Thực sự rất khó để diễn tả cảm xúc của Ôn Miểu Miểu vào lúc này.
Nếu phải dùng lời nói, có lẽ giống như cậu đang nắm giữ một quả bóng bay tuyệt đẹp và rực rỡ, nhưng lại rõ ràng biết bên trong quả bóng đó chứa một quả bom lớn.
Cậu biết rằng quả bom đó sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung và quả bóng bay đó cuối cùng cũng sẽ vỡ.
Vì vậy, khi chuyện này xảy ra hôm nay, thực ra cậu cũng không quá bất ngờ.
Cảm giác như mọi thứ diễn ra đúng như cậu dự đoán nhưng lòng vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Cảm giác thật sự vô cùng đau khổ, đau đến mức cả người Ôn Miểu Miểu từ đầu ngón tay đến lông mi đều không thể kìm nén mà run rẩy.
Rõ ràng…
Rõ ràng chỉ chưa đầy hai tiếng, cậu vừa mới chia tay với Tịch Mộ Yên, hắn vẫn còn mỉm cười dịu dàng, thậm chí còn lưu luyến nhìn cậu và hứa tối nay sẽ gọi điện.
Nhưng mới quay lưng đi, Tịch Mộ Yên đã đi ăn tối cùng một Omega khác.
Tiêu Mộ, Ôn Miểu Miểu biết rõ y và rất nhiều người ở quốc gia H cũng biết, vì như tài khoản marketing đã viết, y là một nghệ sĩ độc lập nổi tiếng.
Y tự sáng tác và hát một phần bài hát, còn một phần thì đưa cho các ca sĩ khác thể hiện và những người có thể hát được ca khúc của y đều là những người có danh tiếng và thực lực.
Ngoại hình của y trong giới Omega không phải là xuất sắc nhưng lại rất ưa nhìn và dễ chịu.
Còn về gia thế…
Gia thế thì không cần phải nói, giống như câu “môn đăng hộ đối” mà tài khoản marketing đã đề cập, ngay cả một người như Ôn Miểu Miểu, vốn không quan tâm đến mấy chuyện thị phi, cũng biết rõ rằng gia đình Tiêu Mộ và Tịch Mộ Yên vốn là có giao tình.
Điều duy nhất không thể biết được từ bên ngoài chỉ là mức độ phù hợp của tin tức tố giữa hai người.
Hiện tại, mặc dù hệ thống hôn phối quốc gia chưa chính thức sắp xếp đối tượng kết hôn cho Tịch Mộ Yên, nhưng cách tài khoản marketing sử dụng từ ngữ như vậy rõ ràng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Huống chi… Ôn Miểu Miểu thực sự chưa bao giờ tin rằng mức độ phù hợp của tin tức tố lại có ý nghĩa gì quá lớn.
Ba mẹ ruột của Ôn Miểu Miểu có mức độ phù hợp tin tức tố rất cao và quả thực họ đã từng có một khoảng thời gian hòa hợp, nhưng rất ngắn ngủi. Không lâu sau, ba cậu vì lợi ích gia đình đã ly hôn mẹ cậu và cưới một Omega khác có mức độ phù hợp tin tức tố rất thấp nhưng lại “môn đăng hộ đối” hơn.
Vì vậy, khi biết rằng mình và Tịch Mộ Yên có mức độ phù hợp tin tức tố cao, Ôn Miểu Miểu cũng không vui mừng quá lâu.
Cậu lo rằng tình cảm mà Tịch Mộ Yên dành cho mình chỉ là sự tác động của bản năng sinh lý và khi cảm xúc mãnh liệt đó qua đi, sẽ có rất nhiều rào cản không thể tháo gỡ giữa hai người, chẳng hạn như cái gọi là “môn đăng hộ đối”.
Ôn Miểu Miểu cũng biết sơ qua về gia đình Tịch Mộ Yên.
Ba mẹ Tịch Mộ Yên đều là Alpha đỉnh cấp.
Trong rất ít trường hợp, Alpha nam tính có thể mang thai và ba nhỏ của Tịch Mộ Yên chính là một trong những trường hợp hiếm hoi đó.
Nhưng dù có thể mang thai và sinh con, điều đó không thay đổi được bản chất là một Alpha đỉnh cấp của ba nhỏ Tịch Mộ Yên, ông vẫn có mọi ưu thế và khuyết điểm của một Alpha đỉnh cấp.
Tất nhiên bao gồm cả sự kiểm soát mạnh mẽ, và gia đình của Tịch Mộ Yên đều như vậy.
Chính vì lý do đó mà năm xưa, khi Tịch Mộ Yên muốn học diễn xuất nhưng gia đình không đồng ý, hắn đã bị đưa ra nước ngoài học suốt bốn năm.
Còn bây giờ, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không dám nghĩ đến viễn cảnh nếu cậu thật sự ở bên Tịch Mộ Yên mà gia đình hắn không đồng ý, họ sẽ ngăn cản như thế nào.
Nỗi lo sợ và bất an lâu nay chôn sâu trong lòng Ôn Miểu Miểu bỗng trỗi dậy mạnh mẽ khiến tim cậu như bị thủng một lỗ lớn, để gió lạnh không ngừng thổi vào.
Ôn Miểu Miểu không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi mới có thể lấy lại chút bình tĩnh, ngồi xuống nhặt điện thoại.
Nhưng ngón tay cậu vẫn hơi run rẩy, rõ ràng là muốn thoát khỏi giao diện nhưng không cẩn thận lại lướt xuống phần bình luận.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Ôn Miểu Miểu đã thấy một bình luận cảm thán—
“Tịch Mộ Yên, Tiêu Mộ, hai người này đến tên gọi cũng hợp nhau! Phía chính phủ thật khéo chọn!”
Cả người Ôn Miểu Miểu run rẩy không kìm được, cậu cuối cùng không nhịn nổi, dùng lòng bàn tay đập mạnh vào màn hình để thoát khỏi giao diện, không muốn nhìn nữa.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc này, Ôn Miểu Miểu vẫn mang trong lòng một chút hy vọng mong manh.
Cậu nghĩ, dù sao đây cũng chỉ là tin tức từ tài khoản marketing và chính cậu bây giờ cũng là người trong giới, cậu biết rất nhiều tài khoản marketing chỉ muốn câu view, hoàn toàn không có tính chân thực.
Huống chi, kể từ khi gặp lại Tịch Mộ Yên, mỗi sự tốt đẹp mà hắn dành cho cậu đều là thật lòng.
Tịch Mộ Yên còn nói rằng vào ngày sinh nhật sẽ có một kế hoạch riêng tư. Hắn nói điều đó khi nhìn vào mắt Ôn Miểu Miểu.
Tịch Mộ Yên còn muốn hỏi cậu về việc “thu học phí”.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Ôn Miểu Miểu cũng gom được chút dũng khí, sau khi xác nhận rằng Tịch Mộ Yên không gửi tin nhắn cho mình, cậu đã chủ động gọi điện.
Khi điện thoại kết nối, Ôn Miểu Miểu theo bản năng nín thở.
Nhưng ngay giây sau, cậu nhận được một hồi đáp.
Đó không phải là lời đáp từ Tịch Mộ Yên mà là một giọng nữ điện tử lạnh lùng: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau.”
Ôn Miểu Miểu ngừng thở, chợt ho sặc sụa.
Cậu vừa cố gắng ho, vừa run rẩy cắt cuộc gọi, những mong đợi còn sót lại và chút dũng khí tích tụ của cậu đều tan biến hoàn toàn.
Sau khi ho ngừng, cậu cũng không còn sức để suy nghĩ về việc “tắt máy” có ý nghĩa gì, thậm chí không đủ sức để trả lời tin nhắn của người đại diện Tôn Thượng đã gửi trước đó. Ôn Miểu Miểu khóa màn hình điện thoại, quay người bước về phía tủ quần áo.
Mọi người thường nói mượn rượu giải sầu, Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ thử qua.
Nhưng giờ đây, cậu lại muốn thử một lần.
– —
Tiệm ăn gia đình Sam Lan.
“Vậy hôm nay tới đây thôi nhé?” Tịch Mộ Yên đứng lên, miệng nở nụ cười thân sĩ đặc trưng, giọng nói cũng lịch sự ôn hòa: “Chú Trương đến đón cậu à? Nếu chưa tới thì để tôi đưa cậu về?”
“Xin anh đó thầy Tịch.” Tiêu Mộ bĩu môi, thẳng thắn nói: “Có thể đừng dùng cái kiểu xã giao giả tạo này với tôi được không? Chú Trương đang ở dưới lầu, nếu ông ấy chưa tới thì tôi cũng tự kêu người lái xe hộ, chứ không cần làm phiền anh làm tài xế đâu, để anh còn dành thời gian cho Omega nhỏ quý giá của mình nữa!”
Tịch Mộ Yên không nhịn được bật cười, nhưng lại nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã thông cảm và cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội.”
“Chuyện này thì không cần cảm ơn đâu.” Tiêu Mộ không mấy quan tâm đáp: “Anh biết tính tôi mà, trong công việc tôi không bao giờ để tình cảm xen vào. Vì vậy, lần này tôi đồng ý không phải vì nể mặt anh, mà thật lòng mà nói, hôm qua tôi xem tập đầu tiên chương trình của các anh, nghe xong phần hát của Miểu Miểu, cậu ấy từ giọng hát, cao độ đến khả năng biểu diễn đều rất xuất sắc, hơn nữa còn rất hợp với ba bài hát mới mà tôi vừa viết. Vì vậy, dù anh không tìm tôi hôm nay thì tôi cũng sẽ chủ động tìm đến người đại diện của cậu ấy.”
Nghe Tiêu Mộ khen Ôn Miểu Miểu, ánh mắt Tịch Mộ Yên càng rạng rỡ hơn, giọng nói tràn đầy kiêu hãnh và tự hào không giấu được: “Tất nhiên rồi, Miểu Miểu của tôi luôn rất tuyệt mà.”
Cái dáng vẻ khoe khoang này của hắn quả thực khiến người ta không muốn nhìn, hai người cùng bước vào thang máy, Tiêu Mộ vừa xuýt xoa vừa rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi chú Trương đến đón.
Nhưng năm giây sau, nụ cười trên mặt Tiêu Mộ lập tức biến mất, y cau mày ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Người đại diện của anh chưa liên lạc với anh à?”
Tịch Mộ Yên thoáng sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, vừa cầm điện thoại vừa hỏi nhỏ: “Bị chụp ảnh rồi sao?”
Hôm nay họ cố ý chọn ăn ở nhà hàng này là có lý do. Gần đây, chi phí tại nhà hàng này rất cao, có thể ngăn chặn hiệu quả nhóm fan trẻ tuổi quá cuồng nhiệt và phần lớn paparazzi.
Thứ hai, nhà hàng này không có phòng riêng hay ghế lô, tất cả đều là bàn trống, tuy thiếu đi sự riêng tư nhưng lại tạo cảm giác công khai và đàng hoàng. Nếu bị chụp ảnh thì cũng khó mà làm to chuyện.
Tuy nhiên, Tịch Mộ Yên vẫn đánh giá thấp sự bám đuổi của các tài khoản marketing đối với sự kiện “lớn” là sinh nhật lần thứ 25 của mình.
Tiêu Mộ lười giải thích, y nhanh chóng đưa màn hình điện thoại cho Tịch Mộ Yên xem, không nhịn được châm biếm: “Môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp, chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà có thể viết ra được mấy thứ này. Nếu một ngày nào đó cậu với Omega nhỏ của cậu bị chụp ảnh hôn nhau, chắc mấy tài khoản marketing còn viết là hai người đã bí mật kết hôn và có mười đứa con luôn ấy chứ! Nhưng mà đội ngũ bên cậu chắc đã vào cuộc rồi, giờ tôi thấy chỉ còn ảnh chụp thôi, tìm trên Weibo là không ra nữa.”
Tịch Mộ Yên rất lo sợ Ôn Miểu Miểu sẽ hiểu lầm khi đọc được mấy tin vớ vẩn này, giữa hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, không còn tâm trí để nói thêm. Hắn vội lấy điện thoại ra, thậm chí không kịp liên hệ với Thi Nhu mà ngay lập tức gọi cho Ôn Miểu Miểu.
Nhưng hắn phát hiện điện thoại đã tắt nguồn, không biết có phải lúc trước vô tình tắt máy không, suốt bữa ăn với Tiêu Mộ mải bàn công việc nên không nhận ra.
Hắn bật máy nhanh hết sức có thể, không dám chậm trễ giây nào, vội vàng gọi số của Ôn Miểu Miểu.
Không biết Ôn Miểu Miểu đang làm gì mà điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi đến khi sắp tự động ngắt kết nối thì mới có người nhấc máy.
Không nghe thấy tiếng Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên lên tiếng trước, nhẹ nhàng gọi cậu: “Miểu Miểu?”
Bên kia im lặng hai giây rồi giọng của Ôn Miểu Miểu vang lên đầy tức giận: “Tịch Mộ Yên, anh là đồ đáng ghét! Em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa!”
Tịch Mộ Yên nghẹn thở.
Rõ ràng là những lời nói giận dỗi đầy trẻ con nhưng ngay lúc này, Tịch Mộ Yên không cảm thấy vui chút nào. Ngược lại, hắn cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt, đau đến quặn thắt.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng Ôn Miểu Miểu khóc nức nở.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tới đây! Chương sau là kết thúc chính văn, hẹn gặp lại mọi người ngày mai!