Đó chỉ là một hành động rất nhỏ, rất nhanh và ngắn ngủi, gần như chỉ diễn ra trong tích tắc. Bình thường sẽ rất khó để nhận ra điều đó. Nhưng giờ thì khác, tình huống bây giờ không giống với thường ngày.
Về mặt tâm lý, Ôn Miểu Miểu lúc này đang mặc chiếc áo sơ mi rộng của Tịch Mộ Yên, trong lòng xấu hổ và căng thẳng đến mức muốn chết, tâm trí cũng căng ra nên cậu không thể bỏ qua bất cứ hành động nhỏ nào của Tịch Mộ Yên.
Về mặt sinh lý, mức độ phù hợp tin tức tố giữa Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên vốn dĩ đã rất cao, điều đó khiến Ôn Miểu Miểu trở nên cực kỳ nhạy cảm trước mọi đụng chạm của Tịch Mộ Yên. Huống chi… Tịch Mộ Yên lại chạm vào phần sau cổ cậu!
—— Vùng cổ của Omega là nơi nhạy cảm nhất, không gì sánh bằng.
Lại còn thêm việc Tịch Mộ Yên, có lẽ vì đang ở thời kỳ nhạy cảm, nhiệt độ cơ thể tăng lên, bàn tay của hắn trở nên ấm hơn bình thường. Dù chỉ là một cái chạm rất nhẹ qua lớp bảo vệ tuyến thể mỏng nhưng đối với Ôn Miểu Miểu, nó vẫn giống như một ngọn lửa, cháy bỏng đến mức khó chịu.
Cứu với! Có khi nào cái lớp bảo vệ tuyến thể của cậu bị thiêu rụi luôn không đây?
Ôn Miểu Miểu ngây ngô nghĩ.
Nhưng phản ứng sinh lý của cậu rõ ràng nhanh hơn suy nghĩ rất nhiều, khi bàn tay của Tịch Mộ Yên vừa chạm vào, cả người Ôn Miểu Miểu theo phản xạ co lại như một cái cây mắc cỡ khép mình.
Đặc biệt, phần sau cổ của cậu dường như tự động phản ứng –– có lẽ là nhận ra mức độ tương thích cao với tin tức tố của Alpha, tuyến thể Omega yếu ớt và nhạy cảm dưới lớp bảo vệ bắt đầu hé mở, như một cánh hoa từ từ nở ra, chuẩn bị đón nhận “sự chăm sóc” từ Alpha phù hợp.
Trong mắt Tịch Mộ Yên, điều này chẳng khác nào là một lời mời.
Tịch Mộ Yên vẫn giữ tư thế ban đầu, không di chuyển nhưng các cơ bắp trên người hắn căng cứng, ánh mắt trở nên trầm mặc, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Cái nhìn sắc bén, cổ họng hắn di chuyển chậm rãi, giống như một con thú săn mồi đang chực chờ phát động.
Một bàn tay của hắn vẫn dừng lại trên cổ Ôn Miểu Miểu.
Chỉ là hơi hờ hững, gần như chạm vào nhưng vẫn giữ khoảng cách rất nhỏ như là đang vuốt ve phần tuyến thể tỏa ra mùi hương quyến rũ của quả nho.
Như một bông hoa cực kỳ tinh tế nhưng lại mong manh đến tột cùng.
Vì khống chế bản thân quá mức, các ngón tay hắn hơi run lên.
Ôn Miểu Miểu vẫn cúi đầu, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng điều đó không ngăn cản cậu cảm nhận được mùi hương Brandy ngày càng đậm đặc quanh mình, đậm đến mức cậu sắp khuỵu chân đứng không vững!
Cuối cùng, Ôn Miểu Miểu không thể chịu đựng thêm nữa, lông mi dài của cậu rung lên, giọng nói mềm mại vang lên: “Anh Tịch…anh Tịch, chỉnh… chỉnh xong cổ áo chưa?”
Chỉnh cổ áo sơ mi mà sao lâu vậy chứ!
Tịch Mộ Yên hít một hơi sâu, sau đó trả lời với giọng khàn khàn: “Xong rồi.”
Nhưng dù nói vậy, Tịch Mộ Yên vẫn không buông tay.
Ôn Miểu Miểu đã xấu hổ đến tột độ, trái tim đập thình thịch như bị gắn thêm máy tăng tốc, bây giờ vừa nghe Tịch Mộ Yên nói “Xong rồi”, cậu lập tức không chờ đợi gì thêm, vội vàng quay người chạy đi.
Nhưng hành động quay người như muốn bỏ chạy của cậu lại vô tình kích thích một Alpha đang ở đỉnh điểm thời kỳ nhạy cảm.
Cấp độ Alpha càng cao, bản năng chiếm hữu và bảo vệ lãnh thổ càng mạnh, điều này càng trở nên rõ rệt trong thời kỳ nhạy cảm của họ.
Bởi vậy, Ôn Miểu Miểu vừa mới xoay người, chưa kịp bước chân đi thì đã bị Tịch Mộ Yên nắm lấy cổ tay.
Tay của Tịch Mộ Yên nóng bỏng đến kinh ngạc, lực nắm cũng mạnh mẽ đến mức khiến Ôn Miểu Miểu cảm giác như bị một cái bàn ủi nóng hổi kẹp chặt vào cổ tay mình!
Nhận ra Tịch Mộ Yên muốn ngăn cản mình, Ôn Miểu Miểu lập tức dừng lại, ngoan ngoãn xoay người lại, lấy hết can đảm ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên, giọng nhỏ nhẹ đầy thử thách: “Anh Tịch?”
Sự ngoan ngoãn của Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng kéo Tịch Mộ Yên trở lại với chút lý trí.
Tịch Mộ Yên buông tay ra, đưa tay lên bóp trán thật mạnh, ánh mắt lướt qua cổ tay đỏ ửng của Ôn Miểu Miểu, giọng khàn khàn xin lỗi: “Xin lỗi, anh không kiểm soát được. Em… em xuống lầu trước đi.”
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ hỏi lại: “Anh… anh không xuống cùng sao?”
Có lẽ chính Ôn Miểu Miểu cũng không nhận ra, cậu đã dần dần ít sử dụng từ ngữ trang trọng khi nói chuyện với Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên đương nhiên nhận ra điều đó nhưng trong lúc này, hắn không đủ tỉnh táo để cảm thấy vui về điều đó.
Tịch Mộ Yên ngửa đầu uống hết nửa chai nước còn lại rồi mới trầm giọng nói: “Em xuống trước đi. Anh cần thêm năm phút nữa.”
Ôn Miểu Miểu quá ngây thơ và không hề có kinh nghiệm nên dù có kiến thức cơ bản về sinh lý, cậu vẫn khó mà tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra. Đối với Tịch Mộ Yên lúc này, Ôn Miểu Miểu từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quyến rũ, như thể cậu đang “mời gọi” hắn.
Tịch Mộ Yên thật sự lo rằng mình sẽ mất kiểm soát.
Vì vậy, hắn chọn cách tạm thời giữ khoảng cách với Ôn Miểu Miểu để hạ nhiệt.
Dù năm phút có vẻ quá ngắn nhưng ít ra còn hơn không.
Tuy nhiên, Ôn Miểu Miểu lại cảm thấy đây không phải là phương án hay. Cậu không yên tâm để Tịch Mộ Yên ở một mình trong trạng thái này.
Dù không có kinh nghiệm thực tế nhưng qua sách vở và những gì nghe được từ người khác, Ôn Miểu Miểu biết rằng khi một Alpha dễ mất kiểm soát, họ có thể làm ra những chuyện tổn hại đến bản thân.
Điều đó thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây, đôi môi hồng mềm mại của Ôn Miểu Miểu khẽ mở, định nói gì đó nhưng trước khi cậu kịp phát ra âm thanh, Tịch Mộ Yên đã trầm giọng ra lệnh: “Nghe lời.”
Đôi tai đỏ hồng của Ôn Miểu Miểu lập tức run rẩy.
Cứu với! Tịch Mộ Yên thực sự quá quyến rũ rồi!
Từ bé đến giờ, Ôn Miểu Miểu luôn không chịu nổi khi nghe Tịch Mộ Yên nói hai từ “nghe lời” này!
Hai từ “nghe lời” từ miệng Tịch Mộ Yên chảy vào tai Ôn Miểu Miểu như thể có ma lực vậy — một loại ma lực quyến rũ.
Nhưng lần này, rất hiếm khi Ôn Miểu Miểu không bị mê hoặc.
Cậu không nghe lời mà rời đi, ngược lại còn tiến thêm một bước, cơ thể nhỏ nhắn gần như tựa vào ngực Tịch Mộ Yên.
Sau một thoáng do dự, Ôn Miểu Miểu lấy hết can đảm, giọng nhỏ nhẹ nói với Tịch Mộ Yên: “Anh Tịch, hôm trước bác sĩ nói… bác sĩ nói chúng ta có độ phù hợp tin tức tố rất cao. Nếu anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể… tạm thời đánh dấu em…”
Lúc này, Ôn Miểu Miểu không còn bận tâm đến việc liệu tình cảm của Tịch Mộ Yên có liên quan đến tin tức tố hay không, cậu chỉ muốn giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn trong giai đoạn dễ cảm này.
Nhưng nửa câu cuối cùng, giọng của cậu nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Dù rằng… Dù cậu muốn giúp Tịch Mộ Yên giảm bớt triệu chứng dễ cảm nhưng việc chủ động đề nghị để Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu mình khiến Ôn Miểu Miểu ngượng ngùng vô cùng.
Ngượng đến nỗi các ngón chân cậu co rút lại.
Dù giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy nhưng không thể qua mắt được một Alpha đỉnh cấp như Tịch Mộ Yên trong giai đoạn dễ cảm.
Vì thế, không có gì ngạc nhiên khi giọng của Ôn Miểu Miểu chưa kịp dứt thì cậu đã cảm nhận được tin tức tố của Tịch Mộ Yên trong chớp mắt tăng vọt lên một mức độ mới — như thể chúng có thể xuyên qua da thịt cậu, thấm sâu vào tận xương tủy.
“Miểu Miểu” chai nước trong tay Tịch Mộ Yên đã bị bóp méo hoàn toàn, giọng hắn trầm khàn như thể bị ép ra từ yết hầu: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Thực ra, đây là lần đầu tiên Ôn Miểu Miểu đối mặt với Tịch Mộ Yên trong giai đoạn dễ cảm.
Bảy năm trước, khi đó cả hai vẫn chưa phân hóa rõ ràng.
Sau đó, trong suốt bảy năm, họ cũng chưa gặp lại nhau.
Cho đến bây giờ.
Ôn Miểu Miểu có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của Tịch Mộ Yên lúc này so với bình thường, điều đáng sợ là đây đã là trạng thái sau khi Tịch Mộ Yên đã uống thuốc. Ôn Miểu Miểu thậm chí không dám tưởng tượng nếu không có thuốc, Tịch Mộ Yên sẽ như thế nào.
Nhưng cậu không sợ và cũng không có ý định lùi bước.
Nghe Tịch Mộ Yên hỏi xong, Ôn Miểu Miểu chỉ mím môi, không nói gì nhưng đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng và đầy quyết đoán.
Cậu bất ngờ giơ tay chạm vào sau cổ mình, chính xác tìm thấy miếng dán trên tuyến thể. Sau đó, cậu nhẹ nhàng bóc miếng dán mỏng ra và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào của quả nho tím từ tuyến thể đỏ hồng của Ôn Miểu Miểu tỏa ra, va vào luồng hơi thở của Tịch Mộ Yên, thấm vào từng tế bào trong cơ thể hắn, như thể lan tỏa và xâm nhập sâu vào linh hồn hắn.
Trong một khoảnh khắc, Ôn Miểu Miểu đã bị Tịch Mộ Yên mạnh mẽ ôm lấy eo và di chuyển sang một vị trí khác.
Khi Ôn Miểu Miểu kịp nhận ra, toàn bộ cơ thể cậu đã quay lưng về phía Tịch Mộ Yên và gần như bị đè lên bàn.
Eo và bụng dán chặt vào mép bàn, lẽ ra phải cảm thấy đau nhưng lúc này, Ôn Miểu Miểu dường như đã mất đi cảm giác đó. Tất cả giác quan của cậu đã bị Tịch Mộ Yên chiếm lĩnh hoàn toàn.
Hình thể của hai người họ khác biệt quá lớn, tư thế này cho phép Tịch Mộ Yên hoàn toàn bao phủ Ôn Miểu Miểu — giống như một con báo săn cuối cùng cũng đã bắt được con mồi nhỏ bé ngon lành của mình. Thậm chí không cần dùng móng vuốt, chỉ riêng sự chênh lệch về kích thước cũng đủ để giữ chặt con mồi trong vòng tay khiến nó không thể chạy thoát.
Sự kiềm chế của Tịch Mộ Yên khiến hắn chỉ đặt hai tay lên bàn, chưa hoàn toàn ôm lấy Ôn Miểu Miểu. Nhưng các khớp xương đã trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều sức và cơ bắp căng cứng như dây thép.
Dưới sự va chạm của tin tức tố với độ tương hợp cực cao, gân xanh nổi lên trên thái dương của Tịch Mộ Yên, hơi thở nặng nề và thô ráp đến đáng sợ, máu trong cơ thể như đang chạy loạn tìm một lối thoát.
Bảy năm.
Giai đoạn nhạy cảm sẽ khuếch đại vô số lần tất cả những cảm xúc và khao khát ẩn sâu trong lòng một Alpha.
Ví dụ như giờ phút này, bảy năm bỏ lỡ, sự tiếc nuối và đau khổ khi không thể bên cạnh Ôn Miểu Miểu vào những khoảnh khắc khó khăn nhất, cùng những đêm dài trằn trọc và chờ đợi, tất cả bùng lên trong ngực Tịch Mộ Yên vào lúc này.
Nhưng tất cả những điều đó cuối cùng lại trở nên vô cùng dịu dàng, dù rằng sự dịu dàng ấy chỉ là chiếc lưỡi dao bọc trong đường mật ——
Cuối cùng, Tịch Mộ Yên cúi xuống, đầu lưỡi linh hoạt tìm đến vị trí tuyến thể đã nở rộ sau cổ Ôn Miểu Miểu, như một con thú hoang đang khuất phục hay một người đang chết đuối cuối cùng đã tìm thấy tấm gỗ cứu sinh duy nhất: “Miểu Miểu, anh đã cho em cơ hội rồi.”
Chính em không chịu trốn thoát.
*Tác giả có lời nhắn:
Tiểu Tịch không muốn làm người nữa!