Garfield Báo Thù Ký

Chương 93: Chương 93



Ngày hôm sau tiếp tục đi kiểm tra nhà kho.
Điền Xung của ngày hôm nay nghiêm túc hơn hôm qua nhiều.
Vốn dĩ anh ta quen với người quản lý nhà kho nhưng khi đến nơi, anh chỉ thành thật đi theo sau Lý Trăn Nhược, không nói gì nhiều với người quản lý.
Nhà kho này lớn hơn một chút, lượng hàng xuất ra nhập vào cũng nhiều.

Một buổi chiều bận rộn xong trời đã tối đen.
Điện thoại của Điền Xung vang lên, nhìn số điện thoại lạ, mang tâm trạng kỳ quái bắt máy.
Kết quả, đầu bên kia vang lên thanh âm trầm ổn của một người đàn ông, “Anh là Điền Xung của bộ phận kho hàng?”
Điền Xung nghe giọng điệu của người kia giống cấp trên, nhanh chóng trả lời: “Vâng, là tôi.

Xin hỏi ngài là…”
Người bên kia nói: “Tôi là Lạc Phi, bảo Jason nghe điện thoại.

Điện thoại của cậu ấy tắt máy.”
Điền Xung hơi sửng sốt khi nghe tên Lạc Phi, sau đó giật mình, vội vàng nói: “À, được.

Lạc tổng đợi chút.”
Anh ta đưa điện thoại cho Lý Trăn Nhược, nói với cậu bằng khẩu hình: “Ông chủ.”
Lý Trăn Nhược nhận điện thoại, lười biếng chào một câu.
Lạc Phi hỏi: “Sao lại tắt điện thoại?”
Lý Trăn Nhược lấy điện thoại ra, không biết đã hết pin từ bao giờ.
Lạc Phi nói: “Tôi cho cậu một địa chỉ, tối nay chúng ta cùng ăn cơm.”
Giọng Lý Trăn Nhược đầy nghi ngờ, “Anh mời tôi ăn cơm?”
Lạc Phi: “Có Tiểu Phượng nữa, đến không?”
Lý Trăn Nhược nghĩ nghĩ, “Còn có cả Lý Trăn Nhiên nữa, đúng không?”
Lạc Phi chỉ cười một tiếng.
Lý Trăn Nhược bất đắc dĩ nói: “Anh nhận hối lộ của anh ấy hả?”
Lạc Phi vẫn cười nhưng ý tứ không rõ ràng.
Cuối cùng, Lý Trăn Nhược vẫn hỏi Lạc Phi địa chỉ, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Trả lại điện thoại cho Điền Xung, Lý Trăn Nhược bảo tài xế chở mình vào trong thành phố rồi để cậu xuống xe, sau đó đưa Điền Xung về công ty.
Cho đến khi Lý Trăn Nhược xuống xe, Điền Xung vẫn đang bấm điện thoại cố gắng nhớ lại, hỏi tài xế: “Anh nghe thấy cái tên Lý Trăn Nhiên bao giờ chưa? Tôi cảm thấy nó rất quen.”
Tài xế đáp: “Là Nhị thiếu gia của Vận Lâm à? Có quan hệ cực tốt với ông chủ của chúng ta.”
Điền Xung mở to mắt, “Là anh ta! Bảo sao nghe quen quen!”
Lý Trăn Nhược còn trẻ tuổi, Lạc Phi coi trọng cậu ngay khi cậu vừa vào công ty.

Mọi người đều đồn đoán về lai lịch của cậu, bây giờ xem ra không sai khác lắm.
Gọi taxi đến nhà hàng Tây, trước khi bước vào trong, Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi mất mặt.
Nhà kho ở ngoại ô thành phố, môi trường xung quanh thoáng đãng, gió lộng, Lý Trăn Nhược có cảm giác tóc mình vừa hôi vừa rối.
Vì thế, cậu đi vào nhà vệ sinh trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi vào phòng ăn.
Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên ngồi thoải mái ở một góc của nhà hàng.

Phượng Tuấn Nguyên nhìn thấy cậu từ xa, giơ tay lên chào cậu.
Lý Trăn Nhược đi đến, ngồi xuống hỏi: “Lý Trăn Nhiên đâu?”
Lạc Phi nói: “Nhớ rồi?”
Lý Trăn Nhược có chút mệt mỏi, ngáp một cái, không thèm nói chuyện với hắn, nói: “Không đợi anh ấy? Tôi có thể gọi món không?”
Phượng Tuấn Nguyên đứng dậy từ bên cạnh Lạc Phi, đi qua ngồi cạnh Lý Trăn Nhược, đưa tay xoa đầu cậu.
Lý Trăn Nhược biết mấy người trong nhà của thầy cậu đều coi cậu là mèo.

Mà chính cậu cũng quen với những hành động thân mật này của bọn họ nên không bài xích, còn vươn tay ôm y, “Tiểu Phượng.”
Phượng Tuấn Nguyên cũng ôm cậu, vừa sờ tóc cậu lại còn muốn hôn lên trán cậu nhưng Lạc Phi đã xách người về.
Lạc Phi nói: “Đừng nháo.”
Lý Trăn Nhược nhỏ giọng nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Anh không nói nhưng tôi vẫn biết Lạc Phi là gì?”
Phượng Tuấn Nguyên kinh ngạc nhìn cậu, “Thật không?”
Lý Trăn Nhược: “Là thỏ nhỉ?”
Phượng Tuấn Nguyên vẫn giữ nguyên gương mặt kinh ngạc, “Anh ấy là thỏ sao?”
Lạc Phi lạnh lùng nhìn hai người, cầm nĩa trên bàn chỉ vào Lý Trăn Nhược, “Trừ lương.”
Lý Trăn Nhiên đến muộn, ngồi xuống nói: “Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn.”
Lý Trăn Nhược thấy sắc mặt anh không quá thoải mái, nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Lý Trăn Nhiên cầm cốc nước uống một hớp, “Bố thấy khó chịu, buổi chiều đưa đi viện.

Buổi tối quay lại xem bố thế nào.”
Lạc Phi hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Lý Trăn Nhiên trả lời: “Không có gì, là bệnh cũ thôi.”
Lý Trăn Nhược nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Lý Giang Lâm, sức khỏe của ông dần tốt lên mà.
Lý Trăn Thái chết là một đòn đả kích với Lý Giang Lâm.

Nhưng mà nó cũng khiến ông hoàn toàn nhàn nhã.

Sau đó, sức khỏe của ông dần hồi phục nhưng không thể hồi phục lại được trạng thái ban đầu.
Chỉ là không ngờ đến sẽ có một ngày đột nhiên lại vào bệnh viện.
Nhà họ Lý có bác sĩ riêng, trong nhà cũng có hộ lý, nếu đã đi bệnh viện thì chắc là tình hình nghiêm trọng.
Lý Trăn Nhiên ăn cơm rất vội.
Ăn xong, anh ôm vai Lý Trăn Nhược, hôn má cậu một cái, “Anh còn phải đến bệnh viện, bảo Lạc Phi đưa em về nhé.”
Lý Trăn Nhược cũng không cảm thấy có gì không đúng, đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Trăn Nhiên, “Chúng ta cùng đi đi.”
“Em muốn đi?” Lý Trăn Nhiên hỏi cậu.
Lý Trăn Nhược đáp: “Ừm, tôi muốn đi xem sao.”
Lý Trăn Nhiên do dự một chút, cuối cùng nói: “Vậy thì cùng đi.”
Lý Trăn Nhược ít nhiều gì vẫn còn quan tâm đến Lý Giang Lâm.

Mẹ ruột đã mất, còn bố ruột chưa từng gặp mặt.

Có lẽ ngay cả sự tồn tại của ông ta trên đời này cậu cũng không biết, cũng chưa từng nghĩ ông ta là bố cậu.
Tình cảm của mấy anh em đạm mạc, người duy nhất có thể coi như người thân chắc chỉ có mình Lý Giang Lâm.
Mặc dù trong những ngày cuối đời, Lý Giang Lâm từ bỏ cậu, nhưng cũng giống như Lý Trăn Thái, kể cả cậu có phản bội ông, Lý Giang Lâm cũng không hoàn toàn hạ tử thủ với cậu.

Lý Trăn Nhược không thể không nghĩ, nếu cậu không chết, nói không chừng vẫn có thể quay về nhà họ Lý, tiếp tục làm con trai của Lý Giang Lâm.
Nhưng cái này chỉ là ảo tưởng mà thôi, đến bây giờ cậu đã không còn nghĩ về nó nữa.
Cậu chỉ muốn đi nhìn Lý Giang Lâm một cái.
Nếu có một ngày Lý Giang Lâm qua đời, chưa chắc cậu có thể ở cạnh ông đến cuối cùng.

Cho nên, bây giờ người còn sống, có thể gặp thì sẽ gặp.
Trên đường đến bệnh viện, Lý Trăn Nhiên không hỏi cậu rằng “Nếu em không phải Lý Trăn Nhược thì tại sao lại muốn đi thăm Lý Giang Lâm?”
Dù Lý Trăn Nhược có nghĩ ra đáp án an toàn nhất cũng không có tác dụng.
Lý Trăn Nhiên hỏi cậu: “Hôm nay có mệt không?”
Lý Trăn Nhược đáp: “Vẫn ổn.

Bố anh sao rồi?”

Lý Trăn Nhiên: “Bệnh cũ thôi, em cũng biết rồi mà, đi thăm một chút.”
Lái xe đến bệnh viện, Lý Trăn Nhược đi theo Lý Trăn Nhiên vào phòng bệnh VIP của Lý Giang Lâm.
Mở cửa phòng ra, Lý Trăn Nhược phát hiện Chu Khải vậy mà ở đây.
Chu Khải ngồi cạnh giường nhìn Lý Giang Lâm, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy Lý Trăn Nhược, “Sao cậu lại đến đây?”
Nhà họ Lý lâu rồi chưa gặp Lý Trăn Nhược, hỏi Lý Trăn Nhiên cũng không nói.

Ai cũng cho rằng hai người đang cãi nhau.
Lý Trăn Nhiên chỉ nói: “Đến thăm bố.”
Chu Khải đứng lên, “Vậy hai người ngồi đi, tôi ra ngoài mua gói thuốc lá.”
Nói xong, Chu Khải đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược cùng ngồi xuống cạnh giường.
Lý Giang Lâm hình như ngủ rồi, hô hấp có chút nặng nề.
“Bố.” Lý Trăn Nhiên nhẹ giọng gọi ông.
Lý Giang Lâm thế mà từ từ mở mắt, nhìn anh một lát rồi lại nhìn về phía Lý Trăn Nhược, “Cậu đến rồi.”
“Lý lão tiên sinh.” Lý Trăn Nhược gọi.
Lý Giang Lâm nói: “Không cần gọi như thế, gọi bác Lý là được rồi.”
Lý Trăn Nhược không nói gì.
Thanh âm của Lý Giang Lâm yếu ớt, “Bác còn tưởng hai đứa cãi nhau rồi.”
Lý Trăn Nhược nghe vậy cười nhẹ một cái, “Đúng là cãi nhau thật.”
Lý Giang Lâm thở dài, “Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nhưng người trẻ tuổi lại không biết quý trọng.

Không có gì to tát, qua rồi là tốt.”
Lý Trăn Nhược hỏi: “Bác không phản đối sao?”
Hai mắt Lý Giang Lâm đục ngầu, “Nếu bác phản đối có tác dụng thì sẽ phản đối đến cùng.

Nhưng mà thằng nhóc này, bác không đủ hiểu nó, cũng cảm thấy mình phản đối không có tác dụng.

Nếu hai đứa nhất định muốn ở bên nhau, vậy thì tùy hai đứa.”
“Bố.” Lý Trăn Nhiên nhẹ giọng gọi.
Lý Giang Lâm nói: “Lúc trước bố làm không ít chuyện, bây giờ không biết có nên hối hận hay không.

Nhưng bố biết hối hận cũng vô ích vì chẳng thể cứu vãn được.

Nếu được như vậy, có một số việc còn chưa đến đường cùng, có thể quay đầu lại thì quay đầu lại.”
Mặc dù đang nói chuyện của Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược nhưng Lý Giang Lâm cứ như đang nói với chính mình trong quá khứ.
Giờ khắc này, Lý Trăn Nhược cảm thấy có lẽ ông đang nhớ đến Chu Vận.
Năm đó, giữa ông và Chu Vận đã xảy ra chuyện gì, vì sao Chu Vận lại sinh Chu Khải với người khác, đến bây giờ sợ rằng rất khó biết chân tướng.

Hơn nữa, Lý Trăn Nhược cũng không muốn biết.

Có đôi khi, cha mẹ duy trì hình tượng tốt đẹp nhất của mình trong tâm trí của con mình cũng không phải là điều xấu xa.
Nói nhiều như vậy, Lý Giang Lâm có hơi mệt.

Ông nhắm mắt lại, trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của ông.
“Trăn Nhiên.” Lý Giang Lâm đột nhiên nói.
“Bố?”
Lý Giang Lâm nói: “Tự chăm sóc bản thân, chiếu cố cả thằng ba nữa, bố chỉ còn hai đứa thôi.”
Lý Trăn Nhiên nói: “Vâng.”
Lý Giang Lâm lại nói: “Muốn làm cái gì thì làm đi, nếu không sau này kẻo hối hận.”
Lý Trăn Nhiên nghe vậy quay đầu nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng nói: “Bác Lý, bác nghỉ ngơi đi.”
Lý Giang Lâm ngủ thiếp đi, Lý Trăn Nhiên đưa Lý Trăn Nhược rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, Lý Trăn Nhược nói: “Không cần đưa tôi về, ở cùng bác ấy một lát đi.”
Cậu vừa dứt lời, hàng lang bên kia có tiếng bước chân chậm rãi đến gần.

Là Lý Trăn Tự.
Ban ngày bọn họ làm việc, chỉ có buổi tối mới rảnh rỗi một chút nên tranh thủ đến thăm Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Tự chắc là người duy nhất không biết mối quan hệ giữa mình và Lý Giang Lâm.

Vậy cũng tốt, ít nhất vẫn còn đứa con thật lòng thật dạ với ông.
Nhìn đến Lý Trăn Nhược, Lý Trăn Tự trừng lớn mắt, “Cậu đến lúc nào thế?”
Lý Trăn Nhược nói: “Tôi đến thăm Lý lão tiên sinh.”
Lý Trăn Tự đánh giá cậu, “Nghe nói cậu từ chức ở chỗ của anh hai tôi, chạy sang bên Lạc Phi?”
Lý Trăn Nhược hít sâu một hơi, nhàn nhạt đáp lại, “Chim khôn chọn cành mà đậu, có vấn đề gì không?”
Lý Trăn Tự nghe vậy, giơ tay đụng vào Lý Trăn Nhiên, “Anh hai, tình nhân nhỏ của anh nói anh là khúc gỗ mục kìa.” Vừa nói, ánh mắt vừa liếc qua thân dưới Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên cười một tiếng, “Mục hay không mục phải thử mới biết được.”
Lý Trăn Nhược không có tâm trạng nói chuyện trên giường với hai anh em, cậu mệt mỏi ngáp một cái, nói: “Tôi đi trước.”
Lý Trăn Nhiên nói với cậu: “Anh đưa em về.”
Lý Trăn Nhược đáp: “Không cần.”, vẫy vẫy tay, xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Tuy đầu không ngoảnh lại, Lý Trăn Nhược vẫn nghe được Lý Trăn Tự nói với Lý Trăn Nhiên: “Anh hai, cậu ta đang chơi lạt mềm buộc chặt, anh dính câu rồi?”
Lý Trăn Nhiên dường như chỉ cười một tiếng, không nói gì.
Lý Trăn Tự lại nói: “Không cần sợ, anh cũng có thể chơi cậu ta mấy ngày.”
Câu tiếp theo Lý Trăn Nhược không nghe được, bởi cậu đã đi vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, ý nghĩ duy nhất trong lòng Lý Trăn Nhược là: Có gan thì thử xem.
Cậu biết bây giờ Lý Trăn Nhiên chắc chắn không dám.
Vào ngày thứ ba, công ty có việc nên bị trì hoãn, nhà kho cuối cùng bị đẩy xuống ngày thứ tư.
Có kinh nghiệm từ hai ngày trước, sáng sớm hôm nay Lý Trăn Nhược đã lên đường với Điền Xung, bữa sáng giải quyết trên xe với hai cái bánh bao hấp.
Xem tài liệu về nhà kho thứ ba, Lý Trăn Nhược nhắm mắt lại đánh một giấc vì đường dài.
Tuy rằng đi sớm nhưng vẫn bị tắc đường hơn một giờ đồng hồ, khi đến nơi đã gần mười giờ.
Người quản lý nhà kho hỏi bọn họ ăn sáng chưa, lại mời hai người đến văn phòng uống trà.
Lý Trăn Nhược từ chối, nói: “Chúng ta bắt đầu luôn đi, nếu không lần kiểm tra này kết thúc cũng không thể về được.”
Người quản lý không còn cách nào đành dẫn hai người Lý Trăn Nhược đến nhà kho, cũng chuẩn bị xong tài liệu đưa cho bọn họ kiểm tra.
Nhà kho này là nhà kho lớn nhất trong ba nhà kho cần kiểm tra.

Nhưng vì ở xa nên Lý Trăn Nhược đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thể kiểm tra xong trong vòng một ngày, chắc là ngày mai mới có thể về.
Người quản lý vẫn luôn ở bên cạnh Lý Trăn Nhược, có lẽ muốn nịnh hót làm quen nhưng Lý Trăn Nhược không có hứng thú, chỉ chú tâm kiểm tra hàng trong kho và đơn xuất kho.
Trong tay cậu có ghi ghép xuất nhập hàng của công ty, cần đối chiếu xem có sai sót gì không.
Ăn cơm trưa xong, Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi bực mình và mệt mỏi nên ra ngoài đi dạo.
Cậu đi một vòng trong khu vực nhà kho, bỗng thấy kỳ lạ.

Trong sổ sách ghi là chín kho hàng, nhưng cậu chỉ thấy có tám cái, còn một cái nữa đâu?
Cậu quay về hỏi Điền Xung: “Anh đã kiểm tra hết các kho hàng chưa?” Hàng hóa không thể đếm hết được nhưng Điền Xung đã đi xem tổng thể.
Điền Xung nói: “Ừm, còn ba cái nữa.”
Lý Trăn Nhược hỏi: “Tôi nhớ trong sổ ghi chép viết chín kho hàng, nhưng sao ở đây lại chỉ có tám?”
Điền Xung ngẩn người, “Không phải chỉ có tám cái thôi à?”
Cậu nghĩ một chút, mở sổ ghi chép ra xem, “Thực sự có chín cái mà.”
Buổi chiều, Lý Trăn Nhược hỏi người quản lý.

Người quản lý nghe thế, nói: “Cái thứ chín cách chỗ này hơi xa, là một kho hàng cũ.

Môi trường xung quanh không tốt, chống ẩm cũng không tốt, tôi đang xin cấp trên tu sửa, bây giờ đang bỏ không.”
“Bỏ không?” Lý Trăn Nhược hỏi.
Người phụ trách nói: “Đúng, đã cho người quây lại rồi, đi vào cũng khó khăn.

Cái kho đó không đạt tiêu chuẩn nên tạm không dùng đến để tu sửa.”
Lý Trăn Nhược gật đầu, hỏi Điền Xung: “Bên bộ phận kho hàng các anh có biết không?”
Điền Xung nhíu mày nghĩ, “Hình như năm nay có một bản báo cáo muốn tu sửa.”
Lý Trăn Nhược hỏi người quản lý: “Đã bắt đầu tu sửa chưa?”
Người quản lý nói: “Chưa đâu, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi mà.

Tháng này mới quây lại, đợi ăn Tết xong mới bắt đầu.”
Lý Trăn Nhược đáp: “Được rồi.”
Sau đó cậu không hỏi đến cái kho kia nữa.

Nếu đã quây lại thi công, cậu chẳng để Điền Xung tự đi kiểm tra đâu.
Buổi chiều, tốc độ làm việc của Lý Trăn Nhược giảm sút.
Điền Xung làm xong việc của mình quay lại giúp cậu.
Lý Trăn Nhược nói: “Không sao, hôm nay chắc là không xong rồi, ngày mai làm tiếp.”
Điền Xung kinh ngạc, “Ngày mai lại phải đến sao?”
Lý Trăn Nhược nghĩ nghĩ, “Thời gian đi đường tốn nhiều, không bằng tối nay ở lại đây đi.”
“Ở lại đây à…” Điền Xung không vui lắm.
Người quản lý nhà kho lại nhiệt tình giữ bọn họ ở lại, “Vậy thì ở lại đi.

Tôi lập tức sai người đặt khách sạn trong thành phố.

Cơm tối cũng vào trong thành phố ăn, tôi biết có một nhà hàng cá nước lạnh(*) ngon lắm.”
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn quản lý, mỉm cười nói: “Không cần khách sáo thế đâu.

Đi vào trong thành phố chỉ tổ tốn thời gian, tìm một phòng cho chúng tôi nghỉ qua đêm ở đây là được rồi.”
“Hả?” Điền Xung ngốc luôn, “Ở đây?”
Nhà kho thường có người trực ban, tìm giường ngủ cũng không phải không được nhưng chất lượng rất kém.

Điền Xung không phải thiếu gia giàu có, nhưng cũng là một nhân viên văn phòng làm việc trong thành phố.

Anh ta ở bộ phận kho hàng luôn đi kiểm tra ngẫu nhiên.

Từ nhà kho này đến nhà kho kia hầu hạ bọn họ rất tốt, hôm nay không biết trợ lý đại nhân này lên cơn gì mà muốn ở lại kho hàng.
Người quản lý hiển nhiên cũng sửng sốt, vội nói: “Nơi này người không ở được, điều kiện vật chất quá kém.

Hai ngày nay trời cũng lạnh, không cẩn thận là chết cóng, vẫn là vào khách sạn trong thành phố.”
Điền Xung cũng nhỏ giọng bồi một câu, “Hợp lý.”
Lý Trăn Nhược nói: “Không sao, tôi sẽ ở lại đây.

Thời gian còn sớm, mua hai cái chăn dày về.

Hôm nay tôi rất mệt, không muốn ngồi xe.”
Người quản lý khó xử, nhìn Điền Xung.
Điền Xung không muốn ở lại đây nhưng không dám mở miệng phản đối Lý Trăn Nhược.

Anh ta chỉ có thể nhỏ tiếng nói chuyện với người quản lý, mong người ta thuyết phục Lý Trăn Nhược lần nữa.
Kết quả vẫn không khuyên được Lý Trăn Nhược, cậu cứ khăng khăng tối nay phải ở lại đây.
Người quản lý chỉ có thể thu dọn văn phòng nhỏ ở tầng ba, kê hai cái giường dây thép(*).

Chăn đệm là đồ mới mua, sạch sẽ, mềm mại.
Lý Trăn Nhược không chịu vào trong thành phố ăn tối, người phụ trách chỉ có thể bảo công nhân mua vài món ăn về, ăn tối tại nhà kho luôn.

Đồ ăn không ngon nhưng rượu là rượu ngon.
Người quản lý tự mình tiếp khách, có ý định ở lại đây đêm nay.
Lý Trăn Nhược không uống rượu, lấy cớ mình bị dị ứng với cồn.

Nhưng cậu không từ chối được đành uống một chén rồi giả vờ say nằm gục xuống bàn.
Điền Xung một mình tiếp mấy người bên nhà kho, bị chuốc đến say mèm.

Sau khi được đưa về phòng lập tức nằm rạp trên giường.
Rửa qua mặt bằng nước ấm, khi Lý Trăn Nhược vừa nằm lên giường nghe thấy Điền Xung nói mớ.
Chắc là thần chí không tỉnh táo, miệng oán giận, chịu không nổi cái chỗ này, điều kiện cũng quá kém.
Lý Trăn Nhược nghe thế cười, cuộn người trong chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài người đến người đi, có người nhỏ giọng nói chuyện.

Ánh đèn rọi từ tầng ba xuống, trong phòng không bật đèn cũng sáng.
Lý Trăn Nhược vẫn luôn cảm thấy cái nhà kho này có gì đó bất ổn.
Dựa theo những gì mà người quản lý nói, hai tháng trước báo cáo với công ty xin kinh phí tu sửa.

Tháng trước công ty đã phê duyệt, tháng này quây lại, xem như không có vấn đề gì.
Nhưng mà Lý Trăn Nhược nhớ rõ, tháng năm có một lô hàng được chuyển đến nhà kho, vì sức chứa của kho không đủ nên đã chuyển đến kho khác.

Nhưng từ tháng năm đến nay không có ghi chép nào về lô hàng đến và đi từ kho hàng đó.
Phải chăng vấn đề nằm ở kho hàng nhưng người quản lý không báo cáo lên mà bỏ không, hay là đã được sử dụng với một mục đích khác mà không muốn công ty biết?
Nếu là Lý Trăn Nhược trước đây, cậu sẽ báo lại tình hình cho Lạc Phi để hắn tự xử lý.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy mình có đủ năng lực để điều tra tình hình kho hàng kia rồi giao báo cáo cho Lạc Phi, lúc đó nhất định là rất mỹ mãn.
Thời gian còn sớm, Lý Trăn Nhược đắp chăn tính ngủ một giấc đến bốn, năm giờ sáng, khi đó mọi người đều say giấc, không có phòng bị nhất.
Lý Trăn Nhược cũng không ngờ được chưa ngủ được đến nửa đêm đã có chuyện xảy ra.
Tòa nhà nhỏ trong nhà kho có ba tầng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nửa đêm, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, trong không khí có mùi khét, lại có người hô lên: “Cháy rồi!”
Tòa nhà nhỏ đơn sơ, ban đầu chỉ là dựng tạm nhưng được sử dụng đến tận bây giờ.

Tài liệu dễ cháy, hệ thống phòng cháy chữa cháy không ra gì.

Không biết lửa bắt đầu từ đâu, ngoài thành phố gió lớn, lửa lan ra nhanh.
Lý Trăn Nhược không sợ lửa nhưng trong phòng còn một Điền Xung sống sờ sờ ra đó.
Cậu xốc chăn đứng dậy, đến bên giường Điền Xung vỗ vào mặt anh ta, “Dậy! Cháy rồi!”

Điền Xung uống rượu ngủ say như chết, tiếng ngáy rung trời.

Lý Trăn Nhược vỗ mặt anh ta nhưng chỉ làm cho tiếng ngày nhỏ đi, cậu buông tay ra lại bắt đầu ngáy.
Ngọn lửa dường như không khống chế được, người bên ngoài hô gào: “Cháy rồi! Dậy mau!” Trong những tiếng kêu gào, Lý Trăn Nhược nghe được có người gọi tên mình.
Lý Trăn Nhược không nhịn được tát Điền Xung một cái thật mạnh, “Cháy rồi! Muốn chết không?!”
Điền Xung cuối cùng cũng mở mắt, vẻ mặt hoảng hốt, “Sao thế?”
Lý Trăn Nhược không còn cách nào khác, kéo anh ta ra khỏi ổ chăn, vác người lên vai chạy ra ngoài.
Điền Xung cao hơn cậu một cái đầu, Lý Trăn Nhược vác người đi cực gian nan.

Nhưng cũng may sức cậu đủ khỏe để kéo một người đàn ông cao lớn từ tầng ba xuống.
Lúc này, Điền Xung cũng dần tỉnh táo, gió lạnh thổi kiến anh ta tỉnh táo vài phần.

Ánh lửa rọi vào đáy mắt, thanh âm run lên, “Cháy?”
Lý Trăn Nhược tức giận nói: “Ừ, anh muốn chết ở trong đó à? Đồ ngốc!”
Đưa Điền Xung ra khỏi tòa nhà nhỏ, Lý Trăn Nhược quay đầu lại nhìn, thế lửa càng lớn.
Người quản lý gọi mọi người dập lửa, xung quanh là kho hàng, lửa mà lan ra xung quanh thì toi.
Lý Trăn Nhược nhớ đến một thứ, tài liệu vẫn còn ở trong văn phòng.

Vì thế, cậu ném Điền Xung xuống đất, xoay người chạy vào trong.
Điền Xung sợ đến mức hồn phi phách tán, say rượu đến đâu cũng tỉnh táo hắn, túm lấy cánh tay Lý Trăn Nhược, nói: “Cậu điên rồi à?! Quay lại làm gì?!”
Lý Trăn Nhược lười nói nhảm với anh ta, nhấc chân đá vào vai anh ta, xoay người chạy vào trong.
Điền Xung ôm vai, bị đá đến ngu người luôn.
Lửa cháy ngày càng lớn, nhưng không lan ra xung quanh.
Toàn bộ công nhân của kho hàng được điều động dùng vòi nước áp lực cao và bình cứu hỏa để dập lửa.
Mặc dù vậy, Lý Trăn Nhược vào văn phòng thu dọn xong tài liệu, nhưng ngọn lửa vẫn lan rộng tòa nhà nhỏ.
Lý Trăn Nhược không còn cách nào khác, đi đến cửa sổ hô to với Điền Xung, “Bắt lấy!”
Điền Xung nhào lên bắt được cái túi Lý Trăn Nhược ném xuống, sau đó bị hơi nóng hun cho tè ra quần, vội lùi lại đằng sau, gào lên với cậu: “Cậu mau xuống đi!”
Lý Trăn Nhược vội vàng lùi xa cửa sổ biến thành một con mèo, từ bên ngoài không nhìn thấy được, rồi nhanh chóng chui ra ngoài bằng cửa sổ.
Vừa nhảy ra khỏi tòa nhà nhỏ, ngọn lửa tạm thời bị dập tắt.

Mắt thấy ngọn lửa yếu dần, Lý Trăn Nhược xoay người chạy về phía bên kia của sườn đồi.
Cậu đã xem qua bản đồ của nhà kho này, đằng sau sườn núi là kho hàng cuối cùng.

Mọi người đang tụ tập ở đây dập lửa, Lý Trăn Nhược định chạy sang đó xem vào lúc này.
Chạy đến sườn núi chưa được bao lâu, cậu bỗng nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, ngọn lửa yếu dần đột nhiên lại bùng lên, cứ như có vật gì đó như bình gas nổ.
Do dự một chút, Lý Trăn Nhược vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.
Mà lúc này, Điền Xung hoàn toàn ngây người.

Anh ta không thấy Lý Trăn Nhược đi ra ngoài, còn cho rằng cậu vẫn ở bên trong.
Sức nổ mạnh khiến bọn họ phải lùi lại rất xa, sau đó lại vội vàng nhặt bình chữa cháy lên tiếp tục dập lửa.
Cũng may từ tòa nhà này đến các kho hàng xung quanh có khoảng cách, xung quanh cũng không có vật liệu gì dễ cháy.

Tòa nhà nhỏ cứ cháy thành tro cũng không ảnh hưởng gì đến các kho hàng phụ cận.
Nhưng dẫu vậy, mọi người vẫn gắng sức dập lừa.
Điền Xung ngơ ngác đứng ôm cặp tài liệu.

Anh ta chưa từng thấy lửa lớn thế này, mà quan trọng hơn là hình như trợ lý Lý đã xảy ra chuyện.

Nếu trợ lý Lý không vì cứu anh ta, có lẽ đã chạy ra ngoài với tài liệu.
“A!!!” Điền Xung hét lên.
Khi anh ta gào trong đau khổ, Lý Trăn Nhược đã chạy được một quãng xa.

Kho hàng kia quả thật hơi xa, chạy mười mấy phút mới xong quãng đường đến kho hàng.

Nó đã được quây lại thật.
Nhảy lên bức tường thấp, trong bóng tối, Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Cửa kho hàng là cửa thép, cánh cửa đóng chặt và không thể mở nếu không có chìa khóa.

Bốn phía đều là tường, chỉ trên cao mới có cửa sổ để thông khí.
Lý Trăn Nhược nhìn thoáng qua phòng trực ban của góc kho hàng.

Đèn sáng, có một người đang đứng nhìn tòa nhà nhỏ chìm trong ngọn lửa, nhưng không có ý định đi đến tòa nhà nhỏ kia.
Kho hàng trống, tại sao lại bố trí người canh gác? Cháy mà cũng không đi giúp mọi người dập lửa?
Lý Trăn Nhược càng thêm chắc chắn chỗ này có gì đó mờ ám.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhảy lên tường, móng chân bám vào tường và leo lên.

May rằng tường kho hàng làm bằng bê tông chứ không phải kim loại, Lý Trăn Nhược bám chắc móng lên tường, dựa theo cách vận chuyển linh lực mà Hạ Hoằng Thâm dạy, cậu đã leo lên được cửa sổ thông gió.
Quạt thông gió không bật, Lý Trăn Nhược dùng móng vuốt bẻ cong một cánh quạt thông gió, thuận lợi chui vào trong.
Lý Trăn Nhược đứng ở cửa sổ nhìn xung quanh.

Kho hàng không bỏ trống mà chứa rất nhiều thùng nhựa, trong không khí tràn ngập một mùi hương khó tả.
Bám vào tường trượt xuống, Lý Trăn Nhược nhảy lên một thùng nhựa và mở nắp ra.

Bên trong chứa chất lỏng, mùi gay mũi, chắc là chất độc gì đó.
Nhảy xuống khỏi cái thùng này, cậu nhảy lên một cái thùng khác, mở nắp ra vẫn là chất lỏng đó.
Mở mười mấy cái thùng, bên trong toàn là chất lỏng sền sệt, tản ra mùi gay mũi như nhau.
Kho hàng này chứa nhiều như vậy, cộng lại cũng phải mười mất tấn.

Có lẽ là người quản lý nhận tiền của người khác để người khác đặt mấy cái thứ này ở đây mà bên công ty không có ghi chép nào.

Kho hàng này cũng không có giấy chứng nhận đủ điều kiện cất chứa chất độc.
Chẳng trách lại muốn giấu giếm, sợ bọn họ điều tra đến nơi nên nhân dịp kiểm tra cuối năm quây chỗ này lại, lấy cớ cần tu sửa.

Tòa nhà nhỏ kia cháy, người quản lý tất nhiên là lòng như lửa đốt.

Nếu lửa lan ra xung quanh, đồ đặt ở đây sợ là không giấu được nữa.
Lý Trăn Nhược đã biết những gì mà mình muốn biết.

Không có ý định can thiệp, cậu sẽ báo lại với Lạc Phi, để hẳn tự xử lý cho tốt.
Đi ra ngoài theo con đường vừa đi vào, Lý Trăn Nhược nằm ở cửa sổ nhìn tòa nhà nhỏ kia.
Nếu đứng ở bên dưới, qua sườn đồi thấp nhìn không rõ nhưng đứng ở đây có thể nhìn rõ, đã không còn ánh lửa nữa.

Cậu đoán lửa có lẽ đã được khống chế.
Nói thì nói vậy nhưng cậu chạy sang đây đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Mặc dù có tiếng nổ mạnh nhưng thiết bị chữa cháy đầy đủ gần như có thể dập tắt được đám cháy.
Cậu không nhanh không chậm đi về nhưng không ngờ được Điền Xung đã nghĩ cậu chết trong vụ cháy.
Lý Trăn Nhược đi đến cạnh tòa nhà nhỏ, tòa nhà tối om, không có một ánh lửa nào.

Nhưng mọi người không dám dừng lại, vẫn dùng vòi nước áp lực cao phun vào tòa nhà.
Điền Xung ngồi dưới đất, ôm cặp tài liệu, vẻ mặt bi thống đến nỗi suýt bật khóc.
Bấy giờ Lý Trăn Nhược mới nhận ra Điền Xung không thấ mình ra khỏi tòa nhà, chắc là anh ta cho rằng cậu đã chết.

Hiểu lầm quá lớn, Lý Trăn Nhược xoay người tìm chỗ trốn biến lại thành người.
Không ngờ được lúc này có hai chiếc xe ô tô một trước một sau dừng trước tòa nhà, bánh xe ma sát với mặt đặt tạo thành âm thanh chói tai.
Lạc Phi mở cửa xe trước, xe đằng sau là của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược ngẩn người dừng bước.
Lạc Phi vội vàng tiến lên hỏi Điền Xung, “Jason đâu?”
Điền Xung nhìn tòa nhà với vẻ mặt buồn bã, “Cậu ấy quay lại lấy tài liệu, sau đó bình gas phát nổ.”
Lạc Phi còn chưa làm ra hành động gì, Lý Trăn Nhiên đã chạy qua hắn vào tòa nhà.

“Cậu quay lại đây!” Lạc Phi có cảm giác nhạy bén, “Cậu ta chưa chết!”
Lý Trăn Nhiên nói: “Tôi biết, tôi chỉ xác nhận thôi.”
Ngọn lửa đã tắt nhưng nhiệt độ vẫn cao, không biết ở góc nào đó vẫn còn chút ánh lửa nho nhỏ.

Lý Trăn Nhiên không chút do dự chạy vào trong tòa nhà.

Chân vừa đặt lên cầu thang, tấm ván sàn phía trên rơi xuống, suýt nữa thì rơi vào đầu anh.
Trái tim của Lý Trăn Nhược suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cái gì cũng không nghĩ, cơ thể đã tự động xông ra ngoài.
Tốc độ của cậu nhanh hơn Lý Trăn Nhiên.

Cậu đến cạnh chân anh khi anh đã lên cầu thang được một đoạn.
Lý Trăn Nhược leo lên chân anh, chui tọt vào lòng anh được anh duỗi tay ôm lấy.
Thấy mèo chạy vào lòng mình, Lý Trăn Nhiên lập tức hiểu ra, xoay người chạy ra khỏi tòa nhà.
Ai mà ngờ được cầu thang tầng hai lại rơi xuống một tấm gỗ.
Lý Trăn Nhược theo bản năng muốn bò lên trên chắn cho anh nhưng Lý Trăn Nhiên ôm chặt cậu trong lòng, bảo vệ cậu.
Trong phút chốc, tấm gỗ kia không rơi trên người bọn họ mà rơi xuống bên cạnh.

Lạc Phi đứng trước cầu thang lớn tiếng nói: “Còn chưa xuống?”
Lý Trăn Nhược vốn cho rằng anh sẽ không thể tránh được.
Sau khi định thần lại, cậu mới nhận ra còn có một đại yêu lợi hại bên ngoài, Lạc Phi sẽ không để hai người bọn cậu xảy ra chuyện gì.
Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược, chân bước nhanh mà vững vàng rời khỏi tòa nhà.

Tay anh vẫn ôm chặt cậu, không buông lỏng ra dù chỉ một chút.
Lý Trăn Nhược khó khăn duỗi thẳng người, móng vuốt đặt trên ngực anh, vươn đầu lưỡi liếm cằm Lý Trăn Nhiên.

Thấy trên mặt anh có vết tro đen, lại liếm mặt anh, cố gắng xóa sạch vết bẩn.
Lý Trăn Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Không sao.”
Lý Trăn Nhược cảm nhận được giọng của anh ngập trong sự sợ hãi, mấy chữ kia có lẽ là anh đang tự an ủi mình, chứ không phải an ủi Lý Trăn Nhược.
Điền Xung quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên: “Xin lỗi, cậu ấy vì cứu tôi!”
Lạc Phi liếc anh ta một cái, “Không chết, đừng có khóc.”
Từ Thăng Văn, đến cùng Lạc Phi, bắt đầu giải quyết phần việc tiếp theo.
Ngay khi nhận được điện thoại của Điền Xung, bọn họ vội vàng chạy đến.

Quãng đường đi mất hai giờ bị ép xuống một giờ, nhưng Lý Trăn Nhiên vẫn cảm thấy mình đến muộn.
Nếu đúng như những gì Điền Xung nói Lý Trăn Nhược chưa ra ngoài, vậy anh đến đây chẳng thể cứu vãn được cái gì nữa.
Lạc Phi thấy Lý Trăn Nhiên nhìn chăm chăm con mèo trong ngực mình, liên tục vuốt ve đầu nó.

Mà con mèo cũng liếm mặt anh để an ủi.

Lạc Phi nói: “Lên xe nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Trăn Nhiên gật đầu, ôm Lý Trăn Nhược lên xe.
Tài xế xuống xe góp vui.
Lý Trăn Nhược vừa lên xe đã biến lại thành người, vươn tay ôm lấy Lý Trăn Nhiên, “Em không sao.”
Lý Trăn Nhiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cậu, mặt chôn vào vai cậu, nhịp thở sâu mà chậm rãi.
Lý Trăn Nhược đột nhiên nhớ đến lần trên sân thượng, cậu cố tình lừa anh, khiến anh cho rằng cậu đã đầu thai.

Lúc ấy cậu có tự hỏi, liệu Lý Trăn Nhiên có nhảy lầu đi theo cậu không nhưng anh cái gì cũng không làm.
Bây giờ nghĩ lại, Lý Trăn Nhược nhận ra mình đúng là ngu thật.

Nếu Lý Trăn Nhiên thực sự nhảy xuống, cậu sẽ sống trong đau khổ và không thể giải thoát.

Cho dù có một ngày cậu chết, cậu hy vọng rằng anh có thể sống hạnh phúc và tìm được người yêu cũng yêu anh.
Cảm xúc của Lý Trăn Nhược dao động, vừa rồi tấm gỗ kia rơi xuống, cậu thật sự cho rằng anh sẽ chết ở đó.
So với tử biệt đáng sợ, sinh ly mới là lãng phí cuộc đời.
Cậu muốn anh chứng minh, anh dùng mạng sống của mình chứng minh, chẳng cách nào chứng minh tốt hơn cách chứng minh này.
Thật sự có một ngày như thế.

Lý Trăn Nhiên chứng minh anh yêu cậu cả đời, thậm chí nguyện từ bỏ mạng sống mà yêu cậu.

Khi đó, Lý Trăn Nhược chắc chắn sẽ cực kỳ hối hận.
Lý Trăn Nhược nói thầm bên tai Lý Trăn Nhiên: “Em tha thứ cho anh.”
Lý Trăn Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Lý Trăn Nhược cảm thấy vai mình hình như hơi ướt, muồn nhìn một cái nhưng bị Lý Trăn Nhiên nắm cằm, dùng sức hôn lên môi cậu.
Cậu không có sức phản kháng, bị Lý Trăn Nhiên đè xuống ghế sau, nụ hôn nóng bỏng như muốn dìm chết cậu.
Lý Trăn Nhược ngã ngửa ra, bỗng phát hiện có người đứng ngoài cửa sổ xe.
Cậu quay đầu lại, thấy Điền Xung đứng bên ngoài với vẻ mặt kinh hoảng.
Vì thế, cậu vỗ vai Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên giương mắt nhìn lại, nụ hôn cũng không dừng mà kéo quần áo của cậu ra, một tay vói vào trong.
Lúc anh đưa tay vào trong quần áo của cậu, Điền Xung nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lý Trăn Nhiên nhìn mình chằm chằm, sợ đến nỗi vội vàng quay người chạy mất.
Sau đó, động tác của Lý Trăn Nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nụ hôn cuồng nhiệt biến thành những nụ hôn nhỏ vụn, bầu không khí cũng trở nên ấm áp hơn.
Lạc Phi đi đến, Lý Trăn Nhược đứng lên chỉnh lại quần áo, nói với hắn: “Tôi phát hiện ra một thứ.

Nhà kho này có một kho hàng bị người quản lý chiếm đoạt để cất giữ chất độc, tôi đề nghị anh báo cảnh sát.”
Sắc mặt Lạc Phi ngưng trọng, gật đầu, “Tôi sẽ xử lý.”
Nói xong, Lạc Phi nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, nói với Lý Trăn Nhiên: “Vất vả rồi.

Chuyện bên này tôi sẽ xử lý, bảo tài xế chở hai người vào thành phố tìm phòng nghỉ ngơi đi.

Có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp.”
Lý Trăn Nhiên đáp: “Được.”
Lạc Phi vỗ nhẹ vào cửa xe, nói: “Làm tốt lắm.”
Lý Trăn Nhược giơ ngón cái lên, cười với hắn.
Lạc Phi rời đi, gọi tài xế của Lý Trăn Nhiên về lái xe.
Lạc Phi bảo tìm một cái khách sạn trong thành phố nghỉ ngơi nhưng Lý Trăn Nhiên lại bảo về nhà.
Trải qua nhiều chuyện trong một đêm, Lý Trăn Nhược vẫn tỉnh táo lắm, không buồn ngủ.

Mà tinh thần của Lý Trăn Nhiên căng thẳng nguyên một đêm, khi thả lỏng đã ngả đầu lên đùi Lý Trăn Nhược ngủ thiếp đi sau khi lên xe không lâu.
Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe tăng tốc, đường về nhà thuận lợi.

Vào trong thành phố, tài xế hỏi Lý Trăn Nhược đi đâu.
Lý Trăn Nhược nói: “Về nhà của anh ấy đi.”
Lúc này không tiện về nhà họ Lý, sẽ đánh thức dì Vương và những người khác.
Bất tri bất giác, đằng đông đã hừng.
Tài xế lái xe xuống tầng dưới của khu chung cư.

Những tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ ô tô.

Ánh nắng mùa đông dường như không cảm nhận được hơi ấm dịu nhẹ chạm lên người bọn họ.
Lý Trăn Nhược cúi đầu, tóc được phủ một lớp vàng mềm mại của ánh mặt trời, hôn lên trán Lý Trăn Nhiên, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

(*) Cá nước lạnh: hay cá lạnh (tiếng Anh là: Coldwater fish hay Cold fish) là thuật ngữ đặt trong bối cảnh nuôi trồng thủy sản đề cập đến các loài cá có tập tính thích nhiệt độ nước mát hơn so với các loại cá nhiệt đới, thường dưới 20 °C.

Một số ví dụ là cá chép koi và cá vàng.

Đây là những loài có xu hướng tăng trưởng chậm hơn và sống lâu hơn cá sống ở vùng nước ấm hơn, và thường cảm thấy dễ dàng hơn để nuôi giữ.
(*) Giường dây thép:
***HOÀN CHÍNH VĂN***.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.