Ngọc Đào nhìn ra trong ánh mắt bình tĩnh của anh có chút ý tứ cự tuyệt, lúc này lại nói tiếp: “Tôi vừa học cái này, sợ người khác chê cười tôi, cũng không tiện cho người thứ ba biết, hôm nay lại là cuối tuần, lát nữa anh còn phải trở về bệnh viện, cho nên trước mắt chỉ có thể làm phiền anh.”
Ánh mắt khao khát học hỏi kia sáng ngời, phảng phất như nếu có ai cự tuyệt thì đó chính là tội lớn.
Lục Vân Dương thu hồi sách trong tay, ánh mắt không gợn sóng nhìn cô: “Cô đọc sách à?”
Trong lời nói của anh mang theo nghi vấn, Ngọc Đào nghe được, cô lại dịch chuyển bước chân khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi thân mật: “Nhìn cả buổi chiêu cộng thêm một đêm, anh không tin tôi sao?”
Ngọc Đào vừa tới gân, mang theo mùi hương độc đáo của cô không khỏi len lỏi vào trong khoang mũi, Lục Vân Dương đặt sách sang một bên, ngồi thẳng người, tính toán làm sao đuổi cô đi.
Anh thu chân lại, vươn tay đặt lên ghế dài: “Vậy cô thử đi.”
Vốn tưởng rằng phải nói rất nhiều người đàn ông mới chịu phối hợp, không nghĩ tới dễ dàng như vậy, khóe môi Ngọc Đào nhẹ nhàng nhếch lên, ý cười thiếu chút nữa giấu không được.
“Vậy tôi bắt đầu nha.” Cô ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay anh để kiểm tra.
Cái ghế nhỏ rất thấp, vóc dáng cô nhỏ nhắn, nhìn qua góc nhìn của Lục Vân Dương, giống như là ngồi xổm bên cạnh mình, cúi đầu nhỏ, bộ dáng rất nhu thuận nghiêm túc.
Đầu ngón tay đặt trên cổ tay lúc trên lúc dưới, giống như là bởi vì xa lạ mà sờ không chính xác vị trí.
Da thịt chạm vào nhau, tựa như có kiến bò qua, ngứa ngáy, làm cho đáy lòng anh không hiểu sao sinh ra một luông khô nóng khó chịu.
Luồng khô nóng này chậm rãi lan tràn đến tứ chi, Lục Vân Dương theo bản năng thu tay lại, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hơi lạnh: “Ngay cả vị trí cũng không nắm chắc, chứng tỏ đọc sách còn chưa tới nơi, cô nên trở về đi.”
Ngọc Đào biết anh đang hạ lệnh đuổi khách, nhưng cô vừa mới tới, bắt mạch còn chưa tới một phút đồng hồ, làm sao mà rời đi được.
“Tôi là người mới tự học.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trừng mắt nhìn anh một cái: “Bác sĩ Lục, bình thường anh dạy học sinh cũng không kiên nhẫn như vậy sao?”
Lông mày cô khẽ nhíu, đuôi mắt hơi cong lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đây không phục, còn kéo tay người đàn ông trở vê.
“Làm việc không thể bỏ dở nửa chừng” Lục Vân Dương bị cô mạnh mẽ đè tay lại, đầu ngón tay một lần nữa khoác lên cổ tay anh: “Lát nữa sẽ được.”
Người đàn ông hơi híp mắt, trâm mặc một lát cũng không thu tay về.
Như thể sợ anh thu tay lại lần nữa, lúc này đây, cô thoáng cái đã sờ chuẩn vị trí bắt mạch.
Tuy rằng ngày hôm qua Ngọc Đào học thuộc lòng tri thức hơn nửa ngày, nhưng thực tế và lý thuyết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô chỉ biết hiện tại mạch đập của anh không ngừng nhảy, về phần rốt cuộc là mạch tượng gì, căn bản là cô nói không nên lời.
Một lúc sau, giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Chạm xong chưa?”
Ngọc Đào theo bản năng nói: “Chờ đã, tôi chưa sờ đủ.” Một giây sau, cô bỗng nhiên cảm thấy trong phòng đã yên tĩnh giờ còn yên tĩnh hơn, xung quanh tựa hồ còn chảy xuôi từng luồng không khí xấu hổ không rõ ràng.
Cô yên lặng thu tay lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng, đón nhận ánh mắt của anh: “Mạch tượng này của anh có chút không đúng!”
“Chỗ nào không đúng?” Giọng người đàn ông khàn khàn, âm đuôi kia nhẹ nhàng kéo dài, giống như muốn xem cô chê cười.
Ngọc Đào trong đầu cố gắng vơ vét kiến thức buổi sáng vừa mới học qua, nhưng cô thật sự không hiểu làm thế nào để kết hợp lý thuyết và thực tế, nhưng điều này có quan hệ gì đây?