Ở thành phố F không có khái niệm về mùa xuân và mùa thu, chỉ có mùa đông và mùa hè gần như bao phủ quanh năm. Thời điểm bây giờ đang là tháng chín, ánh nắng chiếu xuống sưởi ấm cho mọi người, chiếc áo khoác bông ngắn tay thích hợp để đi dạo phố, còn nếu cưỡi trên chiếc xe đạp vào lúc gió lớn thì khoác thêm một chiếc áo mỏng.
Đây là lần thứ năm Thẩm Bồi bị cái khóa kéo trên áo đồng phục bay lên đập thẳng vào mặt, cuối cùng cậu dừng xe đạp lại chờ đèn đỏ rồi nhanh chóng kéo khóa áo lên.
Vẫn còn một phút để đợi đèn đỏ.
Bàn tay của Thẩm Bồi đang rũ trên tay lái, nhanh chóng thu hồi lại, thò tay vào trong ô nhỏ cạnh chiếc túi sách lấy ra một hột hạt dẻ, đặt vào lòng bàn tay. Ngón tay cái bên phải bấm bấm lên xuống các đốt ngón tay còn lại, cậu híp mắt thì thầm to nhỏ điều gì đó rồi mới lột hột hạt dẻ bị thổi lạnh kia ra.
Động tác của cậu vô cùng thành kính.
Hạt dẻ và vỏ dính chặt vào nhau bị chia làm hai nửa.
Thẩm Bồi còn chưa kịp lý giải điều này có ý nghĩa gì thì đã bị một tiếng huýt sáo lưu manh từ đâu bay tới cắt đứt.
“Bồi Bồi ơi! Chào buổi sáng nha! Cậu đang tính quẻ gì vậy?” Xe đạp của Sài Xuyên từ từ dừng lại ở bên phải Thẩm Bồi, cậu ta mỉm cười vẫy tay chào cậu.
“Tớ đoán chúng ta sẽ đến muộn mất thôi.”
Thẩm Bồi cẩn thận bóc hai vỏ hạt dẻ ra rồi ném hạt vào miệng. Sau đó lấy ra thêm hai hạt nữa ném cho Sài Xuyên.
Sài Xuyên bất đắc dĩ nhún vai: “Hết cách rồi, sáng sớm hôm nay tớ muốn mua một ít sách hướng dẫn môn vật lý, nhưng không nghĩ tới con đường kia vốn dĩ đang xây dựng, đành phải đi đường vòng.”
Học kỳ mới lên lớp 11, Sài Xuyên chọn hướng đi là môn vật lý, còn Thẩm Bồi thì chọn lịch sử.
Thành phố F vừa trải qua cuộc cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học mới. Bởi vì theo mô hình 3+1+2, dựa trên ba môn bắt buộc là Ngữ văn, Toán và tiếng Anh và có hai môn để định hướng lựa chọn là vật lý và lịch sử. Trong bốn môn còn lại như Hóa học, Sinh học, Địa lý và Chính trị, học sinh có thể chọn hai trong số bốn môn đó để hình thành tổ hợp học tập của riêng mình.
Vì nguồn lực còn hạn chế, không có cách nào để mở chương trình học cho từng tổ hợp. Vậy nên, chỉ những tổ hợp phổ biến mới mở một hoặc hai lớp, còn những tổ hợp ít phổ biến hơn thường sẽ được giáo viên thuyết phục thay đổi môn.
Tất nhiên cũng trường hợp ngoại lệ tồn tại ở tầng 4.
Nhất trung đã phân chia hai lớp dựa trên xếp hạng thành tích bao gồm lớp thực nghiệm vật lý và lớp thực nghiệm lịch sử đều tọa lạc ở tầng 4. Trường áp dụng quy định khi đến trường – Ngữ văn, Tiếng Anh, Vật lý hay lịch sử đều học chung một lớp, còn giờ học các môn tự chọn khác thì ở trong phòng học lớn ở trung tâm tầng 4. Theo lịch học như thế thì bốn môn này sẽ có nhiều sự linh động hơn.
Về phần tại sao tầng 4 lại được chọn, nghe nói năm ngoái thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học theo hướng vật lý với theo hướng lịch sử đều đã học ở tầng 4. Hiệu trưởng cho rằng khu vực này có phong thủy tốt nên dứt khoát đem các lớp thực nghiệm ở tầng này.
Vào lúc này, khi Thẩm Bồi nghe nói xong cậu trèo tường vào trường mà không nói thêm một lời nào. Cậu mua cuốn “Kinh Dịch” với giá hai tệ rưỡi và một cái la bàn phong thủy với giá bảy tệ tám và ở lần mò trên tầng bốn suốt một nửa buổi tối, cuối cùng cậu tính toán đo lường rồi đưa ra kết luận rằng nơi này không có linh khí gì cả, chỉ là một mảnh đất nhỏ tầm thường được xây dựng trên sườn đồi.
Nhưng cậu nhận thấy rằng mình mới tự học tính toán phong thủy Trung Quốc được nửa tháng nên anh quyết định quay lại nghề cũ – bói toán theo kiểu phương Tây với kinh nghiệm tự học kéo dài một tháng – tính toán bài Tarot để tính ra liệu năm nay cậu có thể trở thành thủ khoa hay không.
Hình ảnh trên lá bài Tarot là một tòa tháp đảo ngược, điều mà Thẩm Bồi giải đáp về lá bài thì đây là một một sự bất ngờ và kinh ngạc vui mừng.
Mà đối với trình độ gà mờ của cậu, mọi thứ đều mang một màu sắc tươi vui. Những lá bài và cuốn sách đó đã sớm bị cậu lót vào góc bàn. Cậu dùng máy hàn biến tấm la bàn phong thủy thành một mê cung, sau đó dùng nắp kính đậy kín lại, trông thật khéo léo và huyền bí.
“Bồi Bồi, tớ đi trước đây! Bảo Dương Hi chuẩn bị bữa sáng cho tớ nữa nha! Tan học nhớ chờ tớ đó, tớ sẽ lên tìm cậu!” Sài Xuyên ép người xuống, chờ đèn đổi màu được một giây thì đạp xe đạp như chim bay, mất dạng ngay lập tức.
“Ơ đệt!” Thẩm Bồi quên mất xe đạp của Sài Xuyên đã được thay đổi và dù đạp xe hay bay gì cũng tựa như nhau.
Não Cá Vàng team
Ngay lập tức, Thẩm Bồi đạp chiếc xe đạp hai bánh lâu rồi chưa sửa của mình đuổi theo.
Nhất trung được xây dựng theo kiểu dựa lưng vào núi, thứ không thể thiếu được chính là nấc thang nhìn mãi không thấy điểm cuối. Leo lên được đến phía trước tòa nhà giảng dạy thì mất nửa cái mạng chứ đừng nói đến việc leo thêm đến tầng ba, tầng bốn.
Cũng may, Thẩm Bồi là một đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn, cậu đã đi theo ông bà và nhảy nhót trong các vũng bùn và khe suối. Cậu vô cùng hiếu động, cộng với tính tò mò dồi dào, nhờ việc leo trèo và lăn lộn như vậy nên thể lực của cậu rất tốt.
Cậu dừng lại ở tầng bốn mà không thở hổn hển chút nào, từ phía xa cậu trông thấy ở trước cửa lớp 16 có một người đang đeo ba lô.
Người đó rất cao, anh không mặc đồng phục và còn đeo tai nghe.
Học sinh chuyển trường mang theo ba lô vào. Thẩm Bồi thầm nghĩ vậy.
Khi Thẩm Bồi còn cách cửa lớp vài bước thì học sinh chuyển trường bước vào. Sau khi vào lớp, vì sợ bỏ lỡ phần tự giới thiệu của anh. Thẩm Bồi bước một bước dài, lặng lẽ lùi vào một bên cửa sổ, cẩn thận nhìn anh chằm chằm.
Trông anh rất đẹp trai, nhưng từ đầu đến chân đều lạnh lùng, cũng không chịu cười một cái.
Không biết tai nghe đã được lấy xuống từ lúc nào.
“Tên tôi là… Khương… Hòa… Tông?” Thẩm Bồi dựa theo khẩu âm của học sinh chuyển trường, cậu thấp giọng xác định tên của anh, sau khi nhận rõ tên thì cậu nhẩm đi nhẩm lại.
“Cái tên này thật là… Gừng và hành á.” cậu rụt cổ thử run người giảm bớt da gà đang nổi dày đặc: “Sau này mình sẽ cố gắng không tìm cậu ta ăn cơm đâu, thật đáng sợ quá đi…”
“Gừng với hành cũng không ăn luôn à?”
Thẩm Bồi: “Không, tuyệt đối không ăn. Ngoài ra còn có rau mùi, cần tây và tỏi tớ cũng không ăn luôn. Vào buổi sáng dì ở quán bán bánh kếp đã thêm rau mùi và hành lá cho tớ, hai thứ đó được dồn ngay ngắn sang một bên, suýt nữa thì tớ làm rơi mất.”
“Quán bánh kép nào cơ?”
“Cái quán ở phố Tây á.” Thẩm Bồi nhắc tới chuyện này, sự chú ý của cậu vòng trở lại, cậu ngồi thẳng người sau đó quay lại nói một cách tự nhiên: “Tớ nói cho cậu biết, bánh kép ở phố Tây rất ngon, nhưng chủ quán sẽ chẳng nhớ được chuyện mà cậu dặn dò đâu…”
“Tại sao thế?” chủ nhiệm Triệu chỉnh lại kính, hiền hòa hỏi.
Trong lòng Thẩm Bồi lạnh đi một nửa.
Triệu Khánh An là giáo viên chủ nhiệm và đảm nhiệm môn lịch sử, thầy là một người rất ôn hòa nhưng lại quá coi trọng tình bạn trong lớp, tình yêu và hòa bình. Thầy luôn đưa ra rất nhiều hình phạt tương tác thân mật đến mức khiến các bạn cùng lớp cảm thấy khó chịu. Đó là một kiểu tra tấn dành cho những người đánh nhau – nếu giây trước bạn đang chiến đấu đến bể đầu chảy máu, bạn c.h.ế.t thì tôi sống, thì giây tiếp theo bạn được yêu cầu bôi thuốc cho người kia và cho đối phương một cái ôm tha thứ, sự gượng gạo có thể so với việc bị lăng trì.
“Em chào thầy Triệu ạ.” Thẩm Bồi nói.
Lão Triệu cười híp mắt trả lời được, sau đó mở cửa bước vào, thầy đứng đối diện với học sinh chuyển trường đang chuẩn bị bước xuống bục giảng và nói: “Bạn học Khương, em viết tên của em cho mọi người biết cụ thể loại gừng và hành nào đi, tránh để cho bạn cùng lớp kén ăn không đơn phương cắt đứt qua lại với em.”
Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía Thẩm Bồi ở phía sau lão Triệu, nhìn cậu rồi cười nhạo.
– ——-
Chào các bạn, chúng mình là team mới, mong các bạn sẽ đón nhận những bộ truyện chúng mình đăng. Cám ơn các bạn rất nhiều.