chỉ với mấy lời này thì có thể thuyết phục được ta không?”

Gia Nhu hơi chán nản cúi đầu xuống: “Cho dù thế nào, ta cũng phải thử một lần chứ. Lúc nghe chị họ nói, ta cũng rất bất ngờ. Chị ấy còn định tự mình đi cứu Vương Thừa Nguyên, nhưng ta nhất định cản lại. Ta nghĩ, việc Vương Thừa Nguyên muốn rời Trường An, có phải là do Vương Thừa Tông bệnh nặng, muốn gặp mặt Vương Thừa Nguyên lần cuối hay không nhỉ? Cho nên mới bị người ta cố ý lợi dụng, tạo nên hiện trường giả là ám sát thiên tử. Ta thấy, nếu những người hiền lành đều có thể bị hãm hại tùy tiện và hàm oan, thì con người ta còn biết hy vọng vào cái gì nữa đây?”

Giọng nàng không lớn, nhưng chữ chữ như gõ vào trong lòng Lý Diệp. Chàng biết mình chưa bao giờ là chính nhân quân tử, chỉ vì hoàn thành ước nguyện của ân sư, nên mới đi theo Quảng Lăng Vương. Mà chỉ cần có thể đạt tới mục đích cuối cùng, thì trong quá trình, dù cho phải dùng thủ đoạn gì chàng cũng không để bụng. Cho nên ban đầu, chàng quyết định khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện tối nay.

Nhưng nàng đã đúng. Vì ngăn cản Thư Vương, làm trong sạch vũng nước đục ngầu là triều đình này, bọn họ mới phải đấu tranh, nếu bọn họ đồng tình với cách làm của Thư Vương, vậy có gì khác biệt với lão ta đâu? Muốn đi con đường chính trực, nhất định phải làm những việc quang minh. Được vậy thì những người đã, đang ở vào hoàn cảnh trái ngang mới có thể thấy được hy vọng, tin tưởng Lý Thuần và đi theo ngài ấy.

Chẳng lẽ chàng lại để cho Lý Thuần biến thành một người vô tình bạc nghĩa hay sao?

Lý Diệp đã thấy quá nhiều Đế Vương vô tình rồi. Tuy nói ở vị trí tối cao kia, không cho phép yếu lòng. Nhưng chàng đã chọn Lý Thuần, chẳng phải là vì ngài ấy chính trực sao? Lẽ nào chàng lại là người đầu tiên chối bỏ điều đó.

Gia Nhu thấy Lý Diệp không nói lời nào, trong lòng nàng nặng trĩu. Bên ngoài đường phố vẫn không ngừng nghe thấy âm thanh binh sĩ chạy tới chạy lui, tiếng người đổ ngựa ngã ồn ã, không biết Vương Thừa Nguyên có thể chống đỡ được đến lúc nào. Nàng không biết kiếp trước có chuyện ám sát thiên tử hay không, nhưng nếu Vương Thừa Nguyên chết, đời này sẽ có bao nhiêu chuyện thay đổi theo nhỉ? Gia Nhu không có cách nào đoán được.

Một lát sau, Lý Diệp mới nói: “Nàng nói chỗ ẩn náu của Vương Thừa Nguyên cho ta đi. Ta sẽ đưa nàng về trước, sau đó đi gặp Quảng Lăng Vương sau.”

Gia Nhu không ngờ Lý Diệp lại đồng ý, mặt nàng lộ vẻ vui mừng: “Chàng tin ta à? Chàng có thể thuyết phục được Quảng Lăng Vương cứu người à?”

“Thì như nàng nói, phải thử một lần xem sao.” Lý Diệp nói, “Dù sao thì ta cũng không thể để nàng thấy tuyệt vọng đối với cõi đời này được.” Và không thể phụ lòng tin của nàng đối với Ngọc Hành kia được.

Gia Nhu sửng sốt một lát, rồi ngay sau đó nàng nhào tới ôm lấy bả vai chàng, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”

Nàng thật lòng biết ơn chàng, dẫu sao dưới cái nhìn của mọi người, chắc sẽ nghĩ nàng là người điên. Nhưng chàng nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ nàng nói, lại còn đồng ý giúp nàng thuyết phục Quảng Lăng Vương. Có thể trong lòng chàng cũng đã sớm có ý tưởng như vậy, chẳng qua nàng chỉ thêm mắm thêm muối tý chút thôi, thế nhưng nàng vẫn rất cảm động.

Có người đặt nàng ở vị trí ngang hàng mà tôn trọng, mà không phải là người phụ thuộc.

Lý Diệp đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Gia Nhu: “Nàng hãy nhớ, sau này, lúc ở nhà, những lời như thế này nhất định không được nói lung tung trước mặt mọi người, nhé. Với lại việc ta làm việc cho Quảng Lăng Vương, nàng cũng phải giúp ta giữ bí mật đấy.”

Cha con họ Lý đều là người trong quan trường, nhạy bén vô cùng. Họ nhất định sẽ nhìn ra đầu mối từ những lời nàng nói tối nay, từ đó sinh ra những ý tưởng khác. Lý Diệp phải dấu diếm người trong nhà, chắc hẳn chàng có khổ tâm riêng. Gia Nhu khôn khéo gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Trước khi thành thân nàng đã biết, người này chắc chắc giấu giếm gì đó. Dường như làm việc cho Quảng Lăng Vương cũng không phải là toàn bộ bí mật của chàng. Thế nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, nàng cũng có đấy thôi, cho nên nàng sẽ không tìm hiểu tận gốc rễ vấn đề. Chàng chịu tín nhiệm nàng, thì nàng cũng sẽ đáp lại bằng sự tôn trọng tương đương.

“Dĩ nhiên bất kỳ chuyện gì mà nàng gặp phải, nàng đều có thể nói cho ta.” Lý Diệp nói bên tai nàng, “Ta chưa chắc có thể giải quyết hết. Nhưng vì nàng, ta sẽ cố hết sức.”

Gia Nhu buông Lý Diệp ra, nhìn ánh mắt dịu dàng của chàng, trong lòng rung động, nàng bèn sát lại gần hôn lên khóe miệng chàng. Chỉ lướt qua một cái, rồi lùi lại rất nhanh. Tim nàng đập mạnh, cũng không biết tại sao mình lại làm ra như vậy. Dường như trừ làm như thế, thì nàng không có cách nào khác để biểu đạt tâm tình của mình.

Giữa bọn họ, Lý Diệp vẫn luôn là người chủ động. Tâm trạng chàng bị nụ hôn này của Gia Nhu làm rối loạn hoàn toàn, rất lâu sau mới phản ứng lại được. Xe ngựa cũng đã ngừng ở trước cửa Lý phủ.

Lý Diệp để Gia Nhu xuống xe, nhìn nàng đi vào phủ. Sau đó mới nói với Vân Tùng: “Đi phủ Quảng Lăng Vương.”

“Lang quân, giờ đã muộn rồi, hơn nữa trên đường loạn như vậy…lát nữa, thể nào cũng sẽ có Kim ngô vệ kiểm tra. Hay là chờ đến mai hãy đi?” Vân Tùng lo lắng nói, “Sức khỏe của ngài…?”

“Ngày mai thì không kịp nữa rồi. Ta biết đường tắt, anh cứ nghe theo đi.” Lý Diệp nói.

Vân Tùng biết lang quân nhìn thì có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, nên đành quay đầu xe ngựa, đi về hướng phủ Quảng Lăng Vương.

Mà lúc này, Lý Thuần đang đứng ở bên ngoài điện Cam Lộ. Lúc xảy ra chuyện, Quảng Lăng Vương đang ở bên ngoài, không biết tình hình cụ thể thế nào. Chỉ nghe nói Thánh Nhân bị kinh sợ rất nhiều, có một kẻ ám sát có thân thủ cực tốt, thiếu chút nữa đã đến gần được Người. Tuổi tác Thánh nhân đã cao, không chịu nổi hoảng hốt như thế, cho nên bệnh cũ tái phát. Cục Thuốc được lệnh cử hai người đến điện Cam Lộ chữa trị.

Lý Thuần đứng đó, suy nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ về bệnh tình của Thánh nhân, lúc lại nghĩ đến những lời Thư Vương nói lúc tối. Một lát sau, có thái giám đi ra, mời Lý Thuần quay về: “Quý phi nương nương nói, Thánh nhân đã ngủ rồi. Trời đông giá rét, hay ngài cứ đi về trước. Chờ Thánh nhân khá hơn một chút, thì ngài lại tới thăm hỏi sau.”

Lý Thuần đành phải ra về, dù rất muốn đến Đông cung nói chuyện với cha. Nhưng mà biết nói gì bây giờ? Nói là chuyện tối nay thật ra là âm mưu của Thư Vương, thì cha làm gì được? Cuối cùng, Lý Thuần đi một mình ra cung. Đến bên ngoài cửa cung, Phượng Tiêu tới nói với Lý Thuần: “Lang quân đang ở trong phủ chờ ngài, ngài mau về gặp đi ạ. Hình như lang quân biết tung tích Vương Thừa Nguyên, đã sai Bạch Hổ dẫn người đi tìm rồi.”

Lý Thuần ngẩn ra: “Không phải đã nói…” Không phải đã nói khoanh tay đứng nhìn là được rồi à, sao lại phải ra tay cứu người nhỉ?

“Thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngài về hỏi thì biết ạ.” Phượng Tiêu chắp tay nói.

***

Ngu Bắc Huyền tránh thoát cơn truy lùng của Kim ngô vệ, thay y phục đen, ném vào một đồng lửa trong sân một nhà nào đó, rồi theo đường tắt quay trở lại khách sạn. Y vừa vào cửa thì thấy ngay cảnh bàn ngã ghế đổ chỏng chơ trong sảnh. Chưởng quỹ cùng tiểu nhị đang sửa sửa sang sang. Hỏi một chút mới biết, Kim ngô vệ đã đến lục soát chỗ này. Tối nay dân chúng đều được phép ra ngoài, cho nên đa số khách trọ đều không có ở trong khách sạn, Kim ngô vệ chẳng tra ra cái gì.

Chưởng quỹ thấy Ngu Bắc Huyền trở lại, thì nói với y là có người đang đợi. Ngu Bắc Huyền lập tức cảnh giác, hỏi là người nào.

Chưởng quỹ cười đen tối: “Ngài tự lên xem, chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Ngu Bắc Huyền đến Trường An một mình, thủ hạ và Trường Bình đều còn đang trên đường đi sau, làm gì có ai đến gặp vào giờ này nhỉ? Y chầm chậm đi lên lầu, dùng một tay đẩy cửa phòng ra, còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thì một bóng người đã xông ra, ôm lấy y.

“Chàng đi đâu về thế? Có bất ngờ không!” Giọng nữ quen thuộc vang lên.

Ngu Bắc Huyền sửng sốt một lúc: “Trường Bình? Sao nàng lại ở đây?”

Trường Bình buông Ngu Bắc Huyền ra, đắc ý nói: “Quận chúa ta vốn thần thông quảng đại mà. Chàng bỏ ta lại để chạy đến Trường An trước, có phải là giấu phụ nữ trong thành mà không muốn cho ta biết không, hả?”

Ngu Bắc Huyền ngồi xuống rót trà: “Đừng có nói bậy nói bạ.”

“Vậy đã muộn thế này, chàng ra ngoài làm gì? Đừng tưởng rằng ta không biết, khi Tiết độ sứ vào kinh thành, thì đều phải đến Tiến tấu viện báo cáo, chàng có đi không, hả?” Trường Bình chắp hai tay sau lưng, “Lúc nãy, khi ta tới đây thì thấy một đám Kim ngô vệ mới vừa lục soát xong, đang rời đi.”

“Ta chưa báo cáo với Tiến tấu viện, là vì có chút chuyện riêng phải xử lý, chứ không phải là có gì đối phó với những quan viên kia.” Ngu Bắc Huyền uống một hớp nước, đứng lên nói, “Để ta bảo chưởng quỹ chuẩn bị một căn phòng nữa cho nàng.”

Trường Bình thấy Ngu Bắc Huyền định đi, thì lập tức ôm lấy eo y: “Chúng ta là vợ chồng, không thể ở chung một phòng sao? Rốt cuộc chàng định tránh ta tới khi nào? Trước khi thành thân, việc ta phái người ám sát chàng là sai. Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, ta lại phải gả tới nơi xa xôi như vậy, dĩ nhiên ta không vui nổi rồi. Chàng đừng trách ta, được không?”

Ngu Bắc Huyền ngẩng đầu lên, nhớ tới lúc mới tới Nam Chiếu, y đâu có cho ai biết thân phận của mình đâu, vậy mà cô bé kia vẫn đồng ý đi theo, còn không hề e ngại dòng máu người Hồ của y. Thậm chí người kia còn định từ bỏ hôn ước, cùng y đi Thái Châu.

Từ khi Ngu Bắc Huyền trở thành Tiết độ sứ Hoài Tây, quyền cao chức trọng, rất nhiều phụ nữ muốn lao vào, hơn nữa không người nào còn dám khinh nhờn y nữa. Chỉ có nhóc con kia, vì thích chính con người Ngu Bắc Huyền, cho nên muốn đi theo y. Ngu Bắc Huyền đã từng thề, nếu nàng theo y, đời này y cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng. Thế nhưng nàng đã đổi ý, gả cho người khác.

Một kẻ không có gì hết, cũng không cho nàng được cái gì hết.

Trong lòng Ngu Bắc Huyền buồn rầu. Y kéo tay Trường Bình ra: “Nàng đi đường mấy ngày liên tiếp cũng mệt mỏi rồi. Căn phòng này là phòng hạng nhất, ta để lại cho nàng nghỉ ngơi. Ta xuống dưới ngủ.” Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.

Trường Bình đuổi theo, nhưng Ngu Bắc Huyền đi quá nhanh, chỉ ba bốn bước đã khuất bóng sau khúc quanh cầu thang. Trường Bình tức tối giậm chân, một mình trở lại phòng. Mình là Quận chúa, đã xuống nước nói năng nhũn nhặn cầu cạnh đến như vậy rồi, thế mà y còn không chịu nhượng bộ. Mấy tháng nay, bọn họ vẫn luôn chia phòng ở. Chỉ có đêm động phòng hoa chúc, vì để ý đến thể diện của Trường Bình, mà Ngu Bắc Huyền mới ngủ lại trong phòng nàng ta.

Thế nhưng bọn họ một người ngủ trên giường, một người ngủ trên sập, không có gì xảy ra cả.

Ngày hôm sau, Ngu Bắc Huyền liền dọn về khu phòng riêng của mình, đến một đầu ngón tay cũng không hề chạm vào Trường Bình.

Trường Bình vốn cho là, với quyền thế của Ngu Bắc Huyền, trong nhà nhất định phải có rất nhiều hầu thiếp, không ngờ là ngoài mẹ già của y thì không có một nữ quyến nào khác. Hỏi han cẩn thận mới biết được, ngày trước cũng có mấy người đàn bà hầu hạ ở đây, nhưng sau một lần đi xa về, Ngu Bắc Huyền đã cho giải tán hết, sau đó cũng không nạp thêm người mới nào. Đương nhiên Trường Bình biết chắc Ngu Bắc Huyền giải tán những cô nàng kia không phải vì mình, mà như nhũ mẫu của nàng ta phân tích, trong lòng Ngu Bắc Huyền cất giấu một người.

Ban đầu Trường Bình rất coi thường Ngu Bắc Huyền, thầm soi mói bắt bẻ đủ kiểu. Thế nhưng sống cùng y càng lâu, nàng ta càng bị y hấp dẫn sâu sắc. Đàn ông tuổi này mang theo một sức quyến rũ đặc biệt. Mà Ngu Bắc Huyền đứng được ở vị trí này, tất nhiên là phải có năng lực xuất chúng. Đến lúc này thì Trường Bình đã thật tâm thích Ngu Bắc Huyền, cho nên biết y đến Trường An, Trường Bình lập tức ngựa không ngừng vó chạy theo, không ngờ lại bị y bỏ lại một mình một phòng.

Nàng ta nắm tay đấm mấy cái xuống mặt bàn, bị đau đến mức phải ôm lấy bàn tay. Cứ chờ đấy, sớm muộn nàng ta cũng sẽ biết, cô nàng trong lòng Ngu Bắc Huyền là ai! Trường Bình không tin là cô ta có gì tốt đẹp hơn so với mình!

Ngu Bắc Huyền xuống lầu dưới, hỏi chưởng quỹ lấy thêm một phòng trọ. Phòng hạng nhất đã hết, chỉ còn phòng hạng thường, loại phòng dành cho hai khách trọ. Ngu Bắc Huyền trả tiền gấp đôi, chưởng quỹ mới đồng ý để y ở một mình một phòng. Ngu Bắc Huyền đóng cửa phòng, cuốn tay áo lên, vết thương trên cánh tay chỉ quấn vải mỏng sơ sài, đã bị thấm máu.

Y dửng dưng ngồi xuống, chậm rãi cởi lớp vải mỏng ra. Vết thương là một vết dao nhỏ kéo dài, lớp da bên ngoài toác ra. Rõ là trong quá trình chạy trốn vừa rồi, vết thương bị nứt ra một lần nữa, nhìn vô cùng đáng sợ. Đối với người vào sinh ra tử như Ngu Bắc Huyền thì chút thương thế này chả thấm vào đâu. Thế nhưng với hành động vào cung ám sát thiên tử, vận may của y phải cực lớn mới có thể chạy thoát như vậy.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ theo nhịp. Ngu Bắc Huyền đứng dậy ra mở cửa, Thường Sơn đang đứng ở bên ngoài. Ngu Bắc Huyền để Thường Sơn vào phòng, rồi đóng kín cửa lần nữa.

Ngu Bắc Huyền lạnh lùng hỏi: “Ngươi đưa Trường Bình tới đây đấy à?”

Thường Sơn quỳ xuống đất: “Xin Sứ quân thứ tội, thuộc hạ không còn cách nào khác ạ. Quận chúa quá tinh, đã bắt được một bức thư của ngài, sau đó ép thuộc hạ nói hành trình của ngài. Thuộc hạ sợ có rắc rối, nên đành phải nói cho Quận chúa biết. Sau đó nhận được tin của ngài, thuộc hạ quá lo, nên muốn tới đây hỗ trợ ngài, bị Quận chúa lén đi theo…” Thường Sơn lộ ra vẻ mặt khổ sở, dọc đường đi anh ta cũng đã dùng đủ mọi cách rồi đấy chứ, nhưng kiểu gì Quận chúa Trường Bình đều không chịu, anh ta hết cách, đành chấp nhận.

“Đứng lên đi. Ta có thể về đây an toàn, hẳn là chuyện đã thành rồi. Lá thư này phải tiêu hủy đi.” Ngu Bắc Huyền lạnh nhạt nói.

“Sao ngài phải mạo hiểm thế? Ngộ nhỡ bị bắt…” Thường Sơn nghĩ đã thấy sợ. Đây là ám sát thiên tử đấy! Tội mưu nghịch đấy, bị giết cả chín tộc đấy. Dù anh ta biết Sứ quân thường làm những việc khác thường, nếu không thế thì sao có thể trở thành tướng trấn thủ biên cương khi mà tuổi còn trẻ như thế. Nhưng việc kia thì quá mạo hiểm rồi.

Ngu Bắc Huyền nói: “Không phải lo. Muốn được Thư Vương tín nhiệm hoàn toàn, chỉ có cách cho lão ta nắm đằng chuôi một việc lớn. Huống chi ta chỉ một thân một mình, cũng không có gì phải băn khoăn, chỉ có duy nhất một chuyện không yên tâm là mẹ ta. Ngươi thu xếp tốt cho bà ấy, thì dù ta có chết, cũng không sợ hãi gì.”

Thường Sơn thấy tay áo Ngu Bắc Huyền có vết máu, vội vàng kéo lên để kiểm tra thì thấy vết thương đã đẫm máu. Anh ta vội vàng băng bó cho Ngu Bắc Huyền, miệng nói: “Thuộc hạ không hiểu, sao Thư Vương nhất định phải làm như vậy chứ ? Làm cho Trường An loạn tùng phèo, người nào cũng có thể bị nguy hiểm. Bầy ra trận địa hoành tráng như vậy chỉ để vu cáo hãm hại một người thôi ư?”

“Bởi vì Trường An phải hỗn loạn, hơn nữa càng hỗn loạn càng tốt. Chỉ có như vậy, Thư Vương mới có thể đưa Tằng Ứng Hiền quay về cái ghế Kinh Triệu doãn một lần nữa.” Ngu Bắc Huyền lạnh nhạt nói.

Lúc này Thường Sơn mới nhận ra, thời gian Tằng Ứng Hiền làm Kinh Triệu doãn, thành Trường An không xảy ra sự vụ lớn nào. Tối nay là giao thừa, phòng thủ trong thành đáng ra phải nghiêm ngặt hơn bất cứ lúc nào, thế mà lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định quan viên được chỉ định tạm quyền Kinh Triệu doãn sẽ bị hỏi tội.

Thường Sơn băng bó vết thương thật kỹ, Ngu Bắc Huyền kéo tay áo xuống, nói: “Ngươi quá vụng về, còn không bằng ta tự làm.”

Thường Sơn xấu hổ: “Dù sao thuộc hạ cũng là nam giới, làm sao tinh tế tỉ mỉ như nữ giới được ạ.”

“Sau đây, Thư Vương sẽ thu xếp cho chúng ta ra khỏi thành. Sau đó sẽ công khai vào thành lần nữa, báo cáo với Tiến tấu viện, chuyện này coi như qua.”

Thường Sơn hỏi lại: “Thế Quận chúa thì thế nào ạ?”

Ngu Bắc Huyền lấy một gói giấy mầu vàng đưa cho Thường Sơn: “Ngươi bỏ cái này vào trong nước trà của Quận chúa, nàng ấy sẽ ngủ suốt hai ngày tới. Trong thời gian đó, ngươi cho mấy người lưu lại trong thành bảo vệ.”

Thường Sơn cẩn thận cất gói giấy vào trong tay áo, cung kính lui ra ngoài.

Trước mặt người ngoài, biểu hiện của Sứ quân luôn rất mạnh mẽ, dường như không chuyện gì có thể làm khó được ngài ấy. Nhưng những lúc như thế này, Thường Sơn rất hy vọng có một cô nương tri kỷ có thể ở bên cạnh Sứ quân, ví dụ như băng bó vết thương, an ủi ngài ấy. Người này, khẳng định không phải là Quận chúa Trường Bình, mà phải là Quận chúa Ly Châu mới đúng.

Thường Sơn thở dài. Trước kia, đúng là ấn tượng của Thường Sơn đối với Gia Nhu rất tệ, thấy Quận chúa Ly Châu cũng chẳng khác gì Quận chúa Trường Bình, còn đâm Sứ quân bị thương còn gì. Nhưng sau mấy lần tiếp xúc, Thường Sơn mới phát hiện ra, Quận chúa Ly Châu này rất hiền lương, không hề tỏ ra kiêu căng đối với người hầu kẻ hạ như bọn họ. Chính vì lẽ đó, lúc Quận chúa còn chưa biết đến thân phận của Sứ quân, Quận chúa đã có tình cảm với ngài ấy.

Tình cảm đến như thế, từng muốn theo Sứ quân cùng về Thái Châu, cớ sao chớp mắt một cái lại gả ngay cho người khác rồi?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.