*
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa to.
Để không khiến người ta hoài nghi, Hoài Ngọc cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm cứu nạn, đi theo binh lính cùng nhau dọc theo sông tìm kiếm ‘Thẩm Như’.
Tối hôm qua Trần Thích tìm cả đêm, dầm mưa nên bị sốt cao, chạng vạng tối, hắn chống gậy đi tới cửa khoang thuyền của Thẩm Gia, hỏi có thể đi vào hay không.
Hoài Ngọc trước khi rời đi đã sớm dặn dò, nếu như Trần Thích đến, không nên cự tuyệt, nếu không sẽ khiến cho lòng nghi ngờ của hắn dâng cao.
Tân Di mở cửa, mời hắn vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Thẩm Gia quả thực không dám tin, chỉ qua một đêm mà thôi, vị Trạng Nguyên lang tuấn nho nhã này lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng, hai gò má lõm xuống, đáy mắt xanh đen, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, giống như già đi mười tuổi.
“Trần…… Trần công tử, ngươi……”
“Không phải đã nói gọi ta là tỷ phu sao?”
Trần Thích thản nhiên cười, ngồi xuống đối diện nàng.
Thẩm Gia nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói: “Ngươi……Ừm….Ngươi nén bi thương.”
Trần Thích thình lình ngước mắt lên, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt: “Thi thể còn chưa tìm được, tiểu muội đã nói ta phải nén bi thương rồi sao?”
“Ta…… Ta không có ý đó.”
Thẩm Gia bị con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, luôn cảm giác hắn giống như là biết cái gì, nàng rất ít khi nói dối, hoảng đến cơ hồ muốn lộ ra dấu vết, may mắn lúc này Tân Di mượn cớ châm trà, lặng lẽ đụng nàng một cái.
Thẩm Gia khôi phục trấn định, thần thái tự nhiên nói: “Ta chỉ cảm thấy, nước chảy xiết như vậy, lại mưa, nàng nhảy xuống, đoán chừng là lành ít dữ nhiều.”
“Hả?” Trần Thích sâu kín hỏi, “Tiểu muội thật sự cảm thấy tỷ tỷ ngươi đã chết?”
“Ta không biết, nhưng ta hy vọng tỷ ấy không chết.”
Những lời này hợp với tâm tình Thẩm Gia, nàng nhanh chóng nhập vai, chảy nước mắt.
Trần Thích thấy nàng thần thái không giống giả vờ, cũng thở dài: “Ta tới là muốn hỏi tiểu muội, có người chạng vạng hôm qua nhìn thấy ngươi cùng trưởng tỷ ngươi ở trên boong tàu nói chuyện, ngươi hẳn là người cuối cùng gặp nàng, tiểu muội, nếu ngươi thật sự coi ta là tỷ phu, xin ngươi nói thật cho ta biết, nàng đã nói gì với ngươi?”
Vấn đề này đêm qua Hoài Ngọc cùng nàng đã thảo luận qua, hơn nữa Hoài Ngọc còn tự mình dạy cho nàng học thuộc lời thoại, bởi vậy Thẩm Gia sớm có ứng đối.
Nàng đầu tiên là mê man nhớ lại một phen, giống như là không nhớ rõ, cuối cùng mới làm bộ nhớ tới: “Ta cũng không có ấn tượng gì, có vẻ cũng không phải lời quan trọng gì, đầu tiên là nói với ta vài câu thơ, ngươi biết đấy, ta không kiên nhẫn nghe những thứ này, liền muốn đi, nàng lại kéo ta nói tiếp, muốn ta ngày thường hiếu kính cha nhiều hơn, không cần luôn đối nghịch với ông, ông cũng là người đã tuổi ngũ tuần, lời này ta càng không thích nghe, nếu ta biết lúc ấy nàng muốn…!”
Trần Thích giơ tay cắt ngang: “Ta vẫn nói câu đó, nàng ấy sẽ không chết, trong bụng nàng ấy có cốt nhục của ta, nàng ấy sẽ không tìm đến cái chết.”
Thẩm Gia mặt ngoài chăm chú nghe, đáy lòng lại khịt mũi coi thường, chính là bởi vì mang thai hài tử của ngươi mới muốn c.h.ế.t đó.
Trần Thích nhíu mày nói: “Đêm qua ta đã tra hỏi người trên thuyền nhiều lần, Hỉ Nhi và Tưởng Bách hộ kia lại tách ra hỏi vô số lần, bọn họ có người nói tận mắt nhìn thấy, có người nghe người ta đồn, mà ta từ đó phát hiện một chuyện thú vị, cơ hồ tất cả mọi người đều không nhìn thấy mặt người nhảy sông kia, đều là sau khi Hỉ Nhi hô lên câu “Phu nhân tự sát”, mới cho rằng đó là phu nhân ta.”
Sau lưng Thẩm Gia mồ hôi lạnh đầm đìa, Trần Thích quả thật không phải dễ lừa gạt! Ngắn ngủn một ngày một đêm, hắn lại đem tám trăm binh sĩ kiêm mấy trăm thuyền, gần một ngàn người vặn hỏi, thậm chí còn biết tách nhân chứng quan trọng là Hỉ Nhi cùng Tưởng Bách Hộ ra thẩm vấn, để cho bọn họ không cách nào thay nhau che lấp, từ trong đó tìm ra sơ hở.
Thẩm Gia mạnh mẽ làm cho mình tỉnh táo, bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Trần Thích cũng không nói thẳng, mà là biến hóa kỳ lạ cười: “Tiểu muội, ngươi biết không? Lòng người rất kỳ quái, không tin chính mình hai mắt nhìn thấy, mà đi tin thứ mà người khác bày cho xem. Con người rất dễ dàng mù quáng đi theo, dễ dàng bị dẫn dụ, người thứ nhất nói, hắn thấy Trần phu nhân nhảy sông tự sát, người thứ hai nghe xong, liền sẽ nói hắn cũng nhìn thấy, người thứ ba, người thứ tư, đều sẽ nói bọn họ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa người sau nói thật, nói tường tận, thậm chí ngay cả nàng mặc trang phục gì, trên đầu đội hoa châu gì, trên giày thêu gì cũng miêu tả rất rõ ràng. Trên thực tế, ta hoài nghi người nhảy xuống kia căn bản không phải tỷ tỷ ngươi, mà là một lời nói ác ý của ai đó, ví dụ như tiểu muội ngươi.”
“Bộp!”
Có cái gì đó rơi xuống sau tấm bình phong.
“Ai ở đó?”
Ánh mắt Trần Thích đột nhiên trở nên sắc bén, đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh.