Lúc Thẩm Gia ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện chăn bị xốc lên, có người nằm vào.
Nàng theo bản năng dựa vào, giống như thiên tính động vật nhỏ ấm áp sợ lạnh.
Hoài Ngọc mới vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước, có mùi bồ kết rất dễ ngửi, mặc một bộ áo đơn trắng như tuyết, ôm nàng vào trong n.g.ự.c mà hôn.
“A……”
Thẩm Gia bị hắn ngăn chặn hô hấp, không thể không tỉnh táo lại, đẩy hắn ra: “Quy củ một chút, Thẩm Như còn ở đây.”
“Quên mất.”
Hoài Ngọc đè nàng, hôn mạnh lên môi nàng một cái, lúc này mới buông nàng ra.
Thẩm Gia ghé vào trong lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thi thể…… Đều giải quyết xong rồi?”
“Tự tay ném xuống sông.”
“Hoài Ngọc, chàng……”
Thẩm Gia cắn môi chần chừ nửa khắc, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Chàng sẽ không g.i.ế.c người chứ?”
Hoài Ngọc nhớ tới ánh mắt ung dung chịu c.h.ế.t của Doãn Tú Nhi khi uống xong chén rượu độc kia, lại nghĩ đến mình ở bờ sông, cầm lấy hòn đá cắt rách mặt nàng, không khỏi ôm chặt Thẩm Gia.
“Nàng đừng hỏi, ta không muốn cho nàng biết những chuyện này.”
Trong lòng Thẩm Gia khổ sở vạn phần, nàng đoán được Hoài Ngọc đại khái là vì nàng g.i.ế.c người, bằng không từ đâu lấy được một t.h.i t.h.ể mới, thân hình còn muốn giống Thẩm Như.
Vào đêm Thượng nguyên, hắn ở trên tháp Lưu Ly thề với nàng, hắn cả đời này không có gì không thể vì nàng mà làm, vì nàng mà c.h.ế.t cũng có thể, không nghĩ tới lại một câu thành sấm, nhưng hắn căn bản không phải người có thể làm loại chuyện này. Hoài Ngọc trong lòng ẩn chứa hiệp khí, năm xưa Thái tử bởi vì hắn mà ngoài ý muốn chết, làm cho hắn tự trách áy náy thật nhiều năm, thậm chí thành một cái tâm bệnh, nếu hôm nay hắn vì nàng g.i.ế.c c.h.ế.t một người vô tội, trong lòng hắn nên gánh vác tội ác sâu cỡ nào?
“Là ta làm bậy.” Thẩm Gia gắt gao ôm lấy hắn, “Hoài Ngọc, chàng không cần tự trách, ông trời sẽ báo ứng ở trên người ta.”
Hoài Ngọc nói: “Chúng ta đã sớm hòa một thể, còn có cái gì phân chia giữa ta và nàng? Lão thiên gia nếu muốn báo ứng, liền phạt ta cùng nàng đồng loạt xuống địa ngục, cho dù thế nào, chúng ta vẫn phải ở cùng một chỗ.”
Nước mắt Thẩm Gia như hạt châu rơi vào cổ hắn, bỗng nhiên hiểu được một chuyện, lúc trước nàng biến khéo thành vụng, một liều âm dương hợp hoan tán, đưa nàng và Thẩm Như lên kiệu hoa, các nàng đều gả sai người, chỉ có điều nàng may mắn hơn, lại gả đúng nhân duyên, gả cho Hoài Ngọc, là may mắn cả đời của nàng.
“Không nói nữa.” Hoài Ngọc lau nước mắt của nàng. “Trần Thích bên kia thế nào?”
“Vẫn còn cố chấp nói Thẩm Như chưa chết, hắn không tin.”
Thẩm Gia xoay người, nằm chính diện, gối lên cánh tay Hoài Ngọc.
“Hắn giống như…… điên rồi, ta cảm thấy hắn thật đáng sợ, tuyệt không giống vị Trần công tử trước kia.”
Thẩm Gia bất giác rùng mình một cái.
Hoài Ngọc đưa tay đắp chăn cho nàng, bất ngờ hỏi: “Nếu như ta nói, diện mạo thật của hắn chính là như thế thì sao?”
“Hả?” Thẩm Gia nghe không hiểu.
Hoài Ngọc ghé vào tai nàng, thấp giọng kể rõ một chuyện, chuyện này hắn chưa từng nói với ai.
Năm ấy kỳ thi xuân qua đi, vào ngày thứ hai của đại lễ, Thánh Thượng muốn thưởng yến tân khoa tiến sĩ. Hoài Ngọc vốn là người gian lận thi rớt, lời gièm pha thiên hạ đều biết, Thánh Thượng lại lệnh cho hắn đi dự tiệc, chính là để cho hắn nhớ kỹ mối nhục hôm đó, không bao giờ làm ra chuyện xấu lừa đời lấy tiếng này nữa.
Bởi vì cố ý làm hắn biết nhục, nên vừa vào trong vườn, những tiến sĩ khoa mới kia liền tùy ý lấy hắn ra trêu chọc, giễu cợt, mượn thơ của hắn để kể chuyện cười, ngoài sáng trong tối châm chọc hắn, người đọc sách nói chuyện âm độc nhất, một khi đã mở miệng thì khó lòng đậy lại được. Hoài Ngọc hai tai không nghe, cứ thế rót rượu, mặt ngoài coi như không có việc gì, kì thực tay dưới bàn đã sớm tức giận đến nắm thành nắm đấm, nếu không phải phía sau có người Thánh Thượng phái tới nhìn hắn không cho hắn gây sự, hắn đã sớm đứng dậy đem những thư sinh mặt đáng ghê tởm này đánh cho gọi cha gọi mẹ rồi.
Trong bữa tiệc, ngược lại có một vị sĩ tử không giống người thường, không chỉ không cười nhạo hắn, ngược lại còn thay hắn giải vây.
Người nọ phong độ nhẹ nhàng, chậm rãi mà nói chuyện khuyên nhủ, khiến cho một đám sĩ tử công kích hắn ngậm hết họng lại.
“Là Trần Thích?” Thẩm Gia chen miệng vào.
“Chính hắn.”
Thẩm Gia thần sắc một lời khó nói hết: “Vậy chàng lúc ấy, nhất định rất cảm kích hắn đi?”
Nàng cùng Hoài Ngọc giống nhau, trước mặt mọi người bị người khác vũ nhục cười nhạo, đương nhiên rất hiểu loại tâm tình hết đường chối cãi này, nếu có người có thể ở dưới tình huống như vậy thay nàng giải vây, nàng sẽ rất cảm kích người kia.
Hoài Ngọc do dự một lát, gật gật đầu.
Đúng vậy, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, khi đó hắn kỳ thật rất cảm kích Trần Thích, thậm chí đối với hắn nổi lên ý kết giao.
Sau đó tiệc rượu kết thúc, các sĩ tử từng nhóm kết bạn với nhau, muốn đi dạo vườn ngắm cảnh, hắn nhìn Trần Thích một mình đi thay quần áo, liền muốn đi lên bắt chuyện hai câu, ai ngờ lúc đi tới sau một bức tường, nghe được Trần Thích đang cùng một người bạn tốt cùng trường nói chuyện với nhau, người bạn kia hỏi hắn, vì sao trong bữa tiệc nhiều lần thay Phù Phong Vương ra mặt, chẳng lẽ muốn lôi kéo thế lực?
Trần Thích đại khái là uống đến có chút say, cười nói: “Con cháu hoàng gia thì như thế nào? Năm đó A Đẩu chẳng lẽ không phải là con cháu Hán Chiêu Liệt đế sao, cuối cùng lại nói ra cái câu “Lạc Bất Tư Thục”* làm trò cười thiên cổ đó sao, bùn nhão đỡ không nổi tường lớn, tại hạ làm sao để ở trong mắt?”
(*) 乐不思蜀 (Lạc bất tư thục): vui quên lối về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành LạcDương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa) (nguồn: vtudien.com).
Thẩm Gia tức giận đ.ấ.m giường, “Chàng có chỗ nào đỡ không nổi tường! Hắn đây là ghen tị với chàng!”
Hoài Ngọc liếc nhìn nàng một cái, trấn an sờ sờ đầu nàng.
Thẩm Gia nghe xong cực kỳ tức giận, huống chi là hắn, năm xưa bao nhiêu tức giận không biết trút vào đâu. Hắn kể lúc nghe được những lời đó, thiếu chút nữa là hắn đã đi ra ngoài đánh Trần Thích, cuối cùng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, vẫn xoay người đi, tức đến đỏ bừng cả mặt, trở về liền xách bình rót rượu, uống say không biết đường về.
Thẩm Gia căm giận nói: “Ta còn tưởng rằng, chàng chỉ vì không muốn nghe người khác đem chàng và hắn đặt cùng một chỗ so sánh, mới giận chó đánh mèo với hắn, không nghĩ tới hắn đã từng nói loại lời này!”
Hoài Ngọc ý bảo nàng nhỏ giọng một chút, không nên đánh thức Thẩm Như, còn nói thêm: “Nếu chỉ vì cái đó, ta cần gì gây khó dễ cho hắn, miệng mọc ở trên người người khác, nói thì nói, chả liên quan gì đến ta. Ta không nhìn thuận mắt hắn nhất chính là hắn lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, ở trước mặt người khác bênh vực lẽ phải cho ta, lấy được hảo cảm của ta, truyền vào trong lỗ tai Thánh Thượng, nhằm có lợi cho hắn, nhất cử tam tiện, lòng dạ thâm sâu khó lường. Bề ngoài giả bộ không màng danh lợi, không tranh không đoạt, kỳ thật là một tiểu nhân mua danh chuộc tiếng, hắn còn không bằng tiểu nhân ngoài kia. Ít nhất người ta chướng mắt ta còn nói trước mặt, không phải hai mặt giống như hắn, làm người ta ghê tởm.”
Thẩm Gia nghe được liên tục gật đầu: “Nói không sai.”
Hoài Ngọc giả vờ hỏi: “Sao bây giờ nàng không nói Trần công tử là tốt nhất nữa? Lúc trước không phải rất thích hắn ta sao?”
Thẩm Gia vẻ mặt hối hận không kịp: “Chàng đừng nói nữa! Ta lúc trước xem như mù mắt rồi! Lại đi đem cái cầu tiêu làm bảo bối. Phu quân vẫn là tốt nhất a!”
Hoài Ngọc được tâng đến chín tầng mây, cảm thấy mỹ mãn, trong lòng ăn dấm chua của Trần Thích lâu như vậy, cuối cùng đến phiên hắn được thê tử coi trọng, cái này gọi là cú lội ngược dòng! Cái này gọi là trọng chấn phu cương*!
(*) 重振夫纲 (Trọng chấn phu cương): có nghĩa là (trượng) phu do địa vị ban đầu bị thê (thiếp) chi phối, khôi phục thành địa vị chi phối lấy (trượng) phu làm chủ đạo.
Hoài Ngọc ôm vai nàng, nhắm mắt nói: “Ngủ thôi. Ngày mai còn phải diễn tiếp đó.”