Buổi tối bất luận thế nào cô cũng không dám về nhà ngủ một mình. Lên xe bảo mẫu đang chuẩn bị trở về khách sạn với Đàm Dận thì cô nhận được điện thoại của Ngải Lê: “Lâu rồi không gặp nhau, ở câu lạc bộ Vaer có kèo này, tới chơi không? Dẫn bảo bối của cậu theo luôn.”
Vaer là một hội sở giải trí vô cùng nổi tiếng ở thành phố K, hội viên đều trong giới chính trị, doanh nhân tinh anh hoặc những người mới vừa phất lên. Tính bí mật cao, phục vụ ưu tú nhưng khá ít cá nhân có thể chi trả nổi, đa số là tính theo tiền công ty, rất hao tiền.
Biên Nhan sửng sốt: “Nhưng anh ấy mệt lắm rồi, tối hôm qua gần như ngủ không ngon, hôm nay lại quay cảnh khá nặng.”
“À, vậy một mình cậu đến đây đi. 10 giờ về, đừng tới trễ.” Trước khi cúp máy, Ngải Lê chợt lớn tiếng nói: “Tiết Ngôn cũng ở đây đấy!”
Biên Nhan: “…”
Cô quay sang: “Vậy anh có đi không?”
Đàm Dận mỉm cười: “Đi.”
…
Bước vào cửa chính Vaer, quản lý trực ca mỉm cười chào đón hỏi khách cần gì, sau đó hơi khom người đưa tay mời dẫn đường cho hai người.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Biên Nhan không ngờ còn có thể gặp được người quen cũ ở đây —— Trang Yến, còn có một người phụ nữ xinh đẹp và thướt tha ở bên cạnh cậu ta.
Cô thầm kinh ngạc, thế nhưng trong cái giới này già đi cùng với trẻ là một chuyện vô cùng quen mắt, bất luận nam hay nữ, ai không thích cơ thể tươi đẹp và trẻ tuổi chứ.
Hơn nữa người phụ nữ trước mắt có gương mặt xinh đẹp, ăn mặc rất có phong cách riêng, xem như Trang Yến gặp may rồi.
Lúc thang máy đi lên trêи, Trang Yến cứ liên tục nhìn sang cô nhưng Biên Nhan không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong tình huống này đương nhiên cô phải giả vờ không biết.
Qua mặt kính bóng loáng phản chiếu trong thang máy, Biên Nhan thấy cậu ta đang mấp máy môi vô cùng không được tự nhiên, chân mày cũng cau lại.
Lúc ra khỏi thang máy, hai người đi theo quản lý trực ca rẽ vào hành lang bên phải, nhưng bạn trẻ Trang Yến này bỗng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô vội vàng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, bà ấy là mẹ nuôi của tôi.”
Biên Nhan “à” dài một tiếng, thì ra bây giờ còn lưu hành cách gọi cha nuôi mẹ nuôi ngồ ngộ này nữa.
“Bà ấy thật sự là mẹ nuôi của tôi mà, năm tôi ba tuổi đã nhận bà ấy làm mẹ, chúng tôi tới để bàn…”
Đàm Dận nhìn thấy, cười như không cười.
Biên Nhan gật đầu, tỏ ra mình rất tin tưởng: “Tôi biết rồi, cậu mau trở về chỗ mẹ nuôi cậu đi.”
Trang Yến từ từ buông tay ra.
Biên Nhan nói: “Chơi vui vẻ nhé.”
Vào bên trong phòng khách, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa các loại trộn vào nhau thật hỗn tạp, một đám nam nữ đang tập trung uống rượu và đánh bài với nhau. Tiết Ngôn ngồi sát vào bên trong, mặc quần áo màu sáng, nghe có người đến chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Xem ra vết thương của anh đã không sao rồi.
Ngải Lê đang chơi xúc xắc bên kia, trêи bàn kính đã được xây một kim tự tháp rất cao. Cô đoán cô gái này đã thua không ít, say lâng lâng rồi, vừa thấy hai người thì cô ấy hớn hở ngoắc: “Đến đây, Biên Biên giúp tớ với, tay tớ run…”
Biên Nhan nhận lấy xúc xắc trong tay cô ấy, đang lúc mọi người nín thở quan sát thì cô tiện tay đặt lên đỉnh tháp.
Sau đó “ầm” đổ hết xuống bàn.
Mọi người cười ha ha.
Ngải Lê la hét quả nhiên không nhờ vả gì được.
Biên Nhan thấy ngay cả Đàm Dận cũng đang cười cô.
Sau khi chào hỏi những người quen và không quen, Biên Nhan ngồi xuống bên cạnh Ngải Lê. Bên cạnh cô ấy, một chàng trai vô cùng đẹp trai rất ga lăng đứng dậy nhường chỗ, Biên Nhan nói cảm ơn anh ta thì chàng trai kia mỉm cười nhìn cô.
Trong đây có rất nhiều con gái, có người thoải mái gọi Đàm Dận qua chơi cùng, đương nhiên Biên Nhan không thể cho bảo bối rời khỏi tầm mắt cô nên vội vàng kéo tay anh bắt ngồi bên cạnh mình.
Ngải Lê mắng: “Quản kỹ thế, không có tự tin với bản thân vậy cơ à?”
“Tô Giác còn chưa tính đấy, tớ bỏ ra nhiều tiền như vậy vất vả lắm mới thân thiết với người ta, sao có thể cho người khác được lợi một cách trắng trợn thế được?” Biên Nhan quay sang Đàm Dận: “Đúng không bảo bối?”
Đàm Dận khẽ gật đầu.
Ngải Lê nói: “Chẹp, đã lâu vậy rồi, sao bảo bối của cậu vẫn lạnh lùng với cậu thế nhở.”
Biên Nhan lập tức phản bác: “Không có đâu, bảo bối của tớ chỉ bí mật nóng bỏng với tớ thôi, chẳng qua cậu không thấy đấy chứ.”
Cô nói xong lại hơi chột dạ, hai ngày nay… vì nhập vai vào bộ phim nên có thể xem là nóng bỏng nhỉ?
Ngải Lê nhìn thấu ngay, hơn nữa còn hàm súc bày tỏ sự thương cảm: “Cậu toàn thích mỗi một kiểu đàn ông như thế.”
Biên Nhan nhìn bàn này của các cô, phát hiện chỉ có cô và Ngải Lê là con gái, còn lại toàn là các anh điển trai: “Những người này đều do cậu gọi đến à? Ăn mặn vậy luôn hả?”
“Cậu đừng nói bậy, mấy anh này toàn dân tai to mặt lớn đấy.” Ngải Lê kề vào tai cô nói nhỏ: “Không phải gần đây ba cậu muốn cậu đi xem mắt sao? Những người này đều nằm trong danh sách được tuyển chọn đấy, không biết Tiết Ngôn nghĩ gì mà lại gọi hết đến đây.”
Biên Nhan: “… Vậy nên cậu cố ý bảo tớ dẫn anh ấy tới đây để công khai mối quan hệ của tớ với anh ấy.”
Ngải Lê nháy mắt với Đàm Dận: “Đương nhiên tớ phải đứng về phía bảo bối rồi.”
Quả nhiên, mấy người đàn ông kia bắt đầu tìm đề tài tán gẫu với cô. Đàm Dận ngồi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm. Biên Nhan căng thẳng đáp, sắp chảy đầy mồ hôi lạnh rồi.
Cô đã cam kết trong lúc bao nuôi không qua lại với những người đàn ông khác rồi.
Cô thật sự là một kim chủ rất có trách nhiệm, siêu chuyên nghiệp!
“Anh có thể gọi em là Biên Biên không?” Chàng trai vừa nãy đã nhường chỗ cho cô chợt nói, anh ta cười: “Anh nghe Ngải Lê gọi em như vậy.”
“Đư… Được ạ.”
Chàng trai cười càng quyến rũ hơn: “Anh tên là Chung Tư, em gọi anh là A Tư được rồi.”
Ba chàng trai khác cũng tranh thủ giới thiệu tên mình với cô.
Biên Nhan cảm thấy choáng váng.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác tuyển phi sao?
“Biên Biên là biên kịch, bình thường chắc hẳn rất thích đọc sách nhỉ.” Một người đẹp trai và lịch sự đeo mắt kiếng gọng vàng nói: “Anh ở khoa tiếng Trung, có lẽ chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài chung đó.”
“Anh vẫn còn đang học đại học?”
Anh chàng mắt kiếng khẽ mỉm cười: “Anh là giáo sư.”
“Wow trẻ tuổi thật…”
“Em muốn add WeChat không?”
“Hả?” Giáo sư thời nay nhanh gọn lẹ vậy luôn à?
“Anh không có ý gì đâu.” Anh ta cười: “Chỉ mong có cơ hội để trò chuyện với em về điện ảnh và văn học thôi. Dĩ nhiên, nếu em không tiện thì thôi.”
Ngải Lê nói nhỏ: “Tiết Ngôn cũng đang nhìn bên này nè…”
Đàm Dận lạnh nhạt nói: “Trò chuyện về văn học?”
Biên Nhan suy sụp nhìn anh ta: “Em toàn viết mấy bộ phim thương mại thô thiển thôi à, không có giá trị văn học gì đâu.”
Ngải Lê cười muốn xỉu rồi, không hề có ý định sẽ giải vây giúp cô.