Thẩm Bồi gãi đầu, quay sang nhìn cậu học sinh chuyển trường đang viết tên mình mà không nói một lời nào – à không, phải nói là bạn cùng lớp Khương Hòa Tông, nét chữ cũng giống như người, đẹp trai, gọn gàng, trôi chảy, phóng khoáng.
Lão Triệu cũng không thích làm khó người khác, vì vậy sau khi trêu chọc liền cho Thẩm Bồi một lối thoát: “Mọi người hãy tự giới thiệu với nhau đi. Chỉ còn hai ghế trống thôi, bạn học Hòa Tông với bạn học kén ăn rất thích hợp ngồi cùng một bàn đó.”
Khương Hòa Tông gật đầu một cái, mặt không đổi sắc kéo ba lô ngồi vào vị trí ghế trong của hàng cuối cùng.
Thẩm Bồi hắng giọng, cầm một cục phấn viết tên mình một cách thoải mái bên cạnh tên của Khương Hòa Tông, sau đó cười lớn nói: “Xin chào mọi người! Tôi là Thẩm Bồi, một bạn học kén ăn đây!”
“Hài ghê! Mọi người đừng tin lời cậu ấy, cậu ấy không thích ăn rau đâu, nếu không chọn được gì khác thì tiếp theo cậu ấy có thể nuốt trọn một con trâu đó.” Dương Hi ngồi ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên không ngừng châm thêm dầu vào lửa.
Tiếng cười rộ vang khi Thẩm Bồi bước xuống bục giảng và ngồi xuống bên cạnh Khương Hòa Tông.
“Chào mọi người! Tôi tên là Dương Hi! Rất thích chơi bóng rổ. Mong được mọi người giúp đỡ trong học kỳ mới này!” Dương Hi ném mạnh đầu phấn về phía hộp phấn và trúng mục tiêu một cách chính xác. Sau đó, cậu ta tự tạo ra âm thanh cho mình và bước xuống bục giảng trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Khương Hoà Tông lặng lẽ sắp xếp ngăn kéo, liếc mắt nhìn thấy cánh tay của Thẩm Bồi đang vung vẩy với biên độ rất nhỏ. Dọc theo bộ đồng phục trắng, anh nhìn lên tay của cậu và thấy cậu đang chậm rãi bóc một hạt dẻ.
Khương Hòa Tông không nghiêng đầu sang, rút một cuốn sách ra đặt trên mặt bàn, nhân lúc làm động tác anh lại liếc nhìn Thẩm Bồi, chỉ thấy cậu đang cười tủm tỉm nhìn bạn học đang tự giới thiệu trên bục giảng, kỳ lạ là cậu đang nhìn trông khá nghiêm túc nhưng động tác tay cũng không ngừng cử động.
Mười ba lần Khương Hòa Tông khẽ nhìn quá trình Thẩm Phái bóc hạt dẻ một cách thành thạo, cho đến khi cậu cúi đầu lấy ra một hột hạt dẻ khác mới từ từ thu hồi ánh mắt.
“Bạn cùng bàn, mời cậu ăn hạt dẻ.” Thẩm Bồi đột nhiên nói.
Khương Hòa Tông đảo mắt nhìn cậu, trước tiên anh nhìn thấy một mái tóc đen nhánh bù xù, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Bồi từ từ ngẩng lên – cùng với hột hạt dẻ đã được bóc vỏ một nửa đang được kẹp giữa ngón tay.
Khi Khương Hòa Tông định mở lời, cậu mới phát hiện cổ họng mình hơi khàn khàn, có lẽ là do không ăn sáng và cũng có thể do không nói chuyện nhiều.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi “ồ” một tiếng, lại tiếp tục tự mình bóc hạt dẻ.
Sau khi tất cả các bạn học sinh tự giới thiệu xong thì vừa đúng lúc tiết đọc sớm kết thúc, Khương Hòa Tông định đi ra trước bảng thông báo lớp ở cửa trước để chép thời khóa biểu, quay sang nói với Thẩm Bồi ở bên cạnh: “Xin lỗi, cho tôi ra ngoài một lát.”
“Ồ, được chứ.” Thẩm Bồi vừa lấy hộp trong suốt ra khỏi ngăn kéo đặt lên bàn vừa đứng dậy, tiện tay bỏ hột hạt dẻ bóc vỏ cuối cùng vào hộp đựng thức ăn.
Khương Hòa Tông nhìn nhẹ sang một cái, thấy hộp đựng thức ăn hình vuông được lót đầy một lớp bánh mì nướng, một lớp hạt dẻ, một lớp mứt và một lớp bánh mì nướng nữa, trong lòng thầm bình luận một câu “rất đáng tuyên dương”. Sau đó anh lặng lẽ cầm giấy bút rồi bước ra ngoài.
“Bạn cùng bàn đợi chút đã, cậu cần chép thời khóa biểu đúng không? Để tôi cho mượn nè! Tôi đã chép nó rồi!” Thẩm Bồi đặt con d.a.o nhỏ vừa lấy ra lên hộp đựng thức ăn, cúi người lục lọi tìm tòi trong ngăn kéo.
Khương Hòa Tông: “Không cần phiền phức vậy đâu, tự tôi ra trước chép lại là được. Cảm ơn cậu.”
“Có phiền phức gì đâu mà, cậu xem này…” Thẩm Bồi nghiến răng nghiến lợi rút thời khóa biểu bị đè dưới một chồng sách ra đưa cho Khương Hòa Tông: “Tìm được rồi!”
Khương Hòa Tông tạm thời không biết nên từ chối như thế nào, anh chỉ nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang cầm thời khóa biểu của Thẩm Bồi, theo thói quen nhíu mày một cái.
Thẩm Bồi nhận ra sự phản kháng của anh, cậu vẫy tay cười nói: “Ớ, tôi quên mất, có thể chúng ta không chọn cùng một tổ hợp, vậy nên thời khóa biểu có khi khác nhau á, cậu đi chép nhanh rồi vào nhé, sắp vào học rồi, tiết đầu là Toán đó.”
Thẩm Bồi vô cùng tự nhiên mà rút lại thời khóa biểu, cúi đầu tiếp tục sửa soạn cho món bánh mì sandwich đặc biệt của mình, khi cậu rót trà ô long ngâm trong bình giữ nhiệt vào cốc nước thì đúng lúc Khương Hòa Tông quay lại. Thẩm Bồi không ngẩng đầu lên và đứng dậy nhường chỗ cho anh đi vào, lại không biết từ đâu cậu lấy ra ba đĩa bánh ngọt, đặt từng phần bánh mì sandwich đã cắt nhỏ trong hộp cơm vào đĩa.
“Dương Hi! Bữa sáng nè!” Thẩm Phái gọi theo hướng của Dương Hi.
Dương Hi ngay lập tức vồ lấy một miếng bánh mì sandwich ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi: “Món ăn hôm nay được gọi là gì vậy?”
“Sự tấn công của xe đạp.” Thẩm Phái cầm lấy phần của mình vừa ăn vừa trả lời.
Dương Hi đã quá quen với cách đặt tên nổi tiếng là kỳ quặc của Thẩm Bồi, nhún vai nhấc hộp cơm lên, cậu ta để lại một câu “Cảm ơn ba”, rồi lững thững đi ra khỏi lớp học xuống lầu tìm Sài Xuyên.
Thẩm Bồi nheo mắt từ từ ăn sáng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà ô long bốc khói nghi ngút, vẻ mặt thanh thản và yên bình.
“Hợ—”
Thẩm Bồi vô thức xoa bụng của mình, sau khi phản ứng lại, cậu dựa theo âm thanh quay đầu lại nhìn thì thấy vẻ mặt bình thản của Khương Hòa Tông, cậu nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm một lúc mới quay lại ăn nốt miếng bánh mì sandwich cuối cùng.
Não Cá Vàng team
Miếng bánh mì sandwich cuối cùng cô đơn trên đĩa bánh ngọt, Thẩm Bồi quyết định biến nó thành món ăn vặt giữa giờ học. Cậu lại cúi đầu xuống, lục lọi trong ngăn kéo tìm hộp đồ ăn khác.
Rồi cậu lại nghe thấy tiếng bụng kêu.
“Bạn cùng bàn này, tôi không còn hộp đồ ăn nào khác, mà sắp vào học rồi nhưng cái này không ăn thì không biết để đâu, với lại tôi đã no rồi, hay là cậu ăn giúp tôi đi?” Thẩm Bồi nói.
Khương Hòa Tông vẫn tiếp tục lắc đầu, đang định tiếp tục nói lời cảm ơn và từ chối hai món mà cậu đưa sang thì bị Thẩm Bồi ngắt lời: “Ăn đi ăn đi, lãng phí thức ăn là điều đáng xấu đó! Nếu cậu không thích hạt dẻ thì có thể chừa lại lớp hạt dẻ đó.”
Thẩm Bồi lại nhẹ nhàng đẩy miếng bánh mì sandwich qua ranh giới của hai chiếc bàn, nháy mắt cười nhìn anh.
Khương Hòa Tông im lặng một lúc, cuối cùng cũng thốt ra lời cảm ơn, cầm lấy bánh mì sandwich ăn một cách lịch thiệp.
Thẩm Bồi cảm thấy anh hẳn là không thích ăn ngọt nên cậu đã lấy ra một cái ly nhựa nhỏ, rót một cốc trà ô long, tiếp tục âm thầm đẩy qua đường ranh giới.
Khương Hòa Thông lại nói lời cảm ơn.
Sự kết hợp này có vẻ hơi kỳ lạ, Khương Hòa Tông chưa bao giờ thử qua món bánh mì sandwich như vậy – bánh mì sandwich, mỏng và mềm mịn, mang hương vị lúa mì, nhân hạt dẻ giòn tan và ngọt thanh, mứt cũng không quá ngấy, vị ngọt nhẹ nhàng vừa phải. Trà ô long ấm nóng trôi dọc trong cổ họng hòa quyện trộn lẫn với vị ngọt, để lại dư vị ngọt ngào vừa phải.