Tiều Đực đang kể lại mọi việc, kể đến chuyện mà bọn chúng đã giới thiệu cho tên tiết độ sứ kia về một gái làng chơi ở dưới làng. Tên hộ vệ nghe tới đây thì lại trừng mắt lên, hắn bước lên chỉ mặt cắt lời Tiều Đực mà mắng.
– ” Thì ra là chúng mày đầu têu bày trò. Người ta đã bỏ nghề sắp cưới chồng mà chúng mày còn giở trò sằng bậy, muốn người ta làm việc thêm ư ? Lũ khốn nạn, tội đáng muôn chết “
Hộ vệ muốn lấy lòng Vân Phong, nhưng những lời nịnh nọt cũng phải biết cách . Hắn đang sọc ngang vào câu chuyện của người khác khiến cho Tiều Đực nhăn mặt khó chịu, mà Vân Phong cũng không ưa gì. Vạn Vân Phong quay sang nhìn hộ vệ trừng mắt một cái khiến hắn giật mình lùi lại, im lặng không nói gì nữa. Vân Phong lúc này lại quay sang tên cướp , dịu giọng ôn tồn nói.
– ” được rồi, kể tiếp đi, ta vẫn đang nghe đây.”
Tiều Đực lại gật đầu, hắn trầm ngâm một chút, tiếp tục kể tiếp. Đúng như kế hoạch, sáng ngày hôm sau Tiều Đực dẫn đám người Hán ở Đại La xuống ngôi làng của Nguyệt Hằng. Trùng hợp thế nào mà bọn chúng xuống lại đúng ngay lúc Vạn Vân Phong rời đi vào trấn mua trầu cau . Khi bọn chúng bước vào trong ngôi làng, thấy căn nhà kia đang trang trí đèn lồng đỏ chuẩn bị cho ngày cưới thì càng cảm thấy thú vị. Ba tên đầu lĩnh của Lương Sơn Đồng dẫn đám người tiết lộ sứ vào trong ngôi làng , bước vào trước căn nhà thì thấy lũ trẻ còn đang chơi đùa, lúc này một tên bước lên hỏi lớn.
– ” Này lũ nhóc kia , chủ ngôi nhà này đâu rồi ? Ta muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà này, các ngươi mau gọi người đó ra cho ta.”
Thái độ hống hách của bọn quan quyền khiến lũ trẻ sợ hãi, bọn chúng chạy tút vô nhà gọi lớn.
– ” Hằng tỷ ơi, có người tới kìa. Trông họ đáng sợ lắm.”
Nguyệt Hằng ở trong nhà, trên người còn đang mặc bộ đồ áo cưới của cô dâu, nàng vội chạy ra xem thế nào. Vừa mới chạy ra ngoài, nàng đã giật mình khi nhìn thấy một đám đàn ông đang nhìn vô nàng với vẻ mặt đầy thèm muốn khiến trái tim nàng run sợ. Nguyệt Hằng nhìn những người lạ mặt ấy, nàng run rẩy hỏi.
– ” Thưa các vị đại nhân, không biết các vị là ai? Từ đâu tới đây? Các vị tìm tiểu nữ có chuyện gì?”
Đám người tiết độ sứ nhìn thấy Nguyệt Hằng bước ra tựa như tiên nữ từ thiên sơn xuất thế, mặt chúng sáng rực trầm trồ thèm muốn. Lại đúng lúc nàng đang mặc một bộ đồ cô dâu khiến nàng càng trở nên quyến rũ hơn, vẻ mặt e ngại sợ sệt của nàng càng khiến cho những kẻ cuồng dâm thêm hứng thú. Bọn chúng không vào việc ngay, mà còn phải này nọ để thêm phần kịch tính. Độc Cô Tởm liền bước lên trước, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
– “Thực ra cũng không có gì quan trọng đâu. Chúng ta là người từ Đại La lên đây, nghe nói ở chỗ này có một ca sĩ hát rất hay, giọng hát đê mê khiến người nghe nhớ mãi. Trong lòng chúng ta ngưỡng mộ, thật sự muốn được thưởng thức giọng hát của cô nương ấy, nên mới dắt nhau đến chốn này. Xin hỏi có phải cô nương là người hay hát một bài hát về loài hoa đỏ ấy, có phải không?”
Nguyệt Hằng thoáng chút vui mừng, nghe những người lạ mặt nói vậy thì nghĩ rằng đây là những người đúng đắn đàng hoàng, chỉ đơn giản là tới nghe hát . Nàng lại thấy kẻ bước lên nói chuyện ăn mặc vô cùng sang trọng, ra vẻ là người cao quý thì lại càng yên tâm hơn. Cho rằng đám người này không phải kẻ xấu, nàng cúi đầu đi lễ nói.
– “Tiểu nữ chẳng phải là ca sĩ gì, từ nhỏ chỉ được cha dạy cho hát một bài hát, quanh năm chỉ có đúng một bài hát ấy thôi . Và nó cũng không hay đến mức độ như đại nhân vừa nói , chỉ sợ làm đại nhân thất vọng rồi.”
Nguyệt Hằng thật thà ngây thơ nghĩ sao nói vậy, đâu biết rằng trước mặt nàng là những tên khát máu bậc nhất của Đại La. Độc Cô Tởm đương nhiên tới đây không phải để nghe hát, mà tới đây để thỏa mãn thú tính của mình . Hắn lấy bài hát ra để nói chuyện chẳng qua là vẽ vời hoa lá cho cuộc chơi thêm phần thú vị, hắn cười nhạt mà xua tay.
– ” Cô nương đừng quá hạ thấp mình như vậy . Lời đồn về tiếng hát của cô nương đã vang vọng khắp nơi, khiến cho ai nấy cũng đều trầm trồ tán thưởng . Ta bây giờ từ Đại La lên đây cũng chỉ muốn được nghe cô nương hát một lần, không lẽ cô nương không thể vì một người khách phương xa như ta mà rất cao tiếng hát được hay sao ? Ta chỉ có một mong ước nhỏ như vậy, xin cô nương thành toàn tâm nguyện cho ta”
Hắn nói xong cúi đầu thi lễ một cách lịch sự.
Nguyệt Hằng nào hiểu chuyện gì, có biết đâu đời nham hiểm? Nàng thấy kẻ trước mặt ăn mặc sang trọng lại nói năng lịch sự thì tưởng là thật, liền cúi đầu mà nói.
– ” Nếu thực sự đại nhân muốn nghe hát, thì tiểu nữ cũng sẽ thuận theo . Nhưng chỉ mong đại nhân đừng quá mong chờ, bởi giọng hát tiểu nữ thực sự không phải hay đến thế. Tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức, mong các vị đại nhân đừng chê bai. “
Nàng vừa dứt lời , cả đám người của tiết độ sứ liền xua tay, đồng loạt nói .
– “không có, không có đâu. Chúng ta không có chê bai , cô nương xin hãy cứ hát đi.”
Nguyệt Hằng được sự động viên của những kẻ lạ mặt thì trong lòng cũng muốn giúp gì đó. Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu cất cao tiếng hát của mình. Giọng hát thánh thót của thiếu nữ lại được cất lên, nàng lại hát một bài hát mà cha nàng đã dạy cho nàng từ thuở ấu thơ. Bài hát duy nhất mà nàng biết, là bài hát về một loài hoa đỏ mọc ở trời biên giới . Loài hoa đỏ tươi như đã thấm máu của các anh hùng liệt sĩ, những người đã không tiếc máu xương đứng lên chống lại sự cai trị của giặc phương Bắc, hi sinh xương máu của bản thân để mong tìm được một đường sống cho dân tộc phương Nam. Bài hát vẽ ra hình ảnh những con người đang vùng vẫy để cho người phương Nam có thể ngước cao đầu lên làm người, để dân tộc mình thoát khỏi xiềng xích nô lệ gông cùm của người phương Bắc. Bài hát ấy sẽ là một bài hát rất hay đối với những người bình thường, nhưng với chính quyền cai trị thì không. Nguyệt Hằng không biết rằng cái đám đang đứng trước mặt nàng chính là giai cấp thống trị ở Giao Chỉ. Nguyệt Hằng hát xong, nàng mỉm một nụ cười cúi đầu về những kẻ lạ mặt chờ mong được một lời khen ngợi. Thế nhưng khen ngợi không thấy đâu, lúc này Độc Cô Tởm trợn mắt lên mà quát.
– “Khốn kiếp, một lũ phản động . Ngươi muốn vùng lên chống lại chính quyền sao ? Tội phản động xưa nay không bao giờ được dung thứ . Những kẻ phản động chỉ có một con đường , đó là chết. Người đâu, giết cho ta…”
Một tiếng quát lên, lập tức 12 tên hộ vệ của tiết độ sứ tuốt kiếm xông tới gào lên.
– ” SÁT…giết lũ phản động…”
Bọn chúng tuốt kiếm lao vào những đứa trẻ, tung kiếm thẳng tay không một chút xót thương. Nguyệt Hằng ngơ ngác không hiểu gì , kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt. Những đứa trẻ tật nguyền ngây thơ vô tội, chúng nhìn thấy bầy quỷ dữ lao đến thì kinh hoàng la lên.
– ” ối Hằng tỷ ơi cứu chúng em với… hu hu hu… có người đánh chúng em này…”
Những đứa trẻ gào Khóc thảm thương, tiếng khóc đau xé lòng người nhưng không làm bọn quan chức động lòng. Lũ quan chức thống trị vung kiếm chém tới tấp, những lưỡi kiếm vô tình của giai cấp thống trị đã chém vào cơ thể bé nhỏ của bọn trẻ tật nguyền, thoáng chốc chỉ còn lại một đống máu bầy nhầy. Nguyệt Hằng ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện, thoáng chốc đàn em của nàng đã không còn trên đời này, nàng đau đớn phẫn nộ gào lên.
– “Quân giết người , trả đàn em lại cho ta…”
Người con gái bé nhỏ ấy trong giây phút này đã trở nên phẫn nộ mà không còn biết sợ gì nữa . Nàng lao về tên tiết độ sứ, dùng những ngón tay của mình như muốn cào xé mặt của hắn để đòi lại sinh mạng cho những đứa em của mình. Nhưng nàng nào là đối thủ của tên Võ sư kia ? Vừa lao tới gần hắn , hắn đã tung một cước tác động vật lý thẳng vào bụng của nàng khiến nàng bật ngửa ra sau, té xuống nằm bất động đau đớn rên rỉ. Độc Cô Tởm lúc này từ từ tiến lại, nhét mép cười một cách ghê rợn.
– ” Ha ha ha… một lũ phản động dám chống đối lại với thiên triều, thì đây chính là kết quả của chúng . Còn riêng bản thân ngươi là một tên đầu sỏ, dẫn dắt bè lũ phản động chống phá chính quyền nên tội phải gấp đôi . Không những thế còn dám chống người thi hành công vụ, nên ta không cho ngươi chết một cách dễ dàng. Ngươi phải chịu hình phạt tương xứng , chịu hành hạ đến chết “
Nói ra một đống lý lẽ luật lệ to lớn, nhưng tự chung lại cũng chỉ là bắt nạt ức hiếp dân đen mà thôi. Độc Cô Tởm vừa dứt lời , hắn vươn hai bàn tay chụp lấy y áo của Nguyệt Hằng vận lực xé mạnh. “TOẠC…” Bộ áo cưới của Nguyệt Hằng vừa mới mặc đã bị xé tan nát ra, để lại cơ thể nguyên sơ nằm dài dưới đất. Độc Cô Tởm lúc này gào lên.
– ” hỡi các anh em, chúng ta thay trời hành đạo, giữ gìn kỷ cương phép nước, trừng phạt bè lũ phản động thôi.”
Đám thuộc hạ kia nghe vậy thì reo lên sung sướng, ngay lập tức bọn chúng thoát y hoàn toàn lao tới vồ lấy Nguyệt Hằng như bầy linh cẩu vồ lấy con mồi vậy. Nguyệt Hằng lọt thỏm giữa nang vuốt của loài ác quỷ, rên rỉ không thành tiếng, ánh mắt nàng vẫn cố hướng về phía cổng làng xa kia . Trong tâm thức nền rên rỉ ” Phu Quân ơi, chạy mau đi. Chàng đừng có về nhà lúc này, ở nhà đang có cướp . Chàng mà về là chàng sẽ chết chắc đấy, xin chàng hãy đi thật xa” . Những tiếng kêu gọi trong tâm thức của Nguyệt Hằng không thành tiếng. Nàng gục xuống bất động , ngước mắt nhìn lên bầu trời cao , để mặc cho bọn linh cẩu giày vò thể xác. Nàng nhắm mắt khẩn cầu. “Thiên thượng ơi, xin ngài hãy cứu phu quân của con. Xin hãy để phu quân của con được sống tiếp . Chàng chỉ là một cậu bé to xác không hiểu chuyện, thần kinh không được bình thường. Xin ngài đừng để chàng quay về đây lúc này, mà để chàng đi thật xa , tiếp tục được sống tiếp cuộc đời mình . Con khẩn xin thiên thượng ban ơn”