Tại quán bar “Kẹo mềm”.
Ở một góc quầy bar, Ôn Miểu Miểu không còn giữ hình tượng, nằm gục lên quầy bar. Chiếc mũ hoodie trùm kín đầu cậu, che đi mái tóc tím nhạt quá nổi bật.
Tuy nói là không có hình tượng nhưng dáng người cậu vốn dĩ rất xuất sắc, ngay cả với tư thế này cũng không hề khó coi, ngược lại trông nhỏ nhắn khiến người ta cảm thấy xót xa.
Trước mặt cậu là một chiếc ly rượu lớn đã vơi gần hết, hình ảnh ấy càng làm cho người ta thấy xót lòng.
Nhìn từ xa, không thể thấy rõ mặt Ôn Miểu Miểu, người ta dễ nhầm cậu với một cậu thiếu niên đang giận dỗi bố mẹ, trốn đến quán bar để uống rượu.
Thực ra, điều này cũng không sai mấy. Với Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên có thể coi như nửa người giám hộ.
Còn chuyện cãi nhau…
Bé ma men Ôn Miểu Miểu không cảm thấy mình đang cãi nhau với Tịch Mộ Yên. Nếu có thì cũng chỉ là cậu đơn phương giận dỗi Tịch Mộ Yên, không muốn làm hòa.
Ai bảo… Ai bảo Tịch Mộ Yên lại đi ăn cơm với người khác, lại còn tốt với người khác?
Tịch Mộ Yên đúng là đồ đáng ghét!
Đưa ra kết luận này, Ôn Miểu Miểu không nhịn được chôn mặt sâu hơn vào khuỷu tay.
Rõ ràng là đang giận nhưng không hiểu vì sao, lúc này Ôn Miểu Miểu lại thấy buồn nhiều hơn là giận.
Vừa nãy, Tịch Mộ Yên còn gọi điện cho cậu, hỏi cậu đang ở đâu. Hiếm hoi lắm Ôn Miểu Miểu mới không muốn nghe Tịch Mộ Yên nói, cậu lớn mật đáp lại một câu “Ai cần anh lo” rồi cúp máy.
Nhưng sau khi cúp máy, Ôn Miểu Miểu lại có chút lo lắng.
Cậu rúc đầu nhỏ trong khuỷu tay, phân vân không biết có nên gửi định vị cho Tịch Mộ Yên hay không.
Nhưng khi còn chưa kịp quyết định, mũi cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi tin tức tố Omega nồng đậm, xa lạ.
Quán bar này vốn là nơi yên tĩnh, thường rất êm đềm, lớn nhất là tiếng đàn guitar và bài hát dân gian nhẹ nhàng từ sân khấu trung tâm. Nhưng bây giờ bỗng nhiên trở nên náo nhiệt ồn ào.
Hai giây sau, Ôn Miểu Miểu cũng từ trong cơn say ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn về phía phát ra mùi hương.
Quán bar ánh sáng mờ ảo, Ôn Miểu Miểu ngồi ở góc khuất, lúc này mọi người đều bị thu hút bởi mùi tin tức tố nồng nặc, nên không ai để ý đến cậu – một minh tinh nhỏ khiêm tốn.
Cậu cũng chỉ là một minh tinh nhỏ bình thường.
Dù đang say, Ôn Miểu Miểu vẫn nhanh chóng nhận ra rằng có một Omega đang phát tình tại quán bar này. Mùi hương tin tức tố nồng đậm này rất rõ ràng, báo hiệu tình huống nguy hiểm và dễ gây ra vấn đề lớn.
Nhân viên quán bar đã kịp thời chạy đến xử lý nhưng việc Omega phát tình ở nơi công cộng như quán bar này luôn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, dễ dàng kích thích các Alpha xung quanh rơi vào trạng thái bị động.
Đặc biệt là các Alpha đang say rượu.
Ôn Miểu Miểu gục đầu chống cằm, choáng váng nhìn quanh quán bar ít nhất mười phút.
Nhìn thì nhìn, nhưng thực ra cậu cũng không hiểu gì hơn.
Đầu óc mơ hồ của cậu sớm đã ngừng hoạt động, bây giờ cậu nhìn quanh chỉ là dùng mắt quan sát đám người hỗn loạn trước mặt.
Nhìn mãi Ôn Miểu Miểu chỉ cảm thấy đầu càng thêm chóng mặt.
Năm phút sau, mũi cậu ngửi thấy càng lúc càng nhiều mùi hương hỗn tạp từ các tin tức tố Alpha, cả quán bar vang lên tiếng kêu sợ hãi của các Omega và cơ thể Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
— Ở đây đã có không ít Alpha bị kích thích phát tình.
Khi đã uống rượu mà còn phát tình, Alpha lúc đó chẳng khác gì thú hoang.
Cần phải rời khỏi nơi này.
Cuối cùng, bộ não mơ màng của Ôn Miểu Miểu cũng đưa ra được quyết định này, cậu nhảy từ chiếc ghế cao xuống.
Nhưng chân cậu mềm nhũn, vừa chạm đất đã ngã sang một bên.
Trong cơn hoảng loạn, Ôn Miểu Miểu theo phản xạ đỡ lấy một vật bên cạnh.
Cậu cứ nghĩ mình bám vào cạnh quầy bar, nhưng khi chạm vào, cảm giác lại mềm mại và ấm hơn so với mặt bàn đá cẩm thạch.
Mất vài giây, Ôn Miểu Miểu mới như bừng tỉnh, cậu vội vàng rút tay lại, nhận ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên và lắp bắp xin lỗi: “Xin lỗi…”
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên nhìn rõ người trước mặt, lời xin lỗi của Ôn Miểu Miểu nghẹn lại trong cổ họng.
Là hắn… Có phải mình say rồi nên nhìn nhầm không? Tịch Mộ Yên, sao Tịch Mộ Yên lại ở đây?!
Tịch Mộ Yên không đội mũ lưỡi trai, cũng không đeo kính râm, chỉ đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, làm đôi mắt sâu hút càng thêm nổi bật.
Ánh sáng mờ mờ chiếu xuống, tạo một cái bóng mờ trên sống mũi cao của hắn.
Giây phút này, Tịch Mộ Yên cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt trầm tĩnh, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp đến nỗi Ôn Miểu Miểu say rượu chẳng thể đọc được.
Chỉ cảm thấy ánh mắt Tịch Mộ Yên giống như một cơn lốc xoáy sâu thẳm khiến người ta hoa mắt, và cứ thế cuốn người vào không thoát ra được.
“Miểu Miểu.” Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng cất lời, khẽ gọi một tiếng.
Ôn Miểu Miểu bị tiếng gọi đó làm cho tỉnh táo, cậu theo bản năng nắm lấy ngón tay Tịch Mộ Yên, kéo hắn đi và cuống quýt nói: “Anh… anh không thể, không thể ở đây!”
Vì say rượu, lưỡi cậu cứ líu lại, nói năng lắp bắp.
Tịch Mộ Yên không vội đáp lời, chỉ để mặc Ôn Miểu Miểu nắm tay kéo đi.
Nhưng Ôn Miểu Miểu lúc này đã say mềm, đi còn không biết đường nào là đông tây nam bắc.
Rõ ràng đến đi thẳng cũng chẳng nổi.
Nhìn Ôn Miểu Miểu đi nghiêng ngả, càng đi càng xa cửa ra, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến họ, tiếng hét, đèn flash liên tục vang lên, đuổi theo gần như gây nên hỗn loạn lớn hơn. Tịch Mộ Yên không thể không dang tay đỡ lấy bé ma men đi nghiêng ngả này, ôm trọn cậu vào lòng, rồi xoay người đổi hướng, nhanh chóng đi ra cửa sau quán bar, đi tới chiếc xe đang chờ bên ngoài.
Vừa lên xe, Hà Viên ngồi ghế lái liền quay lại quan tâm hỏi: “Anh Tịch, anh có sao không, có bị chụp lại không?”
“Có.” Tịch Mộ Yên ngắn gọn đáp: “Quay đầu xe, lái đi.”
Nghe giọng điệu của Tịch Mộ Yên có vẻ không vui, Hà Viên giật mình, lập tức giơ tay làm động tác kéo khóa miệng, im lặng quay đầu lại và khởi động xe.
Trong xe, điều hòa thổi mát làm Ôn Miểu Miểu tỉnh táo hơn một chút, cậu vô thức co người lại vào góc cửa sổ xe, trông như đứa trẻ nghịch ngợm lén đi uống rượu ở quán bar mà chưa được sự cho phép của người lớn, và vừa bị bắt quả tang.
Nhưng rụt lại chưa được bao lâu, Ôn Miểu Miểu chợt nhận ra, lý do cậu đến quán bar uống rượu là do Tịch Mộ Yên – người gây ra mọi chuyện. Nếu Tịch Mộ Yên không cảm thấy gì thì tại sao cậu lại phải là bên yếu hơn chứ?
Nghĩ vậy, Ôn Miểu Miểu mạnh dạn ngồi thẳng lên một chút, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng nhưng cứ nhìn chằm chằm về phía Tịch Mộ Yên.
Ánh mắt của Tịch Mộ Yên nhìn sang, cuối cùng cất giọng trầm hỏi: “Miểu Miểu, tại sao anh không thể có mặt ở đó?”
Không ngờ Tịch Mộ Yên lại hỏi vậy, Ôn Miểu Miểu sững sờ, cố gắng ngậm chặt đầu lưỡi, lắp bắp nói: “Nhiều… nhiều người như vậy, lại còn có Omega phát tình, anh… anh làm sao có thể ở đó được?”
Với mức độ nổi tiếng của Tịch Mộ Yên, chỉ cần hắn xuất hiện ở quán bar, không cần làm gì thì cũng đủ gây ra rối loạn.
Huống chi, Tịch Mộ Yên còn đang ở trong kỳ mẫn cảm. Mặc dù các triệu chứng đã được tạm thời giảm bớt nhưng trạng thái dễ cảm vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Ôn Miểu Miểu thực sự không dám tưởng tượng, nếu ở quán bar, Tịch Mộ Yên bị một Omega nào đó kích thích và phát tình, hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào.
“Anh không thể ở đó được.” Tịch Mộ Yên nói chậm rãi: “Miểu Miểu, chẳng lẽ em cũng không lo lắng sao?”
Trời mới biết, Tịch Mộ Yên đã lo lắng đến mức nào khi đến được quán bar đó. Ngay khi bước vào cửa, bị vây quanh bởi các hương thơm hỗn loạn từ Omega và Alpha nồng đậm, Tịch Mộ Yên cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập.
Khoảng cách về thể chất và sức mạnh giữa Omega và Alpha là rất lớn. Nếu phải đối mặt với một Alpha đã phát tình và mất lý trí, Ôn Miểu Miểu chẳng khác gì một chú dê con trước miệng sói, không có khả năng tự vệ.
Tịch Mộ Yên lo sợ đến mức không thể để bất kỳ Alpha nào khác xâm phạm Ôn Miểu Miểu. Điều này không chỉ xuất phát từ sự chiếm hữu mà còn từ sự lo lắng cho sự an toàn của Ôn Miểu Miểu. Hắn sợ Ôn Miểu Miểu khi đang say và mất lý trí, không có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ bị một Alpha nào đó đánh dấu lung tung.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, Tịch Mộ Yên cũng cảm thấy kinh hãi và bất an.
May mắn thay, chuyện đó đã không xảy ra.
Hiện tại, Ôn Miểu Miểu cũng đã tỉnh táo hơn nhiều so với trước, cậu phần nào hiểu được ý của Tịch Mộ Yên và cảm nhận được sự lo lắng của hắn. Nếu không uống rượu, Ôn Miểu Miểu có lẽ sẽ xin lỗi ngay lập tức và hứa rằng sẽ không bao giờ tự ý đến quán bar uống rượu một mình nữa.
Nhưng bây giờ thì khác, có câu “rượu vào lời ra,” câu này thực sự rất đúng trong tình huống này. Ôn Miểu Miểu hiện giờ là một con mèo nhỏ dựa vào rượu để lấy can đảm, cậu dám cãi lại Tịch Mộ Yên: “Đồ đáng ghét! Nói anh là đồ đáng ghét đó! Rõ ràng… rõ ràng là tại anh, tại anh mà em mới đến đây uống rượu! Bây giờ… bây giờ anh còn lớn tiếng với em…”
Tuy cãi lại, nhưng giọng điệu của Ôn Miểu Miểu mềm mại như bông, mang theo sự ấm ức, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt chỉ chực trào ra.
Dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu ấy khiến trái tim Tịch Mộ Yên đau nhói, vừa mềm yếu vừa xót xa.
Tịch Mộ Yên thở dài, bất lực nhưng nghiêm túc nói: “Miểu Miểu, xin lỗi, là lỗi của anh. Anh không nghĩ sự việc sẽ ra thế này, không nghĩ điện thoại sẽ tắt máy và không thể liên lạc với em để giải thích trước. Là lỗi của anh, đáng lẽ anh nên nói rõ với em trước.”
Tịch Mộ Yên thực sự giận, nhưng không phải giận Ôn Miểu Miểu mà là giận bản thân mình. Dù chuyện này không phải ý muốn của hắn nhưng sự thật là Ôn Miểu Miểu đã đến quán bar uống rượu vì hắn.
Nếu có chuyện gì không may xảy ra, Tịch Mộ Yên sẽ mãi mãi tự trách và ân hận.
Bị Tịch Mộ Yên xoa dịu, Ôn Miểu Miểu không còn cảm thấy quá ấm ức nữa nhưng nhiều cảm xúc và nghi vấn lại trào lên. Cậu muốn hỏi Tịch Mộ Yên vì sao lại đi ăn cơm với Tiêu Mộ, liệu Tiêu Mộ có phải là đối tượng kết hôn của Tịch Mộ Yên không, và còn rất nhiều câu hỏi khác… Nhưng cậu lại không biết phải mở lời thế nào.
Ôn Miểu Miểu khổ sở nhăn nhó.
Nhưng trước khi cậu có thể đưa ra được câu trả lời cho bản thân, Tịch Mộ Yên đã lên tiếng, giọng trầm thấp và nghiêm túc giải thích: “Anh đi ăn cơm với Tiêu Mộ là để bàn bạc về công việc sắp tới của em.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Đánh giá hơi sai lầm một chút, một chương không thể viết xong, chương sau nhất định có thể xong chính văn rồi, ngày mai thấy!