Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 82



Vân Từ nhận lấy hộp quà.
Ngón tay cứng đờ, tim ngừng đập một nhịp.
Sau đó mới đập lại với tần suất kịch liệt hơn.
Nhịp tim rối loạn bị che giấu trong tiếng hát lệch tông xung quanh.
Cậu tránh ánh mắt đối diện với Ngu Tầm, lưỡng lự tại chỗ.
“Không lấy hả.” Ngu Tầm lại mở miệng, giọng điệu như một người xa lạ tình cờ đi ngang qua.
Vân Từ há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào. Như mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết nói gì, và điều làm cậu ngạt thở hơn là nhận ra giữa hai người dường như chẳng còn gì để nói nữa.
Rồi cậu giơ tay nhận lấy hộp quà.
Tay hai người cầm hai hướng khác nhau, lịch sự tránh né, không có khả năng chạm vào nhau dù chỉ là vô ý.
Cậu nói: “Cảm ơn.”
Nói xong Vân Từ không nán lại lâu, cậu bắt buộc mình bước tiếp, đi qua một hành lang dài vào phòng bao Lý Ngôn đã đặt sẵn.
“…”
Cậu không ngoảnh lại.
Nên không nhìn thấy bóng dáng Ngu Tầm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ngu Tầm buông thõng tay xuống hai bên, chầm chậm siết chặt, hắn đựng dựa vào tường rất lâu rất lâu, rồi không chịu được, thò tay vào túi quần lấy ra một hộp thuốc lá.
Hắn thành thạo cầm hộp thuốc lá bằng một tay rồi đẩy ra một điếu.
“Cạch” một tiếng.
Ánh lửa từ bật lửa lóe lên dưới ánh đèn trên trần, phản chiếu thành màu khác.
Tiếp đó mùi thuốc lá quen thuộc lan ra.
Chuông điện thoại cũng reo rất lâu.
Hắn bắt máy, giọng của Lưu Tử vang lên: “Cmn mày đến đâu rồi, giang hồ cấp cứu, hôm nay là ngày đầu tiên tao đi làm, khách trong phòng bao này khùng hết mẹ rồi, cứ đòi uống loại bia kia.”
“Sao chứ, loại bia kia thì cao quý hơn chắc???”
“Cái nào cũng năm tệ một lon, có gì khác nhau đâu.”
“Nếu không phải quán mới mở không tuyển được người với lương cao thì ai mà chịu ở đây làm. Toàn chuyện vớ vẩn.”
Lưu Tử la hét cả buổi rồi hỏi tiếp: “Người anh em, rốt cuộc mày đến đâu rồi.”
“Sắp rồi,” Ngu Tầm hút xong điếu thuốc, nói bâng quơ, “đến cửa rồi.”
Lưu Tử bất lực: “Tao đang ở cửa.”
Ngu Tầm: “Vậy coi như tao chưa nói gì đi.”
“…”
Lưu Tử: “Vậy sắp của mày là bao lâu.”
Ngu Tầm ném điếu thuốc vào thùng rác: “Đợi đi.”
Lưu Tử muốn nói tiếp nhưng nhận ra giọng của Ngu Tầm ở đầu dây bên kia khàn hơn bình thường.
Như đang cố giấu điều gì đó.
“Được rồi, mày mau lên,” Lưu Tử nói, “chờ tao tan ca, tụi mình đi ăn cơm đi? Nhưng mày phải chờ tao trong phòng nghỉ nhân viên một lát.”

Trong phòng nghỉ nhân viên.
Phòng nghỉ nằm cuối hành lang, không có cửa, phải rẽ từ đầu cầu thang vào, nói là phòng nghỉ chứ thực ra là kho chứa đồ.
Bên trong có vài người đang nằm, có người đang chơi game, có người sắp đi làm ca đêm nên tranh thủ chợp mắt trước.
Quán mới mở, nhân viên chủ yếu là sinh viên, cũng có vài người xã hội.
Khi Ngu Tầm đẩy cửa vào, bên trong đột nhiên im bặt.
Hắn không để ý, tìm một góc ngồi xuống.
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ nhìn vào một khung chat mà không gõ chữ, cũng không trò chuyện, người bên cạnh không biết hắn đang xem gì, còn tưởng anh chàng đẹp trai này vào đây để ngắm điện thoại.
Lưu Tử vừa đến vài ngày mà đã hòa nhập rất tốt trong nhóm người này, đi đâu cũng có người gọi hắn ta là anh Lưu.
Lưu Tử tan ca, vào phòng nghỉ tìm Ngu Tầm, chưa kịp đẩy cửa vào đã bị người bên trong kéo ra trò chuyện: “Anh Lưu, không biết ở đâu ra một anh đẹp trai.”
“Đang ngồi bên trong, đẹp trai lắm, ai cũng nhìn cậu ấy.”
“Chẳng lẽ là đầu bài ở đây? Trời ạ, quán chúng ta có dịch vụ này sao?”
“…”
Lưu Tử chỉ cần nghĩ cũng biết người đẹp trai đó là ai, hắn ta đập một cái lên đầu người kia: “Cút, sao đầu bài gì, còn nói bậy nữa ông đây sẽ khâu cái miệng mày lại, người trong đó là anh em tao.”
Còn có một nữ phục vụ đi ra, cô cười tươi nói: “Có anh em đẹp trai thế sao không giới thiệu với chúng tôi.”
“Tính tình nó tệ lắm,” Lưu Tử nghĩ ngợi rồi nói, “giới thiệu cũng vô ích thôi.”
Câu “tính tình tệ lắm” được nói ra từ miệng của Lưu Tử tính tình cũng chẳng ra gì nghe hơi vi diệu. Cũng rất thuyết phục.
Nữ phục vụ nhớ lại cảnh vừa thấy khi mở cửa bước vào, người kia nhìn điện thoại một lát, rồi đột nhiên đứng dậy đẩy cửa sổ ra, dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Dưới màn khói thuốc lượn lờ, gương mặt xinh đẹp của hắn bị che khuất.
Có vẻ như nhận ra ánh nhìn của cô ấy, hắn nhìn qua màn khói, nhưng ánh mắt đó rất hờ hững.
Lưu Tử không muốn cãi cọ thêm với đám người này: “Mau đổi ca, tao đói chết rồi.”
Lưu Tử vào trong đùa với Ngu Tầm: “Vừa có một nữ đồng nghiệp muốn xin số điện thoại của mày.”
Ngu Tầm đứng ở cửa chờ hắn ta: “Không có điện thoại.”
Lưu Tử: “Người ta thấy mày chơi điện thoại rồi.”
Ngu Tầm nhìn hắn ta: “Mày muốn chết à?”
“…”
Thấy chưa.
Hắn ta đã nói tính tình tệ mà.
Lưu Tử nhún vai vẫy tay với nữ đồng nghiệp chưa đi xa: Ông đây đã cố gắng hết sức.
Gặp Ngu Tầm rồi, Lưu Tử bắt đầu lải nhải về trải nghiệm đi làm hôm nay: “Không mua bia cho nó thì nó sẽ khiếu nại, để nó khiếu nại đi, trước khi khiếu nại tao đã đập nát đầu nó rồi.”
“Ba phút,” Ngu Tầm ngắt lời hắn ta, “chưa xong thì tự đi ăn.”
Lưu Tử: “Tình nghĩa giữa chúng ta chỉ đáng giá ba phút chờ đợi thôi sao? Mày có chuyện gấp à?”
Ngu Tầm: “Không có.”
Hắn lại nói, “chỉ là không muốn đợi mày.”
Lưu Tử: “…”
Lưu Tử muốn hỏi sao phải vội như thế, nhưng ba phút sau hắn ta thay đồ xong ra ngoài, vừa nhìn điện thoại trả lời tin nhắn, thấy người bạn được đặt tên là ‘đồ ngốc Lý Ngôn’ vừa đăng một bài viết.
[Chúc mừng sinh nhật tôi!]
Lưu Tử mở ảnh ra, thấy trang trí quen thuộc, là nhân viên ở đây, hắn ta hầu như đoán được căn phòng có tháp sâm banh sang trọng này là số bao nhiêu.
“Có tiền ghê đấy.” Lưu Tử lẩm bẩm một câu.
Rồi hắn ta nhớ ra, nếu Lý Ngôn ở đây thì ai kia cũng ở đây.

Lưu Tử nghĩ đến đó, ngẩng lên nhìn Ngu Tầm đi đằng trước.
Ngu Tầm đang đứng bên đường đợi đèn đỏ.
Hôm nay hắn hút thuốc rất nhiều, không rời khỏi điếu thuốc.
Từ hơn một năm trước Ngu Tầm chuyển phòng ký túc, người này dần trở nên xa lạ.
Im lặng hơn trước, bên ngoài có vẻ dễ dãi nhưng thực ra hơi khó gần, không quan tâm việc gì, khi điên lên thì không sợ gì cả.
Nhưng thật sự xa lạ à.
Lưu Tử nghĩ lại, thấy không hẳn.
Thực ra trạng thái này của Ngu Tầm hắn ta đã từng thấy rồi.
Là khi vừa nhập học lớp mười, lúc họ gặp nhau ở quán nướng.
Hắn ta từng nghe Ngu Tầm ngồi sau quán gọi điện: “Ông tìm đi. Ông tìm cô tôi một lần, tôi cũng tìm ông một lần, muốn xem ai chết trước không.”
Lưu Tử nghe mà dựng tóc gáy, âm thầm nâng cấp độ không dễ chọc của Ngu Tầm lên một bậc.
Hiện tại Ngu Tầm rất giống Ngu Tầm lúc đó, dù không biết đi xe máy nhưng vẫn dám chở hắn ta đạp ga.
Thậm chí là Vân Từ của một năm nay, hắn ta cũng từng gặp rồi.
Khai giảng lớp 10, dù hắn ta học ở lớp 10-7 nhưng cũng nghe nói lớp 10-1 có một ‘học sinh xuất sắc’, học như điên, cuộc thi nào cũng phải giành giải nhất.
Cậu ta còn có gương mặt khá đẹp, nổi tiếng từ cấp hai.

Nếu phải nói thì dường như hai người này chỉ trở lại cuộc sống chưa từng gặp nhau thôi.
Nếu cấp ba không gặp nhau, không trở thành kẻ thù ngày nào cũng đối đầu, làm náo loạn cả trường, để họ tiếp tục sống cuộc đời riêng thì chính là dáng vẻ hiện tại.
Không đúng rồi. Đệt mẹ.
Trong đầu hắn ta đột nhiên trào ra điều gì đó.

Lưu Tử đứng tại chỗ, bị cái sự lãng mạn của mình làm đau răng, không chấp nhận được bản thân hiện tại.
Nơi ăn ở trong cửa hàng tổng hợp, ngoài cửa treo poster quảng cáo phim.
Rạp chiếu phim ở tầng trên.
Lưu Tử cúi đầu ăn mì, vừa lắc chân vừa nhìn poster: “Trò chơi tốc độ, bộ phim này thú vị đấy, đua xe, ăn xong chúng ta đi xem không?”
Hắn ta nói xong, không đợi Ngu Tầm trả lời đã tự bác bỏ: “Tao đi với mày thì kỳ quá. Hai người đàn ông xem phim làm gì, nếu đi thì tao phải hẹn một em gái.”
Nhưng nói xong hắn ta nhớ ra mình từng xem phim chung với Ngu Tầm một lần.
Là vào học kỳ hai năm nhất, sau khi Ngu Tầm chuyển phòng ký túc được vài tháng.
Ngày Ngu Tầm chuyển phòng, hắn ta biết được từ người khác, rằng anh em mình đang chuyển đồ.
Lúc đó tin đồn truyền đi, đến tai hắn ta thì biến thành: Vân Từ và Ngu Tầm vừa hòa thuận, không ngờ lại nhanh chóng xấu đi, đánh nhau trong phòng ký túc, nghe nói đánh từ sáng đến chiều, cuối cùng Ngu Tầm mang theo vali và túi lớn túi nhỏ, bị họ Vân kia đuổi ra khỏi phòng!
Lưu Tử: “…”
Không nói đến chuyện đánh từ sáng đến chiều có bao nhiêu vô lý.
Nói chung thì sau khi nghe tin đồn, hắn ta tức tốc đi xem tình hình.
Phòng ký túc mới của Ngu Tầm rất lạ lẫm. Hắn ta cũng coi như vào phòng 608 mấy chục lần rồi, nhưng phần lớn thời gian hắn ta đều dựa vào tường, liếc xéo Vân Từ tạo khí thế cho anh em.
Nhưng đứng lâu vậy rồi hắn ta cũng có cảm tình với bức tường ở phòng 608 chứ.
Đột ngột chuyển sang môi trường mới, ngay cả hắn ta cũng không quen.
Phòng ký túc xá mới của Ngu Tầm rất trống trải.
Lý do có chỗ trống là vì các bạn cùng phòng đều là sinh viên năm ba, một số người chuyển ra ngoài ở trọ nên mới có giường trống.
Sinh viên năm ba đều là những người đã bước một chân ra khỏi cánh cổng trường, trong phòng ký túc ít đồ đạc hơn nhiều, các bạn cùng phòng cũng ít nói chuyện, không giống như sinh viên năm nhất thích náo nhiệt, chủ yếu là những người già đời trong xã hội không can thiệp lẫn nhau.
Khi Lưu Tử đến thì thấy Ngu Tầm đang cúi đầu lấy từng món đồ ra sắp xếp.
Đến giờ hắn ta vẫn khó mà diễn tả cảm giác đó.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, ngay cả người đứng ngoài như hắn ta cũng bị cuốn vào.
Hắn xin nghỉ phép nửa tháng, nói là nhà có việc.
Lưu Tử cũng không thể tưởng tượng được nhà hắn có chuyện gì, làm người anh em của hắn ta từ cấp ba đến giờ, dù đi đâu cũng bị kéo về nhà.
Trong nửa tháng nghỉ phép đó.
Hắn ta gọi cho Ngu Tầm một cuộc điện thoại, trong điện thoại, bất ngờ nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên, chói tai, xuyên vào màng nhĩ của hắn ta.
Cũng từ ngày đó Ngu Tầm bắt đầu hút thuốc.
Nhưng điều kỳ lạ là, người khác dính thói xấu đều hút thuốc và uống rượu cùng lúc, còn hắn hút thuốc nhưng không hề uống một giọt rượu nào.
Vài tháng sau Lưu Tử thực sự không chịu nổi nữa, kéo hắn đi xem phim để ‘giải sầu’: “Mày không uống rượu, đàn ông có tâm sự sao lại không uống chút nào được, thế này nhé, gần đây có bộ phim khá hay, tao mua thêm một vé.”
Thực tế thì bộ phim đó rất bình thường, cả rạp chẳng có mấy người.
Ngu Tầm không ngồi đúng chỗ trên vé, một mình hắn đi đến hàng cuối cùng ngồi ở góc.
Hắn ngồi đó cũng không xem phim mà cứ nhìn điện thoại.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên mặt hắn.
Rất lâu sau hắn tắt màn hình điện thoại.
Sau đó hắn giơ tay lên, dù rạp chiếu phim rất tối, không thể thấy biểu cảm trên mặt hắn nhưng hắn vẫn giấu mặt vào lòng bàn tay, một cử chỉ rất kín đáo để che giấu cảm xúc.
Lúc đó Lưu Tử có ảo giác hình như hắn đang khóc.
Đến khi hết phim, hắn ta vô tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Ngu Tầm.
Nhận ra hắn đang xem lịch sử trò chuyện.
Trong lịch sử trò chuyện, hắn ta thấy từ ‘báo cáo’ xuất hiện rất nhiều lần, mà cái tên ở trên cùng được ghi chú là ‘bạn trai’.
Tất cả những điều này chỉ thoáng qua trước mắt hắn ta, rồi Ngu Tầm cất điện thoại đi.
“…”
Sau đó Lưu Tử lại nhớ tới hồi giữa năm hai, hắn ta đến phòng ký túc xá lạnh lẽo của Ngu Tầm, lúc đó Ngu Tầm đang bận việc kiện tụng, hình như là kiện ai đó, hắn ta không tìm thấy người, trước khi đi lại thấy trên bàn Ngu Tầm có một cái hộp.
Thực sự cái hộp đó rất bắt mắt, hoa văn lòe loẹt, hắn ta không nhịn được táy máy mở ra xem.
Thấy bên trong có hộp thuốc rỗng kỳ lạ.
Cùng với một số vật nhỏ khác, một sợi dây đen, hình như là dây chuyền.
Và một bức thư.
Cùng một bông hồng giấy được đặt cẩn thận, từng xuất hiện trên trang cá nhân.

Lưu Tử cảm thán anh bạn có khuôn mặt thu hút của mình chia tay rồi mà còn thâm tình thế.
Lưu Tử thu lại suy nghĩ, ăn nốt bát mì còn lại rồi nhắn tin cho một cô gái: “Tao đi rủ người khác, xem có thể ra ngoài xem phim với tao không. Tao đã độc thân đến năm ba rồi, thật là vô lý.”
Ngu Tầm không nói gì.
Lưu Tử đã quen với sự im lặng của anh em mình, tiếp tục nói: “Gần đây tao quen một cô gái, tao cảm thấy cậu ấy hơi có thiện cảm với tao.”
“Tao sẽ không ngừng cố gắng,” Lưu Tử tính toán nói, “Hình như cậu ấy chơi game mobile, Giang Hồ gì gì đó, mày từng chơi ấy.”
Nhắc đến game mobile, tay cầm đũa của Ngu Tầm khựng lại.
Lưu Tử tiếp tục nói: “Hay không? Xung quanh tao không có ai chơi game đó, cũng không biết dễ vào không, hay là tao mượn tài khoản giả làm cao thủ để gây chú ý nhỉ.”
Một lát sau Ngu Tầm nói: “Cũng được.”
Lưu Tử mải mê tưởng tượng về tình yêu của mình, không để ý đến điện thoại của Ngu Tầm, game đó vẫn chưa gỡ, thậm chí còn để ở trang đầu tiên, chỗ dễ mở nhất.

Cùng lúc đó, trong phòng karaoke.
Vân Từ tai trái nghe Lý Ngôn hát “Cho tôi một đoạn tình yêu”, tai phải nghe Chu Văn Vũ hát “Hãy để tôi kết thúc nỗi cô đơn này”, cuối cùng hai người cùng hát chung rồi ôm nhau khóc: “Sắp tốt nghiệp rồi, khi nào mới hết độc thân đây.”
Chu Văn Vũ: “Nhưng nói gì thì nói, chúng ta cũng nên tự xem lại mình.”
Lý Ngôn: “Vấn đề gì?”
Chu Văn Vũ: “Bị động.”
“Tình yêu không thể bị động chờ đợi,” Chu Văn Vũ nói, “Phải chủ động.”
Lý Ngôn: “Cậu nói đúng, về chúng ta sẽ bàn kỹ.”
Chu Văn Vũ nói tiếp: “Nhưng có tin tốt.”
Lý Ngôn: “?”
Chu Văn Vũ vỗ vai cậu ta: “Lưu Tử cũng chưa có bạn gái, cậu không thua!”
“…”
Lý Ngôn cạn lời, vì câu “Lưu Tử” của Chu Văn Vũ mà cẩn thận nhìn về phía Vân Từ.
May mà Vân Từ đang thất thần, dường như không nghe thấy.
Lý Ngôn nhắc nhở: “Đừng nhắc Lưu Tử.”
Chu Văn Vũ khó hiểu: “Hả?”
Lý Ngôn: “… Tôi không ưa nó, nhắc đến mất hứng.”
Chu Văn Vũ chấp nhận lý do hợp lý này: “Ồ.”
Vân Từ thực sự không nghe thấy gì.
Từ lúc vào cửa cậu đã cảm thấy hoảng hốt, trong đầu liên tục phát lại cảnh vừa rồi. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cậu liên tục tái hiện gương mặt của người đó, muốn khắc sâu vào lòng.
Cậu ấy sống có tốt không.
Có người yêu mới chưa.
Có thỉnh thoảng. Nhớ đến cậu không.
Mặc dù mỗi câu hỏi đối với cậu đều như lưỡi dao sắc bén, nghĩ một lần đau một lần.

Vân Từ ngồi một mình cho đến khi tan tiệc.
Lý Ngôn say, cậu dìu cậu ta về nhà Chu Văn Vũ.
Chu Văn Vũ thuê trọ ngoài trường, có một phòng riêng, Vân Từ dìu Lý Ngôn vào rồi đặt cậu ta lên sofa đầy đồ đạc.
Lý Ngôn lật người, lại chìm vào giấc ngủ.
Chu Văn Vũ vội vàng thu dọn đồ đạc, cố gắng sắp xếp một chỗ ngủ cho Vân Từ: “Hơi bừa bộn, cậu thông cảm.”
Vân Từ đứng đó nhìn quanh căn phòng nhỏ.
Phòng trọ không khác mấy so với mấy phòng trên ứng dụng thuê nhà, trang trí đơn giản, tự dọn ra ngoài ở không phải lo đúng giờ trường cắt điện.
“Không sao,” Vân Từ thấy hắn ta không dọn nổi, nói, “Không cần dọn, tôi không ngủ.”
Chu Văn Vũ: “Cậu không ngủ?”
Vân Từ chỉ nói: “Tôi lạ giường, không ngủ được.”
Dù lạ giường là cái cớ, nhưng thực sự cậu không ngủ được.
Chính xác là, đã lâu rồi cậu không có một giấc ngủ ngon.
Vân Từ ngồi một đêm ở góc sofa, có thể do cuộc gặp gỡ bất ngờ, cũng có thể để qua đêm dài, cậu mở lại game mobile kia.
Sau khi cập nhật, hệ thống nhắc nhở trên giao diện: “Giang hồ một giấc mơ, chào mừng người chơi cũ trở lại, nhấn để nhận quà hồi hương.”
Một năm không đăng nhập, giao diện game thay đổi nhiều.
Có nhiệm vụ mới, cũng đã cập nhật bản đồ và chế độ chơi.
Nhưng cũng có những thứ không thay đổi.

Vân Từ điều khiển nhân vật của mình dừng lại đứng cạnh một nhân vật mặc đồ đen.
Nhân vật này mặc đồ đen, đeo kiếm bên hông, trên đầu có một cái tên khá quen thuộc: ‘Đệ nhất cao thủ giang hồ’.
Trạng thái trò chơi: [Online]
Nhưng rất kỳ lạ, cấp độ của người này không cao.
Vân Từ đã nghỉ chơi một năm, dù trước đây khi cày ngày cày đêm cấp độ rất cao, nhưng một năm không chơi nên cấp độ của cậu giờ đã không còn cao nữa.
Nhưng người này còn thấp hơn cả cậu.
Một năm qua, người này vẫn luôn ở trong trò chơi hả?
Rốt cuộc đây là người chơi hay là NPC?
Không làm nhiệm vụ, không thăng cấp.
Cứ loanh quanh bên nhân vật đã thoát game của cậu.
Vân Từ không nhịn được bèn chọc người này một cái.
[yc: Đã một năm rồi, cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ à?]
Đối phương trả lời từng chữ rất chậm.
Giống như vừa mới học cách dùng pinyin.
Vân Từ đợi rất lâu nhưng chỉ đợi được một chữ.
[Đệ nhất cao thủ giang hồ trả lời yc: Ừm]
[yc:…]
[yc: Nhóc là học sinh?]
Rất lâu sau đó.
[Đệ nhất cao thủ giang hồ trả lời yc: Học sinh tiểu học.]

Vân Từ nhìn đồng hồ trên góc phải của điện thoại, hiển thị 2 giờ 38 phút sáng.
[yc:?]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.