Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 81



Edit: RACCAT, Huyên
Biết Ngu Tầm định chuyển đi, phòng 608 rơi vào im lặng, hệt như có người ấn nút tắt tiếng.
Mãi cho đến khi La Tứ Phương bởi đeo tai nghe mà không điều khiển được âm lượng hỏi lớn: “Cậu định đi á?”
“Ờ,” Ngu Tầm vừa dọn hành lý vừa bảo, “tối nay chuyển luôn.”
La Tứ Phương tháo tai nghe xuống, đứng dậy: “Sao thế, đột ngột quá.”
Ngu Tầm: “Chuyện riêng.”
Có khi nào hắn kiệm lời như vậy đâu.
Thường thì La Tứ Phương sẽ dính lấy hắn lảm nhảm đủ thứ trên giời dưới đất quyết hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng hôm nay lại không biết tiếp lời ra sao.
Cậu trai xoay lưng lại với cả nhóm, khúc khom người đầu cúi gằm xuống, rõ vẻ quyết đoán không trao đổi. Bàn tay hắn đặt trên chắn, khớp ngón dường như gồng hết cả, mà cũng có thể ấy chỉ là ảo giác, bởi ngay giây sau hắn đã vo viên ba tấm chăn lại rồi quay sang gói ghém món khác.
Giữa chừng, hắn bảo: “Tôi không mang mấy cái này đi được, của các cậu hết đấy.”
Ngu Tầm chỉ vào chỗ vật dụng xài chung; bọn ở cùng nhau gần một năm thường có kiểu – cậu mua tủ thì tủ là của công mà tao tậu gương thì chung đụng cả nhóm.
Một năm này, số đồ không vác đi đâu được giống vầy gom lại nhiều vô kể.
Không gian chật hẹp của phòng ký túc đượm hơi thở sinh hoạt. Hồi nghỉ đông, dù cho ai cũng về quê, thế nhưng trước khi đi vẫn phải rước về dăm câu đối dán Tết.
Câu đổi đỏ rực hiện đang treo trên cửa sổ ban công, chữ do cả bọn cùng chọn, ngoáy xàm rằng: đậu sạch môn, trúng tiền tỉ, ngủ trương thây.
Góc tường trong phòng còn dựng chiếc ván trượt.
Ván ấy do Bành Ý Viễn chi tiền, cậu ta bởi cái ván này mà đi cọ cơm bọn họ cả nửa tháng. Sau để báo ơn liền dẫn nhóm đi trượt lén trên hành lang sau giờ tắt đèn.
Lúc đấy còn bị Vân Từ quẳng cho câu “điên”, nói đoạn cậu trùm áo cộc tay lên người rồi nhảy xuống giường.
Tối đó, hành lang nhộn nhịp vô cùng, khoảnh khắc chân men ván trượt tựa cưỡi gió lộng trời.
“Các cậu coi tôi có giống, gì nhỉ,” có đứa gọi với, “lãng tử rượt gió-“
“Đừng rượt gió nữa ông ơi, cẩn thận chổng vó đấy.”
“…”
Ngó đâu cũng toàn là dấu vết sinh hoạt chung trong năm nay của bọn họ.
Không ai đủ can đảm đứng lên hỏi sự thể rốt cuộc ra sao, La Tứ Phương bất tri bất giác quay đầu nhìn Vân Từ.
Hai giai này thường xuyên sáng nắng chiều mưa, xét theo một nghĩa nào đó thì gần như là ‘thân nhau’ nhất phòng, có lẽ Vân Từ sẽ rõ chuyện.
Vậy nhưng lúc quay sang, cậu ta ngẩn ra.
Vân Từ đứng tại lối ra vào, hình như nay cậu không ở ký túc xá, vậy mà chẳng thấy cậu khoác thêm áo, trên người chỉ độc kiện sơ mi mỏng manh.
Cậu cứ thừ ra chỗ cửa, cảm giác toàn thân lạnh căm căm.
Cậu không hé tiếng nào, chỉ chăm chăm nhìn Ngu Tầm, trông hắn luôn tay sắp đồ.
Rồi thấy Ngu Tầm như hôm đầu tiên mới chuyển đến, tay bưng đống vật dụng lỉnh kỉnh, xách hành lý, ôm chăn và chậu rửa mặt đựng bộ vệ sinh cá nhân giản dị.
La Tứ Phương tự dưng cảm giác khắc này Vân Từ hệt một kẻ chết đuối đang giãy giụa trong thinh lặng.

Kỳ.
Hai tên này kỳ quá.
La Tứ Phương chỉ nhìn thôi mà cũng sắp chết dí trong bầu không khí ngột ngạt này, cậu ta quay sang định kêu cứu đồng bọn, Lưu Thanh lại giật cổ tay áo cậu ta: “Trưởng phòng, thôi.”
Ngu Tầm dọn đồ nhậm lẹ.
Sắp xếp xong, giường dưới trống hẳn đi.
Hắn kéo vali đến cửa, chỗ đang bị Vân Từ đứng ngáng.
Ngu Tầm mở miệng trao cho Vân Từ lời cuối trong hôm nay: “Nhường đường hộ cái.”
“…”
Tai Vân Từ chỉ nghe rõ tiếng lộc cộc của vali kéo trên đất, những tiếng ấy trộn với tất cả những thứ cậu nghe được trong hôm nay, quánh lại thành thứ âm thanh hỗn mang cực độ chực ập lên cậu như triều dữ.
Ngu Tầm đi khỏi, bỏ lại cả bọn giương mắt nhìn nhau.
“Rốt cuộc là thế nào…”
“Biết đâu.”
“Hôm sinh nhật vẫn còn ổn lắm mà…”
Chỉ có Vân Từ không nói gì, im ỉm lỉnh vào phòng tắm.
Cậu vặn vòi, tiếng nước chảy át đi tạp âm khác.
Cậu gục đầu, tay vịn chặt thành bồn, không biết qua bao lâu, La Tứ Phương đập cửa: “Anh Từ, ổn chứ?”
Vân Từ che mắt.
Bẵng một lúc, nghe thấy giọng mình vang lên: “Không sao.”
Đúng là cậu không nên nông nổi.
Nghiêm Dược khuyên chẳng sai.
Ngu Tầm đâu đáng phải chịu cuộc sống như này.

Sau khi Ngu Tầm chuyển đi được vài ngày, phòng ký túc yên tĩnh hơn bình thường, thiếu một người nên ai cũng không quen. Dù đồ đạc trong phòng của nam sinh bừa bộn đến mức không có chỗ để cũng không ai ném đồ vào vị trí trống đó.
Giường dưới trống trơn.
Như thể chưa từng có ai ở đó.
Vân Từ rất trầm lặng.
Cậu không hỏi Ngu Tầm chuyển đến tòa nào, phòng bao nhiêu, trong phòng có những ai. Thậm chí khi người khác thảo luận cậu cũng cố tình tránh né.
Lưu Gia Vũ thi xong thi được lấy lại điện thoại.
Cậu ta vội báo cáo tình hình cho gia sư mình: [Dù không biết kết quả, nhưng vừa ra khỏi phòng thi em đã có cảm giác tự tin khó tả.]
[Niềm tự tin này từ sự nỗ lực của em.]
[Con mẹ nó, là nỗ lực dậy lúc 3 giờ rưỡi sáng của em đó.]
[Em sẽ vượt qua kẻ đứng áp chót, để nó ngồi vững ở vị trí cuối cùng.]
Vân Từ bình tĩnh xem những lời này, cho đến khi Lưu Gia Vũ gửi câu tiếp theo.
[Gia sư của nó cũng bị khùng…]
Ngón tay Vân Từ dừng lại trên màn hình, một lúc sau lại buông ra. Cuối cùng vẫn không gửi gì.
Sau đó cậu có thói quen liên tục làm mới danh sách bạn bè.
Từ sau khi Ngu Tầm đi, cậu vô thức có thói quen này.
Cũng không tìm ai để trò chuyện, chỉ liên tục làm mới.
Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ chẳng nghĩ gì cả.
Cho đến khi cậu làm mới danh sách thì thấy Ngu Tầm đã đổi ảnh đại diện.
Ở vị trí trên cùng, ảnh đại diện màu đen đã biến mất mà thay vào đó là một bức ảnh phong cảnh, loại có thể thấy khắp nơi trên mạng. Tên cũng đổi thành một dấu chấm.
Ngón tay cậu cứng đờ nhấn vào trang cá nhân của Ngu Tầm.
Những bài đăng trước đó hình như đã bị xóa rồi.
Nhấn vào không thấy bài tỏ tình chỉ dành riêng cho cậu, cũng không thấy bông hồng giấy.
Trang cá nhân chỉ hiện có thể thấy trong ba ngày.
Dưới đường kẻ phân cách là khoảng trống.
Chắc đã xóa rồi. Ngay cả ảnh đại diện cũng đổi.
Gần như cùng lúc, tin nhắn mới của Nghiêm Dược nhảy ra từ trên cùng: [Thu xếp lại suy nghĩ, tập trung vào học tập, sắp lên năm hai rồi, con…]
Vân Từ tắt màn hình ngay tức khắc.

Cậu nghĩ ngày Ngu Tầm nói chia tay tim mình đã đau đến cùng cực, không thể đau hơn được nữa.
Lý Ngôn là người đầu tiên nhận ra sự khác thường, mấy hôm nay tin nhắn gửi cho Vân Từ đều không được trả lời, dù trước đây cậu cũng ít khi trả lời tin nhắn nhưng đều có lý do, như bận rộn tranh tài với Ngu Tầm để lén tăng hạng hoặc chuẩn bị thi, nhất định phải đạt hạng nhất.
Nhưng lần này Lý Ngôn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Gần đây không có kỳ thi, cũng không tham gia hoạt động gì.
Chẳng lẽ là yêu đương?
Bận yêu đương nên không trả lời tin nhắn của anh em.
Về chuyện yêu đương của anh em mình với Ngu Tầm, mỗi lần Lý Ngôn nghĩ đến là tâm trạng rất phức tạp.
Cậu ta chờ mãi mà không thấy hai người công khai, còn báo trước cho Chu Văn Vũ rằng sắp có một tin động trời, có thể sẽ hủy hoại niềm tin của hắn ta, bảo hắn ta chuẩn bị tinh thần trước.
Kết quả là chờ mãi không thấy động tĩnh gì.
Chờ đi chờ lại, chờ đến tin Ngu Tầm chuyển đi.
Cậu ta định vì anh em mà chọc tức tên họ Ngu đó, nhưng lại nhận ra ảnh đại diện hai phe trắng đen đối đầu nhau ở Tây Thành đã thay đổi.
Phe đen đã không thấy nữa.
“Anh em,” Lý Ngôn đến phòng của Vân Từ, nhìn thấy giường trống, muốn nói “chia tay rồi à” nhưng lời đến miệng lại đổi thành hỏi: “Cãi nhau…?”
Khi cậu ta đến trong phòng không có ai khác.
Anh em của cậu ta ngồi đối diện với giường trống, tay cầm giáo trình nhưng đã mấy ngày không đọc chữ nào, cả người như bị rút cạn, miễn cưỡng “à” một tiếng đáp lại.
Lý Ngôn: “Nghiêm trọng đến thế?”
“…”
“Ừm,” Vân Từ nói, “sẽ không liên lạc nữa.”
Lúc nói câu này cậu không có biểu cảm nhưng lại như sắp khóc.
Đó là lần đầu tiên Lý Ngôn thấy cậu như vậy.
Vân Từ là người mà khó thể tưởng tượng sẽ có ngày lại dùng từ ‘khóc’ để nói về cậu.
Phản ứng đầu tiên của Lý Ngôn là đập bàn: “Thằng đó đã làm gì, để tao đi tìm nó tính sổ.”
Ngoại tình. Bạo lực lạnh. Đẹp trai chơi bời.
Trong đầu Lý Ngôn hiện lên một loạt tội danh của gã trai tồi.
Nhưng Vân Từ nói: “Cậu ấy không làm gì cả.”
“Đừng tìm cậu ấy.”
“…”
Cũng từ ngày đó, Lý Ngôn không còn nghe thấy từ ‘Ngu Tầm’ từ miệng Vân Từ nữa.

Ban đầu Vân Từ nghĩ sau khi Ngu Tầm chuyển đi, ít nhất họ vẫn có thể gặp nhau trong lớp.
Nhưng khi Cao Bình Dương điểm danh đã nói: “Bạn học Ngu Tầm có việc ở nhà, xin nghỉ nửa tháng, vị trí lớp trưởng cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm nên lần này chúng ta phải bầu lại lớp trưởng… Có ai tình nguyện làm lớp trưởng không?”
“Đúng rồi, chúng ta sắp lên năm hai, chương trình học cũng có thay đổi.”
Cao Bình Dương nói tiếp: “Sau này hai lớp Luật sẽ học riêng.”
“Chuyện này chắc các em đã biết từ khi nhập học rồi, đây là truyền thống của khoa Luật, năm nhất để mọi người thích nghi với môi trường mới, bây giờ mọi người đã hiểu sâu hơn về chuyên ngành.”
Ông đứng trên bục giảng, thời tiết ngày càng nóng, quạt trần trên lớp quay: “Sau này các giảng viên chuyên ngành sẽ giảng dạy cho từng sinh viên một cách chuyên sâu hơn. Thời khóa biểu mới sẽ được gửi vào nhóm lớp, các em nhớ kiểm tra.”
Dưới lớp có tiếng lác đác: “Biết rồi ạ.”
Vân Từ im lặng.
Cậu nhìn chằm chằm vào cuốn luật trên bàn, suốt cả tiết học không nhớ nổi một chữ nào.
Mãi cho đến trước kỳ thi cuối kỳ, cậu không gặp lại Ngu Tầm lần nào nữa.
Hai lớp Luật cách nhau quá xa, thậm chí không ở cùng một tòa nhà, thời gian học cũng không trùng nhau.
Chỉ khi có thông báo toạ đàm, đôi khi cố vấn học tập sẽ @ mọi người trong nhóm lớn.
Cao Bình Dương sẽ @ riêng một người: [Ngu Tầm, nếu lần này em không tham gia thì sẽ bị trừ điểm đấy.]
Ảnh đại diện phong cảnh: [Đã nhận]
Cao Bình Dương: [Đã nhận là sao?]
Ảnh đại diện phong cảnh: [Có nghĩa là qua loa ạ.]
[…]
Vân Từ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện lạ này một lúc, ánh mắt dừng lại trên từng chữ cái ảnh đại diện này gửi đi. Thực ra cũng không lạ nữa, cậu đã nhìn bức ảnh này quá lâu rồi.
Đây trở thành mối liên kết duy nhất sau khi họ chia tay.
Mấy buổi toạ đàm Ngu Tầm không xuất hiện lần nào.
Cậu suy nghĩ một lúc, nhấp vào ảnh đại diện đó, gõ từng chữ trong khung chat: [Cậu không cần…]
Không cần trốn tránh tôi vậy đâu.
Nhưng ngay trước khi gửi đi, cậu lại xóa đi hết.
Khung chat trở về yên tĩnh.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng vẫn dừng lại ở ngày đó.
Toạ đàm vẫn diễn ra bình thường, dưới khán đài đầy người, thực ra không thể nhìn rõ ai, nhưng Vân Từ quét một vòng xác nhận không có Ngu Tầm.
Hôm đó Vân Từ ngồi ở góc của hội trường lớn, ánh sáng trên các ghế khán giả rất tối, cậu ẩn mình trong bóng tối này, khi buổi toạ đàm kết thúc, nhìn đám sinh viên qua lại chợt nghĩ, nơi này lớn hơn cậu tưởng nhiều.

Hóa ra khuôn viên trường lớn như vậy, lớn đến mức nếu hai người không liên lạc thì sẽ rất khó gặp lại nhau.

Kỳ nghỉ hè lên năm hai, Vân Từ về nhà một chuyến.
Tim Nghiêm Dược không tốt, cậu đi cùng ông đến bệnh viện kiểm tra.
Cậu nhận ra ra Nghiêm Dược có vấn đề về tim, thông qua lần tranh cãi trước đó, sau đó lại tìm thấy một đống thuốc bảo vệ tim trong nhà.
Ánh nắng giữa hè nóng rực, oi bức không thở nổi.
Vân Từ ngồi trong hành lang bệnh viện đợi kết quả kiểm tra.
Nếu hỏi cậu khoảnh khắc trưởng thành là gì, cậu của cấp ba có lẽ không trả lời được.
Nhưng lên đại học, câu trả lời của cậu là hai khoảnh khắc.
Khoảnh khắc bị buộc phải chấp nhận hiện thực và khoảnh khắc nhận ra người thân đã già đi không còn trẻ nữa.
Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra nói: “Kết quả kiểm tra lần này của ba cháu vẫn ổn, nhưng thường ngày vẫn phải chú ý đến cảm xúc, giữ cảm xúc ổn định.”
“Ngoài việc tuổi tác, có lẽ còn liên quan đến công việc của ông ấy, ngày thường quá lo lắng. Vẫn khuyên không nên quá căng thẳng.”
“…”
Giống như nguyên nhân Vân Từ đã đoán.
Trước khi cậu rời nhà đến Nam Dương học, trạng thái tinh thần của Nghiêm Dược đã không ổn định rồi.
Bên ngoài cần tập trung cao độ, phải quản học sinh cả khối, gặp nhiều chuyện, khi cậu còn ở nhà ít nhất Nghiêm Dược còn có người để dằn vặt nửa đêm.
Sau khi cậu rời nhà đi học, căn nhà trống chỉ còn lại một mình Nghiêm Dược.
Vân Từ nói “Cảm ơn bác sĩ.”
Nghiêm Dược đã quen mạnh mẽ, khi ra ngoài âm thầm đi vài bước, tránh để Vân Từ đến đỡ.
Cha con ít nói chuyện, đi được một đoạn, lúc gần đến cửa bệnh viện Nghiêm Dược mới mở miệng nói.
“Đời người rất dài,” Nghiêm Dược nghiêm túc nói, “sau này con sẽ biết điều gì là quan trọng, sự không thích nghi tạm thời bây giờ sẽ nhanh chóng qua đi thôi.”
Vân Từ không trả lời.
Một lát sau cậu chỉ nói: “Xe đến rồi, đi thôi.”
Kỳ nghỉ hè năm hai là kỳ nghỉ lộn xộn nhất của Vân Từ. Trước đây cậu sẽ tranh thủ thời gian này học trước bài, hoặc ôn tập, làm nhiều bài tập.
Lần bất ngờ nhất chỉ là tối đi ra tiệm net đánh PK với ai đó.
Kỳ nghỉ này cậu trải qua ngày đêm đảo lộn.
Mở mắt ra, bất kể là ban ngày hay ban đêm là sẽ bắt đầu lướt điện thoại.
Kỳ nghỉ này ra mắt một game mobile thế giới mở, không có nhiều người chơi, cũng không thú vị lắm, cậu chơi game này để giết thời gian, liên tục để bản thân chìm đắm.
Mới ra mắt chưa được mấy ngày thì trò chơi có một sự kiện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi tự động liên kết đến Khoảnh khắc.
Liên kết: [‘Giang hồ nhất mộng’, quà tặng ra mắt…]
Cậu sợ Nghiêm Dược nhìn thấy nên xóa ngay lập tức.
Nghiêm Dược không thấy nhưng Lý Ngôn lại nhắn tin cho cậu: [Mày đang chơi game hả?]
Lý Ngôn: [Nhưng mà trò này tao chơi ba ngày đã bỏ, hơn nữa server rất ít người chơi thật, vậy mà mày còn chơi tiếp được.]
Vân Từ nhìn, trong lòng trả lời vì cậu cũng không quan tâm trò này có hay hay không.
Thời gian cậu online cộng lại rất kinh người.
Thường xuyên thức trắng đêm chơi game.
Sau kỳ nghỉ, Vân Từ nghĩ lại, không có ấn tượng gì về trò chơi này, chỉ nhớ mang máng là trong game cậu thường gặp một người chơi mặc đồ đen.
Người chơi có ID là ‘Đệ Nhất Cao Thủ Giang Hồ’ rất ít nói, không nói chuyện trên khung chat cộng đồng, cũng không vì thường xuyên gặp mà nhắn tin cho cậu, mời cậu làm nhiệm vụ chung.
Nhất là khi thức đêm thường hay gặp.
Trò chơi khó như vậy, ngoài cậu ra còn có người khác thức trắng đêm chơi.
Có một ngày nọ, Vân Từ không biết mình nghĩ gì, có lẽ là buồn chán, sau khi hoàn thành hết các nhiệm vụ thì chủ động nhắn tin cho người chơi Đệ Nhất Cao Thủ đang lang thang trên đường, cả đêm mà một nhiệm vụ cũng chưa làm xong.
[yc: Chơi không.]
[Đệ Nhất Cao Thủ Giang Hồ trả lời yc: Không chơi]
[yc:?]
Dấu hỏi này thể hiện một tín hiệu “cậu dựa vào gì mà từ chối”.
[Đệ Nhất Cao Thủ Giang Hồ: Tôi muốn tự mình đạt được.]
[yc:…]
Nghiêm Dược nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng cả hai cha con đều ngầm hiểu lý do là gì.
Ông đứng trước cửa phòng đóng kín của Vân Từ, cuối cùng lặng lẽ thở dài, coi như không biết.
Lúc đó Nghiêm Dược nghĩ, tất cả chỉ là tạm thời, rồi sẽ qua thôi. Chỉ cần một chút thời gian.

Mùa hè nóng bức không có gió, tiếng ve kêu ồn ào.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, bắt đầu lên năm hai, Vân Từ không còn đăng nhập vào trò chơi đó nữa.
Kỳ nghỉ lộn xộn ngày đêm đảo lộn như chưa từng tồn tại, cả năm hai, cuộc sống của cậu không còn chút giải trí nào.
Đi học, học thuộc các điều luật, chuẩn bị sớm cho kỳ thi luật.
Tham gia tranh biện, giành giải thưởng, liên tục thi đấu.
Trong năm nay, Lý Ngôn cũng không dám tìm cậu trò chuyện, cảm thấy cậu như một robot, chỉ biết có học.
Rõ ràng trước đây Vân Từ cũng là học sinh xuất sắc, cũng mỗi ngày vùi đầu vào học tranh giành thắng thua, nhưng giờ đây hoàn toàn khác.
Thỉnh thoảng Lý Ngôn sẽ dẫn Chu Văn Vũ đến phòng cậu, cầm một quả bóng rổ, ồn ào muốn kéo cậu ra sân: “Đi chơi bóng khônh?”
Vân Từ không ngẩng đầu: “Cầm bóng, cút.”
Lý Ngôn: “?”
“Lâu rồi anh em không thấy kỹ thuật chơi bóng điêu luyện của mày.”
“Tay gãy rồi,” Vân Từ nói, “không có kỹ thuật chơi bóng.”
“…”
Bành Ý Viễn đứng cạnh, ngẩng đầu tham gia vào cuộc trò chuyện: “Tuần trước tôi nhờ cậu ấy tham gia diễn xuất trong tác phẩm mới của tôi, là vai nam chính đẹp trai nhất, phong quang vô cùng, có thể làm sáng thêm trang sự nghiệp sinh viên Nam Dương của cậu ấy, kết quả tôi đưa kịch bản cho cậu ấy xong cậu ấy nói không biết chữ.”
Lý Ngôn: “…”
Vân Từ vẫn không nói gì, ngồi thẳng người, tay cầm một cây bút màu đen trông như cách ly với mọi thứ, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Khi Lý Ngôn bước ra khỏi phòng 608 mới chợt nhận ra khác ở đâu.
Trước đây trông Vân Từ có sự sắc bén.
Có một khí chất của thiếu niên, ganh đua với Ngu Tầm.
Hiện giờ như có thứ gì đó đã bị dập tắt.
Lý Ngôn nghĩ, rõ ràng cậu ta chỉ là người ngoài cuộc.
Tại sao cũng phải khó chịu theo nhỉ.
Cậu ta bước ra khỏi phòng của Vân Từ, không khí oi bức đập vào mặt, gần ký túc xá có một sân bóng, hai đội đang tranh bóng quyết liệt không ai nhường ai.
Cậu ta đứng xem một lúc, như thấy hình ảnh của Vân Từ thời còn học ở Tây Thành.
Lý Ngôn không biết một năm nay Ngu Tầm sống ra sao, cậu ta đứng về phía Vân Từ nên cũng không đi hỏi. Thỉnh thoảng có nhắn tin với Lưu Tử, Lưu Tử cũng tự giác tránh chủ đề liên quan.
Chỉ có một lần, Lý Ngôn không kìm được muốn nói giúp Vân Từ: “Anh em của mày không phải là kẻ cặn bã đó chứ.”
Lưu Tử: “???”
Lưu Tử điên lên: “Cmn mày nói khùng nói điên gì đó, nó…”
Lưu Tử chợt im lặng, như nghĩ đến điều gì đó nên không nói tiếp.
thế nào, Lý Ngôn cũng không hỏi thêm.
Ký ức của Vân Từ về cả năm hai đều dừng trên sách vở.
Phòng ký túc trở thành nơi chỉ để ngủ nghỉ, cậu ở lớp học và phòng tự học ngày đêm liên tục, mỗi kỳ thi đều đạt điểm cao nhất.
Cao Bình Dương mong sinh viên của mình đạt thành tích tốt, nhưng thành tích của Vân Từ quá khoa trương, có phần hơi cực đoan.
Lần đầu tiên Cao Bình Dương khuyên sinh viên bỏ sách xuống, trải nghiệm cuộc sống đại học: “Dù học tập rất quan trọng nhưng không thể chỉ chăm chăm vào học, đôi khi cũng cần trải nghiệm cuộc sống.”
So với lúc mới vào năm nhất, Vân Từ trầm lặng hơn rồi.
Cậu đứng trong văn phòng, nghe xong rồi nói: “Xong chưa thầy.”
“Nếu không có gì khác em đến phòng tự học đây.”
“…”
Sự im lặng này làm Cao Bình Dương nhớ đến một người khác.

Giữa năm hai, dịp Tết.
Vân Từ rời trường, mua đồ chuẩn bị đón Tết với Nghiêm Dược như mọi năm, sau khi Vân Từ ít nói hơn thì không khí giữa hai người càng thêm nặng nề.
Nghiêm Dược chủ động tìm chút chủ đề: “Câu đối này đẹp đấy.”
Vân Từ nhìn thử, “Dạ” một tiếng.
Nghiêm Dược: “Con nghĩ nên mua cái nào?”
Vân Từ chẳng quan tâm: “Cái nào cũng được.”
Dù ngày lễ có náo nhiệt thế nào, lúc Vân Từ đứng giữa dòng người qua lại, dường như không có gì có thể làm cậu xao động.
Tết vẫn theo quy trình cũ, nấu ăn, vào bếp phụ.
Đón tiếp người thân, chơi với con cái của người thân, tặng quà.
Trong không khí vui vẻ của ngày Tết, đứa nhỏ nhà họ hàng chơi món đồ chơi mới, chợt nói: “Anh, em thấy hình như anh không vui.”
Vân Từ giống như mọi năm, ngồi xổm nhìn nó: “Thật à, tại sao?”
Đứa trẻ nói: “Đôi mắt.”
Nó giơ một ngón tay mũm mĩm chỉ vào: “Mắt của anh trông không vui.”
“…”
Thực ra trước khi đứa trẻ nói, Vân Từ đã không còn cảm giác vui hay không vui nữa rồi.
Sau bữa tối, Vân Từ nói: “Con ra ngoài một lát.”
Bây giờ Nghiêm Dược khuyến khích cậu ra ngoài nhiều hơn, ông cẩn thận nói: “Đi tìm Lý Ngôn? Cũng được, ngày Tết người trẻ tuổi nên tụ tập nhiều.”
Vân Từ không đi đến nhà Lý Ngôn.
Cậu đi một mình trong đêm sáng đèn, đến nơi từng ngồi trên xe ba bánh chạy trốn hồi giao thừa năm ngoái.
Gió lạnh thổi qua, trên đường phố treo đầy đồ trang trí đỏ giống như năm ngoái.
Cậu bảo tài xế thả cậu ở đầu đường, sau đó đi theo con đường khi xưa vào con phố rộng rãi theo trí nhớ.
Chỉ một năm mà con phố đã thay đổi.
Tầm nhìn tuyệt vời trước đây không còn nữa, vì phía trước bắt đầu xây cao ốc.
Vân Từ vẫn tìm một chỗ, co chân ngồi trên tảng đá bên đường.
Một ông chú đẩy xe đi qua, dừng lại hỏi cậu: “Tết nhất ở đây làm gì? Không về nhà?”
Vân Từ nói: “Xem pháo hoa ạ.”
Giọng ông chú có chút giọng địa phương: “Chắc năm nay nơi này không có pháo hoa đâu, năm ngoái thì có, năm nay muốn xem thì chắc phải tới đầu phố Nam, chỗ đó có tầm nhìn tốt, nhiều người cũng đến đó đốt.”
Ông chú lại nhiệt tình giục: “Giờ đi vẫn kịp đấy.”
“Cảm ơn chú,” Vân Từ không định đi, chỉ nói, “Cháu biết rồi.”
Ông chú còn muốn nói gì đó thì phía sau chợt vang lên tiếng pháo hoa bắn lên trời.
Tiếp đó ở nơi tầm nhìn không tốt này, một loạt pháo hoa vượt qua tòa nhà cao tầng lấp lánh trên bầu trời đêm. Rực rỡ đầy ánh sáng.
Màn pháo hoa kéo dài rất lâu.
Tiếng pháo nổ lách tách thắp sáng cả màn đêm.
“Lạ thật,” Ông chú hơi tự vả,nói, “Lẽ ra năm nay chỗ này không ai thả pháo hoa…”
Ông chú cũng không hiểu: “Chẳng lẽ thấy phố Nam nhiều người quá?”
Vân Từ nhìn pháo hoa trên bầu trời một lúc.
Sau đó cúi đầu, mở danh sách liên lạc trong WeChat.
Cậu nghiêm túc gõ bốn chữ trong một khung trò chuyện.
[Chúc mừng năm mới.]
Chỉ là sau khi gõ xong, không nhấn gửi mà xóa đi.

Rồi mùa đông lạnh giá rét qua nhanh, đón một mùa hè nóng nực nữa.
Năm ba bắt đầu.
Vào ngày đầu tiên của học kỳ, Cao Bình Dương nghiêm túc tổ chức một buổi họp lớp: “Năm ba rất quan trọng, các em biết quan trọng ở chỗ nào không? Sang năm các em lên năm tư, các em sẽ ra ngoài thực tập. Tiếp xúc trước với xã hội tìm hướng phù hợp cho mình, bắt đầu dần rời khỏi trường.”
Đối với Cao Bình Dương, mỗi mùa tốt nghiệp không phải là lúc chia tay.
Thời điểm chia tay đến sớm hơn, từ năm ba bắt đầu tập dượt, qua một năm nữa ghế trống trong lớp sẽ ngày càng nhiều, cả lớp học sẽ dần dần trống trải.
Tiếp xúc với xã hội.
Vân Từ nghe bốn chữ này, nghĩ, xã hội lớn hơn nhiều so với trường Nam Dương này.
Lúc đó dù là người quen cũng sẽ dần biến mất trong biển người, bước về tương lai của mình.
Cao Bình Dương tiếp tục nói: “Mà năm nay việc quan trọng nhất của tụi em là thi pháp luật, những điều cần chú ý thầy đã đăng trong nhóm lớp rồi, các em nhớ vào nhóm lớp xem.”
Ông nói xong, nhiều người lục đục xem điện thoại.
Cao Bình Dương đập bàn: “Không phải hôm nay tôi mới đăng, tôi đăng từ tuần trước rồi, các em không xem tin nhắn? Nghỉ ở nhà rồi, chuyện trong trường không quan tâm nữa phải không?”
Vân Từ cúi đầu xem điện thoại.
Không phải đang xem nhóm lớp, ánh mắt cậu không kìm được dừng lại ở phần ghim.
Ảnh đại diện phong cảnh vẫn đứng đầu trong danh sách liên lạc của cậu trên WeChat.
Ngay cả tên được ghi chú cũng không thay đổi.
Vẫn là cái tên đặt hôm tỏ tình, trong hành lang ký túc xá, Ngu Tầm cầm điện thoại của cậu gõ vào cái tên làm cậu muốn chia tay ngay tại chỗ.
Bạn trai đẹp trai số một thế giới.
Vân Từ nhìn dòng chữ này một lúc.
Tin nhắn của Lý Ngôn hiện ra: [Chơi bóng mày không đi, game mày cũng không chơi, hôm nay sinh nhật tao, tối hát mày phải nể mặt đó.]
Cuối cùng Vân Từ cũng nhượng bộ: [Mấy giờ?]
Lý Ngôn: [Mười giờ? Muộn chút cho có không khí. Dù sao giờ lên năm ba rồi, người ở trọ nhiều, không cần về ký túc xá đúng giờ nữa.]
Lý Ngôn: [Chu Văn Vũ ở ngoài trường, nếu muộn quá chúng ta cũng có thể đến chỗ nó.]
Vân Từ ngồi trong phòng tự học đến gần mười giờ mới đi ra ngoài trường.
Địa chỉ Lý Ngôn gửi là một quán Karaoke mới mở, cách trường không xa lắm.
Lý Ngôn: [Mày trễ rồi anh bạn.]
Lý Ngôn: [Nói trước, trễ thì phạt ba ly.]
Vân Từ đã vào quán, quán khá lớn, trang trí sang trọng, cả sảnh được lót bằng đá cẩm thạch. Nhân viên phục vụ đẩy xe qua lại trong hành lang.
Cậu vừa đi vừa nhắn tin.
yc: [Sáu ly cũng được.]
yc: [Tặng thêm ba ly.]
Đi dọc theo hành lang hẹp, hai bên là các phòng, tiếng ồn vang ra từ những cánh cửa đóng.
Ánh sáng rất tối. Đèn màu rực rỡ.
Cậu đi đến cuối hành lang, bất ngờ va phải một người, món quà tặng cho Lý Ngôn cũng rơi xuống.
Vân Từ vội cất điện thoại, lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”
Nói xong mới ngẩng lên, thấy đôi mắt từng vô cùng quen thuộc nhưng bây giờ đã trở nên xa lạ.
Người đó cầm một túi đồ, ngón tay không dùng nhiều lực, túi nhựa đựng bia lon. Mùa hè nên hắn mặc áo phông đen, cao và gầy.
Hắn đứng cuối hành lang, ánh đèn màu chiếu lên người.
Người trước mặt đã cắt tóc ngắn, trông vẫn còn chút lười nhác và tùy tiện, nhưng những thứ đó bị giấu rất sâu như bị bao bọc bởi một thứ gì đó, ngay cả đôi mắt từng kiêu ngạo cũng lộ ra chút u ám.
Vài giây nhưng dài như cả thế kỷ.
Dài đến mức có thể nhấn chìm con người.
Đến khi Ngu Tầm cúi xuống nhặt hộp quà rơi xuống đất.
Sau đó hắn đưa đồ cho Vân Từ, giọng nói như truyền qua không gian dài đằng đẵng: “Cậu làm rơi đồ.”
Đầu óc Vân Từ trống rỗng trong một thoáng.
Sau đó mới chậm rãi nhớ ra đây là lần gặp đầu tiên sau đợt đó.
Khi đó nói làm kẻ thù thích hợp hơn, nhưng sau khi lùi lại dường như ngay cả kẻ thù cũng khó làm.
Hai mươi tuổi rồi.
Không còn lý do để đối đầu như hồi cấp ba.
Họ đã không còn là kẻ thù nữa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.