Edit: Châu
Gia Nhu về đến nhà thì biết được, sau khi xảy ra chuyện ám sát cha con Lý Giáng cũng đều đã vào cung. Lý Huyên là Đô úy Thần sách quân, giờ này cấm quân đang lục soát khắp thành, đương nhiên Lý Huyên không thể đứng ngoài. Lý Giáng là Tể tướng, thành Trường An loạn thành như vậy, ông ta cũng phải đến công sở ngồi trực. Ngay cả Lý Sưởng cũng bị quan trên gọi đi.
Đêm nay trong thành Trường An, nhất định là một đêm không ngủ.
Ngược lại với chủ nhân, đám người làm trong nhà lại không bị ảnh hưởng gì, người nào vẫn làm việc nấy như trước. Bây giờ Ngọc Hồ đã trở thành một người quản lý nghiêm chỉnh, đang ngồi trong phòng tán gẫu với mấy tỳ nữ nhỏ tuổi của Lý gia. Hấu hết các cô bé này chưa từng ra khỏi Trường An, có người đi xa nhất thì cũng chỉ mới đến Lạc Dương, rất tò mò chuyện ở phía nam.
Ngọc Hồ kể mấy câu chuyện về phong tục tập quán và con người ở Nam Chiếu, mấy cô bé kia vừa nghe vừa cười không ngớt.
Ngọc Hồ đang thao thao bất tuyệt thì thấy Thu Nương gọi: “Quận chúa về rồi, bảo cô qua đó đấy.”
Ngọc Hồ vốn tưởng hôm nay đã hết việc, thậm chí đã cởi cả áo khoác ra. Nghe vậy thì vội vàng khoác áo lên, dặn dò mấy cô bé: “Chờ ta quay lại nói chuyện tiếp nhé.”
Ngọc Hồ nhanh chóng đi về phía chính viện, Thu Nương vẫn luôn đi theo đằng sau. Đến cửa phòng, Ngọc Hồ nghiêng đầu nói với Thu Nương: “Để mình ta vào là được.”
Thu Nương liền dừng lại ở cửa. Mặc dù Thu Nương là người theo Lý Diệp từ Ly Sơn về nhà, nhưng Gia Nhu chưa từng để Thu Nương phục vụ bên người. Vị nữ chủ nhân này trông thì khoan dung độ lượng, thật ra có lòng phòng bị rất nặng, chứ không đơn giản như vậy. Dẫu sao Thu Nương cũng đã ở nhà họ Lý nhiều năm, cũng tích lũy được chút khả năng nhìn người.
Ngọc Hồ vào phòng, trong phòng tối đen, không có tý đèn nến nào. Nhờ ánh sáng mờ mờ chiếu vào từ cửa sổ, Ngọc Hồ thấy bên cửa sổ có một bóng dáng đang ngồi trên sập. Ngọc Hồ vừa đi tới, vừa kêu: “Quận chúa, trong phòng tối như vậy, sao ngài không bảo ai đốt đèn? Ngài đi cùng lang quân ra ngoài cơ mà? Sao chỉ có một người về thế này.”
Dòng suy nghĩ của Gia Nhu bị Ngọc Hồ cắt đứt, nàng lấy lại tinh thần: “Chàng còn ở ngoài có chuyện, ta trở về trước. Ngọc Hồ, ta nhớ trong số những người đi theo ta ngày kết hôn, có mấy người vốn là binh lính cuả Vương phủ, mẹ ta cho họ đi theo ta dùng để phòng thân. Em chọn lấy hai người đắc lực nhất, ta có việc giao cho họ đây.”
“Quận chúa định bảo bọn họ làm chuyện gì thế?” Ngọc Hồ hỏi, “Hôm nay đã muộn rồi, hay là để đến ngày mai?”
Gia Nhu lắc đầu nói: “Đi tìm người ngay bây giờ đi, đến khi trời sáng có khi không còn kịp rồi.” Nàng ghé vào tai Ngọc Hồ, nói đầu đuôi sự việc, cuối cùng nhấn mạnhi: “Chuyện này rất quan trọng, không thể có sai sót gì.”
Ngọc Hồ mở to mắt, còn chưa tiêu hóa được: “Quận chúa, đó chính là…”
Gia Nhu đưa ngón tay đặt lên môi: “Thế nên em nhất định phải tìm người tin cẩn, phải dặn dò thật cẩn thận. Nếu không tìm được người kia thì phải quay về ngay lập tức. Người đi tìm không được mang theo bất cứ đồ vật gì có thể làm lộ thân phận. Nói với bọn họ, ngộ nhỡ nếu xẩy ra chuyện gì… thì ta sẽ chăm lo chu đáo cho người nhà của bọn họ.”
Không phải là Gia Nhu không yên tâm về Lý Diệp, mà nàng đã suy nghĩ kỹ càng, dụa vào đâu mà Quảng Lăng Vương lại nghe lời bọn họ cơ chứ? Nàng không hiểu gì về Quảng Lăng Vương, thậm chí đã đích thân chứng kiến những thủ đoạn hà khắc vô tình của Lý Thuần. Đối với Quảng Lăng Vương mà nói, chết một người như Vương Thừa Nguyên, căn bản không có gì đáng kể, mà ngược lại cứu người mới gặp nhiều nguy hiểm hơn. Nàng không thể đặt toàn bộ hy vọng vào đó được.
Nhưng Gia Nhu cũng biết, nếu chỉ dựa vào bản thân mình, giả sử có thể tìm được Vương Thừa Nguyên đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào đưa được người ra khỏi thành. Thôi thì chỉ cần bình an qua được đêm nay, chờ ngày mai là ngày đại triều, cổng thành bốn phía nhất định phải mở ra, đến lúc đó lại tìm cơ hội là được.
Ngọc Hồ hít sâu một hơi, biết khuyên cũng vô ích, Quận chúa làm việc tất có lý do. Vì vậy làm lễ nói: “Quận chúa yên tâm, em sẽ làm chu đáo.” Nói xong thì khom người lui ra.
Thu Nương ngồi ở phòng gác đêm, từ cửa sổ nhìn ra thấy Ngọc Hồ vội vội vàng vàng rời đi, lại nhìn về phía nhà chính tối mờ mờ. Trong phòng không có đèn nến gì, cũng không thấy gọi người chuẩn bị nước tắm như thường ngày, Lang quân thì không biết đang đi nơi nào. Thu Nương cảm thấy chuyện tối nay rất kỳ lạ, lúc nãy thấy Gia Nhu về một mình, vừa mở miệng định hỏi, thì đã bị Gia Nhu bảo ra ngoài luôn.
Chủ tớ hai người kia thật là thần bí, không biết đang mưu tính cái gì đây. Thu Nương còn đang suy nghĩ, thì thấy Gia Nhu từ trong phòng đi ra, thần sắc bình thường, gọi: “Dù sao cũng không ngủ được, ta định đến chỗ Đại gia ngồi với mọi người một chút, bà có đi cùng ta được không?”
Đương nhiên là Thu Nương đáp vâng, cũng không dám hỏi thêm cái gì.
Vương Tuệ Lan vẫn đang ngồi với Trịnh thị, Quách Mẫn thì đã về phòng trước. Trinh thị và Vương Tuệ Lan cũng đang nói chuyện trong cung tối nay, Trịnh thị thấy Gia Nhu tới có một mình, liền hỏi: “Tứ lang đâu, sao không đi cùng con thế?” Ngày thường hai người này đi đâu cũng có đôi có cặp, chưa từng có lúc nào đơn lẻ.
Gia Nhu ngồi xuống đối diện Vương Tuệ Lan, nói: “Chàng lo lắng cho Quảng Lăng Vương và chị gái, nên đã đi Vương phủ xem tình hình rồi ạ.”
“Lo lắng thì có ích lợi gì? Hôm nay trên đường loạn như vậy, thêm nữa ban đêm gió rét thấu xương, người nó đã yếu sẵn, chạy loạn cái gì? Con không biết đường mà khuyên bảo nó à.” Trịnh thị cau mày, nghiêng đầu sai bảo Tô Nương, “Phái mấy người sang phủ Quảng Lăng Vương ngay lập tức, đón lang quân về. Nếu nó không chịu, thì cứ nói là ta bảo thế.”
Tô Nương thưa vâng, rồi đi ra ngoài. Vương Tuệ Lan nói: “Đại gia, không thể trách em dâu hết được ạ. Từ ngày em tư quay về phủ, sức khỏe đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Nếu người không nhắc tới, chắc con cũng quên là sức khỏe em tư yếu ớt. Là công lao em dâu chăm sóc đấy.”
Vương Tuệ Lan nói giúp cho Gia Nhu, nhưng Gia Nhu nhớ đến chuyện ban ngày, cho nên nàng không nói lại nửa lời. Nàng biết Vương Tuệ Lan được ngâm trong đám đàn bà phụ nữ trong nhà, đã sớm học thuộc cái bài gió chiều nào che chiều ấy, trở mặt như trở bàn tay mà không hề cho rằng chuyện đó có ti tiện hay không.
Gia Nhu là người thẳng tính, thà bị gẫy chứ không chịu bẻ cong, cho nên chắc chắn không thể đồng hành với Vương Tuệ Lan được rồi.
Thế nhưng nhìn Vương Tuệ Lan, Gia Nhu cũng có chút bùi ngùi. Có lẽ sau này, sau những tháng năm mỏi mệt, biết đâu nàng cũng sẽ trở thành một người đàn bà điềm tĩnh, khôn khéo. A Thường từng nói, ngày còn chưa lấy chồng, mẹ cũng thích hát thích múa, đa tài đa nghệ. Lúc mới gả đến Nam Chiếu, còn chưa biết gì, khi nhớ nhà chỉ biết len lén ở trong phòng lau nước mắt, còn bị cha cười nhạo. Ngày dài trôi qua, mẹ dần dần thu lại dáng vẻ cô nương, trở nên chững chạc đoan trang trước mặt người khác, càng ngày càng ra dáng một vị Vương phi.
“Gia Nhu mới gả tới đây, còn phải học hỏi con rất nhiều.” Trịnh thị nói, “Có lúc nào rảnh thì con dạy bảo nó đi. Nhị nương tử thì không nói làm gì, vừa vặn con cũng có người trợ giúp thêm.”
Mặc dù Trịnh thị không quản thu chi, nhưng dù sao cũng là chủ mẫu, tiếng nói vẫn có trọng lượng. Trong lòng Vương Tuệ Lan nghĩ, bà già không được tự tay quản việc nhà, nên định để con dâu ruột thò một chân vào chứ gì? Vương Tuệ Lan cúi đầu cười nói: “Con nào dám dậy bảo ạ? Nếu bàn về thân phận, phẩm cấp của em dâu còn cao hơn con. Con không dám sai bảo đâu ạ.”
Trịnh thị liếc nhìn Gia Nhu: “Phẩm cấp có cao hơn nữa thì cũng là con dâu nhà họ Lý, việc nên học thì vẫn phải học. Đến như Quận chúa Trường Bình ở trong cung được nuông chiều như thế, mà lúc gả đến Thái Châu, vẫn phải học quản việc nhà, giúp chồng dạy con như bình thường còn gì? Con đừng từ chối nữa, nên làm thế nào thì cứ làm, từ mai ta sẽ bảo nó đến chỗ con.”
Gia Nhu biết dụng ý của Trịnh thị. Bổng lộc của Lý Giáng, cộng với lương thực thực phẩm, vải vóc, ruộng vườn … bao nhiêu thứ, quả là một con số khổng lồ. Nếu không sao người ta lại phải tranh nhau bể đầu sứt trán để làm quan to cơ chứ? Chỉ khi ngồi được vào cái ghế này, mới có thể thụ hưởng biết bao lợi lộc. Hơn nữa còn làm quan ở kinh thành, là chỗ béo bở mà những địa phương khác không thể nào sánh nổi.
Còn như các vị Tiết độ sứ, làm tướng soái cai quản hẳn một vùng biên cương, nhưng quản lý một địa phương quả thật cần rất nhiều tiền, nên cũng thường có những giai đoạn không xu dính túi. Đời trước Gia Nhu từng phải chi bù rất nhiều tiền bạc cá nhân của mình cho Ngu Bắc Huyền. Nhìn Lý Diệp mà xem, mặc dù không có chức quan gì, thế nhưng cơ bản chàng không phải lo lắng về chuyện tiền nong, nhặt bừa một cái nghiên mực trên bàn sách của chàng cũng đáng giá mấy trăm tiền, còn các loại sách cổ sưu tầm được thì không cách nào đo được giá trị.
Lý Huyên và Lý Sưởng đều làm quan, ăn mặc vật dụng hàng ngày càng không cần phải nói. Đây mới đúng là dạng trâm anh thế phiệt của kinh thành. Đến như Gia Nhu ở phủ Vân Nam Vương, sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực bao nhiêu năm, mà nhìn thấy đại gia tộc như thế này, vẫn phải trố mắt mà nhìn.
Gia Nhu không thích quản những chuyện vặt trong nhà như thế này tý nào, cũng không muốn bị Trịnh thị sắp đặt, toan từ chối. Nhưng nghĩ đến ban ngày, lúc Vương Tuệ Lan bỏ đá xuống giếng, nàng thầm nghĩ, kệ, cho chị Vương ấm ức cũng hay, thế nên nàng lạnh nhạt nói: “Đã như vậy, ngày mai ta bắt đầu sang quấy rầy đại tẩu, xin đại tẩu vui lòng dạy bảo.”
Vương Tuệ Lan thầm giật mình đánh thót. Lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, không có cách nào vớt lại được, chỉ đành nhắm mắt đồng ý. Phụ nữ như Vương Tuệ Lan, trước khi lấy chồng đều được gia đình mời người thành thạo đến dạy dỗ việc quản gia, cho nên Vương Tuệ Lan không tin là Quận chúa Mộc Gia Nhu cành vàng lá ngọc lại được phủ Vân Nam Vương dạy cho những thứ này? Chắc chỉ mấy ngày là đánh trống lui quân thôi.
Lúc này, Bảo Chi đi tới bên canh Vương Tuệ Lan, kề tai nói nhỏ vài câu. Vương Tuệ Lan nghe xong thì đứng lên nói: “Đại gia, Tứ đệ muội, trong phòng ta có chút việc, không ngồi chờ đón giao thừa với hai người được nữa rồi.”
“Dù sao tối nay cũng không đủ người, cũng không quan trọng gì, con đi đi.” Trịnh thị nói. Bà ta mới vừa nhét được một người đến chỗ Vương Tuệ Lan, tâm tình sảng khoái, tất nhiên không để bụng loại chuyện này.
Vương Tuệ Lan từ trong phòng đi ra, hỏi Bảo Chi: “Cha ta bị gọi vào cung à?” Vũ Ninh Hầu quản lý Kim ngô vệ, Kim ngô vệ phụ trách an ninh Kinh thành. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, e là cha khó tránh bị chất vấn. Dưới cơn tức giận, có khi Thiên tử có thể thu hồi binh quyền của cha ấy chứ.
“Vâng, xem chừng không ổn lắm. Phu nhân rất lo lắng, đã phái người đến trước cửa cung trông chừng rồi.” Bảo Chi nói, “Người nói xem, liệu có làm sao không?”
Vương Tuệ Lan cũng không biết, chỉ đành ngồi chờ kết quả. Chính ra, ban đầu binh quyền của Kim ngô vệ do Vệ Quốc công Quách Hoài quản lý, nhưng cha và Thành Quốc công đồng mưu, làm cho Quách Hoài mất binh quyền, cũng vì lý do đó mà họ Quách đến giờ chưa phục hồi được. Chuyện này được làm hết sức kín đáo, Vương Tuệ Lan biết được hoàn toàn là do tình cờ nghe được cha mẹ đề cập tới trong một lần về thăm nhà, sau đó suy đoán ra một ít nội tình.
Quan hệ bạn bè của cha với Vệ Quốc công coi như không tệ, thường gặp nhau đánh cờ so tài. Lúc Vương Tuệ Lan mới biết được chuyện này cũng hết sức khiếp sợ. Thế nhưng sau này Vương Tuệ Lan hiểu được, trên đời này có một số việc, nếu không giành lấy thì không bao giờ có được.
Nhà họ Vương ngày xưa từng vô cùng hiển hách rạng rỡ. Sau đó dần dần sa sút, có tiếng không có miếng, không thể nào so sánh với Lý Giáng quyền cao chức trọng. Việc cha làm là vì lợi ích của cả gia tộc. Mà Vương Tuệ Lan chọn Lý Huyên, cũng không phải vì thích gì Lý Huyên, mà là nhận thấy đó là con trai Lý Giáng, tuổi trẻ tài cao, tương lai có cơ hội thừa kế gia sản của nhà họ Lý.
Trong kinh thành, nhiều thế gia đại tộc đều như vậy, nhìn thì gấm hoa đẹp đẽ, nhưng toàn loại ngoài chín trong thối, đa số chẳng ra gì. Nhà họ Lý với nhà họ Thôi là số ít trong số đồng lứa trẻ tuổi có thể chống đỡ gia tộc, nhưng thực lực của họ Thôi kém hơn họ Lý rất nhiều.
Vương Tuệ Lan không khỏi nhớ ngày còn bé từng gặp gỡ một thiếu niên thanh cao lạnh nhạt ở vườn hoa hạnh bên bờ Khúc giang, người có đôi mắt đào hoa, anh tuấn sâu sắc biết bao. Vương Tuệ Lan vừa gặp đã xiêu lòng, thẹn thùng ném nhành hoa hạnh lên người chàng trai. Thế nhưng thiếu niên ấy không thèm nhìn tới, chỉ quay người rồi đi luôn, chỉ còn lại hoa hạnh rơi đầy đầu.
***
Trừ vùng lân cận hoàng thành và một số nhà đại quan, còn thì cấm quân lục soát hết từng nhà một. Đêm khuya dần, việc lục soát vẫn chưa mang lại kết quả nào, chỉ làm dân tình bàng hoàng choáng váng.
Lý Diệp ngồi chờ Lý Thuần ở phòng làm việc của phủ Quảng Lăng Vương, lúc nãy Lý Mộ Vân có tới, nói với chàng là than trong phủ dùng hết rồi, chỉ còn có một chậu than, chàng dùng tạm. Hàng ngày Lý Thuần rất tiết kiệm, trong nhà hầu như không đốt than để sưởi, bao nhiêu than tiết kiệm được đều dùng để đón tiếp môn khách.
Lý Mộ Vân ngồi một hồi lâu mà không dò ra được ý đồ của Lý Diệp, thế rồi thấy trong phòng cũng lạnh, liền kiếm cớ có chuyện rời đi.
Lý Diệp lắc đầu một cái, chị gái chàng phải cái hay suy diễn. Chị không có được trí thông minh hơn người, nên không hiểu được khát vọng của Quảng Lăng Vương. Tuy nhiên chỉ cần chị ấy không gây ra chuyện gì lớn thì chàng có thể đảm bảo cho yên ổn suốt đời.
Lý Diệp quấn chặt áo lông quanh người, hơ tay trên chậu than bên cạnh, khí lạnh thổi tới liên tục. Lý Diệp sợ Vương Thừa Nguyên bị bắt, cho nên đã phái Bạch Hổ dẫn nội vệ đi trước. Đã qua một lúc lâu rồi mà chưa có tin tức gì báo về. Chẳng lẽ Vương Thừa Nguyên không trốn ở chỗ mà Thôi Vũ Dung nói à? Hay là đám Bạch Hổ đã đến muộn, Vương Thừa Nguyên đã bị bắt rồi?
Lý Diệp vẫn có điều giấu diếm Gia Nhu. Chàng với Quảng Lăng Vương không chỉ là quan hệ chủ công và mưu sỹ thông thường, mà là quan hệ sinh tử. Lý Thuần đã sớm nói, mệnh lệnh của Ngọc Hành tương đương mệnh lệnh của chính ngài ấy. Cho nên chỉ cần là quyết định của Lý Diệp, hoàn toàn không cần thông qua Lý Thuần, đám người Bạch Hổ phải thi hành. Chẳng qua trước đây Lý Diệp chưa bao giờ làm gì vượt quyền, tối nay vì chuyện kia quá gấp, chàng mới tự tiện quyết định.
Lý Diệp ho khan một tiếng, rốt cuộc nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, Lý Thuần đã về.
Sau khi Lý Thuần ra cung thì lập tức ra roi thúc ngựa chạy vội về, nhưng trên đường liên tục gặp các chốt kiểm tra, cho nên mất rất nhiều thời gian. Lý Thuần còn gặp Tả tướng Thần sách quân Trần Triêu Ân trên đường, hai người trò chuyện mấy câu xong mới tách ra được.
“Sao trong phòng này lại lạnh như vậy?” Lý Thuần vừa bước vào phòng thì lập tức có cảm giác như rơi vào hầm băng, sau khi sai người lấy thêm nến đến, thì nhìn thấy sắc mặt Lý Diệp trắng như tờ giấy, liền trách mắng, “Sao cậu lại ngồi đần một chỗ ở đây thế, sao không bảo bọn họ lấy thêm một chậu than nữa? Phượng Tiêu, nhanh chạy đi bảo người mang hết mấy thứ đồ sưởi ấm trong phủ tới đây.”
Phượng Tiêu nghe lời chạy đi, Lý Thuần ngồi xuống bên cạnh Lý Diệp, lấy áo khoác lông trên người mình khoác thêm cho chàng, lại cầm lấy tay chàng: “Cậu xem đi, tay lạnh thế này rồi! Người vừa mời khỏe lên được mới chút, lại vất vả như thế, sớm muộn lại ốm lại cho xem. Có chuyện gì, sao không sai người sang nói với ta một tiếng?”
Lý Diệp lắc đầu, chắp tay nói: “Mong ngài thứ tội cho. Chuyện quá gấp phải tùy cơ ứng biến, lúc ta đến phủ, đã điều luôn bọn Bạch Hổ đi cứu người rồi, chưa kịp xin phép ngài.”
Lý Thuần nhìn Lý Diệp, cau mày nói: “Ta đã nói từ trước rồi, cậu ra lệnh như ta ra lệnh, có tội gì nào? Cậu yên tâm, trên đường về ta có gặp Trần Triêu Ân, có vẻ như Trần Triêu Ân chưa thu hoạch được gì đâu, Vương Thừa Nguyên tạm thời an toàn. Nhưng chẳng phải cậu đã bảo Phượng Tiêu nhắn cho ta là án binh bất động hay sao? Sao tự nhiên lại đổi ý thế?”
Lý Diệp liền kể lại những lời Gia Nhu đã nói: “Chúng ta đều biết Vương Thừa Nguyên vô tội. Nhưng vì đối phó ba trấn vùng Hà Sóc mà ta lại ngầm chấp nhận thủ đoạn của Thư Vương. Hy vọng còn có cơ hội sửa sai.”
Lý Thuần thấy thật quả ngoài sức tưởng tượng. Lý Diệp mà đã quyết định, thường thì rất khó thay đổi. Nhớ một lần, Lý Thuần muốn bảo lãnh một vị quan viên bị vu oan, nhưng nói thế nào Lý Diệp cũng không đồng ý. Vì chuyện này, hai người bọn họ còn bất hòa một trận.
Cuối cùng chứng minh đúng là Lý Thuần quá cảm tính, viên quan kia cũng không phải là hoàn toàn vô tội, hơn nữa còn vu cáo lại rất nhiều đồng liêu. Nếu lúc trước mà Lý Thuần chìa tay cứu giúp, sợ là cũng bị dính líu ít nhiều. Từ đó về sau, mỗi lần gặp chuyện gì, Lý Thuần luôn tận lực nhắc nhở bản thân phải luôn giữ lý trí tỉnh táo, nghe ngóng kỹ càng rồi mới nói.
“Sao Mộc Gia Nhu chỉ mới nói mấy câu, mà khiến cậu thay đổi chủ ý được nhỉ?” Lý Thuần buồn bực nói, “Sau khi kết hôn, cậu thay đổi rồi. Cô nàng kia càng ngày càng có vị trí quan trọng trong lòng cậu đấy. Ngọc Hành, lúc trước cậu từng nói với ta, người mưu đại sự kỵ nhất là làm việc theo cảm tính còn gì.”
Lý Diệp thấy Lý Thuần nói dỗi như trẻ con thì không nhịn được cười, nói: “Ngài thấy ta hành động theo cảm tính chỗ nào nào? Ta không chỉ vì Gia Nhu đâu, cũng vì ngài nữa đấy. Ta không muốn ngài trở thành loại hà khắc vô tình giống như Thư Vương, và đó cũng không phải mong muốn ban đầu của ta khi đi theo ngài. Lần này cứu Vương Thừa Nguyên, sau này ngài có thể sử dụng đấy, không phí đi đâu một người nào đâu. Lúc này quốc khố chẳng còn mấy, trong nước thì chiến tranh nổi lên tứ phía, việc xuất binh là không có lựa chọn nào khác rồi.”
Lúc này Lý Thuần mới vui hơn một chút: “Chắc những thứ này đều do cậu suy đoán thôi. Chứ làm sao mà có thể chứng minh là Vương Thừa Tông bệnh nặng, hơn nữa muốn truyền lại vị trí Tiết độ sứ cho Vương Thừa Nguyên nào? Rồi Vương Thừa Nguyên ở Trường An đã lâu, có bản lãnh gì mà có thể lãnh đạo được quân Thành Đức nào?”
Lý Diệp biết những nghi vấn của Lý Thuần không phải là không có lý, dẫu sao những chuyện kia chỉ là lời đơn phương của Gia Nhu và Thôi Vũ Dung mà thôi. Tuy nhiên nếu có thể trả Vương Thừa Nguyên về cho Vương Thừa Tông, thì sẽ thấy được kết quả thôi, chẳng qua là phải chờ một thời gian nữa.
“Coi như thế, kết quả xấu nhất chẳng qua sẽ đúng như Thư Vương nói, sẽ điều binh tới đánh U Châu thôi. Chúng ta không tổn thất gì cả.”
Gia nhân lục tục mang thêm mấy cái lò sưởi vào, trong nhà lập tức ấm hơn rất nhiều. Lý Thuần lại chửi mắng bọn họ một trận nữa, nói bọn họ tiếp đón khách không chu đáo. Người hầu bị mắng thì thấy quá oan uống, chả phải bình thường Quảng Lăng Vương rất tiết kiệm còn gì, hoàng thân quốc thích có đến trong phủ, cũng chưa từng làm to chuyện đến thế, làm sao biết được lang quân họ Lý là trường hợp đặc biệt cơ chứ? Hơn nữa nhiều lò sưởi như vậy, quả thực quá lãng phí.
Lý Thuần thấy sắc mặt Lý Diệp không còn trắng như trước nữa, tâm tình mới coi như dễ chịu.
Lúc này, Phượng Tiêu tới bẩm báo, nói Bạch Hổ đã mang được người về an toàn. Lý Thuần định đứng dậy ra ngoài xem, Lý Diệp bèn đè lên cánh tay Lý Thuần, nói: “Chuyện này phải giao cho ngài quyết định rồi. Bây giờ Ngài có hai lựa chọn, một là áp giải Vương Thừa Nguyên vào cung giao nộp, làm theo đúng kế hoạch của Thư Vương. Hai là cầm phong thư này, đưa Vương Thừa Nguyên đến phủ Thái sư.” Lý Diệp đưa phong thư vừa viết xong cho Lý Thuần, “Khuya quá rồi, ta đi về đây.”
Cứu được người là Lý Diệp đạt mục đích rồi, nếu đã đạt rồi thì quyết định sau cùng phải giao cho Lý Thuần.
Nói cho cùng chàng cũng chỉ là một mưu sĩ. Bởi vì lúc này Lý Thuần đang ở vào thế khó khăn, cần sự giúp đỡ của chàng, nên tất nhiên là không để ý việc tối nay chàng vượt quyền. Nhưng Lý Diệp vẫn cần đắn đo cân nhắc làm việc có chừng có mực, nếu không tương lai khi việc thành công, nhỡ đâu hoàng đế Lý Thuần nhớ lại chuyện năm xưa, lúc ấy sẽ khó tránh khỏi sinh ra kiêng dè chàng. Một người có thể chung hưởng giang sơn, nhất định là một mối uy hiếp, chứ không phải là người không thể thay thế.
Lúc Lý Diệp đi ra từ phủ Quảng Lăng Vương, Vân Tùng thấy vẻ mặt chàng bơ phờ thì vội vàng chạy lên đỡ: “Lang quân, ngài có sao không? Sao tay lại lạnh thế này!” Lúc này, trống canh ba vừa gõ, giờ này những năm trước thì tiếng pháo tre của dân chúng đang nổ vang trời. Thế nhưng năm nay chỉ có vài ba tiếng lẻ tẻ, xung quanh vắng lặng một cách khác thường, chẳng giống đêm ba mươi chút nào.
Lý Diệp cười, bảo Vân Tùng: “Để cậu đợi lâu rồi, chúng ta về thôi.” Giọng điệu của chàng lúc về khác hẳn lúc đến, dường như đã trút được một gánh nặng.
Vân Tùng còn muốn nói thêm mấy câu, lại thấy không hợp thân phận lắm, đành phải đỡ Lý Diệp lên xe ngựa. Vân Tùng định bụng, nhất định về đến phủ phải đề nghị Quận chúa quản lang quân thật chặt mới được.