Bạch Đạo Sư

Chương 522: Một Bầy Dí Một.



Ở dưới núi , ba tên kia đang ôm khẩu AK mà nhìn ngắm, vẫn không hiểu thứ này sử dụng như thế nào. Tên hộ vệ nhìn ngắm khẩu AK trên tay Nông Văn Rau mà rất ngạc nhiên , tò mò hỏi. Thưa đại nhân, thứ pháp bảo này trông thật là kỳ lạ , không biết nguyên tắc sử dụng như thế nào. Hay là đại nhân thử truyền chân khí vào món pháp bảo này thử xem, để coi nó sử dụng như thế nào ? Thuộc hạ không biết đây là thứ gì, thật sự khiến người khác rất là tò mò.”

Nông Văn Rau nghe vậy thì không hài lòng, trừng mắt nhìn tên hộ vệ mà mắng.

– ” cái thằng ngu này, nhà ngươi đã thành thằng cụt tay rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tật xấu của mình sao? Nhà ngươi dám vô lễ xúc phạm tiên nhân, lẽ ra phải bị diệt tộc. May mắn cho ngươi là vị tiên ấy bao dung độ lượng không chấp nhất, chỉ lấy đi của người một cánh tay, để lại cho ngươi cái mạng mà về với gia đình. Bài học nhãn tiền đó còn đang nóng hổi, vậy mà ngươi đã quên rồi, bây giờ còn muốn ta thử đi phá phách bảo vật của vị tiên nhân ấy ư? Nếu ta truyền chân khí vô món bảo vật này không đúng cách khiến cho nó bị hư hỏng , khi vị tiên nhân ấy mà trách tội, thì cả tộc nhà ngươi cũng không còn sống đâu. Ngươi giữ được cái mạng mình cũng là may mắn rồi đấy, còn đòi làm ô uế lên pháp bảo của bậc tiên nhân, không sợ chết hay sao?”

Tên hộ vệ giật mình lùi lại , hắn biết hắn đã thêm một lần ngu xuẩn, không dám nói gì nữa. Quả nhiên Nông Văn Rau vẫn rất biết suy nghĩ thấu đáo, không dám mạo hiểm để kiểm tra thứ pháp bảo này. Thế là cả ba vẫn cứ đứng đó đợi người quay về, và đợi hoài cũng đến lúc, bất chợt nghe từ đằng xa có tiếng gào thét ” SÁT…sát…sát…” . Bọn họ giật mình, nghe thật kỹ tiếng hét ấy, cảm nhận tiếng gào thét này là tiếng của một đám đông đang điên cuồng vì một điều gì đó. Bọn họ nhìn theo hướng ấy thì thấy Vân Phong từ trong rừng phóng ra, chạy một mạch đang hướng về phía họ. Hắn vừa phóng ra ngoài, ngay đằng sau hắn là một đám cướp đuổi theo, đứa nào đứa nấy vung đao lên mặt đằng đằng sát khí, đuổi theo tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối tượng. Tên hộ vệ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì giật mình, hắn lại nhìn vào cơ thể, thấy cánh tay phải đã không còn. Tay phải là tay cầm đao chiến đấu, và cánh tay này đã bị chặt mất , lo rằng mình không có sự kháng cự liền hướng Nông Văn Rau mà rên rỉ.

– ” thưa đại nhân , bọn cướp người đông thế mạnh, có lẽ vị cao nhân ấy dường như không đánh lại bọn cướp. Tình thế nguy cấp, chúng ta mau chạy đi, nếu không sẽ không còn kịp nữa.”

Nông Văn Rau một lần nữa quay sang trừng mắt nhìn hộ vệ khiến hắn giật lùi lại một bước, ông ta thẳng mồm mắng.

– ” Nhà ngươi ngu lắm, không biết cái gì đâu. Tiên sinh thân phận thế nào ? Sao có thể thua bọn cướp được chứ ? Cái đấy rõ ràng là tiên sinh đang diễn kịch để cho cuộc trả thù của ngài ấy thêm thú vị mà thôi . Ngươi lo lắng cái gì ? Cứ đứng đây đợi tiên sinh quay về rồi biết.”

Nông Văn Rau hừ lên một tiếng, vẻ mặt nhìn hộ vệ rất khinh thường, đoạn lại tiếp tục hướng đôi mắt về phía bọn cướp kia. Tên hộ vệ run sợ, nhưng nghe thấy cũng có lý lắm, hắn lặng lẽ đứng sau Nông Văn Rau để quan sát tình hình.

Khánh Hậu đứng bên cạnh cũng không hề di chuyển , có vẻ như ông ta cũng tin tưởng tuyệt đối vào tình huống này. Rất nhanh chóng , Vạn Vân Phong đã chạy tới bên cạnh Nông Văn Rau, hắn dừng lại đứng chống nạnh nhìn ngược về phía bọn cướp. Tiều Đực dẫn băng đảng truy sát kẻ xâm phạm, kéo quân tới đây thấy yếu tố bất ngờ thì cảm thấy không ổn. Khi Tiều Đực vừa nhìn thấy Nông Văn Rau cùng Khánh Hậu và tên hộ vệ đứng đó , hắn khựng lại ra lệnh cho đám đám thuộc hạ dừng chân. Thoáng chốc hai bên đã đối mặt nhau , đứng cách xa nhau năm trượng. Tiều Đực nhìn về người phía trước, đôi mắt nheo lại quay sang Ngô Sử và Tống Hồ mà hỏi.

– ” ê tụi mày, cái thằng râu ria kia nhìn quen quá, có phải là trưởng trấn Nông Văn Rau không?”

Tống Hồ cũng cảm thấy ngạc nhiên , gật gù nói .

– ” kẻ đó thật sự rất giống trưởng trấn Nông Văn Rau . Mà không chỉ có hắn , còn có tên trưởng quân y và tên hộ vệ mặt móm ở đó nữa kìa.”

Ngô Sử lúc này cũng quan sát tình hình, vội bước lên nói.

– ” đúng là bọn chúng rồi, nhưng mà ba tên đầu não của trấn Nông Sơn sao lại ra đây một mình thế này? Đám binh lính đi theo bảo vệ đâu hết rồi? Mà cớ làm sao tên hộ vệ mặt móm kia lại bị cụt một tay như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Bọn cướp rất là ngạc nhiên, tò mò những chuyện trước mắt , không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cơ mà để kiểm chứng mọi chuyện , lúc này Tiều Đực quay sang cạnh hất hàm một cái, Tống Hồ hiểu ý liền bước lên trước nói lớn.

– “Người đứng đằng trước kia, nếu ta không nhìn lầm thì phải chăng là trưởng trấn Nông Văn Rau của trấn Nông Sơn?”

Câu hỏi với giọng nói to lớn, rành mạch rõ ràng. Bọn chúng muốn xác nhận lại những gì mà mình thấy . Nông Văn rau lúc này nhìn về hướng bọn chúng, ông ta trừng mắt nói.

– “Các ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là lão phu đây.”

Tống Hồ ồ lên một tiếng , lui về phía sau, mà Ngô Sử cũng bước lên đứng cạnh Tiều Đực thầm thì.

– “Minh công , chúng ta trúng mánh rồi . Nếu bây giờ bắt được lão già này về trại đòi tiền chuộc, thì thử hỏi cái trấn kia không dâng hết vàng bạc cho chúng ta sao ? Chuyến này thật sự trúng mánh rồi.”

Tiều Đực nghe vậy thì sướng điên lên , đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng của bạc tiền. Tiều Đực cũng hiểu rằng đâu dễ dàng gì mà có thể bắt gặp được trưởng trấn Nông Văn Rau trong hoàn cảnh này. Nông Văn Rau là ai chứ? Là chúa tể của vùng đất này, mỗi lần ra ngoài đều có quân binh tinh nhuệ đi theo bảo vệ, chỉ có hôm nay mới thấy ông ta xuất hiện mà chỉ dẫn theo vỏn vẹn hai tên thuộc hạ thế này. Đây là cơ hội trời ban, bọn chúng không thể không tận dụng. Tiều Đực bật cười khoái chí , bước lên một bước mà nói.

– “Hân hạnh, thật sự hân hạnh quá. Ta gặp được trưởng trấn ở đây quả nhiên là hữu duyên, không thể không cảm thấy vinh hạnh. Ta xin tự giới thiệu, ta là Tiều Đực, minh chủ của 108 anh hùng Lương Sơn Đồng , là chủ của ngọn núi Lương đằng kia. Hôm nay hữu duyên gặp gỡ, ta muốn mời trưởng trấn ghé Lương Sơn chơi vài ngày, không biết đại nhân cảm thấy thế nào?”

Nông Văn Rau cười nhạt , cái gì mà mời lên núi chơi chứ? Đây rõ ràng là muốn bắt cóc. Nông Văn Rau vẫn nâng khẩu AK 47 trên tay, bĩu môi không thèm trả lời. Ông ta không thèm cãi nhau, nhưng Khánh Hậu bên cạnh thì không kiềm chế được, hắn bước lên chỉ thẳng mặt Tiều Đực mà mắng.

– Cái gì mà anh hùng , cái gì mà mời về làm khách? Tất cả các ngươi chỉ là một lũ trộm cướp thấp hèn, cũng dám tự xưng là anh hùng, mặt dày không biết xấu hổ. Mời cái gì mà mời ? Rõ ràng các ngươi đang tính bắt cóc đại nhân của chúng ta , dùng ngài ấy như một quân cờ để đoạt quyền kiểm soát trấn này, nhằm thực hiện âm mưu trở thành bá chủ, ta nói có đúng không?”

Ba tên đầu lĩnh ồ lên một tiếng ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng thú vị . Ban đầu bọn chúng cũng chỉ nghĩ là sẽ bắt cóc về đòi tiền chuộc, nhưng không ngờ Khánh Hậu lại vẽ đi cho chúng quá nhiều đường đi nước bước cao thâm như vậy, khiến hắn vô cùng khoái chí. Cả ba tên lúc này mắt sáng rực rỡ lên nhìn thẳng về hướng Nông Văn Rau mà gật đầu cười toe toét.

– ” không sai, chính là như vậy . Ý của bọn ta chính là muốn tên già kia phải nhường chức vị trưởng trấn cho chúng ta . Nhà ngươi già rồi thì làm gì còn sức nữa , ngoan ngoãn giao nộp quyền lực rồi chúng ta sẽ cho ngươi an hưởng tuổi già, chừa cho dòng họ nhà ngươi một con đường sống. ha ha ha…”

Bây giờ trong đầu bọn cướp kia không chỉ đơn giản là tiền bạc, mà còn là viễn cảnh chúng ngồi trên đỉnh cao quyền lực của vị bá chủ vùng rừng núi biên giới. Khánh Hậu càng lúc càng khinh bỉ, hắn nhìn bọn cướp mà cười nhạt.

– ” các ngươi đừng vội ảo tưởng, chưa biết giữa hai bên ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi đâu. Ta nói cho các ngươi biết, ở đây có cao nhân đấy . Trước mặt cao nhân các ngươi đừng hòng làm sằng làm bậy , mạng của các ngươi đến đây là tận rồi.”

Khánh Hậu vừa nói , hai tay vừa cung kính đưa về phía Vân Phong cùng với một cái cúi đầu. Bọn cướp nhìn thấy như vậy lại cười phá lên

-” ha ha ha… cao nhân ư ? Cái tên đó mà là cao nhân ư? Các ngươi làm ta chết cười mất… A ha ha…”

Một lần nữa bọn chúng cười chảy cả nước mắt, không nghĩ rằng hôm nay gặp quá nhiều chuyện trào phúng thế này. Bọn chúng cười điên dại, cười như chưa từng được cười vậy . Sau một hồi cười thỏa mãn , Tiều Đực lại vung cây kiếm chỉ về phía Vân Phong mà mỉa mai.

– “Cao nhân ư ? Cái tên này là cao nhân ư? Vừa lúc nãy tên khùng khùng điên điên này lên núi đòi bao vây chúng ta , bị chúng ta đánh chạy như một con chó. Hắn may mắn sở hữu đôi chân nhanh nhẹn mới chạy kịp về đây để cầu cứu các ngươi đấy, chứ không bị ta giết từ trên núi rồi. Các ngươi gọi tên này là cao nhân và trông chờ vào hắn ư? Quả thật là nực cười, vô cùng nực cười, chọc ta chết cười mất ha ha ha…”

Vạn Vân Phong chẳng nói gì , thọc tây vô trong áo lấy ra một cặp kính đen đeo lên mắt, trông vô cùng ngầu lòi. Hắn lại lấy ra một điếu xì gà, từ tốn châm thuốc rít một hơi , nhả ra một làn khói thuốc thơm mùi thảo dược. Hương thơm thảo dược ấy chạm tới Nông Văn Rau và đồng bọn, hương thơm ấy khiến cho nhóm ba người cảm thấy thèm thuồng. Vạn Vân Phong là người tu hành, mà người tu hành thì không hấp thụ chất độc vào người . Điếu xì gà của hắn không phải là thuốc lá, mà là những loại thảo dược được cuốn lại tựa như một điếu xì gà. Hút thuốc này có tác dụng mát gan bổ phổi ,tăng cường sinh lực. Hắn rít một hơi xì gà, đoạn đem điếu thuốc đưa về phía Khánh Hậu.

– ” này , cầm lấy chia nhau ra mà hút. Thơm ngon lắm đấy “

Khánh Hậu thấy vậy vội đón lấy, nhanh chóng đưa lên miệng rít thử một hơi, cảm nhận sự sung sướng lan tỏa vào trong cơ thể. Vẻ mặt đê mê của Khánh Hậu khiến Nông Văn Rau và tên hộ vệ bên cạnh lại nhìn thấy thèm cuồng. Vân Phong lúc này quay sang nhìn lũ cướp, bĩu môi mà nói.

– “Cái gì mà 108 anh hùng Lương Sơn Đồng chứ ? Sao các ngươi không nhìn lại quân số của các ngươi xem bây giờ còn lại được bao nhiêu? “


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.