Hoàn toàn không nghĩ sẽ nhận được một lời giải thích như vậy, Ôn Miểu Miểu ngẩn ra, không thể kiềm chế mà ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên. Đôi mắt vốn đã như bị bao phủ bởi lớp sương mù vì say rượu, giờ đây lại càng thêm mơ màng.
Cứu mạng… Ôn Miểu Miểu thật sự bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải bị cồn làm hỏng đầu óc hay không, vì sao, vì sao lại không hiểu Tịch Mộ Yên đang nói gì?!
Gì cơ… Tán gẫu về công việc tiếp theo của cậu?
Nếu là công việc của cậu, thì điều này liên quan gì đến hắn, người đại diện của hắn, hay Tiêu Mộ?Có lẽ vì thấy ánh mắt mơ màng của Ôn Miểu Miểu quá rõ ràng, Tịch Mộ Yên không nhịn được mà nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay khẽ chạm vào hàng lông mi hơi ướt rồi tiến thêm một bước giải thích ngắn gọn: “Tiêu Mộ mới sáng tác ba bài hát, rất hợp với giọng và phong cách của em. Ngày mai, cậu ấy sẽ liên hệ với người đại diện của em.”
Tịch Mộ Yên đương nhiên không tự dưng lại ăn tối riêng với một Omega không phải là Ôn Miểu Miểu.
Lần này mời Tiêu Mộ, chính là sau khi Tịch Mộ Yên suy nghĩ kỹ, nhận thấy rằng sau khi Ôn Miểu Miểu có bước đột phá trong show diễn, cần một tác phẩm chất lượng để tiếp tục thăng tiến.
Ôn Miểu Miểu vốn có thế mạnh về ca hát và nhảy múa, trước đó Tịch Mộ Yên cũng từng bóng gió hỏi, biết rằng cậu tạm thời vẫn muốn phát triển trong lĩnh vực âm nhạc và vũ đạo hơn là diễn xuất.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tịch Mộ Yên cuối cùng chọn Tiêu Mộ.
Tịch Mộ Yên rất tự tin vào giọng hát của Ôn Miểu Miểu, và Tiêu Mộ với nhân phẩm và tác phẩm xuất sắc, là một lựa chọn đảm bảo. Được hát bài của Tiêu Mộ sẽ là một bước tiến lớn đối với Ôn Miểu Miểu.
Tịch Mộ Yên sắp 25 tuổi, dù vẫn còn trẻ nhưng không còn là chàng trai ngây ngô, bốc đồng. Hơn nữa, ngay cả những chàng trai trẻ thiếu kinh nghiệm cũng sẽ cố gắng hết sức để dành những điều tốt nhất cho người mình yêu, huống chi là một ngôi sao như Tịch Mộ Yên?
Hắn thích Ôn Miểu Miểu, không chỉ là lời nói suông.
Bản thân hắn là tài sản, là chỗ dựa, vì vậy hắn sẽ làm mọi cách để Ôn Miểu Miểu có thể đi trên con đường này một cách thuận lợi, và hắn sẽ luôn là người bảo vệ, hộ tống cậu.
Trước đây không nói cho Ôn Miểu Miểu biết vì Tịch Mộ Yên từ nhỏ đã được giáo dục rằng, trước khi sự việc được xác nhận, tuyệt đối không tiết lộ thông tin. Như vậy, nếu không thành công hoặc có sự cố, Ôn Miểu Miểu sẽ không phải chịu thất vọng.
Tịch Mộ Yên rất trân trọng cậu.
Thực ra, nếu không phải hôm nay tình cờ có tin tức kia, làm Ôn Miểu Miểu hiểu lầm đến mức này, Tịch Mộ Yên cũng không định nói ra.
Đặc biệt là sau khi biết chắc chắn rằng Tiêu Mộ thực sự muốn hợp tác với Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên thậm chí còn nghĩ sẽ không nói gì cả.
Tịch Mộ Yên thật sự rất thích trêu chọc Ôn Miểu Miểu. Mỗi lần nhìn thấy Ôn Miểu Miểu bị hắn trêu đến mức tai và khuôn mặt đỏ bừng, lông mi khẽ run lên nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn bắt nạt, Tịch Mộ Yên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Hắn có thể tưởng tượng ra, nếu lúc này hắn đem chuyện này ra khoe công trạng, thậm chí không cần khoe mà chỉ cần để lộ thông tin, Ôn Miểu Miểu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây hoàn toàn là nhờ công lao của hắn và lại đến cảm ơn hắn, sau đó ngoan ngoãn đồng ý với đủ loại yêu cầu.
Ngoan ngoãn và ngốc nghếch, đáng yêu đến mức muốn phát điên.
Nhưng…
Tịch Mộ Yên khẽ mỉm cười, cúi mắt nhìn Ôn Miểu Miểu, người gần như đã đờ ra. Đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng, hắn bất đắc dĩ nhưng nghiêm túc nói: “Thật sự là anh đã gặp Tiêu Mộ trước, nhưng cậu ấy đã khẳng định rằng, sau khi xem tập đầu tiên của chương trình hôm qua và nghe em hát, cậu ấy thấy giọng và phong cách của em rất phù hợp với bài hát mới của mình. Ngay cả khi không có anh, cậu ấy cũng sẽ tự mình liên hệ với em vào ngày mai. Đây là sự thật, đừng nghĩ rằng anh cố tình nói vậy để làm em vui. Tiêu Mộ trong những việc như thế này luôn rất nghiêm túc. Điều quan trọng hơn cả là em phải tin vào bản thân, em thực sự rất tuyệt vời.”
Trong thâm tâm, hắn thầm nghĩ: Nếu có thể, anh thật sự rất muốn giữ em làm của riêng mình, nhưng vì yêu em, anh không nỡ làm vậy.
Hắn hy vọng Ôn Miểu Miểu tỏa sáng, dù muốn giữ riêng cho mình, hắn vẫn muốn cậu được nhiều người biết đến.
Ôn Miểu Miểu đã hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, đôi mắt to tròn giờ đây mở lớn, cái miệng nhỏ xinh cũng khẽ há ra như một chiếc vòng tròn nhỏ, trông như một bức tượng nhỏ đờ đẫn.
Hoá ra… Hoá ra trên đời này thật sự có chuyện trời cao thả bánh nhân xuống sao?!
Trong giây phút đó, Ôn Miểu Miểu thậm chí không biết điều gì làm cậu ngạc nhiên hơn: việc Tịch Mộ Yên vì cậu mà gặp Tiêu Mộ, hay việc chính Tiêu Mộ muốn cậu hát bài hát của y.
Đây là kiểu xoay chuyển bất ngờ đến kinh ngạc!
Ôn Miểu Miểu thực sự bắt đầu nghi ngờ mình đã say đến mức mơ hồ rồi.
Không biết đã bàng hoàng bao lâu, cuối cùng Ôn Miểu Miểu mới lờ mờ hồi phục một chút ý thức, và có thể nói rằng trong giây phút này, rượu giúp cậu tập trung vào điều cốt lõi.
Cậu ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Tịch Mộ Yên và xác nhận một lần nữa: “Vậy… Vậy thầy Tiêu không phải là người sẽ kết hôn với anh sao?”
Đúng rồi, đây mới là điều Ôn Miểu Miểu quan tâm nhất và cũng là lý do khiến cậu chạy đến quán bar uống rượu!
“Không biết được.” Tịch Mộ Yên thẳng thắn nói: “Chỉ có thể nói có khả năng là cậu ấy nhưng phải đợi đến 0 giờ đêm mai mới có thể xác nhận.”
Ngày mai, vào lúc 0 giờ, khi Tịch Mộ Yên tròn 25 tuổi, cũng chính là thời điểm hệ thống hôn phối quốc gia đưa ra đối tượng kết hôn.
Điều này, Ôn Miểu Miểu đương nhiên biết.
Cậu cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch, rõ ràng… Rõ ràng không phải điều đó mà cậu muốn biết.
Ôn Miểu Miểu ấp úng “Ồ” một tiếng, rồi cúi đầu xuống, đôi tai nhỏ cụp xuống trông như đang rất tủi thân.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Tịch Mộ Yên vừa thấy buồn cười vừa thấy thương, không nhịn được mà đưa tay nhéo nhẹ lên đôi má trắng hồng của Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng hỏi: “Miểu Miểu, em đang sợ điều gì?”
Ôn Miểu Miểu hơi ngẩn ra, đôi lông mi dài khẽ run, nhưng cậu không trả lời ngay.
Cậu… Cậu đương nhiên sợ Tịch Mộ Yên sẽ ở bên người khác.
“Em… Em chỉ là… chỉ là…”
Ôn Miểu Miểu nói nhỏ nhưng cảm giác như đầu lưỡi nhỏ bé của mình bắt đầu cứng lại vì rượu, chỉ mỗi câu này mà sao khó nói đến thế.
Tịch Mộ Yên thở dài một cách nhẹ nhàng, ngắt lời Ôn Miểu Miểu, người đang say rượu mà nói chuyện không rõ ràng.
“Miểu Miểu.” giọng của Tịch Mộ Yên trầm ấm và nghiêm túc hơn, như đang đưa ra một lời hứa, “Sẽ không có chuyện đó, dù đối tượng hôn phối mà quốc gia chọn là Tiêu Mộ hay là Omega khác, chỉ cần không phải em, anh đều sẽ từ chối.”
Tim Ôn Miểu Miểu đập mạnh, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên cũng nhìn xuống cậu.
Ánh mắt giao nhau, đôi mắt sâu thẳm của Tịch Mộ Yên khẽ cong, ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ lướt qua, để lại một thoáng ánh sáng ấm áp trong đôi mắt hắn, khiến chúng như mặt hồ lấp lánh với những gợn sóng nhẹ.
Ôn Miểu Miểu bỗng cảm thấy tai mình ù lên, đầu óc lơ mơ và trong lồng ngực, trái tim đang nhảy như thể có hàng trăm con thỏ nhỏ đang nhảy disco.
Những lời của Tịch Mộ Yên, là… Là ý mà cậu nghĩ sao?
Theo bản năng, Ôn Miểu Miểu siết chặt vạt áo, hít một hơi sâu rồi dùng hết sức mới có thể thốt ra ba chữ: “Tại sao?”
Tại sao chỉ cần đối tượng hôn phối không phải là em, anh sẽ từ chối?
Tại sao?
Giờ đến lượt Tịch Mộ Yên ngạc nhiên.
Tịch Mộ Yên khẽ nhắm mắt trong giây lát, sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn hạ giọng nói: “Thực ra, ban đầu anh không định nói hôm nay. Anh muốn đợi đến khi mọi thứ có thể xác minh rõ ràng rồi sẽ lên kế hoạch kỹ lưỡng, muốn cho em một bất ngờ. Nhưng mà…”
Nhưng mà dường như, đến giờ phút này, không thể chờ được nữa.
Nếu bình tĩnh mà xét, thì đây chắc chắn không phải thời điểm lý tưởng, vì quá vội vã.
Cũng không phải địa điểm thuận lợi, vì họ vẫn đang ở trong xe và còn có một “bóng đèn” to đùng phía trước.
Nhưng…
Quan trọng là người.
Điều đó còn quan trọng hơn mọi thứ.
Tịch Mộ Yên nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Miểu Miểu. Tới giây phút này, tất cả kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị trong đầu dường như trở nên vô dụng. Tịch Mộ Yên quá thẳng thắn và quá chân thành, như thể hắn đang thổ lộ trước thần linh, từng từ từng chữ đều nói ra bí mật đã được giấu kín trong lòng suốt bảy năm qua:
“Miểu Miểu, anh thích em, thích từ lâu rồi.”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm nhận được rằng em sẽ tỏa sáng.”
“Đừng nghi ngờ rằng việc này có liên quan gì đến việc hợp phù hợp tin tức tố. Anh đã thích em từ trước khi anh phân hóa. Khi đó em còn quá nhỏ, anh cũng có nhiều chuyện chưa thể tự do nên lúc đó anh chưa nói cho em biết. Nhưng anh thích em, và chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tin tức tố.”
“Nhưng nói như vậy có vẻ vẫn chưa đủ. Miểu Miểu, em có lẽ không biết nhưng anh đã bị em dẫn dắt để phân hóa.”
“Ngày em phân hóa, em bị ngất xỉu, anh đã đến thăm em và lặng lẽ bên cạnh em suốt cả đêm. Sau đó, anh bị em dẫn dắt để phân hóa. Nếu không thì vì sao tin tức tố của em lại là hương nho tím, còn tin tức tố của anh lại là Brandy? Brandy vốn dĩ là loại rượu được làm từ nho.”
“Vì vậy, Miểu Miểu, anh sinh ra làm Alpha cũng là vì em.”
Mỗi câu nói của Tịch Mộ Yên như khiến trái tim của Ôn Miểu Miểu đập nhanh hơn. Đến khi nghe câu cuối cùng, cậu đã hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Cậu thực sự, thực sự không hề biết rằng Tịch Mộ Yên đã bị cậu dẫn dắt để phân hóa.
Vì thời điểm cậu phân hóa thật sự không được suôn sẻ — có lẽ do di truyền từ gen Omega của mẹ cậu, quá trình phân hóa rất khó khăn, thậm chí còn dẫn đến tình trạng hôn mê.
Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Ôn Miểu Miểu thậm chí còn chưa kịp nói chuyện với Tịch Mộ Yên lần nào, chỉ biết hắn bị vệ sĩ đưa đi trong chiếc siêu xe.
Vì thế, Ôn Miểu Miểu không hề biết rằng trong lúc cậu hôn mê, Tịch Mộ Yên đã đến thăm và ở bên cậu cả đêm, càng không biết rằng Tịch Mộ Yên bị cậu dẫn dắt để phân hóa.
Năm đó, không thể từ biệt Tịch Mộ Yên một cách đàng hoàng, không thể nói câu “Tạm biệt” tử tế, Ôn Miểu Miểu đã nuối tiếc suốt bảy năm qua.
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Ôn Miểu Miểu nghĩ, có lẽ số phận đã sắp đặt như vậy, có lẽ chính vì năm đó không thể từ biệt nhau một cách đúng đắn, mà họ chưa từng thực sự rời xa nhau. Và bây giờ, họ mới có cơ hội gặp lại, để rồi ở bên nhau như lúc này.
Nghĩ đến điều đó, Ôn Miểu Miểu cuối cùng không thể kiềm chế được niềm vui và sự cảm động trào dâng từ đáy lòng.
Hốc mắt nóng ran, đôi tai cũng nóng lên, thậm chí phần sau gáy cũng bắt đầu ấm dần.
Cuối cùng, Ôn Miểu Miểu không thể kiềm chế được nữa, lao vào lòng ngực của Tịch Mộ Yên. Đôi môi mềm mại của cậu mím chặt lại nhưng vẫn không thể ngăn tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo phát ra.
Tịch Mộ Yên vươn tay, vững vàng ôm lấy Omega nhỏ bé đã được hắn giữ trong lòng từ lâu.
Hắn nhẹ nhàng nắm cằm của Ôn Miểu Miểu, làm cậu ngước lên nhìn mình. Tịch Mộ Yên cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên mí mắt của Ôn Miểu Miểu, khẽ hôn lên những giọt nước mắt sắp rơi của cậu.
“Miểu Miểu.” giọng Tịch Mộ Yên trầm thấp, nhẹ nhàng như tiếng suối sâu, có thể khiến Ôn Miểu Miểu đắm chìm hoàn toàn: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”
Ôn Miểu Miểu gật đầu thật mạnh, đầu nhỏ cọ cọ vào cổ Tịch Mộ Yên, giọng cậu mềm mại, hơi nghẹn ngào, nhưng lại rất nghiêm túc và chân thành: “Có, có… Em muốn nói, anh Tịch, em, em cũng thích anh, đã thích anh từ lâu rồi.”
Bí mật đã được chôn sâu trong lòng suốt bảy năm, cuối cùng, tại giây phút này, đã được mang ra ánh sáng.
Giống như đang nâng niu một viên kẹo quý giá đã giữ suốt thời gian dài, dù đã để lâu nhưng hương vị vẫn không hề phai nhạt, ngược lại càng ngọt ngào và quyến rũ hơn.
Tịch Mộ Yên ôm lấy viên kẹo quý giá là Ôn Miểu Miểu, tận hưởng niềm vui ngọt ngào.
“Miểu Miểu.” Tịch Mộ Yên đột nhiên hỏi: “Hồi nãy ở quán bar, em uống rượu gì vậy?”
Ôn Miểu Miểu khựng lại, đôi tai nhỏ bất giác đỏ lên tám phần.
Cậu ngại ngùng nhìn Tịch Mộ Yên rồi lí nhí trả lời thành thật: “Brandy.”
Mặc dù, mặc dù vì buồn và giận hắn mà chạy đến quán bar uống rượu, nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại việc thử hương vị tin tức tố của hắn.
Tịch Mộ Yên ánh mắt ánh lên nét cười, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không?”
Ôn Miểu Miểu lại cọ đầu vào hắn, chu môi nói: “Không… không ngon, đắng lắm, còn cay nữa!”
Dừng lại một chút, Ôn Miểu Miểu khẽ ngẩng đầu lên, thì thầm vào tai Tịch Mộ Yên, giọng ngọt ngào mềm mại: “Không… không có hương vị tin tức tố của anh, không ngon chút nào…”
Đây thực ra là lời thật lòng của Ôn Miểu Miểu.
Khi cậu uống ngụm rượu đầu tiên ở quán bar, cậu đã nghĩ như vậy.
Cậu thấy Brandy không ngon chút nào nhưng lại rất thích mùi tin tức tố của Tịch Mộ Yên, thậm chí khao khát được đắm chìm trong đó.
Tuy đó là những suy nghĩ trong lòng nhưng vào giây phút này, trong bối cảnh như thế, với giọng điệu và cách thức như vậy, khi Ôn Miểu Miểu nói ra với Tịch Mộ Yên, điều đó chẳng khác gì như đang thổi bùng ngọn lửa trong lòng hắn.
Tịch Mộ Yên khẽ đẩy trán Ôn Miểu Miểu, cúi mắt nhìn cậu, khẽ cười hỏi: “Vậy Miểu Miểu có muốn nếm thử tin tức tố của anh Tịch không?”
Ôn Miểu Miểu sao có thể từ chối chứ?
Chỉ là… chỉ là… nếm thử bằng cách nào đây?
Nhưng không đợi Ôn Miểu Miểu nghĩ ra câu trả lời, Tịch Mộ Yên đã cúi xuống và hôn cậu.
Hắn ngậm lấy đôi môi mềm mại hồng hào mà hắn đã khao khát suốt bảy năm dài.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ xe, nhẹ nhàng chiếu vào, dừng lại trên hai người đang chìm đắm trong nụ hôn đầy cảm xúc, vẽ nên những đường nét đầy lãng mạn và mờ ảo.
Hương Brandy hòa quyện cùng hương nho tím, lan tỏa giữa môi và răng của hai người, không gian tràn ngập trong sự giao hòa ấy.
Cuối cùng, tại giây phút này, một tình yêu mới đã bừng sáng.
—— Kết thúc chính văn ——
*Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết đến đây rồi!!! Cho nên Miểu Miểu và Tiểu Tịch đúng là cặp đôi trời sinh! 【vẫy cờ reo hò】