Cơm nước xong xuôi, Thẩm Lan nói muốn lái xe nên Lâm Uyên Dương ngồi vào ghế phụ, nhưng Thẩm Lan không về thẳng nhà mà lái xe đến một nơi rừng núi hoang vu.
Lâm Uyên Dương biết hắn muốn làm gì nên cổ họng thít chặt, trước kia Lâm Uyên Dương lên giường với người khác chỉ vì nhu cầu sinh lý bình thường chứ chưa bao giờ chơi trò gì đặc sắc. Ân ái trong xe giữa chốn hoang vu vừa mới mẻ vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với Lâm Uyên Dương. Thẩm Lan luôn có thể mang đến bất ngờ cho y.
Sau khi dừng xe, Thẩm Lan sải bước sang chỗ Lâm Uyên Dương rồi leo lên đùi y, thấp giọng mập mờ nói: “Ca, giờ không có ai……”
Lâm Uyên Dương bị hắn làm cho động tình, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Lan bằng ánh mắt chất chứa du͙ƈ vọиɠ, hơi thở dần gấp rút.
Y giơ tay lên chủ động cởi nút áo Thẩm Lan, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng trong xe rất ấm, Thẩm Lan chỉ mặc một chiếc áo sơmi nhung, Lâm Uyên Dương cởi từng nút một, lồng ngực trần trụi của Thẩm Lan dần hiện ra trước mắt y. Với một người đàn ông thì đây là sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác rất mạnh, Lâm Uyên Dương hít một hơi thật sâu, kìm nén khát khao muốn hôn lồng ngực kia rồi hướng xuống dưới cởi đai lưng Thẩm Lan, luồn tay vào bên trong.
Tay Lâm Uyên Dương lạnh lẽo quanh năm, cảm giác nước và lửa giao hòa khiến Thẩm Lan phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, hắn kích động gọi: “Ca……”
Lâm Uyên Dương chỉnh ghế ngửa ra sau hết mức rồi nhích người, sau đó chậm rãi cúi đầu ngậm tính khí Thẩm Lan, thân thể mềm mại của y lúc này gập lại một trăm tám mươi độ, nhìn chẳng có vẻ gì là khó nhọc.
Thẩm Lan hoàn toàn không ngờ Lâm Uyên Dương sẽ làm đến mức này vì hắn, hắn nhẹ nhàng kéo tóc Lâm Uyên Dương lên rồi hồn hển nói: “Ca, anh không cần như vậy đâu……”
Bờ môi Lâm Uyên Dương đỏ bừng, bên tai cũng ửng hồng, y thấp giọng nói: “Không có dầu bôi trơn……”
Thẩm Lan nhìn dáng vẻ Lâm Uyên Dương khẩu giao cho mình thì tim lập tức nóng lên, chẳng bao lâu sau tính khí đã trở nên thô to khiến Lâm Uyên Dương gần như ngậm không nổi.
Mặt Lâm Uyên Dương vốn không lớn, vừa ngậm qυყ đầυ thì miệng đã bị lấp đầy, y nhíu mày thử nuốt vào thêm một đoạn.
Trên đỉnh tính khí Thẩm Lan liên tục rỉ ra chất lỏng trong suốt mang theo mùi tanh nam tính, qυყ đầυ nhét vào cổ họng Lâm Uyên Dương khiến y có cảm giác muốn nôn, cổ họng thít chặt co vào.
Thẩm Lan sảng khoái tê cả da đầu, hắn ôm đầu Lâm Uyên Dương đè xuống, cũng có ý trấn an y.
Lâm Uyên Dương bị nghẹn hai mắt đỏ lên, bắt đầu thở không nổi, y phun ra vật cực đại kia rồi há miệng thở dốc.
Thẩm Lan đưa tay lau đi nước bọt trên khóe miệng Lâm Uyên Dương, thanh âm dịu dàng như nước: “Cứ để em.”
Hắn khom người bế Lâm Uyên Dương lên, thay đổi vị trí trong không gian chật hẹp này. Lâm Uyên Dương chống tay lên ngực Thẩm Lan rồi ngồi xuống đùi hắn.
“Ca, ôm em đi.” Giọng Thẩm Lan tràn đầy từ tính và khàn khàn vì tìиɦ ɖu͙ƈ, quả thực rất êm tai. Lâm Uyên Dương ngoan ngoãn áp sát vào người hắn, hai tay ôm cổ hắn.
Thẩm Lan nhét hai ngón tay vào miệng Lâm Uyên Dương đùa bỡn môi lưỡi của y, “Em không mang theo dầu bôi trơn, anh tự cấp tự túc đi nhé…”
Lâm Uyên Dương không nói gì mà cắn tay Thẩm Lan.
Thẩm Lan cười khẽ một tiếng, tay còn lại sờ soạng phía sau Lâm Uyên Dương, xoa nắn quanh hậu huyệt của y để thả lỏng cơ vòng.
Một ngón tay ướt sũng dễ dàng nhét vào nhưng chỉ dùng nước bọt thì không đủ bôi trơn, Thẩm Lan hạ quyết tâm làm Lâm Uyên Dương bắn ra trước một lần, hắn quen thuộc tìm đến tuyến tiền liệt nhẹ nhàng đè lên. Lâm Uyên Dương rêи ɾỉ một tiếng rồi vùi đầu vào ngực Thẩm Lan.
Thẩm Lan cười khẽ, hắn quay sang liếʍ ɭáρ lỗ tai Lâm Uyên Dương, liên tục thổi hơi vào: “Dễ chịu không?” Ngón tay hắn trên điểm nhạy cảm khi thì ma sát khi thì ấn ép làm Lâm Uyên Dương run rẩy từng cơn.
“Thẩm Lan, Thẩm Lan, đừng… ấn…” Kɦoáı ƈảʍ kia quá mạnh mẽ, Lâm Uyên Dương nhịn không được xin tha: “Quá… Ưʍ…… A……”
Thẩm Lan hôn y một cái rồi nói: “Không sao, anh bắn trước đi, không cần chờ em.” Hắn giơ chân lên không ngừng ma sát tính khí cương cứng của Lâm Uyên Dương, ngón tay chẳng chút lưu tình cọ xát chỗ mẫn cảm nhất.
Lâm Uyên Dương cắn môi, nhắm mắt thả lỏng người, thắt lưng co rút lại.