Đêm đó, Thẩm Như sốt cao, sốt đến thần trí hồ đồ, miệng vẫn nói mê sảng.
Hỉ nhi nhanh chóng gọi Điền thị tới, trời đổ mưa, ban đêm xuống núi thập phần nguy hiểm, chỉ có thể chờ bình minh đi mời đại phu, cũng may Lãnh sư gia năm xưa hành tẩu giang hồ, thông tuệ y thuật, liền châm cứu cho nàng mấy mũi mới hạ sốt.
Ngày hôm sau, sau khi đại phu lên núi xem, nói ngũ tạng nàng tích tụ, lại dầm mưa lạnh, bởi vậy phát sốt, kê cho nàng mấy liều thuốc bổ, chậm rãi điều trị.
Thẩm Như bị bệnh hồi lâu, lúc khôi phục tỉnh táo, nhìn thấy đầu giường đặt một đôi giày cao gót bằng gấm xanh quen thuộc, đôi giày này do nàng tự tay may từng mũi, đường may cực kỳ tinh tế, nàng nhớ rõ mình đã đưa đến phòng Tạ Dực.
“Sao đồ lại ở chỗ này?”
Hỉ Nhi một mực canh giữ bên giường nàng, nghe vậy đáp: “Đây là Lai Vượng – thủ hạ của Thất gia đưa tới.”
Ngón tay Thẩm Như vuốt ve mặt giày dừng lại, hỏi: “Lúc ta bị bệnh, ngài ấy… có đến thăm ta không?”
“Không có.” Hỉ Nhi bưng chén thuốc lên, cẩn thận nói, “Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.”
“Để một lát nữa uống, nằm lâu như vậy, còn chưa thỉnh an cữu cữu, ngươi theo ta đi thăm ngài ấy đi.”
Hỉ Nhi muốn nói lại thôi, thần sắc không đành lòng.
Thẩm Như không hiểu: “Sao vậy?”
“Tiểu thư, Thất gia bọn họ đã đi rồi.”
Giày cao gót trong tay rơi xuống chăn, qua hồi lâu, Thẩm Như nhẹ giọng hỏi: “Đi lúc nào?”
“Sau cái ngày tiểu thư bị bệnh.”
Ngài ấy…… hóa ra lại không muốn nhìn thấy ta như vậy……
Thẩm Như kinh ngạc, nước mắt rơi xuống, thoáng chốc cảm thấy ngũ tạng đều tan, vừa xấu hổ vừa thống khổ, gắt gao cắn môi dưới.
Hỉ Nhi sợ tới mức hoảng hốt, nàng cũng không biết Thẩm Như và Tạ Dực đã xảy ra chuyện gì, khô khan khuyên nhủ: “Tiểu thư, người nghĩ thoáng một chút, chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi cái chết, người nếu không bảo trọng thân thể, sẽ phụ nỗi khổ tâm của Vương gia vương phi đối với người…”
Thẩm Như nghe thấy lời này, giống như bừng tỉnh.
Ngày đó ở tiền trang, tiểu muội trước khi chia tay còn tặng nàng bốn chữ chân ngôn, “Hãy sống thật tốt”, tiểu vương gia cũng nói, từ nay về sau liền thay da đổi thịt, là một người mới sinh, không nên nghĩ chuyện trước kia. Nàng cái mạng này là nhặt về, là của một nữ tử chưa từng gặp mặt thay nàng từ bỏ nhân thế, nàng mới có thể tiếp tục sống tạm trên thế gian này, sao có thể cô phụ họ?
Thẩm Như rùng mình một cái, vội vàng cầm lấy tay Hỉ Nhi: “Tỷ muội tốt à, đa tạ ngươi đã nhắc lại cho ta, chỉ là nơi này chung quy không phải là chỗ dung thân của ta, dù sao ta cũng không có mặt mũi ở lại đây, ngươi muốn lưu lại, hay là đi theo ta?”
Hỉ Nhi không chút nghĩ ngợi liền nói: “Mạng này của ta là của tiểu thư, ngườii đi đâu, ta liền đi đó.”
Thẩm Như nói muốn đi, lão Điền tuy rằng cật lực giữ lại, nhưng cũng không có cách nào.
Vì cảm tạ bọn họ chiếu cố nhiều ngày tới nay, Thẩm Như để lại hai trăm lượng ngân phiếu, đồ vật tùy thân nàng không nhiều lắm, ngoại trừ lúc Thẩm Gia rời đi đưa cho nàng một tấm ngân phiếu hoàng kim, còn có một ít vàng bạc, đây là toàn bộ tài sản của hai chủ tớ, Tạ Dực từng phái Lưu Bá An đưa qua ngân lượng vật tư, nhưng Thẩm Như không nhận, toàn bộ để lại Bích Hàn sơn trang.
Lão Điền đưa các nàng xuống núi, hỏi Thẩm Như muốn đi đâu.
Thẩm Như đã sớm nghĩ kỹ, trả lời: “Hàng Châu.”
Mưa to liên tục mấy ngày rốt cục ngừng, quân dân thành Hoài An dưới sự chỉ huy thống nhất của Tổng đốc thủy vận Thôi Văn Thăng, ngựa không dừng vó tiến hành hành động chống lũ cứu hiểm, tuy rằng thông đạo kênh đào bắc thượng đóng lại, đập nước nam hạ cũng mở ra, bởi vì địa thế sông Tào bắc cao nam thấp, có thể đổ nước vào sông Trường Giang, mượn đê phân chia nước sau lũ lụt.
Hàng Châu ở cực nam kênh đào Giang Nam, từ Hoài An đi thuyền có thể đi thẳng, Thẩm Như, Hỉ Nhi đến bến tàu kênh đào, mua thuyền xuôi sông xuống phía nam, thuận buồm xuôi gió, đợi đến Hàng Châu, đã nửa sau của tháng bảy.
Chủ thuyền kia tỏ vẻ không coi trọng hai nữ tử yếu đuối một thân ở bên ngoài, không nơi nương tựa, tự ý nâng giá thành lên, hô một lần là năm trăm lượng, không đủ thì không cho xuống thuyền.
Thẩm Như bản tính nhu thuận, không quen cãi vã với người khác, lại quanh năm được nuôi trong khuê phòng, không có kinh nghiệm giang hồ gì, nghe chủ thuyền ầm ĩ đòi báo quan, sợ tới mức không dám không theo, đem ngân phiếu đầu rồng kia đưa cho hắn.
Nàng cho quá nhanh, Hỉ Nhi đưa tay ngăn lại, đã không còn kịp, chỉ có thể gấp đến giậm chân.
“Tiểu thư, người không nên cho hắn, thuyền là của hắn lén lút kinh doanh, chỉ dám nói ngoài miệng, không dám báo quan đâu. Đây là chút tiền duy nhất còn sót lại trên người chúng ta, ở Hàng Châu này nhân sinh địa không quen, lại vô thân vô cố, không có tiền nửa bước khó đi, nên đi nơi nào nương tựa đây?”
Sau khi xuống thuyền, Hỉ Nhi nhịn không được oán giận.
Thẩm Như thở dài nói: “Ta cũng biết, chỉ là hắn vừa nói báo quan, ta liền hoảng hốt, ta gần đây trong lòng luôn luôn không yên, sợ hãi…”
Hỉ Nhi biết nàng sợ cái gì, tiếp lời nói: “Đừng sợ, hắn ở Bắc kinh, chúng ta ở Giang Nam, trời cao hoàng đế xa, hắn tìm không thấy được đâu.”
Thẩm Như gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười, lại quay đầu an ủi Hỉ Nhi: “Ngươi đừng lo lắng, trên người ta còn có chút vụn bạc, kế sinh nhai mấy ngày nay vẫn có thể tìm, Hàng Châu là cố hương của ta, từ nhỏ ta lớn lên ở đây, cũng sẽ không c.h.ế.t đói.”
Lời nói rất tự tin, trong lòng Thẩm Như lại không yên.
Nàng tám tuổi rời khỏi Hàng Châu, cho tới bây giờ đã là mười bốn năm, hàng xóm láng giềng năm xưa e rằng đều đã không nhận ra nàng, mà những di nương thanh lâu đã tiếp tế nàng và mẫu thân, hẳn là cũng đã sớm chuộc thân gả cho người khác.
Hai người chủ tớ thương nghị xong, quyết định tìm một khách điếm ngủ lại trước.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Như mua giấy tiền hương nến, hoa tươi cống phẩm, đi Tây Hồ tế bái mẫu thân ruột.
Núi Thanh Sơn dù cao nhưng vẫn có núi cao hơn, Tây Hồ ca múa khi nào thì nghỉ.
Xa cách hơn mười năm, Hàng Châu vẫn phồn hoa như gấm, du khách trên cầu gãy đông như mắc cửi, hai bên bờ Tây Hồ liễu rủ trải đê, Tôn thị được chôn cất bên cầu Tây Linh, cách mộ danh kỹ Tiền Đường Tô Tiểu Tiểu không xa.
Đến trước lăng mộ của mẫu thân, Thẩm Như lệ tuôn trào, hôm nay hồi tưởng lại, thời gian tốt nhất trong đời nàng, chính là thời điểm cùng mẫu thân bán tranh chữ ở Tây Hồ, khi đó tuy rằng nghèo khó, cũng là vô ưu vô lự.
Buổi chiều trở lại khách điếm, Thẩm Như nói một toàn bộ dự định của mình.
Ở khách điếm cuối cùng không phải kế hoạch lâu dài, nàng quyết tâm mua một căn nhà, chỉ là mua nhà cần rất nhiều tiền, chút bạc vụn này của nàng căn bản không đủ, Thẩm Như liền tính toán đem vàng bạc trang sức tùy thân đi bán hoặc đi cầm, hai chủ tớ gom góp trang phục có thể bán ra, cũng được một bọc lớn.
“Tiểu thư, cái này cũng phải bán sao?”
Hỉ Nhi chọn ra một cây trâm vàng trong đó, nàng biết cây trâm này Thẩm Như không có một ngày nào không đeo, là vật nàng yêu thích.
Thẩm Như nhận lấy trâm cài, giật mình, ảm đạm nói: “Đương nhiên.”
Hai người hỏi thăm ông chủ quán trọ rõ ràng vị trí tiệm cầm đồ, liền một đường tìm tới.