Vương Vu Dạng đứng tại chỗ, trên mặt không đau khổ cũng không vui cười.
Lâm Thiếu Nam tự đẩy xe lăn, y giữ tay vịn, chậm chạp nhưng kiên quyết đứng lên, y đứng ngược sáng, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm trở nên mơ hồ.
Vương Vu Dạng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của y. Anh nhìn không rõ lắm, chỉ ngửi thấy mùi phong lan thanh nhã.
Mùi vị rất thân thuộc, đã ngửi được nhiều năm rồi.
Trước khi đến đây, Vương Vu Dạng đã liệu trước buổi gặp gỡ này.
Một người thân quen khi nhìn thấy anh có chút cảm giác quen biết là bình thường.
Vương Vu Dạng không lo phát sinh chuyện ngoài tầm với, A Nam không phải một đứa trẻ, trong trường hợp này sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
Vào khắc này, bầu không khí chung quanh hai người có phần vi diệu khó nói.
Lâm Thiếu Nam buông đôi môi vẫn mím lại ra, khóe miệng bật thốt một chữ tối nghĩa, lại còn mang theo giọng mũi, khiến cho người ta có lỗi giác chỉ một giây sau thôi người này sẽ rơi lệ.
“Anh…”
Trần Tử Húc đột nhiên xông vào giữa hai người, kéo người đàn ông nọ về sau mình, cười xán lạn đẹp trai: “Lâm thiếu, bạn tôi có bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, buổi tối không nhìn thấy gì. Anh muốn nói gì có thể nói với tôi.”
Giang Dương chờ xem trò vui: “…”
Vừa nãy sao không ai xích con cún kia lại? Sai lầm, chết tiệt.
Giang Dương đi tới: “Làm sao thế này? Ô kìa Lâm thiếu, vị này là anh Vương hàng xóm của em họ tôi, anh quen biết sao?”
Lâm Thiếu Nam không trả lời, thứ trong mắt bị hàng mi khép xuống che lại: “Anh Vương?”
Vương Vu Dạng chìa tay ra: “Xin chào Lâm thiếu, nghe danh đã lâu đến giờ mới gặp mặt.”
Lâm Thiếu Nam thất vọng nỉ non, giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy: “Anh ấy chưa bao giờ chủ động bắt tay với người khác…”
Dứt lời, Lâm Thiếu Nam ngồi lại trên xe lăn, hoàn toàn khác biệt so với khắc trước, cả cơ thể như bị rút đi toàn bộ sức sống, đôi gò má hao gầy vùi lấp trong bóng tối, trên mặt chỉ toàn nặng nề, mệt mỏi và đau thương.
Tiêu Minh đẩy y về đại sảnh.
Vương Vu Dạng vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Trần Tử Húc khoác vai anh: “Chú, chú sợ đến choáng váng rồi hở?”
Vương Vu Dạng cười: “Đúng thế.”
“Nhà tôi tuy không làm ăn nhưng cũng hơi bị trâu bò đó, không thua kém Lâm gia tí nào. Hơn nữa Lâm lão gia thật sự rất khách sáo với ông nội tôi.”
Trần Tử Húc nói: “Tôi cũng là công tử nhà giàu hàng thật giá thật, sao trước mặt tôi chú không bị dọa sợ như vậy?”
Giang Dương kêu lên: “Do cậu không có chữ b trong đầu*?”
(*) Bắt nguồn từ phương ngữ Đông Bắc, có thể hiểu là ngu ngốc, mất não.
“Chú, chúng ta đừng lo mấy thứ ngu ngốc này nữa, tôi dẫn chú đi ăn ngon.” Trần Tử Húc ôm lấy người đàn ông, nhanh chân rời đi.
Lâm Thiếu Nam nhìn hai người rời đi trước mặt mình, điểm nhìn rơi vào bóng lưng của người thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, buộc tóc đuôi ngựa. Đôi ngươi đột nhiên mở ra: “Chờ đã.”
Trần Tử Húc hung hăng quay đầu: “Đệch cụ, con mẹ nó anh xong chưa?”
Vương Vu Dạng nhíu mày, thì thầm với cậu: “Nhóc quỷ, nhặt cái mác công tử nhà giàu lên.”
Trần Tử Húc liếc mắt: “Tôi cần thứ đó làm gì?”
Vương Vu Dạng nói: “Cảm thấy nhóc có thì tốt hơn một chút.”
Trần Tử Húc: “…”
Vương Vu Dạng quay đầu nhìn về người trên xe lăn, ánh mắt ra chiều dò hỏi.
Lâm Thiếu Nam nhẹ giọng mở miệng: “Anh Vương, anh có thể thả tóc ra được không?”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Lý do?”
Lâm Thiếu Nam hoảng hốt trong vài khắc ngắn ngủi, một lúc sau mới nói: “Xin lỗi.”
Bên cạnh là giọng Trần Tử Húc: “Lâm thiếu, anh đang diễn bộ phim nào thế?”
Giang Dương đến chậm vài bước mặt đã dài ra cả thước, lại không kịp cản!
Bầu không khí không được bình thường.
Giang Dương cười để lộ đôi đồng điếu nhỏ rực rỡ đáng yêu: “Thật ra chuyện là thế này, Lâm thiếu không thích đàn ông cột tóc.”
Lâm Thiếu Nam yên lặng ngồi trên xe lăn, không phản bác.
Vương Vu Dạng cười khẽ: “Ra là thế…”
Nói rồi kéo buộc tóc màu đen, mái tóc đen nhánh rơi tán loạn xuống, che khuất hai bên tai.
Vài vị khách nghe động tĩnh nhìn lại, bỗng chốc hít vào một hơi như nhìn thấy quỷ, vừa nể sợ vừa không kìm được hiếu kỳ bàn tán xôn xao.
“Nhị, nhị gia?”
“Giống thật, tóc để dài một chút, người cao một chút nữa lại càng giống hơn.”
“Đừng nói nữa, làm người ta sợ hãi.”
“Người đó là ai?”
“Người công tử Trần gia và quản lý Giang mang tới.”
Có người ở gần hơn nhìn ra người nọ không hề giống người đã chết kia, thế nhưng người ở nơi thiếu sáng, không thấy rõ mặt sẽ cảm thấy hai người giống nhau một cách kỳ lạ.
Vương Vu Dạng không có động tĩnh gì, Trần Tử Húc lại gào lên như tinh tinh: “Đệt.”
“Cột tóc lên! Cột tóc lên!”
Trần Tử Húc vừa gào vừa cầm lấy buộc tóc, thô lỗ ngốc nghếch túm tóc anh lại buộc lên.
Vương Vu Dạng “hừ” một tiếng: “Nhẹ lại, nhóc kéo đầu tôi đau.”
Trần Tử Húc rụt tay lại nhìn đám người xem trò xung quanh, để anh tự buộc tóc lên: “Chậc.”
Lâm Thiếu Nam nhìn chăm chú bóng người mặc âu phục trắng bước vào đại sảnh, y rũ mắt.
Giang Dương lại gần y, ghé vào tai y nói: “Người tôi nói hôm qua chính là anh ta, thế nào? Tôi không lừa anh đúng chứ?”
Lâm Thiếu Nam khẽ nhấc tay.
Tiêu Minh lập tức hiểu ý xách Giang Dương ra ngoài.
“…”
Giang Dương cởi cúc áo, nới lỏng caravat ra: “Lâm Thiếu, tôi kiến nghị với anh, chẳng bằng anh đem vị kia tới bên người làm kẻ thế thân giải sầu đôi chút?”
Biểu cảm hờ hững của Lâm Thiếu Nam trong nháy mắt trở nên méo mó: “Cậu đang sỉ nhục nhị gia.”
“Tôi dám sỉ nhục nhị gia? Tội lớn như vậy không thể quy lên đầu tôi được.”
Giang Dương không chắc mình có nhìn lầm biến hóa của tên này hay không, buổi tối phải nhìn kỹ hơn mới được. Trong lòng tiếc nuối như thế, nhưng ngoài miệng lại thở dài: “Lâm Thiếu, thời gian này anh luôn chạy qua chạy lại Kim Tôn, ông già nhà anh gọi điện cho tôi, đội trưởng Mai cũng thế, gọi điện thoại thôi thì không nói gì, đằng này còn uy hiếp, chắc anh hiểu rồi? Tôi rất khổ não đó.”
“Huống hồ… có một thế thân làm những chuyện có muốn cũng không dám làm, cũng coi như đền bù được đôi chút, không phải sao Lâm thiếu?”
Bàn tay đặt trên tay vịn của Lâm Thiếu Nam đột nhiên nắm chặt, mười đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi trên mu bàn tay, mấy giây sau y lại thả lỏng, bên môi ngậm ý cười nhạt.
“Quản lý Giang, chân thành khuyên cậu một câu. Có một số lời, tốt nhất đừng nên nói bừa.”
Sắc mặt Giang Dương biến đổi, đã nói đến mức độ nào rồi mà cái tên này vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhị gia có biết đến sự tồn tại của tên đạo đức giả này không?
Độ cong trên môi Lâm Thiếu Nam biến mất: “Đồ xịt.”
Tiêu Minh đưa tới.
Lâm Thiếu Nam cầm lấy xịt vào chỗ quần áo Giang Dương chạm vào.
Giang Dương trợn mắt: “Anh không muốn, nhưng có người khác muốn.”
Lâm Thiếu Nam đưa lại cho Tiêu Minh, hơi khép mi mắt.
“Nhị gia là người rất có sức hấp dẫn, tôi nghĩ chúng ta không có ý kiến gì về điều này. Một thứ trên người anh ấy cũng đủ để hấp dẫn bao kẻ khác.”
Giang Dương giữ cằm, ngón trỏ lướt trên cánh môi: “Người em trai họ kia của tôi vừa nhìn thấy người nọ đã biến thành một con cún lớn, vây quanh vẫy vẫy đuôi.”
Điều nên nói đã nói rồi, Giang Dương đút tay vào túi, một tay vuốt tóc, vẻ mặt tươi cười bước vào đại sảnh, thuần thục trò chuyện nói cười, đầy mê hoặc.
Lâm Thiếu Nam lấy điện thoại đang rung trong túi ra.
“Anh,” Lâm Lâm nói trong điện thoại, “Trần Tử Húc có đi đúng không?”
Lâm Thiếu Nam: “Ừm.”
“Vậy sao anh không nói cho em?” Lâm Lâm giận dỗi, “Thật tình, em tới ngay.”
“Không thể nuông chiều mấy đứa trẻ được.”
Lâm Nam ngẩng đầu ngắm nhìn trời mây, cười như không: “Nuông chiều thành quen sẽ coi trời bằng vung, tham lam vô độ.”
Tiêu Minh đứng xuôi tay, kẻ câm như gã không cần đáp lại.
Lâm Thiếu Nam thu tầm mắt lại: “Vào đi thôi.”
Tiêu Minh nghe lệnh đẩy xe lăn.
Phòng yến tiệc của dinh thự Tôn gia càng thêm phần hoa lệ, các vị khách đi tới lui ăn uống chạm cốc, cùng với tiếng chào hỏi xã giao chẳng khác gì những bữa tiệc làm ăn.
Nhân vật chính của đêm nay là một cô gái hai mươi tuổi, tựa một nàng công chúa kiêu ngạo đứng bên cạnh cha mình.
Dù không thiếu những người cùng lứa đến từ những gia đình quyền quý, có dung mạo có gia thế, nhưng cô gái này vẫn có ưu thế nhất định.
Như các vì sao tồn tại xung quanh mặt trăng.
Vương Vu Dạng ngồi một góc quan sát những người trong sảnh, gần một nửa là người quen, còn lại không có ấn tượng.
Anh tựa lưng vào cột, nâng ly rượu trong tay, Tôn Thành Chu năm nay năm sáu mươi tuổi, chăm sóc bảo dưỡng tốt nên thoạt trông cũng chỉ tầm gần năm mươi.
Năm đó bị anh thiến trong bí mật, không biết có gắn đồ giả hay không.
Trần Tử Húc bỏ lại mấy lời nịnh bợ lại đây, nghiêm túc nói: “Chú, đêm nay chú nhất định phải theo sát tôi.”
“Anh có biết nhị gia kia không, là một người máu mặt của thành phố S, không đơn giản vì hắn là người đứng đầu Thẩm thị, mà còn vì hắn cực kỳ xinh đẹp, có rất nhiều người động lòng vì hắn, chỉ là không dám tơ tưởng, nhưng hàng nhái thì họ sẽ không kiêng kị.”
“Hàng nhái? Nói tôi?”
Vương Vu Dạng cười rộ lên: “Bọn họ mù?”
Trần Tử Húc nói: “Mù.”
Vương Vu Dạng nhìn thấy cháu trai Thẩm Ngôn Chi trong đám người, xem như là con cháu có tiền đồ nhất trong nhà.
Chỉ vì là con riêng, xuất thân của mẹ không tốt, dẫn đến việc không được người Thẩm gia xem trọng, trong tay cũng không có ai dùng được.
Đứa cháu này có tiền đồ nhưng Vương Vu Dạng lại không thích. Tuổi còn trẻ đã vướng vào chuyện nữ nhi tình trường, phạm vào điều tối kị của một gia chủ, không phù hợp trở thành đối tượng bồi dưỡng làm người kế thừa tiếp theo.
Đại diện Thẩm gia đêm nay sao lại là cậu ta?
Ai ở sau lưng đẩy người ra, nâng đỡ lên vị trí kia?
“Chú, tôi đang nói với chú đó.”
Cánh tay bị túm lấy, Vương Vu Dạng ừm một tiếng: “Đang nghe.”
Trần Tử Húc rất khó chịu với thái độ qua loa của anh: “Anh không lo lắng chuyện của mình tí nào?”
Vương Vu Dạng nói: “Lo lắng chứ.”
Trần Tử Húc nhướn mi: “Biết sợ không?”
Vương Vu Dạng gật đầu: “Sợ chết luôn.”
Trần Tử Húc: “…”
Vương Vu Dạng nhận ra tầm mắt đang hướng về mình, là A Nam, nhưng anh không nhìn lại.
Cũng trong lúc đó, phòng anh ninh dinh thự Tôn gia, mọi thứ đều hoạt động rất bình thường.
Một vài nhân viên an ninh theo dõi cảnh giác cao độ, một số chơi điện thoại, còn có hai ba người đánh bài.
“Đừng đùa nữa.” Bảo vệ trung niên nói, “Tất cả người giàu có đều đến đây tối nay, sinh mạng quý giá, xảy ra bất trắc gì chúng ta gánh không nổi.”
“Trong này có nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy, một người có thể đánh ngã cả một đám, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Đúng rồi, hai mươi tư giờ khắc nào cũng có người tuần tra, quỷ cũng không vào được.”
Một thanh niên đá văng ghế đứng bật dậy, cầm điện thoại ra tới cửa: “Tiên sư bố nó, lại chết nữa, xui gần chết, mấy anh, em ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa quay về.”
Thanh niên mở cửa ra ngoài, vừa đi vừa chơi game trên điện thoại. Lúc đi qua góc cua thình lình có một cánh tay duỗi ra, ngón cái và ngón trỏ siết chặt cổ người nọ túm về sau.
Ngay sau đó, động mạch trên cổ người kia tê dần, trước mắt tối đen.
Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, không gây nên tiếng động gì.
Chu Dịch lợi dụng góc chết của CCTV nhét người vào phòng, lấy điện thoại người nọ nhắn tin cho đồng nghiệp, dùng cách thức y hệt giải quyết những người khác.
Còn một người cuối cùng.
Người đàn ông trung niên trong phòng giám sát an ninh uống trà: “Mấy đứa kia đi đâu đến giờ vẫn chưa chịu về?”
Điện thoại rung lên, có tin nhắn.
— Chú Trương, Tiểu Vương và Lão Lý đang đánh nhau ngoài phòng này, chú mau tới đây đi.
Người trung niên nọ gọi tới, đầu dây bên kia không có ai bắt máy: “Mẹ, ăn ở không đi gây chuyện là giỏi.”
Ra khỏi phòng an ninh, người trung niên nọ bất giác ngửi thấy mùi nguy hiểm, di chuyển chậm lại, ngưng thở, cảnh giác nhìn bốn phía, đưa tay tới lưng quần mò tìm côn điện móc phía trên, giữ chặt.
Trên hành lang quạnh quẽ, không có lấy một bóng người.
Người trung niên buông tay khỏi côn điện: “Căng thẳng thái quá rồi, bên ngoài nhiều vệ sĩ như vậy, làm gì có ai chui vào được.”
Giây sau đã ngã ập xuống đất.
Chu Dịch rút kim gây mê lại, thu dọn hiện trường rồi đóng lại cửa phòng an ninh. Hắn ấn máy liên lạc trong tay, thông báo cho Hùng Bạch: “Được rồi.”
Hùng Bạch lập tức đột nhập vào hệ thống an ninh mạng, quan sát CCTV, nối máy truyền tin cho lão đại: “Tiếp tục lần theo tường đi về trước, ở chỗ ngoặt góc chếch chéo có một cái camera…”
“Lão đại, Tôn gia cách một tiếng sẽ có một vệ sĩ đến phòng an ninh tuần tra, mười phút trước vừa kiểm tra, cách lần tiếp theo năm mươi phút, anh có bấy nhiêu thời gian để xử lý và rút về.”
“Đúng rồi, bạch nguyệt quang ở phòng trong cùng của tầng hầm khu X, xung quanh có tín hiệu nhiễu, em không vào được.”
Hùng Bạch nhanh chóng gõ phím, đưa mắt nhìn CCTV tầng hầm: “Tình hình bên trong khá khó nói, thuốc Tôn Thành Chu mới nghiên cứu ra có khả năng không phải tiêm, là xịt, dược tính không nằm trong tầm kiểm soát, lúc anh vào trong phải bịt mũi lại, nhanh chóng dẫn người ra.”
Giọng Chu Dịch cực thấp: “Tầng hầm có một người phụ nữ bốn đến năm mươi tuổi không?”
“Phụ nữ? Để em xem.” Hùng Bạch gõ phím tra tư liệu, “Không có.”
Chu Dịch không nói gì thêm.
Hùng Bạch cầm sữa chua trên bàn hút mấy phát hết nhẵn, sao lão đại lại muốn tìm một người phụ nữ trung niên?
Có nhiệm vụ khác sao? Không được.
Hùng Bạch xem CCTV trong sảnh tiệc: “Ôi cha có người nhìn trộm chú này.”
Chu Dịch sững người, lạnh giọng: “Ai?”
Hùng Bạch nói: “Nhiều lắm luôn á.”
Sắc mặt Chu Dịch tái mét: “Về rồi nói.”
Tầm mắt Hùng Bạch đảo sang hoa viên: “Một, hai, ba, bốn, năm…”
“Lão đại, tổng cộng có hai mươi bảy vệ sĩ.” Cậu nhóc báo cáo đâu ra đấy, “Hướng ba giờ của anh có một tên, trên người có súng, một khẩu Ruger Mark III, kỹ năng tương tự em.”
Chu Dịch lấy kim gây mê ra.
Hùng Bạch sững sờ: “Lão đại, anh không mang bạn già M1911?”
Chu Dịch đáp: “Chưa dùng tới.”
“Nhưng mấy tên vệ sĩ này có thể trạng khác hẳn với nhân viên an ninh, thuốc mê không chắc chắn có tác dụng ngay lập tức.” Hùng Bạch theo dõi khu vực phía trước, “Anh làm vậy quá nguy hiểm.”
Chu Dịch quan sát toàn cảnh: “Tôn Thành Chu có nuôi chó, không thể có mùi máu.”
Hùng Bạch chớp mắt mấy cái: “Đúng nhỉ.”
Chu Dịch tiến lại hướng ba giờ, giấu mình trong bụi cây, bóng người hòa vào màn đêm đen đặc.
Hơn mười giây sau, Chu Dịch đợi cơ hội, lao ra như sói hoang, vật tên vệ sĩ kia xuống đất.
Năm ngón tay nắm lại, một tay đè tên vệ sĩ nọ trên đất, tay còn lại ghìm vào cổ tiêm thuốc mê vào.
Hành động mãnh liệt lão luyện, chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Khả năng chênh lệch rất xa.
Chu Dịch đổi đồng phục vệ sĩ, phủi cát bụi trên người, cầm súng, ra vẻ tuần tra hòng tiếp cận khu vực tầng hầm.
Hùng Bạch hút sữa chúa, ai có thể nghĩ tới bên dưới lòng đất hoa viên hoành tráng hoa lệ lại là chốn vẽ trò của một lão biến thái.
Con gái gã lại thích chơi xích đu trên hoa viên lắm đây.
Đúng là nực cười.
Hùng Bạch nhìn đồng hồ, lần tuần tra tiếp theo là tám giờ ba mươi.
Còn năm phút.
Tôn Thành Chu không phải kẻ ăn chay, không thể tạo ra quá nhiều động tĩnh, nếu không sẽ khiến gã hoài nghi.
Hùng Bạch đã thương lượng với lão đại, cuối cùng quyết định dùng phụ nữ.
Cẩu huyết thường thấy, rất phù hợp.
Hùng Bạch tranh thủ đưa mắt nhìn CCTV chỗ Trịnh Nguyên, thiếu chút nữa phun sữa chua ra ngoài.
Tự nhiên rót hai ly rượu, một ly để uống, còn để đối diện một ly?
Uống với quỷ?
Cơ thể nhỏ bé của Hùng Bạch run lên, lầm bầm: “Tất cả là con người, tất cả là con người, chỉ có con người.”
Niệm xong, cậu nhóc phát hiện mình còn run kinh khủng hơn.
Thiên tài là kẻ đáng sợ nhất, đúng không?
Hùng Bạch vỗ vỗ mặt, chuyện gì chứ, còn có lão đại ở đây.
Đúng tám giờ ba mươi, Chu Dịch đứng ở lối vào tầng hầm, chờ đợi.
Hùng Bạch uống hết chai sữa chua cuối cùng, ngồi xếp bằng trên ghế cười, trò hay bắt đầu.
Trong đại sảnh náo loạn ầm ĩ khắp nơi.
Chu Dịch nhét điện thoại vào túi, đặt ly rượu xuống vào phòng vệ sinh.
Trần Tử Húc túm anh lại: “Chú đi đâu đó?”
“Đi vệ sinh.” Vương Vu Dạng tránh khỏi tay cậu, vẻ rất gấp gáp.
“Tôi cũng đi.”
Trần Tử Húc vừa nói xong đã bị một thiếu nữ tóc ngắn chặn lại.
“Cậu là trẻ con hả? Đi vệ sinh còn muốn kéo bè kéo lũ?”
Trần Tử Húc mất kiên nhẫn nhìn thiếu nữ trước mặt, tiểu thư Lâm gia, em gái Lâm Thiếu Nam, Lâm Lâm.
Cùng một cha một mẹ sinh ra sao cái mặt lại kém xa như vậy? Trông cái thói hung hăng kiêu ngạo này xem, hẳn là chiều quá sinh hư mà ra.
“Ông đây muốn đi, cô quản được chắc.”
Lâm Lâm thẹn quá hóa giận: “Cậu, cậu thế nào…”
Trần Tử Húc cười: “Làm sao?”
Mặt Lâm Lâm đỏ bừng lên, cô thấy anh trai mình lại đây, lập tức chạy tới: “Anh, anh giúp em…”
“Muốn cái gì phải tự mình dành lấy.” Lâm Thiếu Nam chuyển hướng xe lăn vào phòng vệ sinh.
Lâm Lâm: “…”
Trong phòng vệ sinh, trước bồn rửa mặt là một người đàn ông mặc một bộ vest xám, kính không gọng được đặt trên bàn.
Vương Vu Dạng tới bên cạnh chỗ rửa tay, giữa tay kẹp một viên con nhộng, gặp nước sẽ tan thành trong suốt, dùng thứ này chạm vào kính người nọ.
Người này là cháu ngoại của Tôn Thành Chu, có vợ là thiên kim tiểu thư của truyền thông Hằng Tinh, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Nhưng người này có nhân tình, hôm nay cũng theo chân.
Vở kịch chốc nữa đây nhờ vào ba người họ.
Vương Vu Dạng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Bạch: Ok.
Mấy giây sau, điện thoại của người nọ vang lên, vẻ mặt lộ ra biểu cảm mập mờ ám muội.
Khóe mắt Vương Vu Dạng giật giật, xem ra Tiểu Bạch đã gửi tin nhắn từ máy của tình nhân, hẹn gặp ở hoa viên.
Thuốc do đứa nhỏ Chu Dịch kia đưa cho, nói rằng nếu ngửi phải ở cự ly gần sẽ có tác dụng kích dục.
Hiệu quả kéo dài trong khoảng ba phút, rất ngắn ngủi, lúc hết sẽ không tra được gì.
Vương Vu Dạng nhớ lại kế hoạch Chu Dịch nói, bước tiếp theo là để cháu ngoại Tôn Thành Chu và tình nhân gặp nhau ở hoa viên.
Cháu ngoại bị thuốc kích thích, nảy sinh hành vi nhục dục với tình nhân, vợ nhận được tin nhắn từ Tiểu Bạch, tóm gọn tại chỗ.
Lão già Tôn Thành Chu kia tính tình đa nghi, chỉ chuyện thế này sẽ không xem là to tát, không đáng cho gã dùng não.
Ồn ào gào khóc ỉ ôi thảm thiết một hôi, thêm giờ tan tiệc tiễn khách, mọi chuyện gần như đã hoàn tất.
Cháu trai họ Tôn vừa đi, Lâm Thiếu Nam đã đẩy xe lăn vào đến nơi.
Vương Vu Dạng rửa tay như không có gì xảy ra, lấy giấy lau khô tay.
Lâm Thiếu Nam dựa vào xe lăn, đôi mắt hơi rũ xuống, y như vậy thoạt trông có đôi chút dịu dàng ngoan ngoãn.
Phòng vệ sinh yên tĩnh quá mức.
Vương Vu Dạng vứt giấy vào thùng rác, định rời đi thì bất giác nghe thấy giọng nói từ người trên xe lăn: “Có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”
“Hả?” Vương Vu Dạng khẽ cúi đầu.
Lâm Thiếu Nam vẫn rũ mắt như trước: “Tôi không tiện lắm.”
Vương Vu Dạng nheo mắt, không phải vừa nãy có thể tự đứng lên ư? A Nam đang thăm dò mình?
“Tôi có thể tự đứng lên,” Lâm Thiếu Nam nhẹ giọng, “Nhưng sẽ hơi vất vả, cũng chỉ có thể đứng một lúc.”
Vương Vu Dạng đến gần, đưa tay ra.
Lâm Thiếu Nam ngước mắt.
“Bao tay dùng một lần.” Vương Vu Dạng nói, “Tôi nghe nói anh không thích người khác chạm vào cơ thể.”
Lâm Thiếu Nam vuốt tay vịn ghế: “Không sao.”
Vương Vu Dạng im lặng chớp mắt mấy cái, cười nói: “Nếu Lâm thiếu đã nói như vậy, thế thì được rồi.”
Lâm Thiếu Nam mím môi: “Phiền anh rồi.”
Vương Vu Dạng dìu y vào phòng vệ sinh.
Mí mắt Lâm Thiêu Nam không nhúc nhích, không biết đang suy tư gì.
Khướu giác của Vương Vu Dạng xếp vào hạng biến thái, đứng ở đây lâu đầu đau hết cả lên. Anh không nghĩ ngợi dùng giọng huấn luyện chó con: “Đi, mau lên.”
Lâm Thiếu Nam khẽ run rẩy.
Điện thoại rung lên, Trần Tử Húc gọi đến, xem ra mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.
Điện thoại vừa kết nối, Trần Tử Húc xem trò vui không chê chuyện lớn gào ầm lên: “Chú, chú ra đây mau lên, có cái này hay lắm, vợ cả bắt kẻ thông dâm ngoài hoa viên, catfight cực mạnh này chú ơi.”
Catfight (hay còn gọi là girl fight): Chỉ cuộc cự cãi giữa hai người phụ nữ, thường bao gồm việc cào cấu, tát, đá, giật tóc, cắn, xé áo…
Vương Vu Dạng: “…”
Sợi tóc trên trán Lâm Thiếu Nam buông xuống, che trên khuôn mặt anh tuấn: “Anh Vương, anh đi đi.”
Vương Vu Dạng nhìn y: “Một mình anh có tiện không?”
Lâm Thiếu Nam gật đầu.
Vương Vu Dạng đi mất, cứ dùng dằng mãi sẽ khiến A Nam cảm thấy quen thuộc nhiều hơn nữa.
Phòng vệ sinh trở nên yên tĩnh, Lâm Thiếu Nam đưa tay che mặt, vai run rẩy nở nụ cười.
Vương Vu Dạng trở về đại sảnh, phát hiện buổi tiệc đã thành một đống hỗn độn.
Quần áo cháu ngoại Tôn Thành Chu xộc xệch, mặt mũi tình nhân sưng húp cả lên, chính thất thì vừa khóc vừa gào.
Các vị khách muốn cười nhưng lại e ngại, biểu cảm nín cười trông rất kỳ quái.
Chính lúc này, bên ngoài có tiếng nổ súng.
Đáy mắt Vương Vu Dạng tối đi, đứa nhỏ kia bị phát hiện?