Sau khi hai người kia đi, Lâm Uyên Dương ngồi xuống cạnh Thẩm Lan, quay sang mới phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm. Mặc dù Thẩm Lan đã giấu rất kỹ nhưng Lâm Uyên Dương vẫn nhận ra.
Lâm Uyên Dương đoán được lý do tại sao tâm trạng Thẩm Lan tồi tệ như vậy, y dựa sang ôm eo Thẩm Lan nhẹ giọng hỏi: “Giờ chúng ta về nhà hay ăn xong rồi về?”
Cố Minh Khiêm gọi một bàn sơn hào hải vị, lúc này đang bày ra trước mặt hai người.
“Ăn xong hãy về, nếu không sẽ phí lắm.” Thẩm Lan nhanh chóng bình ổn cảm xúc của mình, hắn nhìn tấm thẻ mười lăm triệu kia cười hí hửng: “Phát tài nha anh.”
Nói xong hắn còn cảm thán một câu: “Hai người này thật thú vị, náo một trận mà còn ở bên nhau, chậc chậc.”
Lâm Uyên Dương trầm ngâm nói: “Lúc ấy Cố Minh Khiêm và Hàn Thụy khuấy đảo gió tanh mưa máu ai cũng biết, nhưng sau đó không hiểu sao tin tức lại lắng xuống, cứ tưởng bọn họ đã cạch mặt nhau hẳn.”
Nhưng giờ nghĩ lại chắc Cố Minh Khiêm muốn bảo vệ tôn nghiêm của Hàn Thụy nên cố ý không nhắc lại chuyện trước kia nữa.
“Cố Minh Khiêm này rốt cuộc là ai?” Thẩm Lan dò hỏi.
“Tôi cũng không biết thế lực sau lưng hắn lớn chừng nào.” Lâm Uyên Dương khẽ nhíu mày: “Nhưng có thể nói hắn một tay che trời, đen trắng ăn sạch. Vụ án lần này liên quan đến ma tuý và nhiều mạng người như vậy mà đều bị hắn ém nhẹm thì có thể hiểu thế lực lớn cỡ nào.”
Thẩm Lan im lặng.
Cậu hắn nói không sai, có một số việc không phải một mình hắn có thể lấy trứng chọi đá thay đổi cục diện, Thẩm Lan căm phẫn cũng chẳng ích gì, hắn tin chắc bất kỳ ai trong cục cảnh sát cũng đang phẫn nộ nhưng chỉ có thể kìm nén mà thôi.
Lộ mặt ra sẽ sống không lâu.
Dù Thẩm Lan có tìm được chứng cứ Cố Minh Khiêm phạm tội nhưng với thực lực của hắn thì vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Tôi không có ý định truy cứu Hàn Thụy nữa, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi thì tôi sẽ tha cho hắn một lần.” Lâm Uyên Dương nhìn Thẩm Lan nói một cách sâu xa: “Có một số việc đến lúc từ bỏ thì phải từ bỏ.”
“Em nghĩ với cái chân gãy kia thì sắp tới Hàn Thụy cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì đâu.” Thẩm Lan nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, tặc lưỡi nói: “Cố Minh Khiêm ra tay với người của mình thật ác.”
Lâm Uyên Dương hiếm khi nói đùa với Thẩm Lan, y cố tình dỗ Thẩm Lan vui vẻ nên cười nói: “Đúng vậy, xem tôi tốt với cậu biết bao nhiêu.”
Thẩm Lan chớp mắt rồi lập tức dựa vào người Lâm Uyên Dương nũng nịu: “Em cảm thấy chưa đủ tốt đâu, sau này anh phải tốt với em hơn mới được.”
Lâm Uyên Dương nghiêng người đẩy đầu Thẩm Lan bắt hắn ngồi thẳng lại: “Tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt hay sao? Cái này gọi là có phúc mà không biết hưởng đấy.”
Lâm Uyên Dương tốt với Thẩm Lan đến mức tìm không ra điểm nào để chê, kỳ thật Thẩm Lan cũng biết nhưng hắn vẫn muốn Lâm Uyên Dương dỗ mình nên bất mãn nói: “Chỗ nào tốt chứ, em thấy mình vẫn gầy lắm.” Nói xong hắn nhìn Lâm Uyên Dương, trong mắt phong tình vạn chủng, thanh âm kéo dài: “Anh phải cho em ăn no mới được.”
Giọng nói kia cực kỳ không đứng đắn, Lâm Uyên Dương nghe xong thì biết ngay hắn đang nghĩ gì, nhíu mày nhìn hắn: “Tiểu dâm ma, muốn chơi phòng ăn play không?”
Hai mắt Thẩm Lan sáng lên, ánh mắt kia như chỉ hận không thể lột sạch Lâm Uyên Dương ngay tức khắc.
Rõ ràng Lâm Uyên Dương đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Thẩm Lan, lúc đầu y chỉ nói đùa, nào ngờ hắn lại muốn làm thật.
Thẩm Lan định bổ nhào vào Lâm Uyên Dương nhưng lại do dự nhìn ra cửa: “Có ai vào không?”
Lâm Uyên Dương vội vàng nói: “Có!”
Thẩm Lan đứng dậy muốn đi đóng cửa nhưng đã bị Lâm Uyên Dương túm lấy cánh tay.
Lâm Uyên Dương cực kỳ bất đắc dĩ: “Tôi đùa thôi, đừng làm rộn, về nhà rồi tính.”
Thẩm Lan nghe xong lại thở dài.
Hắn than vãn: “Anh đền cho em thế nào đây? Em có phản ứng rồi này.”
Lâm Uyên Dương thỏa hiệp: “Đều nghe lời cậu.”
“Vậy sau này em muốn làm ở khách sạn, văn phòng, nhà vệ sinh, nhà bếp, trên xe……” Thẩm Lan nhất thời không nghĩ ra các địa điểm khác, “Mấy chỗ này đều làm một lần nhé!”
Lâm Uyên Dương thở dài thườn thượt: “Thẩm Lan, trong đầu cậu ngoại trừ những thứ này còn gì nữa không?”
“Còn anh nha.” Thẩm Lan hôn một cái lên má Lâm Uyên Dương, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Không có ai khác ngoài anh hết.”
Lâm Uyên Dương thật sự bó tay với Thẩm Lan, y nhìn vào đôi mắt đong đầy ái mộ của Thẩm Lan, trong lòng mềm nhũn như sắp tan chảy, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, mau ăn cơm đi.”
Thẩm Lan hôn y thêm một cái rồi mới ngồi về chỗ cũ.