Khi Tiều Đực kể về chuyện Độc Cô Tởm xuất hiện ở vùng biên giới này và mang quà cáp cho hắn , Nông Văn Rau nghe thấy cái tên Độc Cô Tởm thì giật mình, vội cắt ngang câu chuyện mà hỏi.
– ” Thật sự là tiết độ sứ Độc Cô Tởm ư? Ngươi có chắc chắn là Độc Cô Tởm không ? Hay là một tên nào khác?”
Tiều Đực đang kể chuyện, bị ngắt ngang lời thì có vẻ không vui, hắn cau mày nói.
– ” Cả đời ta làm cướp ở cái vùng biên giới này, có xuống Đại La hồi nào đâu mà biết mặt mũi tên Độc Cô Tởm ấy ra sao? Ta chỉ biết hắn cấp độ võ sư, dẫn theo bốn tên võ thượng cùng một đám tám tên hầu hạ, lại rất giàu có . Hắn nhận là Độc Cô Tởm thì ta cứ tin hắn là Độc Cô Tởm, chứ ta có thể xác minh được là thật hay giả đâu?”
Nông Văn rau lúc này mặt mũi rất căng thẳng, trạng thái âu lo, khuôn mặt nhăn nhó.
– ” cái tên tiết độ sứ ấy luôn luôn nhòm ngó đến trấn Nông Sơn của ta, đã nhiều lần muốn áp đặt bàn tay sắt lên để thao túng mọi việc trên này. Ta tuy rằng không chống đối thẳng mặt, nhưng mà “mềm nắn rắn buông” cũng giữ lại được cho trấn sự độc lập vốn có, không bị chúng nô lệ hóa. Bây giờ cái tên ấy đích thân lên đây rồi , xem ra đã quyết nhắm tới trấn của ta, thật sự không thể không đề phòng.”
Sự lo lắng của Nông Văn Rau là hoàn toàn có cơ sở, đây chính là sự lo lắng trên bàn cờ chính trị của trấn này khi đối đầu với sự cai trị của người Hán . Bản thân Nông Văn Rau đang giữ chức trưởng trấn, là một chức quan trên danh nghĩa của người Hán ban cho, đó là sự nhân nhượng. Nhưng hắn vẫn là vị chúa đất thực sự ở vùng này, đây là điều mà người Hán cảm thấy khó chịu. Nông Văn Rau lúc này lo lắng, lại hướng Tiều Đực mà gằn giọng .
– “ngươi mau nói nhanh , có phải hắn đề nghị với ngươi tìm cách đánh úp trấn Nông Sơn của ta, có phải không?”
Vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên từng cử chỉ của Nông Văn Rau. Tiều Đực nhìn thấy thì cười nhạt , nhẹ lắc đầu nói.
– “Ta không biết hắn thực sự có ý gì, nhưng nếu vừa gặp nhau lần đầu tiên đã đề nghị thẳng đại sự thì ta nghĩ là hơi sớm. Thì đúng là lúc trò chuyện với nhau hắn cũng gợi ý đến một sự hợp tác lâu dài, cũng có nói bóng gió gì đó về việc sẽ động binh để trừng phạt những kẻ không an phận, nhưng mà vẫn chưa vào việc chính với ta. Tất cả chỉ dừng lại ở việc trò chuyện ăn nhậu với nhau để lấy mối quan hệ thiện cảm thân thiết , còn việc hợp tác sau này thì vẫn vẫn chưa mở lời đề nghị.”
Nông Văn Rau nghe rõ từng lời nói của Tiều Đực, hiểu rõ được vấn đề là như thế nào . Rõ ràng tiết độ sứ muốn một mối quan hệ thân thiết với băng cướp này, mục đích làm gì đó với cái trấn của ông ta. Vạn Vân Phong lúc này có chút suy tư, tự hỏi tại sao mọi chuyện lại trở nên phiền phức như vậy. Hết chuyện này lại đến chuyện khác xảy ra, hắn liền phẩy tay mà nói.
– ” Được rồi , vào việc chính đi . Chuyện của trấn này là chuyện của hắn, còn chuyện bây giờ là chuyện của ta, nhà ngươi mau kể tiếp chuyện hôm qua xem thế nào.”
Tiều Đực lúc này gật đầu một cái, lại kể lại những công việc của mình. Hôm qua hắn đã mời Độc Cô Tởm cùng đám thuộc hạ lên doanh trại nghỉ ngơi, đem thịt và rượu ra chiêu đãi ăn uống no say. Ngoài việc kết giao tình bằng hữu và gợi ý về những mối hợp tác sau này , bọn chúng còn kể lễ khoe khoang về những thú vui ăn chơi đàn đúm. Trong lúc cao hứng, một tên thuộc hạ của Độc Cô Tởm mới nói lớn.
– ” Các vị anh hùng, nhân sinh tứ khoái của con người là ăn, ngủ, và làm tình. Thịt ngon rượu thơm no say rồi cũng phải kiếm cho chúng ta một vài cô nương chứ ? Không lẽ cả cái doanh trại lớn thế này mà không thể tìm được vài cô nương để tiêu khiển hay sao? “
Ba tên đầu lĩnh nghe vậy thì cười gượng, tạm thời chưa biết xử trí thế nào. Bản thân Tiều Đực dù là một tên ăn cướp nhưng luôn ảo tưởng mình là anh hùng, với những chuyện như bắt cóc phụ nữ để hiếp dâm là việc hắn tuyệt đối không làm. Vì vậy mà nói , đem cung ứng gái đẹp cho bọn này vui vẻ là điều hắn không thể. Tuy nhiên mới đầu gặp nhau đã được người ta tặng cho một rương vàng, còn chưa có gì đáp lễ chẳng lẽ yêu cầu kiếm một vài vị cô nương lại không thể đáp ứng được, như thế không phải là sẽ quá ngại hay sao? Đang lúc không biết phải nói thế nào, thì Tống Hồ bên cạnh liền hướng tên ấy thi lễ.
– ” Thưa các vị đại nhân, vùng biên giới này không có kỷ viện nào lớn cả, cho nên thuê mướn mỹ nữ thật sự là rất khó khăn. Cá trấn này chỉ có duy nhất một đứa con gái đi làm nghề, nhưng mà hình như cũng bỏ nghề để đi lấy chồng rồi hay sao á. Nếu các vị thực sự bí bách quá, thôi thì hãy để chúng ta thử xuống dưới làng gặp cô nương ấy hỏi xem có làm thêm một chút trước khi đám cưới hay không, ý các vị thế nào? “
Tống hồ vừa nói xong lập tức đám thuộc hạ của độc Cô tởm bĩu môi dài thườn thượt , một tên phẩy tay mà nói.
– ” Chúng ta lên đây với thành ý như vậy, mà các vị không thể có lại thành ý tương xứng với chúng ta sao? Chúng ta đi từng này người mà các vị lại chỉ mướn cho ta được một cô nương thì chúng ta phải làm thế nào ? Thật sự các vị quá keo kiệt rồi.”
Bọn thuộc hạ có vẻ rất không vui, chúng đều lắc đầu ngán ngẩm, nhưng Độc Cô Tởm thì lại khác. Hắn cảm thấy hứng thú, cái hứng thú của hắn không phải là được thưởng thức con gái vùng núi cao, mà cái hắn thích thú ở đây là muốn được chơi gái sắp cưới chồng . Chỉ nghĩ đến điều này đã khiến hắn kích thích. Độc Cô Tởm vẫn im lặng không nói, còn đám thuộc hạ thì chê bai liên tục. Tình hình không ổn, Ngô Sử muốn làm yên lòng bọn kia liền nói xen vào.
– “Các vị đừng vội đánh giá như vậy, sẽ bỏ phí đi một tuyệt phẩm. Để tại hạ nói cho các vị biết , cô nương hành nghề dưới núi kia là một mỹ nhân với mái tóc bạch kim đấy . Sắc đẹp của cô ta thực sự rất hiếm có, thứ sắc đẹp mà thậm chí ở nơi phồn vinh như Đại La chắc cũng không có một người xinh đẹp như vậy đâu.”
Đám đồng dâm đang chê bai, nghe giới thiệu vậy thì im lặng hết cả, đều quay sang nhìn người quảng cáo. Ngô Sử cảm nhận đã có sự chuyển biến, liền tiếp tục giới thiệu.
– ” mỹ nữ xinh đẹp này không những sắc đẹp hiếm có, mà cô nương này còn có khuyến mãi khi hành nghề. Nghe đồn mỗi lần tiếp khách đều sẽ hát một bài hát rất hay. Tiếng hát của cô nương ấy nghe đồn là rất ngọt ngào sâu lắng, lời ca như đi thẳng vào sâu tâm hồn người nghe, khiến cuộc chơi càng thêm thú vị. Những yếu tố ấy khiến cô nương ấy trở nên khác biệt với tất cả những gái làng chơi khác, xin các vị hãy thử gặp thưởng thức một lần rồi lúc ấy các vị đánh giá vẫn chưa muộn.”
Đám thuộc thuộc hạ của Độc Cô Tởm ồ lên ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng hứng thú. Bọn chúng hướng Ngô sử mà hỏi.
– ” tóc bạch kim ư ? Cái này thật sự là hiếm có rồi . Vậy thì vị cô nương dưới núi ấy khi nào mới cưới chồng, có thể tiếp được tất cả chúng ta chăng?”
Không khí lúc này lại vui trở lại, xôn xao bàn tán. Ngô Sử hiểu rằng mình đã xoa dịu được tình hình, liền tươi cười bảo.
– ” vị cô nương ấy ngày mai sẽ cưới chồng . Bây giờ ta lập tức xuống gặp cô nương ấy, hỏi thử có làm thêm giờ không rồi sẽ nói lại với các vị ngay.”
Ba tên đầu lĩnh đang cố gắng làm hài lòng những vị khách từ phương xa. Nếu nói chuyện bọn cướp vô đại cái làng nào đó, bắt cóc một vài phụ nữ lên lên cho bọn này hưởng thụ cũng là điều đơn giản. Nhưng mà bọn cướp này tự cho chúng là anh hùng, việc bắt cóc phụ nữ hiếp dâm là điều mà Tiều Đực vô cùng khinh bỉ, hắn dù có chết cũng không làm những chuyện như vậy. Bởi vì nguyên tắc của Tiều Đực như vậy, cho nên bây giờ rất khó làm hài lòng những tên khách kia.
Khi Ngô Sử đưa ra những sáng kiến như vậy, điều ấy khiến Tiều Đực cảm thấy yên tâm, hắn nhìn Ngô Sử mà gật đầu hài lòng. Độc Cô Tởm nghe tới đây thì lập tức có phản ứng , hắn hướng Ngô Sử mà xua tay nói.
– ” không việc gì phải gấp như vậy. Dù gì thì ngày mai bọn ta cũng về Đại La, thôi thì để sáng mai chúng ta tiện đường xuống làng đó xem qua thế nào rồi quyết định. Bây giờ mọi người đừng quá manh động, hôm nay hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong lòng Độc Cô Tởm hiện đã có một ý tưởng táo bạo, suy nghĩ cưỡng hiếp cô dâu ngay trước giờ thành thân, điều này thật phấn khích. Hắn cho rằng chơi gái trước khi lấy chồng thì phải chơi vào lúc sát giờ nhất , nghĩa là trước khi kịp thành thân sẽ nhào vào hưởng thụ, như vậy không phải là quá phấn khích hay sao? Ba tên đầu lĩnh không biết được những kẻ trước mặt chúng bệnh hoạn như thế nào, thấy Độc Cô Tởm quyết định như vậy trong lòng có chút nhẹ nhõm , cũng là tạm thời hài lòng những kẻ cuồng dâm kia. Còn riêng đám thuộc hạ, bọn chúng dường như đi theo Độc Cô Tởm lâu rồi đã hiểu được bản tính của chủ mình, trong lòng cười nhẹ . Một tên lúc này hướng chủ của mình mà nói.
– ” đại nhân nói phải , nói rất phải. Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ ăn no uống say, nghỉ ngơi thật kỹ , để sáng mai xuống đó thăm hỏi vị cô nương kia , mọi người nói có đúng không. “
Tên ấy dứt lời cả đám thuộc hạ đều nhao nhao cả lên.
– ” Đúng vậy! Đúng vậy, nói thật chí phải . Chúng ta hãy làm như đại nhân đã sắp xếp, hôm nay ăn uống no say và nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai rồi sẽ cùng nhau xuống núi. “
Và thế là cái đám ấy đã quyết định được kế hoạch của mình, lựa thời khắc đẹp mà thực hiện điều chúng muốn. Bọn chúng nâng rượu lên uống cạn, mồm nhai thịt ngồm ngoàm , hưởng thụ những gì trước mắt và chờ đợi những thứ sẽ đến vào sáng hôm sau.