Ngô Hiểu Phượng liếc mắt một cái đã nhìn ra cô đang làm gì, vì thế có chút không được tự nhiên.
Ngô Hiểu Phượng và Tô Ngọc Phong kết hôn gần một năm, bụng vẫn không có động tĩnh, trong thôn có rất nhiều người không có việc gì làm nên trêu ghẹo hỏi cô ấy khi nào muốn có con, tuy rằng bà cụ Trịnh Xuân Linh không thúc giục, nhưng cô ấy biết bọn họ cũng muốn mình sớm mang thai.
Cho rằng Tô Ngọc Đào sẽ giúp họ tìm hiểu, Ngô Hiểu Phượng lập tức rút tay về, trừng mắt nhìn cô một cái: “Em cũng đâu có hiểu, sờ cái gì vậy?”
Ngọc Đào không biết trong lòng cô ấy nghĩ gì, lại kéo tay cô ấy trở về: “Đừng nhúc nhích, em xem chút là ổn thôi.”
Ngô Hiểu Phượng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhịn không được nói: “Sờ cũng vô dụng, chị không có thai.”
Ngọc Đào sửng sốt một chút, bất ngờ cười rộ lên: “Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, mấy ngày nay em nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm, tự mình học một chút bắt mạch mà thôi.”
Ngô Hiểu Phượng kinh ngạc, cẩn thận đánh giá cô một vòng: “Em học cái này làm gì? Muốn trở thành bác sĩ à?”
Ngọc Đào sẽ không nói cho cô ấy biết ngày mai mình phải đi tìm Lục Vân Dương để kiểm chứng nội dung học tập hôm nay, chỉ cười tửm tỉm nói: “Chị đoán xem?”
Cô em chồng này bình thường làm việc chỉ ba phút là chán, Ngô Hiểu Phượng cũng cảm thấy cô không có khả năng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này thật lâu, cũng không có tâm tư đi đoán.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngọc Đào lại làm một lượt bài tập mới an tâm.
Ngày hôm sau sau khi rời giường ăn mặc sạch đẹp, cô lặng lẽ đến nhà họ Lục hỏi thăm một chút, xác định không có những người khác của nhà họ Lục, không có Lục Vân Chiêu, mà chỉ có Lục Vân Dương ở nhà một mình mới vào nhà họ Lục.
Trong sân yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo.
Rõ ràng vừa rồi nhìn thấy người đàn ông kia ở nhà chính, nhưng lúc Ngọc Đào tiến vào lại không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Đang cân nhắc vừa rồi có phải là mình hoa mắt hay không, kết quả đi một vòng thì nhìn thấy Lục Vân Dương nằm ở ghế dài trong góc.
Áo vest của anh dán sát vào thân thể, đường cong cơ bắp xinh đẹp quyến rũ lộ ra một bộ thân trên cường tráng lại hoàn mỹ, một đôi chân dài thon dài thẳng tắp, đặt ở một bên ghế nhỏ khẽ lay động, khiến người ta nhịn không được muốn “A” một tiếng.
Lúc này trong tay anh còn cầm một quyển sách lật xem, thần thái nhàn nhã tự đắc.
Khóe môi Ngọc Đào khẽ động, hung hăng đè xuống các loại tâm tình mãnh liệt bành trướng trong đáy lòng, sau đó cắn môi kêu lên một tiếng.
Người đàn ông lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt hai người ở trong không khí đan xen.
Tựa hồ đối với người tới cũng không ngoài ý muốn, biểu tình của anh không có gợn sóng gì.
Ngọc Đào tiến lên đi tới trước mặt anh, giọng nói mềm nhữn: “Bác sĩ Lục, hôm qua tôi đọc sách anh đưa cho tôi, nhận biết mạch, anh có thể nghiệm thu một chút được không?”
Lục Vân Dương nhấc đuôi lông mày lên.
Ngày hôm qua cô cầm theo sách y khoa, phức tạp vô vị, anh cảm thấy quyển sách này hẳn là rất nhanh sẽ được trả về, nhưng hiện tại nghe hỏi, hình như cũng không phải là một chuyện như vậy.
Ngọc Đào nhìn anh dường như không quá tin tưởng mình, bổ sung: “Là thật, tôi dành một buổi chiều và buổi tối nghiên cứu mạch”
Sợ anh không biết mình học tập khó khăn như thế nào, cô tiếp tục: “Anh biết đấy, giống như tôi không có nền tảng, đọc sách y tế giống như đọc sách trên trời, rất khó khăn, vì vậy anh nên giúp tôi.”
Lục Vân Dương không nói tiếp, trâm ngâm một hồi, mới ngước mắt nhìn cô: “Cho nên?”
Cho nên?
Bây giờ tất nhiên là bắt đầu bắt mạch cho anh!
Ngọc Đào rũ mắt, con ngươi đen nhánh dịu dàng nhìn anh: “Cho nên tôi muốn cho anh thử xem, nếu như nói sai, anh sửa lại cho tôi một lượt, anh thấy sao?”
Đuôi lông mày Lục Vân Dương giật giật, cũng không lập tức đồng ý với cô.