Mãi đến khi hai chân Tô Bối không nhịn được quấn lấy eo Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống mới cắm nửa căn cự côn khác vào sâu trong hoa huy*t.
“Ah… Cắm sâu quá…”
Tô Bối nhăn mày, bất mãn hừ nhẹ hai tiếng.
Một tay của Văn Quốc Đống véo núm vú của Tô Bối, một tay nâng chân dài của Tô Bối, cười khẽ:
“Không cắm sâu như vậy, em trai em gái của Tiểu Ngọc cắm rễ như thế nào?”
Tô Bối cắn chặt môi, đuôi mắt hơi phiếm hồng: “Hiện giờ anh không sợ em mang thai lại phải nhịn mười tháng sao?”
“Sợ… Nhưng tiểu tao hóa rất hay ghen, mang thai thì sẽ ít hơn…”
Văn Quốc Đống nghiêng người hôn lên chân Tô Bối: “Không phải lúc trước ghen bà ta sinh một đứa con trai ư, vậy em sinh ba đứa…”
“Ồ….” Tô Bối nhắm mắt để một chân khác lên vai Văn Quốc Đống: “Anh nghĩ hay quá!”
Mới sinh con xong lại mang thai, cô không ngốc, đứa bé không trói được đàn ông.
Hiện giờ có Tiểu Ngọc là đủ, đợi Lâm Quyên Văn Lê hoàn toàn bị ghét bỏ, cô sẽ làm Văn phu nhân chân chính của Văn Quốc Đống mới có thể suy xét sinh đứa thứ hai, hay đứa thứ ba…
Người khác cho hứa hẹn quá hư vô mờ mịt, chỉ có thể tự mình lấy tới tay mới chân thật.
Văn Quốc Đống hôn lên chân Tô Bối một lát, đột nhiên nói: “Chỉ cần là em sinh anh đều thích..”
Tô Bối hờn dỗi trừng Văn Quốc Đống: “Em sinh anh không thích, anh còn muốn ai sinh con cho anh?”
“Muốn con gái dâm đãng sinh con cho anh!”
Văn Quốc Đống khiêng hai chân của Tô Bối, tốc độ nhanh hơn, giường cũng theo động tác của hai người mà không ngừng rung lắc điên cuồng.
“Um…”
Khi Tô Bối không ngừng xoắn người trên người Lâm Quyên, lại cao trào lần nữa.
Văn Quốc Đống cúi người hôn Tô Bối, cũng bắn vào theo.
Tình triều qua đi, Tô Bối há miệng cắn lên vai Văn Quốc Đống, trên người người đàn ông đều là dấu vết loang lổ do cô để lại.
“Ngày mai anh cố ý để bà ta thấy… Nói không chừng bà ta còn tưởng là bà ta làm ra.”
Văn Quốc Đống đẩy hông cự côn cắm sâu vào trong hoa huy*t hai cái: “Tao hóa!”
“Ừm… Ôm em trở về tắm rửa…” Cả người Tô Bối dính lấy người Văn Quốc Đống, nhỏ giọng làm nũng: “Kích thích như vậy… Buổi tối ngày mai chúng ta lại làm thêm lần nữa được không?”
“Biết em tao mà.”
Văn Quốc Đống nhìn Lâm Quyên, xuống giường nói: “Một lần còn chưa đủ à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đầu. “Không đủ… Ông xã…”
Văn Quốc Đống vươn tay muốn ôm Tô Bối, chỉ thấy đôi chân dài của cô hơi mở ra, ngón tay trắng nõn dính chút tinh dịch tràn từ hoa huy*t ra ngoài, bôi lên trên mặt, trên trán Lâm Quyên.
Thậm chí trên môi đều bôi đầy tinh dịch trong hoa huy*t.
Tô Bối vốn muốn bôi một ít lên người Lâm Quyên, nhưng cô không có hứng thú với cơ thể Lâm Quyên, cũng không muốn Văn Quốc Đống chạm vào bà ta, chỉ có thể từ bỏ.
Thấy gương mặt Lâm Quyên ửng hồng, không ngừng thở hổn hển, Tô Bối như nhớ tới gì đó nói với Văn Quốc Đống:
“Ông xã… Anh đi lấy cái hộp ở phía dưới quầy để đồ trong phòng em tới đây.
Văn Quốc Đống nhíu mày, thấy vẻ mặt Tô Bối tràn ngập hứng thú, cũng không dám mở miệng phản bác, chấp nhận số phận đi lấy đồ về.
Tô Bối nhận lấy hộp trong tay Văn Quốc Đống, nhìn thứ bên trong tươi cười dần trở nên đậm hơn.
“Ừm… Cha… Cha có đau lòng hay không…”
Văn Quốc Đống liếc nhìn Tô Bối: “Chỉ cần không phải là em dùng, liên quan gì tới ông đây?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày, thứ này là Văn Lê “tặng quà sinh nhật”, tất cả đều là côn th*t thô dài có chút phản nhân loại.
Hiện giờ cô có Văn Quốc Đống không cần mấy thứ này, nhưng mà…
Tô Bối nhìn Lâm Quyên mồ hôi đầm đìa: “Văn Lê đúng là hiếu thuận…”
Con trai thỏa mãn mẹ… Không phải là hiếu thuận sao?
Văn Quốc Đống không để ý Tô Bối muốn làm gì, đến phòng để quần áo chọn hai bộ đồ.
Chỗ đó của Văn Lê không thể dùng, cho nên biết rất nhiều món đồ chơi nhỏ, vừa nhìn là biết thường ngày chơi không ít với người ta. Cũng là lúc trước cô bị mỡ heo che mờ mắt không nhìn thấy được.
Tô Bối chọn nhục côn giả vừa thô vừa to, mở tới mức to nhất, cởi áo tắm dài trên người Lâm Quyên cắm mạnh nhục côn vào.
Mãi đến lúc này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Lâm Quyên mới thả lỏng.
Tô Bối nhếch miệng, dựa theo một là đã không làm, đã làm phải làm đến cùng lựa chọn, lấy kẹp nhũ thịt kẹp núm vú của Lâm Quyên.
Cũng mở mức lớn nhất, làm xong chuyện này tiện tay lấy chăn mỏng đắp cho Lâm Quyên.
Văn Quốc Đống vừa ra, cơ thể Tô Bối lập tức dính sát vào: “Về phòng chúng ta đi… Mẹ đều đói khát một năm, để hôm nay bà ta thoải mái cả đêm đi…”
Còn ngày mai núm vú của Lâm Quyên có trầy da, nhục huyệt có bị côn th*t giả đâm sưng hay không, đều không phải chuyện cô cần nhọc lòng.
Một đêm này, thể xác và tinh thần của Tô Bối đều sảng khoái ôm Văn Quốc Đống ngủ vô cùng thoải mái.
Ngay cả bữa sáng đều uống nhiều hai cốc sữa bò.
Văn Quốc Đống thấy thế, nhỏ giọng nói:
“Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc, trên danh nghĩa là tiêu chuẩn cháu trai, trên thực tế là tiêu chuẩn con trai trưởng.”
“Hửm? Như vậy cũng được sao?”
Tô Bối không hiểu lắm quy củ của thế gia, nhưng từ nghi thức tế tổ vào đêm trừ tịch, thế gia vẫn luôn coi trọng nghi thức.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm gật đầu: “Lúc trước tiệc trăm ngày của Văn Lê làm qua loa, không đủ mức độ quy cách con trai trưởng.”
Khi đó trên dưới Văn gia đều oán hận Lâm Quyên, cho dù trẻ con vô tội, nhưng Văn gia không ai nguyện ý làm mạnh tay với đứa bé không được người yêu thích.
“Hiện giờ trong nhà có thêm đứa bé, làm mạnh tay cũng bình thường.”
Thế gia chú trọng lễ nghĩa, chú trọng mặt mũi, tự nhiên lại nói quá khứ.
“Anh xem rồi làm đi…”
Văn Ngọc đầy tháng, cô không để Văn Quốc Đống làm lớn, đánh cuộc chính là nghẹn chết Lâm Quyên.
Hiện giờ đã khiến bà ta nghẹn rồi, đương nhiên con trai quan trọng hơn.
Tô Bối cúi đầu hôn trán Văn Ngọc một cái: “Tiểu Ngọc ngoan… Nhanh lớn lên…”
Tiểu Văn Ngọc mở to đôi mắt bị Tô Bối hôn, không ngừng cười khanh khách.
Văn Quốc Đống nhìn đứa bé mập mạp mềm mại trong lòng Tô Bối, trong lòng mềm nhũn:
“Tiểu Ngọc ngoan, để cha ôm một cái…”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Mẹ còn ở nhà…”
Văn Quốc Đống không để ý nhiều như vậy, ôm Văn Ngọc hôn một cái: “Tiểu Ngọc, nào… Gọi cha. Cha..’’
‘’Cha…”
Văn Ngọc nhìn Văn Quốc Đống với vẻ chờ mong mấy giây, oa một tiếng khóc to.
“Hu hu hu..hic…hic.”
“Sao Tiểu Ngọc lại khóc…” Văn Quốc Đống sửng sốt, luống cuống tay chân dỗ đứa bé: “Tiểu Ngọc ngoan, cha ôm… Cha ôm… Đừng khóc… Tiểu Ngọc đừng khóc…”
“Văn Ngọc nhà chúng ta là tiểu nam tử hán, không thể khóc…”
Tô Bối tức giận nhìn Văn Quốc Đống: “Nếu anh nằm thêm ở bệnh viện hai ngày, Tiểu Ngọc đều gọi người khác là cha…”
Trẻ con nhận người bằng mùi, thói quen dài ở bên cạnh hắn nên ngửi quen mùa hắn.
Văn Quốc Đống nằm lâu như vậy, hơn nữa hai cha con đã lâu không gặp mặt, chắc chắn sợ người lạ. “Thằng bé dám…” Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc bá đạo hôn hai cái: “Cha hôn một lát đừng khóc…”
Bảo mẫu nhìn “cha con tình thâm” mở miệng nói: “Ông chủ, Tiểu Ngọc nên đi ra ngoài phơi nắng…”
“Hửm? Vậy đi thôi…” Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc đứng dậy: “Đi, cha ôm Tiểu Ngọc đi phơi nắng…”
Tô Bối nhìn đồng hồ: “Đừng phơi nắng quá lâu, hôm nay em phải tăng ca, lát nữa trở về đưa em đi làm…”
Từ sau khi Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, trong công ty luật có đủ phiên bản đồn đại.
Văn Quốc Đống im lặng một lát, lúc này mới nói: “Buổi sáng xin nghỉ, cùng anh đến cục dân chính.”
Khóe mắt Tô Bối giật giật, vẻ mặt không đổi hỏi: “Hôm nay cuối tuần, đến cục dân chính làm gì?”
“Em nói xem đi làm gì? Không phải em muốn làm đại Văn phu nhân sao?”
“Nhưng mà…”
Tô Bối nắm chặt lấy cái ly, bảo mẫu ở bên cạnh làm như không nghe thấy, trực tiếp lui xuống.
“Ly hôn em có thể không đến, kết hôn không được… Phải chụp ảnh…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống ôm đứa bé ra cửa.
Tô Bối ngồi trên bàn cơm, khóe môi khẽ nhếch lên, Văn Quốc Đống thực sự ghi nhớ những lời cô nói ở bệnh viện. Thời gian còn sớm, Tô Bối ăn cơm xong lên lầu đến phòng ngủ chính.
Thuốc bỏ cho Lâm Quyên lượng lớn, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mà trên ga trải giường sẫm màu lưu dấu vết to.
Không biết là mồ hôi của Lâm Quyên, hay là chất lỏng không rõ phía dưới chảy ra.
côn th*t giả đủ pin, đã qua một đêm vẫn còn đang làm việc.
“Um… Um… Um a…”
Tô Bối cách gần còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vụn vặt của Lâm Quyên, trên hai núm vú bị kẹp nhũ cả đêm sưng đỏ không chịu được.
Thấy Lâm Quyên hưởng thụ như vậy, vừa vặn hôm nay gặp việc vui tâm trạng sảng khoái, Tô Bối cố ý đợi hơn nửa tiếng mới cất món đồ chơi nhỏ này đi.
Nhìn côn th*t giả ướt đẫm, Tô Bối nhướng mày.
Lâm Quyên đúng là đói khát không chịu được…
“Hơn hai mươi năm qua, không biết bà đi tới tận đây kiểu gì.”
Tô Bối thu thứ tốt không quản sống chết của Lâm Quyên, để mặc người phụ nữ ở trên giường cơ thể khó nhịn cọ xát giường.
Phút cuối cùng, còn như nhớ tới gì đó cầm di động ra quay video, gửi cho Văn Uyển.
[Bác gái cũ đói khát khó nhịn của em…]
Một lúc lâu sau, Văn Uyển mới nhắn tin lại.
[Chậc chậc chậc… Quá cay đôi mắt! Em phải nhìn Diệp Liệt Thanh nhiều một chút, đôi mắt mới có thể sạch sẽ!]
[Chúc mừng chị dâu thượng vị thành công!]
[Vì chúc mừng chị dâu thượng vị thành công, ngày mai em đưa chút vật phẩm an ủi cho bác gái cũ…]
Tô Bối nhìn bốn chữ “vật phẩm an ủi”, im lặng một lát.
Ừm… Đối với Lâm Quyên mà nói, thực sự là “vật phẩm an ủi”.
Vật phẩm an ủi an ủi cơ thể bà ta…
Văn Quốc Đống ở vườn hoa phía sau phơi nắng với Văn Ngọc tới khi mặt trời lên non nửa, mới thấy Tô Bối khoan thai tới muộn.
“Mặc như vậy đi?”
Tô Bối bực mình, Văn Quốc Đống dạo qua một vòng trước mắt cô: “Không nhìn ra ư?”
Một tay của Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc, một tay kéo Tô Bối nhẹ nhàng vào trong lòng, khàn giọng nói:
“Em mặc sườn xám, ông đây chỉ muốn ấn em trên giường thao! Đi thay đi…”
“Không muốn….”