Khi cửa phòng bị gõ vang, Ôn Miểu Miểu vừa lúc rửa mặt xong và từ phòng tắm bước ra.
Lúc cậu rửa mặt, mấy lọn tóc trên trán bị dính nước, màu tóc tím nhạt tạm thời chuyển thành tím đậm, lúc này còn ướt nhẹp dán lên thái dương, càng tôn lên làn da quá mức trắng nõn của cậu.
Phòng tắm ở khá gần cửa, vừa nghe tiếng gõ cửa, Ôn Miểu Miểu theo bản năng nghĩ rằng đó là người của tổ chương trình đến thúc giục hoặc làm một màn bất ngờ nào đó. Cậu cúi đầu xác nhận lại xem quần áo mình đã chỉnh tề chưa rồi nhanh chóng lê dép đi đến mở hé cửa ra.
Nhưng khi thò đầu nhìn ra ngoài, cậu phát hiện không phải là người của tổ chương trình mà là Hàn Ngôn.
Ôn Miểu Miểu ngây người một chút rồi nhanh chóng mở cửa rộng hơn.
Cậu ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào buổi sáng thầy Hàn, anh…”
Ánh mắt của Hàn Ngôn lướt qua khuôn mặt trắng nõn của Ôn Miểu Miểu trong giây lát rồi anh ta khẽ nhếch môi cười một chút.
Ôn Miểu Miểu vốn định hỏi “Anh có việc gì sao?” nhưng nửa câu sau còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên cảm nhận được một cánh tay vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ vòng qua eo mình.
Cánh tay đó hơi dùng lực, kéo Ôn Miểu Miểu lại sát về phía sau.
Lưng cậu dựa vào ngực của Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu không biết ngực của Alpha nào cũng thế này… vừa rắn chắc, vừa mạnh mẽ hay chỉ có mỗi Tịch Mộ Yên như vậy.
Tóm lại, khi vừa dựa vào, Ôn Miểu Miểu thậm chí cảm thấy hơi bị cộm và quá mức chắc chắn.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Miểu Miểu lập tức đỏ bừng.
Cứu với! Tư thế này quá…Quá thân mật và bá đạo!
“Vào trong ngồi đi.” Giọng nói trầm khàn của Tịch Mộ Yên bỗng vang lên trên đỉnh đầu.
Không biết có phải vì lúc này cậu đang tiếp xúc với cơ thể Tịch Mộ Yên hay không mà Ôn Miểu Miểu có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn rung lên khi nói.
Sự rung động đó khiến lưng của Ôn Miểu Miểu tê dại, như thể có lông chim mềm nhẹ lướt qua cột sống.
Hơn nữa, giọng nói của Tịch Mộ Yên lúc này rõ ràng khàn hơn bình thường rất nhiều nhưng lại vẫn cực kỳ cuốn hút, thậm chí còn mang theo chút gợi cảm đặc biệt nhờ cái sự khàn khàn ấy.
Mùi hương Brandy cũng trở nên đậm đặc đến mức như giăng lưới, bao phủ lấy Ôn Miểu Miểu.
Cậu không tự chủ mà run rẩy, thậm chí đôi chân cũng trở nên mềm nhũn.
Tuy không biết tại sao Tịch Mộ Yên lại muốn cậu vào trong ngồi nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lí nhí đáp “Dạ” rồi xoay người chạy vào trong.
Cánh tay của Tịch Mộ Yên buông lỏng, thả cậu ra.
Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi mắt cá chân trắng nõn và mảnh khảnh của cậu trong giây lát rồi yết hầu hơi di chuyển, hắn bổ sung thêm: “Mang vớ vào.”
Bước chân của Ôn Miểu Miểu khựng lại. Cậu cảm thấy lúc này Tịch Mộ Yên có chút kỳ quái nhưng không dám hỏi, đành ngoan ngoãn đáp “Dạ” lần nữa.
Nhận được câu trả lời nghe lời, Tịch Mộ Yên mới thu lại ánh mắt rồi điều chỉnh tư thế đứng một chút, chắn hoàn toàn trước Ôn Miểu Miểu khiến Hàn Ngôn không thể “nhìn trộm” một chút nào nữa ——
Mặc dù thực ra Hàn Ngôn chẳng có ý định nhìn trộm gì cả.
Không còn cách nào khác, Alpha trong kỳ nhạy cảm là như vậy, không nói lý lẽ.
Cấp bậc Alpha càng cao, khi bước vào kỳ nhạy cảm thì các tính xấu ác liệt càng bộc lộ rõ hơn.
Như lúc này chẳng hạn, dù biết rõ Hàn Ngôn chỉ đến để đưa thuốc cho mình nhưng ánh mắt Tịch Mộ Yên khi nhìn về phía Hàn Ngôn vẫn không thể kìm chế được mà mang theo vẻ cảnh cáo, giống như một con thú dữ bị xâm phạm lãnh thổ vậy.
Đều là Alpha cấp cao, Hàn Ngôn thật ra hoàn toàn có thể hiểu được hành động của Tịch Mộ Yên lúc này nên cũng không có gì khó chịu, chỉ là bất đắc dĩ đưa thuốc cho hắn.
Sau một chút do dự, với tư cách bạn bè, Hàn Ngôn vẫn đè thấp giọng nói và hỏi thăm: “Thuốc này chỉ có thể làm giảm một phần, chứ không giúp cậu trở lại trạng thái bình thường hoàn toàn, nói cách khác, cậu vẫn sẽ có một phần triệu chứng của kỳ nhạy cảm. Vì vậy, bạn đời giúp ổn định thì hiệu quả hơn nhiều, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Hàn Ngôn đại khái biết tình cảm giữa Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu. Anh ta có thể nhìn thấy họ càng ngày càng gần gũi, đặc biệt là Ôn Miểu Miểu. Khi ở trước mặt Tịch Mộ Yên, cậu đã thả lỏng hơn nhiều so với ban đầu, không còn căng thẳng và cẩn trọng nữa. Tuy nhiên, hai người chắc chắn vẫn chưa xác định mối quan hệ.
Nói cách khác, người Omega mà Tịch Mộ Yên yêu đang ở ngay bên cạnh thì sao hắn lại phải cần thuốc để làm giảm triệu chứng của kỳ nhạy cảm?
Chỉ một lần đánh dấu tạm thời có thể còn hiệu quả hơn cả hộp thuốc.
Nghe ra được sự quan tâm của Hàn Ngôn, Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng tư thế phòng vệ của mình. Hắn giơ tay lên day trán và thấp giọng nói: “Tôi biết, cảm ơn. Đợi xong chương trình, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
Hàn Ngôn cười, vui vẻ đáp: “Được thôi, bây giờ cậu nợ tôi hai bữa rồi đấy.”
Không xa đó, cửa phòng khác mở ra và tiếng của Kỳ Dã vọng tới, giục Hàn Ngôn quay lại giúp cậu ta chọn quần áo.
Hàn Ngôn không nói thêm với Tịch Mộ Yên nữa mà quay người trở về phòng.
Tịch Mộ Yên đóng cửa lại và quay người nhưng không đi về phía Ôn Miểu Miểu, mà thay vào đó hắn bước đến bàn, mở tủ lạnh mini và lấy ra một chai nước lạnh, dùng một tay mở nắp.
Lúc nãy Hàn Ngôn cố tình hạ thấp giọng nói khi đứng ngoài cửa nên Ôn Miểu Miểu không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được từ “thuốc”. Thấy Tịch Mộ Yên đang cầm hộp thuốc trong tay, cậu lập tức căng thẳng, không kìm được mà vội vàng hỏi: “Anh Tịch, anh… anh có chỗ nào không khỏe sao?”
Tịch Mộ Yên đưa chai nước lạnh đến bên môi nhưng chưa uống, nghe câu hỏi của Ôn Miểu Miểu, hắn hơi khựng lại, nắm chai nước chặt đến mức có thể thấy nó hơi biến dạng.
Hắn cúi mắt nhìn xuống, không trả lời ngay mà thay vào đó chậm rãi nhếch môi, hỏi ngược lại bằng giọng trầm: “Miểu Miểu à? Nếu anh không khỏe, em sẽ chăm sóc anh chứ?”
Nghe Tịch Mộ Yên hỏi vậy, Ôn Miểu Miểu lập tức lo lắng hơn, cậu vốn đang ngồi trên mép giường, lập tức ngay lập tức đứng lên và bước tới bên Tịch Mộ Yên. Không chút do dự hay ngại ngùng, cậu đưa tay nắm lấy cánh tay của Tịch Mộ Yên, ngẩng đầu lên và liên tục nói: “Đương nhiên, đương nhiên em sẽ chăm sóc anh. Anh thấy không khỏe ở đâu? Là do đêm qua… đêm qua anh ngủ không ngon, nên bị đau đầu sao?”
Alpha cấp cao như Tịch Mộ Yên thường có thể chất rất tốt, rất ít khi bị ốm, huống chi đêm qua hắn còn ngủ rất ngon. Ngoài việc lo lắng rằng đêm qua hắn không ngủ đủ, Ôn Miểu Miểu thực sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến Tịch Mộ Yên có thể không khỏe.
Dĩ nhiên, lý do đau đầu vì ngủ không ngon nghe có vẻ không phù hợp với thể chất của một Alpha cấp cao.
Khi đôi tay nhỏ nhắn của Ôn Miểu Miểu vừa đặt lên cánh tay của Tịch Mộ Yên, ánh mắt của Tịch Mộ Yên lập tức trở nên sâu thẳm, như cơn bão sắp nổi lên trên mặt biển.
Bàn tay của Ôn Miểu Miểu không phải là điển hình của một Omega, so với các Omega khác, tay cậu thon dài và các khớp xương rất đẹp, đặc biệt là khi cậu hơi dùng lực bám vào cái gì đó.
Dù vậy, cảm giác khi chạm vào lại mềm mại đến mức quá đáng.
Điều này khiến Tịch Mộ Yên không thể kìm chế nổi những tưởng tượng trong đầu, tưởng tượng rằng đôi tay này khi trải qua niềm vui sướng tột đỉnh và sự đau khổ cực hạn, bám vào lưng hắn thì sẽ đem lại cảm giác ra sao.
Móng tay mượt mà, được cắt tỉa gọn gàng, dù có cào vào lưng cũng sẽ không đau nhiều.
Ngược lại, nó có thể khiến Alpha bị dục vọng chi phối càng thêm khao khát muốn cắn lấy những ngón tay trắng mịn ấy rồi không ngừng trêu chọc, cho đến khi chúng đều bị nhuốm màu đỏ xinh đẹp…
Tịch Mộ Yên đột nhiên nhắm mắt lại.
Nhưng khi mở ra, ánh mắt hắn vẫn đặc quánh, dường như không hề giảm bớt chút nào.
Tuy nhiên, giọng điệu của hắn vẫn có vẻ khắc chế, nói ra lời nghe có vẻ ôn hòa và quan tâm như mọi khi: “Không đau đầu, chỉ là kỳ nhạy cảm đến sớm thôi nhưng em không cần lo lắng, uống thuốc sẽ tốt hơn nhiều.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Ôn Miểu Miểu, đôi mắt cậu lập tức mở to, theo bản năng hỏi tiếp: “Tại sao… Tại sao lại đột nhiên đến sớm như vậy?”
Chẳng lẽ Alpha cũng giống Omega, cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức tố phù hợp cao sao?
Nhưng Ôn Miểu Miểu có kiến thức cơ bản về sinh lý, biết rằng về mặt cơ chế sinh học, Alpha không dễ dàng bị ảnh hưởng đến mức đó.
Đặc biệt là Alpha cấp cao, kỳ nhạy cảm của họ có những triệu chứng rất rõ ràng, ảnh hưởng rất lớn đến cả cơ thể và tâm lý nên không dễ gì xuất hiện.
Tịch Mộ Yên không trả lời ngay.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ôn Miểu Miểu trong hai giây, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngày càng đỏ hơn, giống như một trái cây chín mọng, lông mi dài của cậu khẽ run lên. Lúc này Tịch Mộ Yên mới bất ngờ mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Đừng hỏi nữa, còn phải quay chương trình, không thể trêu em được.”
Ôn Miểu Miểu: “?”
Cứu tôi với, tại sao mình không hiểu Tịch Mộ Yên đang nói gì hết hu hu hu!
Tuy nhiên, Ôn Miểu Miểu luôn rất nghe lời Tịch Mộ Yên, hơn nữa, dù cậu không hiểu nhưng nhờ vào sự phù hợp cao về tin tức tố giữa hai người, cậu có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Tịch Mộ Yên.
Vì vậy…Ôn Miểu Miểu cảm thấy ánh mắt của Tịch Mộ Yên lúc này nhìn cậu rất giống ánh mắt của báo săn nhìn con mồi trong chương trình động vật lúc nhỏ…
Thật sự quá đáng sợ!
Ôn Miểu Miểu không dám hỏi lại.
Dĩ nhiên, Tịch Mộ Yên cũng không cho cậu cơ hội hỏi. Người này vừa nói một câu làm Ôn Miểu Miểu không cần lo lắng, ngay sau đó lại dõng dạc nói: “Nhưng uống thuốc chỉ giảm bớt một phần thôi, vẫn sẽ không thoải mái lắm. Miểu Miểu, em sẽ chăm sóc anh, đúng không?”
Ôn Miểu Miểu cúi đầu, không dám nhìn Tịch Mộ Yên, bàn tay nhỏ vốn đang nắm lấy cánh tay hắn cũng vội vàng rút lại, ngón tay vô thức xoắn vào nhau, trong lòng cậu gần như muốn hét lên.
Cái này… Tịch Mộ Yên không phải bị bệnh mà là đang trong kỳ nhạy cảm, cậu phải chăm sóc thế nào đây?!
Có phải cậu nên để Tịch Mộ Yên cắn mình một cái không a a a a!
Dù rằng… Dù rằng có vẻ cũng không phải không thể, vì lần trước khi cậu bị phát tình, Tịch Mộ Yên cũng đã đánh dấu tạm thời giúp cậu giảm bớt.
Nhưng mà… Lần này không giống vậy, bây giờ Tịch Mộ Yên chưa nói gì, Ôn Miểu Miểu cũng không biết hắn có cần hay không, có muốn hay không…
Ôn Miểu Miểu cảm thấy đầu mình sắp rối tung lên như một cuộn len!
Đột nhiên, giọng trầm thấp của Tịch Mộ Yên vang lên trên đỉnh đầu cậu, lần này trong giọng nói dường như có chút buồn bã: “Miểu Miểu không trả lời, là không muốn chăm sóc anh Tịch sao?”
Ôn Miểu Miểu giật mình tỉnh lại.
Vừa nghe thấy giọng Tịch Mộ Yên rõ ràng mang theo sự hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích: “Không không không phải vậy! Em nguyện ý chăm sóc anh, thật sự mà, chỉ là… Em không biết phải làm thế nào thôi…”
Ngừng một chút, sợ Tịch Mộ Yên không tin, Ôn Miểu Miểu lấy hết can đảm, càng nghiêm túc bày tỏ lòng trung thành: “Anh dạy em đi, anh muốn em làm thế nào, em đều sẽ làm…”
Câu cuối cùng, giọng của Ôn Miểu Miểu gần như nhỏ đến mức không nghe thấy.
Cậu cúi đầu càng thấp, hoàn toàn không nhìn thấy trong mắt Tịch Mộ Yên lóe lên một nụ cười.
“Như thế nào cũng được sao?” Tịch Mộ Yên lặp lại câu nói bằng giọng trầm thấp.
Ôn Miểu Miểu liền gật đầu thật mạnh.
Hoàn toàn không có chút do dự nào.
Ngoan ngoãn đến mức như đang dâng hiến bản thân.
Tịch Mộ Yên bỗng ngẩng đầu lên, thở dài một hơi.
Rất khó để anh kìm nén những lời mình muốn nói, cuối cùng hắn lùi lại nửa bước, khắc chế nói: “Được rồi, muộn rồi, đi thay quần áo rồi xuống tập hợp thôi.”
Ôn Miểu Miểu ngẩn người.
Không… Không cần chăm sóc sao?
Cậu không kìm được liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái.
Nhưng Tịch Mộ Yên không nhìn cậu nữa, hắn xoay người mở hộp thuốc, lấy ra hai viên rồi nuốt vào miệng, uống nửa chai nước lạnh chỉ trong một hơi.
Lúc hắn ngửa đầu uống nước, yết hầu của hắn lộ ra, trông cực kỳ quyến rũ đầy nam tính.
Ôn Miểu Miểu không tự giác nhìn chằm chằm, say mê ngắm nhìn.
Cậu cảm thấy tim mình như có cả trăm con thỏ đang nhảy loạn xạ, nhiệt độ cơ thể cậu không ngừng tăng lên.
Cứu tôi với ô ô ô, tại sao Tịch Mộ Yên lại… quyến rũ như vậy!
Khi Tịch Mộ Yên uống thuốc xong và quay lại, hắn thấy một ánh mắt đầy tập trung và gần như mê mẩn nhìn mình.
Ánh mắt này không đến từ ai khác mà là từ bạn nhỏ Miểu Miểu này, người mà hắn đặt trong trái tim mình.
Có lẽ thánh nhân cũng khó lòng mà không động lòng khi đối diện với ánh mắt như vậy.
Tịch Mộ Yên vốn dĩ không phải là một vị thánh gì cả mà là một Alpha đang trong giai đoạn dễ cảm, tràn đầy những ham muốn bản năng giống như một con thú hoang.
Nóng rát từ vùng bụng dưới lan tỏa ra, Tịch Mộ Yên dùng lưỡi cắn mạnh vào răng nanh, gần như cắn đến mức có thể làm mình chảy máu nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, không để mất kiểm soát: “Miểu Miểu, em vẫn chưa đi thay đồ, có phải đang chờ anh giúp em thay không?”
Ôn Miểu Miểu giật mình tỉnh lại.
Ý thức được mình vừa nhìn chằm chằm Tịch Mộ Yên đến mức thất thần và bị hắn bắt gặp ngay tại chỗ, còn nghe thấy Tịch Mộ Yên nói ra những lời như thế này nữa!
Ôn Miểu Miểu vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu cúi gằm gần như muốn chui vào trong ngực, sau đó giống như một con robot nhỏ quay phắt người, luống cuống tay chân chạy tới tủ quần áo, tùy tiện túm lấy một bộ quần áo rồi lại vụng về định chạy vào phòng tắm.
Nhưng khi vừa tới cửa phòng tắm, chưa kịp bước vào thì phía sau đã vang lên giọng nói trầm thấp của Tịch Mộ Yên: “Khoan đã, mặc cái này đi.”
Bước chân của Ôn Miểu Miểu khựng lại, ý thức dần tỉnh táo thêm một chút, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Và phát hiện ra… Tịch Mộ Yên đang cầm trong tay một chiếc áo sơ mi của chính hắn!
Ôn Miểu Miểu: “?”
Tại… tại sao lại phải mặc áo sơ mi của Tịch Mộ Yên chứ a a a a!
Có lẽ vì biểu cảm kinh ngạc và do dự của Ôn Miểu Miểu hiện rõ quá, Tịch Mộ Yên hơi nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng rồi lại tiếp lời một cách tự nhiên: “Hôm qua vừa mưa, mặc áo dài tay sẽ tốt hơn.”
Ôn Miểu Miểu nhìn chiếc áo cộc tay trong tay mình, lại nhìn chiếc áo sơ mi dài tay trong tay Tịch Mộ Yên…
Cảm thấy điều này cũng có chút hợp lý.
Nhưng mà…Nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn cố gắng giải thích: “Nhưng… anh Tịch, em cũng có mang theo áo dài tay mà.”
Vừa nói, Ôn Miểu Miểu vừa định quay lại tủ quần áo để tìm một chiếc áo dài tay khác.
Nhưng cậu vừa mới bước được một bước đã nghe thấy Tịch Mộ Yên thở dài.
“Miểu Miểu.” giọng nói của Tịch Mộ Yên lập tức trở nên trầm thấp, nghe như có chút buồn bã: “Vừa rồi em nói, anh muốn em làm gì cũng được, mà bây giờ anh chỉ muốn em mặc chiếc áo sơ mi của anh, em lại không muốn sao?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Tịch Mộ Yên cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đầy vẻ chân thành, hắn nghiêm túc nói: “Có lẽ do anh đang trong giai đoạn nhạy cảm bất thường nhưng nếu em mặc áo sơ mi của anh, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”
Ôn Miểu Miểu: “!!!”
A a a a!
Tịch Mộ Yên này thật sự đang trong giai đoạn nhạy cảm sao hay hắn bị thứ gì kỳ lạ ám vào người rồi a a a a!
Nhưng đối mặt với Tịch Mộ Yên hiếm khi yếu thế như vậy, Ôn Miểu Miểu lại cảm thấy càng khó mà từ chối hu hu hu!
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không thể nói ra lời từ chối, hơn nữa trong lòng cậu cũng không muốn từ chối, mặc dù mặc áo sơ mi của Tịch Mộ Yên khiến cậu rất ngượng nhưng điều này cũng thật sự có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Ôn Miểu Miểu cúi đầu bước nhanh tới chỗ Tịch Mộ Yên, đưa tay nhận lấy chiếc áo sơ mi trắng từ tay hắn.
Sau đó vội vã chạy như bay vào phòng tắm.
Với tốc độ nhanh nhất có thể, cậu cởi bộ đồ ngủ ra, mặc vào chiếc áo sơ mi của Tịch Mộ Yên, kèm theo một chiếc quần đùi của mình. Ôn Miểu Miểu chỉ cảm thấy chiếc áo sơ mi của Tịch Mộ Yên như có ma lực nào đó, tựa như nó có thể phát ra điện, mỗi tấc da thịt chạm vào nó đều có cảm giác tê rần và nóng bỏng.
Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến mức không dám nhìn vào gương để thấy mình lúc này trông ra sao, cậu quay người mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Tịch Mộ Yên đang tựa vào bàn liền ngước mắt nhìn lên.
Dù trước đó trong đầu đã tưởng tượng cảnh này cả trăm lần nhưng khi giờ phút này, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Tịch Mộ Yên vẫn cảm thấy máu trong người như sôi lên, não bộ gần như đạt đến cực hạn của sự hưng phấn.
Cái gọi là giai đoạn nhạy cảm, quả thật là làm cho ngũ quan của Alpha trong giai đoạn này trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Ví dụ như vào lúc này, Tịch Mộ Yên có thể nhìn thấy rõ ràng rằng —— Ôn Miểu Miểu đang mặc chiếc áo sơ mi của hắn, áo quá rộng và trống trải đến mức lỏng lẻo, dù đã cài cúc đến tận cổ, vẫn không thể che lấp được phần xương quai xanh tinh tế và chiếc cổ mảnh mai, eo thon của Ôn Miểu Miểu hiện rõ dưới lớp áo sơ mi, chiếc áo dài tới mức gần như che khuất cả chiếc quần đùi, để lộ đôi chân thon dài với đường nét cơ bắp hoàn mỹ.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là Tịch Mộ Yên có thể cảm nhận rõ ràng, Ôn Miểu Miểu vì xấu hổ và lo lắng, đôi tai đỏ hồng lên đang khẽ rung rinh, yết hầu cũng hơi nhấp nhô và ngón chân trắng nõn đang vô thức co lại.
Cả cơ thể cậu đều toát lên một vẻ ngây thơ đầy thuần khiết nhưng lại quyến rũ đến lạ kỳ.
Cùng lúc đó, Tịch Mộ Yên còn có thể nghe rõ ràng âm thanh rất nhỏ khi Ôn Miểu Miểu nuốt nước bọt.
Thậm chí, cả âm thanh vải cọ xát với da thịt.
Trong hơi thở của hắn, mùi hương của Ôn Miểu Miểu giống như hương nho tím, tràn ngập không gian.
Làm cho hắn gần như muốn phát điên.
Chỉ muốn tận hưởng thật chậm rãi.
Giống như thời gian trôi qua rất lâu nhưng cũng có thể chỉ là trong nháy mắt, Ôn Miểu Miểu cuối cùng nghe thấy giọng của Tịch Mộ Yên vang lên lần nữa, vẫn ôn hòa như thường, chỉ là hơi khàn khàn một chút —— “Miểu Miểu, lại đây, cổ áo của em chưa chỉnh ngay ngắn.”
Ôn Miểu Miểu giống như bị gọi hồn, ấp úng “Dạ” một tiếng, bước chân liền tiến về phía Tịch Mộ Yên.
Cậu vẫn cúi gằm đầu, vì thế không nhìn thấy, hoặc có nhìn thấy thì cũng không tin nổi —— Tịch Mộ Yên đang dùng ánh mắt như một con thú săn nhìn con mồi tự bước vào bẫy, chăm chú dõi theo cậu.
Khi Ôn Miểu Miểu đã bước đến gần, Tịch Mộ Yên mới ngồi dậy, giữ một khoảng cách nhất định với Ôn Miểu Miểu như một quý ông đích thực, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo phía sau lưng cậu.
Sau khi chỉnh lại cổ áo vốn đã phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào, Tịch Mộ Yên cúi đầu, hàng lông mi dày rậm che khuất đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Rồi sau đó, lòng bàn tay hắn vô tình chạm nhẹ lên vùng da sau cổ của Ôn Miểu Miểu, cảm giác như vuốt ve một bông hoa sắp nở, nhẹ nhàng và tinh tế.
*Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tịch: Da mặt là thứ gì, có thể ăn được không? Tôi chỉ cần vợ thôi!