Sương mù trong núi tràn ngập, Thẩm Như mặc một bộ quần áo thủy mặc trắng nõn, búi tóc hơi búi, tóc mai nhẹ bay bay, mái tóc không cần trang điểm thêm, chỉ cắm một cây trâm vàng, che một chiếc ô giấy, từ luống trà chậm rãi đi tới.
Đến trước hiên, nàng thu ô giấy, đi vào uốn gối với Tạ Dực.
“Cữu cữu, Lãnh tiên sinh.”
“Trời đang đổ mưa, Thẩm đại tiểu thư sao lại một mình đi ra ngoài?” Lãnh sư gia cười hỏi.
Thẩm Như đáp: “Cảnh trí trong mưa là đẹp nhất, ta chỉ ra ngoài tùy ý đi một chút, nên không cho Hỉ Nhi đi theo. Lãnh tiên sinh cứ gọi ta là Tú Nhi, bây giờ ta đã đổi tên thành Doãn Tú Nhi rồi.”
“Tú ngoại tuệ trung*, cái tên mới của Doãn cô nương quả nhiên không tệ.”
(*) 秀外慧中 (tú ngoại tuệ trung): xinh đẹp và thông minh; có vẻ ngoài đẹp.
Lãnh sư gia thuận miệng khen tặng một câu, đối với chuyện của Thẩm Như ông biết không nhiều lắm, chỉ biết là Thẩm Gia đột nhiên nhờ lão bản tiền trang Bảo Long đưa tới một phong thư, nói nàng giấu Thẩm Như ở Bích Hàn sơn trang, nhờ Tạ Dực chiếu cố một chút.
Tạ Dực lúc ấy cũng không tình nguyện, còn viết phong thư mắng cháu gái một trận, bất quá hắn từ trước đến nay miệng lưỡi đao tâm đậu phụ*, mặc dù ngoài miệng không vui, vẫn làm theo.
(*) 刀子嘴豆腐心 (miệng lưỡi đao tâm đậu phụ): người nói chuyện gay gắt nhưng tâm địa nhu hòa.
Lão Điền đưa lò tre và dụng cụ pha trà tới, còn có hai giỏ chè xuân mới hái.
Thẩm Như liền thay bọn họ pha trà, một bộ động tác đun, pha, châm trà, rót trà lưu loát như nước chảy mây trôi, hiển nhiên đã dụng tâm nghiên cứu qua, lúc giơ tay lên, một mảnh cổ tay sáng trắng như sương tuyết, biến bàn tay thành mây, che bàn tay thành mưa. Mười ngón tay giống như củ hành đã bóc vỏ, mảnh khảnh, đẹp mắt.
“Cữu cữu, mời.”
“Đa tạ.”
Tạ Dực nhận lấy trà nàng đưa tới, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Thẩm Như đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Lãnh sư gia nhìn thấy, cười mà không nói.
Mấy người đều bưng trà, nhưng chưa vội uống, thưởng trà phải xem màu sắc trước, sau đó ngửi mùi thơm, cuối cùng mới là nếm thử, chỉ thấy nước trà màu xanh trong pha chút màu vàng, lá trà chìm nổi ở trong đó, hương trà thanh đạm, lúc uống vào hương vị đắng chát, sau đó mới có chút ngọt.
Tạ Dực là chuyên gia trong việc thưởng trà, bình phẩm trà, loại trà đã từng uống nhiều không đếm xuể, nhấp nhẹ một ngụm, lắc đầu, đặt chén xuống.
“Kém hơn năm ngoái rất nhiều.”
“Vâng,” Lão Điền mời hắn chút điểm tâm, nói, “Mùa xuân năm nay mưa quá nhiều, ảnh hưởng chất lượng, cũng không phải có tiểu nhân làm việc không tận tâm…”
Tạ Dực cười nói: “Ta biết, trồng trà phải xem thiên thời, các ngươi cũng bất lực, năm nay trà của thôn trang toàn bộ đều là thứ cấp, nhưng tiền công vẫn phải trả như cũ, những nông dân bị nước mưa ngấm trong lúc hái trà làm sinh bệnh, nhớ rõ kịp thời mời đại phu.”
Lão Điền vui vẻ ra mặt: “Tiểu nhân thay bọn họ đa tạ Thất gia! Thất gia nhân từ thật sự là Bồ Tát tái sinh……” Ông còn muốn vuốt m.ô.n.g ngựa nhiều hơn nhưng bị Tạ Dực giơ tay ngăn cản, hắn cho tới bây giờ cũng không thích nghe nịnh hót.
Lãnh sư gia uống một ngụm trà, cười nói: “Đầu lưỡi của ta không nếm ra cái gì là trà hạng nhất, trà hạng hai, trà uống vào không phải làm cho người ta giải khát sao?”
Lời này nói đến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Thẩm Như cười yếu ớt nói: “Cái này còn không tính là gì đâu, ta nghe nói, có một số danh sĩ cao nhã, phàm là lò pha trà, tất dùng lò nung bùn đỏ; Nước pha trà, tất dùng suối ở núi cao chảy xuống; Dụng cụ uống trà, tất dùng đồ sứ nổi tiếng; Người pha trà phải là đồng tử mới bảy tám tuổi, như thế mới được coi là đạo phẩm trà chân chính.”
Lãnh sư gia nghe xong cười to: “Doãn cô nương biết rất rõ, tùng hoa ủ rượu, xuân thủy tiên trà*, đương thời thật sự là phong nhã, pha trà cũng có nhiều chú ý như vậy, xem ra, tại hạ đúng là tục nhân.”
(*) Trích hai cụm phía sau câu “山中何事?松花酿酒,春水煎茶” – 张可久: Trên núi có gì? Có rượu hoa tùng, dùng nước suối pha trà (Trương Khả Cửu).
Nghĩa: Trong núi này không có người bận rộn, cũng không có người nhàn rỗi (nguồn: facebook Hồi Ức Thanh Xuân).
Thẩm Như ngượng ngùng mím môi cười: “Ta cũng nghe trà nương nói, thu hút sự chú ý của mọi người thôi.”
Ánh mắt tình cờ nhìn Tạ Dực, thấy hắn cũng nghe chăm chú, tim Thẩm Như đập như trống, cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ phấn trắng nõn như ngọc.
Lão Điền bên cạnh trong lòng nảy sinh nghi ngờ, vị Doãn cô nương này cũng ở trên thôn trang hai ba tháng, hắn chưa bao giờ biết lai lịch của nàng, chỉ nhớ nàng là Lưu chưởng quỹ của Bảo Long tiền trang tự mình đưa tới, cho nên đối với nàng có vài phần khách khí.
Hôm qua nghe nàng gọi Tạ Dực là “cữu cữu”, liền bắt đầu nghi ngờ, ông đã gặp qua Tôn tiểu thư, khi còn bé được Tạ Dực dẫn tới đây chơi, nghịch ngợm, giống như khỉ hoang, tuyệt đối không ôn nhu đôn hậu giống như Doãn cô nương này, huống hồ nàng họ Doãn, cũng không họ Thẩm.
Nhìn bộ dáng xấu hổ mang sợ này của nàng, hình như là thích Tạ Dực.
Hai người này đến tột cùng là quan hệ gì?
*
Buổi tối, vì chiêu đãi đám người Tạ Dực đường xa mà đến, trong thôn làm thịt heo mổ dê, thịt gà bắt cá, tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt.
Người ở đây uống rượu chưa bao giờ say, hơn nữa đều dùng bát mà uống, đoán số vung quyền, ngươi tới ta đi, Lãnh sư gia là người luyện được rất nhiều trên thương trường, từng tự xưng là ngàn chén không say, tửu lượng Tạ Dực không tốt, bị mời rượu đến đỏ bừng cả mặt, tàn cuộc mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lai Vượng ra khỏi sương phòng, gặp Thẩm Như ở hành lang.
“Xin hỏi cữu cữu có ở đây không?”
“Có.” Lai Vượng liếc mắt nhìn cửa phòng, “Thất gia say rồi, đang nghỉ ngơi, Doãn cô nương có chuyện gì sao?”
Thẩm Như vốn làm một đôi giày, muốn đưa cho Tạ Dực, nghe vậy giấu hai tay sau lưng.
“Không có chuyện gì, ngươi chuẩn bị đi đâu à?”
“Thất gia say rượu tỉnh lại hay bị đau đầu, lần trước Tôn tiểu thư cho ta một tờ phương thuốc giải rượu, tiểu nhân dự định đi phòng bếp dựa theo phương thuốc nấu một chén.”
“Được, ngươi đi đi, ở đây ta giúp ngươi trông coi.”
Lai Vượng vốn định nhắc nhở một câu, Tạ Dực sau khi say tính tình rất khó chịu, không thích phụ nữ gần gũi hầu hạ, nhưng nghĩ lại, Thẩm Như cũng không phải người ngoài, liền không nói nhiều.
Trong phòng, Tạ Dực ngủ không yên, cau mày gọi: “Nước…”
Thẩm Như vội vàng đặt giày xuống, rót chén trà, đút đến bên môi hắn, lại bởi vì không nắm chắc góc độ, nửa chén trà rót vào trong cổ hắn, làm ướt cổ áo.
Thẩm Như hoảng hốt rút khăn tay ra lau, lại bị một bàn tay siết chặt.
Tạ Dực chẳng biết mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
Tim Thẩm Như đập hụt nửa nhịp, không biết phải giải thích chuyện mình xuất hiện trong phòng hắn như thế nào, nhưng Tạ Dực giờ phút này dường như còn chưa khôi phục tỉnh táo, hai mắt toát ra một loại vẻ mặt mê say, vẫn đang ở trong mộng.
“Nhu nhi……”
Hắn nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt dịu dàng như nước, nghiêng mặt cọ vào lòng bàn tay nàng.
Trong lòng Thẩm Như sợ hãi, như bị lửa thiêu, muốn rút tay về, Tạ Dực nắm chặt không cho nhúc nhích, thấp giọng khẩn cầu: “Đừng đi, cầu xin nàng, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi…”
Gió đêm chưa bao giờ đóng kín cửa phòng thổi vào, thổi tắt ngọn nến, trong phòng rơi vào một mảnh tối đen, mùi rượu thuần hậu tản ra trong trướng giường, còn có mùi đặc biệt trên người Tạ Dực, như mùi thơm ngát của hàn mai trên Nhị Nguyệt Lĩnh, khiến người ta say mê.
Trái tim Thẩm Như sắp nhảy đến tận cổ họng, biết hắn nhất định là nhận lầm người, nhận mình là Lục Uyển Nhu, nhưng nhìn Tạ Dực, người mà từ nhỏ nàng đã khát vọng, ngưỡng mộ và mê luyến, đây là cảnh tượng cô đã mơ thấy bao nhiêu lần, cả đời này, còn có thời khắc nào có thể gần hắn hơn bây giờ sao?
“Ta không đi.”
Nàng bị ma xui quỷ khiến nói ra những lời này.
Ngoài phòng mưa to gió lớn, hai cánh cửa phòng bị thổi mạnh, nặng nề đập vào nhau, một đạo sét đánh tử điện như đại long xuất thế, bỗng dưng đánh thẳng xuống, chiếu rọi trong phòng giống như ban ngày, xa xa sấm nổ ầm ầm rung động.
Tạ Dực như bị sét đánh, đột nhiên đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn người phụ nữ bên giường.
“Ngươi…… Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta, ta……”
Không cần nàng lắp bắp nói xong, Tạ Dực đã khôi phục tỉnh táo: “Cút ra ngoài!”
Thẩm Như ngẩn ra, nàng chưa bao giờ thấy Tạ Dực nổi giận như vậy, nàng không nhúc nhích, trầm mặc cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Ta yêu ngài.”
Tạ Dực không nói tiếp, không nói một lời xuống giường, vừa muốn mặc áo khoác vào, sau lưng lại nhào tới một thân thể mềm mại.
“Ta yêu ngài!”
Thẩm Như tựa vào lưng hắn, nước mắt rơi như mưa, hai tay ôm chặt eo nam nhân.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Buông ra!”
Sắc mặt Tạ Dực xanh mét, dùng sức đẩy tay nàng ra, không thèm nhìn nàng, tâm phiền ý loạn xoa mi tâm.
“Ngươi không có lỗi, là ta uống nhiều rượu, chuyện đêm nay ta sẽ không nói cho người khác, ngươi đi đi.”
Thẩm Như đi tới trước mặt hắn, khóc đến mặt đầy nước mắt: “Ta yêu ngài! Tạ Dực, ta yêu ngài rất nhiều năm! Từ năm ngươi đến kinh sư đón tiểu muội đi, ta liền năm nào cũng ngóng trông ngài đến, ngày chờ đêm trông, ta mòn mỏi đợi ngài nhiều năm như vậy!”
Nàng khóc lóc rút trâm cài tóc xuống, hai tay đều đang run rẩy.
“Cái trâm này, ngài còn nhớ không? Là ngài tặng cho ta. Ngày đó ta rơi vào trong ao, là cố ý, bởi vì ta không muốn rời khỏi Tạ gia, không muốn rời khỏi ngài! Ta vốn định đem bí mật này chôn vào trong đất, nhưng ngài vừa rồi…… Ta biết là do ta không biết xấu hổ, chỉ cầu ngài thu ta, ta không cầu danh phận, thậm chí không cầu lâu dài, chỉ cầu được ở bên cạnh ngài…”
“Ngươi……”
Tạ Dực cau mày, hắn đã sớm nhận ra tâm ý của Thẩm Như, bởi vậy lúc ở Kim Lăng cố ý xa lánh, lại không nghĩ tới nàng lại si đến mức này.
Hắn tránh Thẩm Như đang tiến lên, lui về phía sau một bước, bất đắc dĩ nói nặng lời: “Ta và ngươi, chỉ có thể là quan hệ cữu cữu và cháu gái, Thẩm cô nương, xin tự trọng.”
“Ta đã không còn là Thẩm Như nữa, ta là Doãn Tú Nhi! Hay là nói, ngài ghét bỏ ta từng gả cho người khác, chê thân thể ta không sạch sẽ…”
Thẩm Như cúi đầu nhìn bụng mình, nơi đó bằng phẳng như lúc ban đầu, nhưng không thể phủ nhận, nơi đó từng có một đứa bé tồn tại, nangf bỗng nhiên cảm thấy một trận chán ghét, siết chặt nắm đấm, đ.ấ.m vào bụng.
“Ngươi làm gì thế?!”
Tạ Dực giữ chặt cổ tay nàng, tức giận nói: “Chuyện này không liên quan đến việc ngươi thành hôn hay chưa! Người ta thích, dù thế nào ta cũng thích! Ngươi còn không hiểu sao? trong lòng ta đã có người khác rồi!”
Thẩm Như ngẩn ra hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Là Lục cô nương? Vừa rồi ta nghe thấy ngài gọi Nhu nhi.”
Trên mặt Tạ Dực hiện lên một tia xấu hổ, không phủ nhận.
Thẩm Như si luyến hắn nhiều năm, từ lần đầu tiên gặp hắn, đã đem thân ảnh của hắn chặt chẽ ghi tạc trong đầu, từ đó về sau mỗi lần hắn trở về kinh thành mừng sinh nhật Thẩm Gia, nàng đều trốn ở trong góc, vụng trộm quan sát hắn, cẩn thận miêu tả hình dáng ngũ quan của hắn, nàng biết rõ mỗi một tấc vẻ mặt biến hóa của Tạ Dực, tự nhiên nhìn ra hắn nói dối.
“Không, người ngài thích không phải Lục cô nương.”
Một ý niệm long trời lở đất xông vào đầu Thẩm Như, nàng khiếp sợ ngước mắt lên: “Ngài… người ngài thích là Tạ…”
“Câm miệng!”
Tạ Dực lớn tiếng quát, sắc mặt xanh trắng đan xen, hắn xoay người che ngoại bào lại, không chút lưu tình mở cửa nói: “Đi ra ngoài!”
Thẩm Như biết, nàng đã đoán đúng.
Khi tìm được đáp án chính xác kia, mới trách bản thân không nghĩ ra sớm hơn, nếu vậy toàn bộ sẽ giải quyết dễ dàng biết bao, nàng cũng không thống khổ như bây giờ.
Vì sao hắn gần đây không nghị thân cũng không thành hôn? Vì sao hắn phải lưu luyến ở ngõ Yên Hoa Liễu? Tại sao trong nhà hắn lại trồng đầy sơn trà? Vì sao hắn lại yêu thương Thẩm Gia như thế?
Thì ra, trong lòng Tạ Thất công tử phong lưu ngang ngạnh, từ đầu đến cuối chỉ có bóng dáng của một người, người mà hắn vĩnh viễn không chiếm được.
Mười năm ngày nhớ đêm mong, cuối cùng vẫn là một giấc mộng si mê.
Nàng nên tỉnh giấc vì mọi chuyện đã kết thúc.
Thẩm Như thất hồn lạc phách ra khỏi cửa phòng, trên hành lang, đèn gió chập chờn, nước mưa làm ướt da thịt trần trụi, lạnh đến lông tơ dựng thẳng, Lai Vượng bưng canh giải rượu kinh ngạc nhìn nàng, nàng lại giống như vô tri vô giác, như du hồn giẫm lên bước chân, bước từng bước từng bước trở lại phòng mình.
Hỉ Nhi ở dưới đèn may đồ hoảng sợ, vội vàng tới đỡ nàng: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Mặt Thẩm Như trắng bệch, ngã về phía trước, ngất xỉu trong lòng Hỉ Nhi.