Bất tri bất giác đã đến Tết Nguyên Đán.
Lý Giang Lâm xuất viện trước Tết, nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục, chủ yếu là ông không muốn đón tết trong bệnh viện.
Lý Trăn Nhược ăn cơm tất niên ở nhà họ Lý.
Mỗi năm đều ăn cơm tất niên ở nhà họ Lý, nhưng đây là năm đầu tiên lấy thân phận khách ăn cơm, Lý Trăn Nhược cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Bốn đứa con trai của Lý Giang Lâm bây giờ chỉ con hai.
Ôn Thuần đã thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Lý.
Căn nhà hiện giờ có hơi vắng vẻ, dì Vương được con gái đón về nhà ăn tết rồi.
Căn nhà càng vắng vẻ hơn.
Ăn cơm tối xong, Lý Giang Lâm không vào thư phòng cũng không về phòng ngủ, ngồi ở phòng khách xem TV.
Ông không rời đi, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự cũng không thể về phòng, đều ngồi xuống sofa ở với ông.
Mà Chu Khải vẫn thói cũ, cơm nước xong là chạy biến ra ngoài dắt chó đi dạo.
Gã cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi cạnh Lý Giang Lâm sau khi đi dạo xong.
Lý Trăn Nhược ngồi trên ghế sofa, nhìn màn hình TV lơ đãng nghĩ, tối nay ngủ ở đây hay là giả bộ rời đi rồi biến thành mèo quay lại?
Tuy rằng Lý Giang Lâm không phản đối cậu và Lý Trăn Nhiên ở bên nhau nhưng thái độ của ông còn cách xa thái độ hòa ái dễ gần của bố vợ(*).
Ông vẫn duy trì thái độ khách sáo và xa cách.
Tất nhiên mời cậu tới ăn cơm tất nhiên ở nhà họ Lý không phải ý của Lý Giang Lâm mà là ý của Lý Trăn Nhiên.
Anh nói với ông, ông cũng không phản đối.
Nếu mà ở trước mặt ông tình nồng ý mật theo Lý Trăn Nhiên về phòng, không biết có chọc ông tức giận hơn không.
Cứ lơ đãng nghĩ ngợi lung tung, điện thoại của Lý Trăn Nhược đột nhiên vang lên.
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái.
Lý Trăn Nhược lấy điện thoại ra nhìn, người gọi là Hạ Hoằng Thâm.
Vì thế, cậu cầm điện thoại vào phòng ăn nhận cuộc gọi.
Ngay khi điện thoại được kết nối, Lý Trăn Nhược nói với Hạ Hoằng Thâm: “Thầy, năm mới vui vẻ!”
Kết quả, Hạ Hoằng Thâm hỏi: “Bây giờ có thể ra ngoài không?”
“Bây giờ á?” Lý Trăn Nhược ngơ ngác.
Tuy mới hơn tám giờ tối nhưng bên ngoài đã tối đen, cậu liếc Lý Trăn Nhiên một cái, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì gấp sao?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đến công viên giải trí của thành phố đi.
Đêm nay chợ yêu(*) mở cửa, dẫn cậu đi xem một chút.”
“Chợ yêu?” Lý Trăn Nhược cảm thấy mình đã nghe được điều gì đó rất phi thường.
Hạ Hoằng Thâm lại cho rằng cậu đang dong dài, “Đến không?”
Lý Trăn Nhược liếc Lý Trăn Nhiên một cái, “Nhưng…”
Hạ Hoằng Thâm: “Tùy cậu.”, muốn cúp máy.
“Tôi đến.” Lý Trăn Nhược vội nói, “Nhưng tôi phải về sớm đón năm mới với anh hai.” Câu cuối cùng cậu nói rất nhỏ.
Hạ Hoằng Thâm: “Cậu có thể gọi lại bất kỳ lúc nào.”
Ngắt điện thoại, Lý Trăn Nhược đi lấy áo khoác, nói: “Tôi ra ngoài một lúc.”
Cả phòng quay đầu nhìn cậu.
Nhưng Lý Giang Lâm chỉ liếc một cái rồi tiếp tục xem TV, trong khi đó, Lý Trăn Tự lại cười đầy ẩn ý.
Lý Trăn Nhiên đứng lên hỏi: “Đi đâu? Anh đưa em đi?”
Lý Trăn Nhược đã mặc xong áo khoác, nói: “Thầy bảo em ra ngoài một chuyến, sẽ về sớm thôi.
Anh ở nhà xem TV với bác Lý đi.”
Lý Trăn Nhiên không nói gì thêm nhưng đi với cậu từ trong nhà ra ngoài sân.
Anh vòng tay ôm eo cậu từ đằng sau, ngực anh dán vào lưng cậu, thấp giọng nói bên tai Lý Trăn Nhược: “Đi đâu?”
Hơi thở của anh phả vào, Lý Trăn Nhược cảm thấy lỗ tai hơi nóng, nói: “Thầy bảo em ra ngoài một chuyến.”
“Năm mới sắp đến rồi.” Lý Trăn Nhiên vừa nói vừa đưa tay nhéo eo cậu.
Lý Trăn Nhược tránh khỏi móng vuốt của anh, “Em sẽ đón năm mới với anh mà.
Sẽ về sớm thôi, đợi em nha.”
Nói xong, cậu vươn tay nắm lấy tay Lý Trăn Nhiên, phát hiện ra anh không mặc áo khoác, vội nói: “Ở bên ngoài lạnh, anh mau vào trong đi.”
Lý Trăn Nhiên ôm chặt cậu một chút, “Bây giờ là tám giờ, nhớ về trước mười hai giờ.”
Lý Trăn Nhược quay người lại ôm anh, hôn một cái lên môi anh, “Đợi em.”
Hôm nay là giao thừa, đường phố vắng vẻ, hiu quạnh, dường như chẳng thấy một cái xe nào.
Trên đường, Lý Trăn Nhược nhận được một cuộc gọi, là của Tống Quân, nói với cậu rằng vì hôm nay là giao thừa nên chợ yêu mở cửa sớm, giờ có thể đi vào rồi.
Lý Trăn Nhược rất tò mò, hỏi lại: “Tại sao chợ yêu lại mở vào đêm 30?”
Tống Quân: “Nhân loại các cậu ăn tết, đàn anh Hạ cũng muốn mọi người cùng vui vẻ, bằng không thì yêu quái sống một mình sẽ cô đơn biết bao chứ.”
Lý Trăn Nhược vậy mà cảm thấy lời này rất có lý.
Lái xe đến bãi đỗ xe của công viên giải trí, Lý Trăn Nhược phát hiện có rất nhiều xe đỗ ở đây, trong đó có một chiếc xe Hummer(*) rất quen mắt.
Nhìn biển số xe, hóa ra là xe của ông chủ Lạc Phi.
Còn cái gọi là chợ yêu, chắc là toàn bộ yêu quái sẽ đến đây nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược không khỏi khẩn trương, không biết liệu mình có thấy những cái gì kỳ lại không.
Công viên giải trí tối đen như mực, nhưng có một lối vào nhỏ chỗ soát vé, lại còn có người soát vé nữa.
Nhận ra mình không có vé vào cửa, Lý Trăn Nhược do dự một lúc có nên gọi cho Hạ Hoằng Thâm không nhưng khi nhìn kỹ, người soát vé là Phượng Tuấn Nguyên.
Bác sĩ Tiểu Phượng tuấn mỹ bỏ đi áo blouse trắng, mặc áo khoác lông vũ, mặt vô cảm soát vé.
Thấy Lý Trăn Nhược, y giơ tay vẫy vẫy chào cậu.
Lý Trăn Nhược đi qua, “Tiểu Phượng?”
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Mau vào đi.”
Lý Trăn Nhược vẫn còn đang thắc mắc, “Anh ở đây soát vé à?”
Phượng Tuấn Nguyên gật đầu.
Lý Trăn Nhược lại hỏi: “Tại sao lại là anh?”
Phượng Tuấn Nguyên đáp: “Vì chủ nhân của tôi là chủ của chợ yêu.”
Lý Trăn Nhược sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, “Anh nói thầy tôi à?”
Phượng Tuấn Nguyên gật đầu, nói với cậu: “Mau vào đi, chủ nhân đang đợi cậu đó.”
Lý Trăn Nhược đi qua cổng soát vé, thấy công viên không còn đen kịt như khi nhìn từ ngoài vào nữa mà rực rỡ ánh đèn, người người huyên náo.
Nơi nơi những ngọn đèn màu nhiều màu treo trên cây, những đứa trẻ cầm bóng bay chạy khắp nơi.
Xa xa, vòng đu quay nhẹ nhàng chuyển động, khắp công viên trộn trong tiếng ca của những bài hát vui vẻ.
Nhưng mà Tết Nguyên Đán lại mở nhạc Giáng Sinh, chẳng biết có ý gì nữa.
Một đứa trẻ bị ngã khi chạy ngang qua Lý Trăn Nhược.
Cậu ngồi xổm xuống muốn đỡ nó lên, nhưng lại thấy nó biến thành một con thằn lằn khổng lồ, bò về phía trước rất nhanh.
Lý Trăn Nhược bị dọa sợ.
Cậu đứng nguyên tại chỗ nhìn mọi người đi tới đi lui trong công viên.
Chợt, cậu ý thức được một điều, những người này không phải con người mà là yêu quái.
Vậy thì cậu là cái gì?
Lý Trăn Nhược nghĩ một lúc lâu, cảm thấy mình chỉ là bán yêu(*).
Dù là bán yêu nhưng tốt xấu gì cũng có quan hệ với yêu, thế nên cậu thản nhiên bước vào bên trong.
Ở ngã rẽ phía trước, một con gấu trúc đang bán bóng bay.
Lý Trăn Nhược nhìn nó từ trên xuống dưới, tự hỏi nó là gấu trúc thật hay là người mặc trang phục gấu trúc hay là con yêu quái nào đó biến thành gấu trúc?
Gấu trúc đưa cho bạn nhỏ một quả bóng bay, sau đó nhìn về phía Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược cất chìa khóa xe vào trong túi áo khoác, đi đến chỗ gấu trúc, hỏi: “Xin chào, cậu là gấu trúc thật à?”
Gấu trúc sững người nhìn cậu, đột nhiên cậu ghé sát vào nó, nói: “Bản thể của cậu là gì?”
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, mình đã đến chỗ này rồi cũng không sợ người ta biết mình là mèo, chỉ sợ người ta nghĩ mình là người.
Vì thế, cậu dứt khoát cho con gấu trúc to đùng kia xem bản thể mèo của mình.
Nhưng chỉ ngay sau đó, cậu lập tức biến lại thành người.
Lý Trăn Nhược nhặt cái áo rơi trên đất mặc vào, lộ ra nụ cười với con gấu trúc.
Gấu trúc lại nhìn cậu không nói một câu.
Lý Trăn Nhược có hơi bối rối.
Vòng qua nó muốn đi tiếp vào bên trong, ai ngờ nó duỗi tay ra đưa cho cậu một quả bóng bay, “Tặng cho em.”, gấu trúc nói.
Lý Trăn Nhược nhận lấy bóng bay từ tay nó, “Cảm ơn.”
Không chậm trễ nữa, cậu đi đến trung tâm giải trí.
Xung quanh ngày càng náo nhiệt hơn, các trò chơi giải trí đều mở ra, ánh đèn đầy màu sắc và âm nhạc vui tươi ở khắp nơi.
Lý Trăn Nhược nhìn thấy Tống Quân đứng ở vòng quay ngựa gỗ vẫy tay với mình.
Cậu bước nhanh qua đó, “Tống Quân!”
Tống Quân nhìn về phía sau cậu.
Lý Trăn Nhược kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?”
Tống Quân nói: “Tôi dẫn cậu đi xem gấu trúc.”
Lý Trăn Nhược cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con gấu trúc kia vẫn cầm chùm bóng bay và đang nhìn cậu.
Ánh sáng không tốt lắm, Lý Trăn Nhược cũng không thấy rõ biểu cảm của gấu trúc nên quay đầu lại hỏi Tống Quân: “Thầy đâu?”
Tống Quân chỉ vào vòng quay ngựa gỗ đằng sau.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn.
Vòng quay ngựa gỗ vắng vẻ, chỉ thấy một con báo đen nằm ở giữa, đầu tựa vào ngựa gỗ, mặt vô cảm nhìn cái vòng tròn quay tròn.
Cũng không hẳn là báo đen, Lý Trăn Nhược nhìn kỹ lại mới phát hiện ra bản thể của Hạ Hoằng Thâm và báo đen khác nhau một chút, trông đáng sợ và hung ác hơn.
Thấy cậu rồi, Hạ Hoằng Thâm ngáp một cái, biến thành người, lười biếng ngồi trên ngựa gỗ, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu.
Lý Trăn Nhược nhảy lên bàn xoay vòng quay ngựa gỗ, đi đến chỗ hắn, hơi khom người, “Thầy gọi tôi đến có việc gì không?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Đêm nay chợ yêu mở cửa, tìm cho cậu thứ gì đó có thể tăng tu vi.”
Lý Trăn Nhược chóng mặt vì vòng quay ngựa gỗ quay tròn, nói: “Thầy, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không có tiền đồ.”
Kết quả là Hạ Hoằng Thâm không xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ.
Lý Trăn Nhược quyết định ngồi khoanh chân cạnh hắn, nhắm mắt, dựa đầu vào con ngựa gỗ trước mặt, hỏi: “Thứ gì có thể tăng tu vi cho tôi?”
Hạ Hoằng Thâm nghĩ nghĩ, “Không biết, buổi đấu giá đêm nay có thể để ý một chút.”
Lý Trăn Nhược lại hỏi: “Tu vi của tôi tăng rồi thì sao? Sẽ thành tiên à?”
Hạ Hoằng Thâm: “Nằm mơ à? Cậu nghĩ thành tiên dễ lắm sao?”
Lý Trăn Nhược im lặng một chút, “Trường sinh bất lão?”
Hạ Hoằng Thâm: “Sống thêm mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.”
Lý Trăn Nhược nghe vậy, ồ ồ nói: “Vậy thì tôi không muốn.
Tôi chỉ muốn sống thêm vài chục năm nữa, sau đó chết cùng với anh hai của tôi.”
Hạ Hoằng Thâm cúi đầu nhìn cậu, nâng chân lên rồi nhưng không có quyết tâm đạp xuống, cuối cùng chỉ nói một chữ: “Cút.”
Hắn thu nhận một tên học trò cực kỳ cực kỳ không có tiền đồ.
Nhưng mà hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.
Lý Trăn Nhược không giống hắn, hắn có Tống Quân làm bạn đời.
Nếu một trong hai người có tuổi thọ vô tận, nói không chừng lại là bi kịch.
Lý Trăn Nhược cũng không cút.
Mặc dù cậu nhớ đến lời dặn dò về đón năm mới với Lý Trăn Nhiên nhưng cậu vẫn chọn ở lại xem buổi đấu giá.
Tống Quân đến bên cạnh Lý Trăn Nhược, nói với cậu: “Cậu đừng để trong lòng.
Đàn anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Lý Trăn Nhược nói: “Tôi biết, nhưng tôi mới là người áy náy mới đúng.
Đàn anh của anh chấp nhận thu nhận một người chẳng học được bản lĩnh gì từ mình.”
Tống Quân: “Anh ấy nói vậy thôi.
Buổi đấu giá hôm nay anh ấy chẳng mua nổi cái gì đâu.”
Lý Trăn Nhược không thể không quay đầu lại nhìn Tống Quân, “Thầy tôi nghèo đến mức này à?”
Tống Quân cười, “Thực ra cũng không nghèo đến vậy.
Trong người anh ấy có mấy cái bảo vật vô giá, tiếc rằng là không nỡ bán thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh đèn của vòng quay ngựa gỗ tối dần đi.
Mọi ánh sáng tập trung vào cô gái bên cạnh.
Trên sân khấu, người chủ trì cầm microphone lên sân khấu thông báo buổi đấu giá sắp bắt đầu.
Mọi người dần dần tụ tập hết về sân khấu, bao gồm cả những gì mà Lý Trăn Nhược cho rằng là trẻ nhỏ.
Lý Trăn Nhược nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh.
Cậu thấy Tịch An Linh đứng cạnh một chàng trai trẻ trong đám đông, cô cướp lấy kẹp bông gòn từ trong tay chàng trai; không biết Long Tinh nói gì với một thanh niên cao lớn, bị thanh niên ấy ôm lên; Phượng Tuấn Nguyên đứng cạnh Lạc Phi, không biết lấy ở đâu ra một ly cocktail, đang định uống thì bị Lạc Phi đoạt đi.
Đêm giao thừa náo nhiệt hơn là ngồi trong phòng khách lạnh lẽo của nhà họ Lý xem TV.
Mà càng vì lý do này, Lý Trăn Nhược càng muốn quay về nhà họ Lý đón năm mới với Lý Trăn Nhiên hơn.
Hạ Hoằng Thâm thay đổi vị trí, nằm trên nóc của vòng quay ngựa gỗ, cái đuôi hết vẫy sang phải lại vẫy sang trái.
Thấy mọi người đã tập kết lại đây hết, người chủ trì cầm búa đấu giá, tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy đêm nay mình đã được mở rộng tầm mắt.
Trong buổi đấu giá, đủ thể loại đồ được đem đấu giá.
Tất nhiên, những thứ này phải có giá trị với yêu quái, nhưng cậu không biết những thứ đó có ý nghĩa gì.
Cho đến khi người chủ trì cầm một cái hộp gỗ lên cho mọi người xem, “Đây là một viên đan dược rơi ra khỏi lò đan của Thái Thượng Lão Quân.
Ăn một viên, tu vi tăng thêm 500 năm.”
“Muốn không?” Hạ Hoằng Thâm thình lình xuất hiện sau lưng Lý Trăn Nhược, nhỏ giọng hỏi.
Lý Trăn Nhược giật mình nhưng không vội nói mình có muốn hay không mà hỏi lại hắn: “Lão nhân gia(*) ngài mua nổi không?”
Hạ Hoằng Thâm đúng lý hợp tình nói: “Tôi có quỹ đen.”
Hắn vừa dứt lời, người bên cạnh đã ầm ầm ra giá.
Lý Trăn Nhược nghe thế nên nhìn qua, người ra giá thế mà là gấu trúc.
Mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Lý Trăn Nhược nghe một ông già bên cạnh nói: “Gấu trúc, ở đây có bao nhiêu người giàu hơn nó được chứ? Nó mà đã ra tay thì chẳng ai muốn tranh.”
Một người khác tấm tắc, “Không ai thêm giá, hời cho nó còn gì.”
Ông già nói: “Đúng là ngu ngốc.
Không thể thắng nó còn tăng giá để đắc tội nó, muốn làm gì hả?”
Người kia im lặng một lát, không nói chuyện nữa.
Tống Quân kỳ quái nói: “Gấu trúc muốn cái này làm gì?”
Không ai đáp lời cậu ta, gấu trúc đứng ở đằng xa, tay cầm một đoạn trúc, vừa gặm vừa nhấc chân đi về đài đấu giá.
Lý Trăn Nhược cũng tò mò, “Gấu trúc có tiền thế sao?”
Giọng cậu không lớn nhưng một vòng người xung quanh đều quay đầu lại nhìn cậu.
Có người còn ném cho cậu một ánh mắt khinh thường, “Gấu trúc, quốc bảo, biết không?”
Lý Trăn Nhược bỗng cảm thấy mình thật ngốc.
Buổi đấu giá kết thúc lúc hơn mười một giờ.
Lý Trăn Nhược bảo mình không muốn tăng tu vi, Hạ Hoằng Thâm ghét bỏ cậu không có tiền đồ nhưng cũng không làm khó cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn thời gian, tạm biệt Hạ Hoằng Thâm chuẩn bị rời đi.
Gấu trúc đứng trước mặt cậu chặn đường.
“?” Lý Trăn Nhược không hiểu gì.
Gấu trúc đột nhiên đưa tay ra, nhét cái hộp gỗ vào lòng Lý Trăn Nhược, nói: “Cho em nè!” Sau đó, cơ thể cồng kềnh chạy mất dạng như một cơn gió.
Lý Trăn Nhược ngơ ngác nhìn cái hộp gỗ bị nhét vào trong lòng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Đây là tiên đan à?”
Tống Quân ghé vào nhìn, “Chắc là vậy.”
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu tìm gấu trúc nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu, mờ mịt nói: “Tặng cho tôi à?”
“Ừm.” Tống Quân gật đầu.
Lý Trăn Nhược: “Vậy tôi nên làm gì đây?”
Tống Quân: “Đưa cho cậu thì là của cậu.
Muốn làm gì với nó đều do cậu, không phải đắn đo suy nghĩ gì cả.”
Lý Trăn Nhược nghe vậy lại nhìn thời gian.
Cậu cần phải về mau, nếu mà mười hai giờ chưa về đến nhà, Lý Trăn Nhiên sẽ tức giận.
Thế nên, cậu chỉ có thể nói: “Vậy được, có gì thì gọi cho tôi.”
Đồ này cậu chỉ có thể cầm trước thôi.
Lái xe về nhà họ Lý, đèn phòng khách đã tắt.
Lý Giang Lâm chắc là không thể thức khuya nên về phòng.
Những người khác cũng về phòng nghỉ ngơi.
Lý Trăn Nhiên nghe tiếng xe liền xuống nhà đón Lý Trăn Nhược.
Mở cửa phòng khách, Lý Trăn Nhược mang theo hơi lạnh nhào vào lòng Lý Trăn Nhiên, vừa hôn môi anh vừa nói: “Năm mới vui vẻ.”
Về phòng, Lý Trăn Nhiên đè Lý Trăn Nhược lên cửa mà hôn, cắn vành tai cậu, “Đi đâu vậy? Có thể nói cho anh không?”
Lý Trăn Nhược thở dốc, đáp: “Thầy gọi đến công viên giải trí.”
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu lên, “Giờ này mà công viên còn người?”
Lý Trăn Nhược nâng một chân vắt lên eo anh, “Tiếp tục đi.”
Lý Trăn Nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người, vươn tay sờ ngực cậu, “Cái gì đây?”
Thứ anh lấy ra là cái hộp gỗ mà gấu trúc cho.
Anh mở nắp hộp ra ngó một cái.
Lý Trăn Nhược cũng không cản, nhìn chằm chằm vào cái gọi là tiên đan trong hộp như có điều suy nghĩ.
Cậu không muốn tăng tu vi để tăng tuổi thọ, nhưng nếu cái này có thể tăng tuổi thọ của Lý Trăn Nhiên thì tốt biết bao.
Mấy trăm năm tu luyện cho Lý Trăn Nhiên, mặc dù không thể trường sinh bất lão nhưng có thể kéo dài tuổi thọ là được.
Khi đó, cậu chỉ cần chuyên tâm tu luyện là có thể cùng Lý Trăn Nhiên làm bạn với tháng năm.
Nhưng mà cái này không phải của cậu, là của gấu trúc.
Dù gấu trúc đưa cho cậu nhưng cậu cũng không hiểu chuyện này lắm.
Nếu gấu trúc đòi về thì sao đây?
Lý Trăn Nhiên thấy Lý Trăn Nhược thất thần, hỏi: “Sao thế?”
Nếu gấu trúc đòi lại nó, cậu sẽ nói là mình không cẩn thận ăn mất rồi trả lại số tiền mà gấu trúc đã bỏ ra trong buổi đấu giá.
Lý Trăn Nhiên giơ hộp lên, “Thầy em cho à?”
Lý Trăn Nhược lắc đầu, “Gấu trúc cho.”
“Gấu trúc?” Lý Trăn Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình không nên tiếp tục do dự, vươn tay cầm lấy cái hộp, nói với Lý Trăn Nhiên: “Há miệng.”
Lý Trăn Nhiên nghi hoặc “A?” một tiếng, Lý Trăn Nhược nhét tiên đan vào miệng anh.
Nuốt xuống quá vội, xém chút nữa là bị sặc, Lý Trăn Nhiên che miệng ho khan mấy tiếng, vừa rót nước vừa cau mày hỏi: “Cái gì đấy?”
Lý Trăn Nhược vẫn đứng tại chỗ, không kiềm được tâm tình vui vẻ, khóe miệng lộ ra nụ cười, “Đồ tốt.”
Buổi sáng hôm sau, Lý Trăn Nhược tỉnh giấc trong ổ chăn ấm.
Mắt còn chưa mở ra, tay vô thức vươn ra ôm Lý Trăn Nhiên, muốn cuộn người trong lòng anh.
Nhưng mà tay sờ vào khoảng trống, cái gì cũng không có.
Cậu tưởng rằng Lý Trăn Nhiên đã rời giường.
Lý Trăn Nhược mờ mịt mờ mắt, thấy một đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình.
Cậu hoảng sợ lùi lại phía sau mới phát hiện ra là một con mèo Garfield lông đen trắng nằm trên gối.
“Mèo ở đâu ra vậy?” Lý Trăn Nhược kinh ngạc ngồi dậy, nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Lý Trăn Nhiên đâu.
Cậu quay đầu nhìn con mèo kia, chỉ thấy mặt mày nó nghiêm túc lại có phần tức giận, bỗng sinh ra một ý nghĩ, hỏi: “Mày…!là ai?”
–
(*)Bố vợ: tác giả viết vậy nha, check hết từ raw sang convert.
(*) Chợ yêu: chợ của yêu quái.
Ban đầu t còn định để ‘chợ quỷ’, chợt nghĩ lại yêu, ma, quỷ, quái khác nhau hoàn toàn.
Hạ Hoằng Thâm là yêu, chứ không phải quỷ.
Để ‘chợ quỷ’ lại nhớ đến Hoa Thành.
(*) Xe Hummer: bắt đầu ra đời từ năm 1992 với tiền thân là Humvee, một loại phương tiện quân sự chủ lực thường được sử dụng trong quân đội.
Đây là thương hiệu xe hummer đến từ tập đoàn Renco và được General Motors mua lại để tiếp tục phát triển.
Nổi bật nhất trong dòng sản phẩm Hummer là cái tên đình đám SUV, thuộc top những chiếc xe đắt khách nhất.
(*) Bán yêu: một nửa là yêu quái.
(*) Lão nhân gia: bé mèo dùng với ý mỉa mai nha, t không biết dùng từ nào hợp hết nên để nguyên.
Mà dịch ra thuần Việt cũng không hay..