Tô Bối chỉnh chỗ bị Văn Quốc Đống niết nhăn:
“Đây là quần áo đính ước của chúng ta… Kết hôn là ngày vui mừng như vậy… Đương nhiên phải có ý nghĩa kỷ niệm…”
“Quần áo đính ước? Lần đầu tiên ông đây thao em, chiếc váy em mặc lần đó không phải càng có ý nghĩa hơn sao?”
Văn Quốc Đống nói xong dừng một lát, mới nói tiếp:
“Không đúng… Lần đầu tiên khi ông đây thao em… Buổi tối ngày đó em phát sốt… Mặc là váy ngủ”
Buổi tối ngày đó tuy hắn không chân chính thao vào, nhưng chỗ nên sờ, không nên sờ đều đã sờ.
Phía dưới hắn không thao vào, nhưng tay hắn thao vào…
“Lão già lưu manh…”
Tô Bối vừa mắng vừa véo eo Văn Quốc Đống: “Em thực sự mặc váy ngủ ra cửa… Anh nguyện ý sao?”
“Em thử xem… Đánh gãy chân của em.”
“Khanh khách…”
Văn Ngọc ở bên cạnh nhìn hai người tán tỉnh đùa giỡn, dựa vào vai Văn Quốc Đống đôi mắt đều híp thành đường thẳng.
Nghe thấy thế, Tô Bối véo gương mặt cậu bé: “Văn Ngọc… Con cùng phe với ai hả… Tên nhóc thối!”
“Tiểu Ngọc… Nói cho mẹ, con thích ai? Hửm?”
“Khanh khách.”
Thấy Văn Ngọc vươn tay muốn Tô Bối ôm, không thèm nhìn Văn Quốc Đống.
“Văn Tiểu Ngọc…”
Tô Bối ôm đứa bé liếc nhìn Văn Quốc Đống:
“Nhanh đi thay quần áo đi, mặc trẻ tuổi một chút, em không muốn bị người ta nói gả cho cha…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống đột nhiên cứng đờ lại: “Tô Bối.”
“Làm sao vậy? Nói sai sao?”
Tô Bối ôm Văn Ngọc tức giận trừng Văn Quốc Đống:
“Đã hơn 40, tương lai Tiểu Ngọc họp phụ huynh để anh đi, người ta sẽ nghĩ rằng anh là ông nội thằng bé!”
“Ồ….”
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, mới nhịn xuống bùng nổ tâm trạng ra:
“Ông đây gì? Được… Ông đây già, xem ra tối qua ông đây không thao em thoải mái!”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi nói, bế Văn Ngọc rời đi: “Đừng học cha con… Cha con đâu thể so được với con, có thể có mấy chục năm khỏe mạnh nữa…”
“Tô Bối…”
Trước khi đến cục dân chính, Văn Quốc Đống cố ý bảo tài xế rẽ vào một chỗ, đến studio tư nhân.
Ở bên trong hơn nửa tiếng, còn sống chết không chịu cho Tô Bối tiến vào.
Tô Bối tính thời gian, trước khi kiên nhẫn sắp mất sạch, Văn Quốc Đống mới không nhanh không chậm đi ra.
Trước khi ra cửa, Văn Quốc Đống dây dưa với Tô Bối, hai người cố ý thay áo sơmi trắng cùng kiểu.
Nhưng mà… khi cô trang điểm, Văn Quốc Đống vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô với vẻ chờ mong.
Lúc ấy cô không đọc hiểu hàm nghĩa trong đôi mắt nóng bỏng của Văn Quốc Đống.
Nhưng bây giờ… dường như cô đã hiểu.
Cô sinh con xong khôi phục nhanh, hơn nữa đứa bé có Lâm Quyên tự mình trông coi hoàn toàn không cần phí tâm tư.
Hiện giờ cô thoạt nhìn không có chút dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi của bà mẹ mới sinh, cả người căn bản không giống phụ nữ mới sinh con không lâu.
Nhưng Văn Quốc Đống thì khác, cô ở cữ cơ bản đều là Văn Quốc Đống nhọc lòng, hơn nữa còn xảy ra tai nạn, tinh thần đều hư hơn nửa.
Văn Quốc Đống trang điểm chú rể thần thanh khí sảng xong, khí phách hăng hái đi tới chỗ Tô Bối, khi lên xe còn cố ý dán sát lại gần cô.
“Choáng váng không?”
Chóp mũi Tô Bối khịt khịt, kéo người Văn Quốc Đống dán sát lại gần, ngửi trên áo sơmi một lát:
“Nước hoa phụ nữ? Người mới trang điểm cho anh là phụ nữ?”
Văn Quốc Đống cười, một tay ôm Tô Bối vào lòng: “Dấm này đều ăn? Trong đơn vị bọn anh có không ít cô gái nhỏ… Có suy nghĩ tới việc… Đến bên cạnh ông xã không? Hửm?”
“Không cần.”
Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối Văn Quốc Đống.
Nếu là trước khi Văn Quốc Đống mở miệng nói đăng ký, có lẽ cô còn suy xét biện pháp gần quan được ban lộc này.
Nhưng bây giờ…
Cơ thể và trái tim của Văn Quốc Đống đều ở chỗ cô, ngay cả sau này nửa Văn gia cũng lập tức tới tay.
Cô cần gì phải làm một bình hoa như vậy.
“Dứt khoát như thế? Thực sự không suy xét sao? Cục tư pháp cũng có luật sư.”
“Cục trưởng Văn, muốn đè ép em trong công việc để tìm lại mặt mũi sao?”
Gương mặt Văn Quốc Đống cứng đờ: “Haizz… Không có chuyện này…”
Tô Bối hôn lên môi Văn Quốc Đống: “Được rồi, cục trưởng Văn, ở bên ngoài nghe anh, ở nhà… cùng với trên giường, nghe em…”
Văn Quốc Đống cúi người cắn môi cô một lát: “Nhưng mà anh muốn có được quyền tự chủ khi trên giường…”
“Không có… Ah…’’
…
Tài xế ở ghế trước đã mở tấm chắn trước khi Văn Quốc Đống lên xe, ngăn cách hai người ở ghế sau có thể động tình bất cứ lúc nào.
Cục dân chính.
Hôm nay là chủ nhật, cửa sổ làm việc đương nhiên không mở.
Nhưng khi Tô Bối và Văn Quốc Đống đến, đã có người đang đợi.
Tô Bối cho rằng ít nhất phải làm thủ tục ly hôn trước, kết quả nhân viên công tác dẫn hai người tiến vào văn phòng riêng.
Người đàn ông đợi trong phòng đứng dậy, vô cùng thân thiện chào hỏi Văn Quốc Đống, cười đưa hai tờ đơn cho bọn họ.
“Đây là chị dâu đúng không? Không biết khi nào mới được uống rượu mừng của cục trưởng Văn?”
“Nhanh thôi… Định ngày xong không thể thiếu cục trưởng Lý được…”
“Ai da, còn chưa định ngày sao? Hay là bọn em chọn ngày hoàng đạo giúp anh nhé?”
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối ngồi xuống: “Chuyện này cậu phải hỏi chị dâu nhà cậu, nhà chúng tôi do cô ấy làm chủ…”
“Ha ha ha… Tình cảm thật tốt… Tình cảm thật tốt…”
Tô Bối trừng mắt với hắn, nhìn đơn trên tay một lát mới nói: “Thứ này…”
Văn Quốc Đống nhìn ra được nghi ngờ của Tô Bối: “Điền đi, hợp pháp…”
Thủ tục hợp pháp, thủ đoạn không hợp pháp mà thôi.
Tô Bối liếc nhìn người đàn ông xử lý thủ tục cho bọn họ, không phải nhân viên công tác bình thường ở đây. Nhân viên công tác dẫn hai người vào văn phòng riêng, điền tờ đơn xong thì đi chụp ảnh kết hôn.
Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối hơi chặt một chút.
Nghe nhân viên công tác ở bên cạnh mở miệng nói: “Cục trưởng Văn, đây là ảnh kết hôn, biểu cảm đừng nghiêm túc như vậy…”
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống: “Sao thế? Em ép anh kết hôn à?”
“Không, không… Lần đầu tiên kết hôn, không quen lắm…”
Nghe thấy thế, Tô Bối híp mắt: “Ồ… Cục trưởng Văn còn muốn kết hôn mấy lần?”
Văn Quốc Đống:
…
“Không, không kết?”
“Hum?”
“Kết, kết, kết… Chỉ kết hôn với bà xã của anh…”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống, không để ý tới hắn nữa.
Nền đỏ sơmi trắng, chồng già vợ trẻ, ảnh chụp ra cũng nhanh, có lẽ là vì đi cửa sau, hiệu suất công tác rất cao. Hai người mới chụp ảnh không lâu, cuốn sổ đỏ mới ra lò.
Văn Quốc Đống cầm giấy hôn thú yêu thích không buông tay nhìn một lát, đột nhiên dán sát bên tai Tô Bối, nhỏ giọng nói:
“Chúc mừng Văn phu nhân…”
Nghe thấy thế, Tô Bối liếc nhìn hắn:
“Ồ….. Cũng chúc mừng Văn tiên sinh cầm chứng cứ chắc chắn, cuối cùng không phải yêu đương vụng trộm nữa.”
Trong lòng Văn Quốc Đống cứng đờ: “Văn phu nhân, nên sửa miệng.”
Tô Bối trợn mắt, gọi có lệ: “Ông xã…”
“Văn phu nhân, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta…”
Văn Quốc Đống ôm cô vào lòng, phía dưới cố ý cọ Tô Bối: “Văn phu nhân không muốn chúc mừng thế giới của hai người sao?”
Tô Bối nhìn giấy hôn thú trên tay, hiện giờ cô kết hôn với Văn Quốc Đống, nhưng Văn Lê…
“Bọn họ… Biết không?”
Nghe thấy thế, ý cười trên mặt Văn Quốc Đống nhạt đi: “Đợi thêm một thời gian… Văn Lê sẽ biết…”
“Vậy…”
Tô Bối vốn định gọi “mẹ”, nhưng hiện giờ cô thành bà xã trên pháp luật của Văn Quốc Đống, vậy Lâm Quyên chỉ có thể là “vợ cũ”.
“Vậy Lâm Quyên thì sao… Bà ta có nổi điên lên không?”
Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối chặt hơn:
“Đợi tháng năm tháng sáu năm sau… Năm sau anh sẽ bận rộn một thời gian, tạm thời không rảnh lo cho em, trước đó em dẫn theo Văn Ngọc và Văn Uyển, ở cùng người Văn gia một thời gian…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhíu mày: “Ở cùng người Văn gia?”
“Ùm…”
Văn Quốc Đống không giải thích nhiều: “Khoảng thời gian ăn tết anh sẽ sắp xếp xong, Lâm Quyên… Bà ta vẫn ở Văn gia.”
Tô Bối lờ mờ nhận ra được chút gì đó: “Vậy Văn Lê thì sao.”
“Nó sao?” Vẻ mặt Văn Quốc Đống hoàn toàn lạnh xuống: “Nó còn tồn tại thì tốt.
“Văn Lê… Có lẽ…”
Rõ ràng là Văn Quốc Đống không nguyện ý nhắc tới đứa con trai Văn Lê cộng thêm chồng cũ của Tô Bối, gọn gàng dứt khoát chuyển đề tài:
“Buổi tối đi đâu chúc mừng?”
Trước đây luôn e ngại quan hệ của hai người, Văn Quốc Đống chưa từng dẫn Tô Bối xuất hiện ở trường hợp công khai.
Hiện giờ hai người đã đăng ký, cho dù làm gì, không hiểu sao Văn Quốc Đống lại có cảm giác tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống hưng phấn như vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Đi dạo phố… Lần trước cục trưởng Văn và tình nhân “dạo” trung tâm thương mại kia…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhất thời hạ giọng nói: “Bà xã… Anh đã sai…”
“Không, anh không sai… Anh em ruột đều phải tính rõ ràng… Huống chi là tình nhân…”
Tô Bối chỉ là tự nhiên nhớ tới mà thôi, cảnh đời đổi dời.
“Tình phụ” thành công chuyển lên làm chính thức, luôn muốn hồi ức lại về quá khứ, nhân tiện chải vuốt lộ trình tâm lý mình một đường tiến về trước.
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều tội phạm, sau khi gây án xong có tâm lý đều thích trở lại hiện trường vụ án.
“Bà xã…”
Tô Bối liếc nhìn, Văn Quốc Đống im miệng không nói.
Trung tâm thương mại lượng người không nhiều, Tô Bối đi phía trước Văn Quốc Đống xách túi lớn túi nhỏ theo sau.
Cho dù có thể giao hàng tận nhà, nhưng Tô Bối vẫn muốn lăn lộn Văn Quốc Đống cho xả giận.
“Bà xã… Chọn nhiều như vậy… Sao không có của anh.”
Tô Bối cười mỉa một tiếng:
“Anh sao? Không phải đồ em mua cho anh đều bị anh ném vào phòng để đồ ư? Tự mình về nhà tìm đi…”
Sau khi nói xong, Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không biết một năm qua đi… Số đo đó còn mặc được không… Còn kiểu dáng, cục trưởng Văn đã nhiều tuổi, có lẽ không quá để ý kiểu dáng cũ hay không.”
“Bụp bụp” mấy đao đâm xuyên ngực Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhịn một lúc lâu, mới nuốt xuống được cục tức trong lòng: “Mấy thứ đó… Thực sự là mua cho anh sao?”