Biên Nhan căm hờn thật sự.
“Anh đã xem tác phẩm của em rồi, rất thú vị, em Biên quá khiêm tốn rồi.” Giáo sư đang khen cô đấy.
Biên Nhan rất muốn hỏi thử tác phẩm của cô chưa được ra phim, anh ta đã xem ở đâu vậy?
Cô chỉ có duy nhất một tác phẩm được đăng trêи mạng, chính là bộ truyện H văn lấy hình tượng từ cô và Đàm Dận. Nhắc đến mới nhớ, đã lâu rồi cô chưa lên cập nhật chương mới nữa.
Tiết Ngôn đi tới bàn cô, ngữ điệu lạnh nhạt vô cùng không hợp với bầu không khí huyên náo này khiến mọi người bỗng yên lặng trong khoảnh khắc: “Ngồi cùng nhau đi, chia làm hai phe thì có gì vui đâu chứ.”
Anh ta nói vậy có mục đích quá rõ ràng, thậm chí cả Biên Nhan cũng hơi lúng túng.
Cô theo bản năng khẽ nhìn sang Đàm Dận, phát hiện anh đang nhìn mình cười như không cười.
Biên Nhan oan uổng quá rồi.
Sau khi một nhóm người ngồi vào, có người đề nghị chơi trò truyền giấy bằng miệng đối miệng. Vừa dứt lời, có vài người lập tức muốn đổi chỗ, tỏ vẻ mình không muốn ngồi chung với người cùng giới.
Ngồi bên cạnh Đàm Dận là một chị gái. Cô ta quay sang nhìn anh cười với đôi mắt rất mập mờ.
Biên Nhan vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói: “Bảo bối, em đổi chỗ với anh.”
Tiết Ngôn và Đàm Dận nhìn nhau: “…”
Vẻ mặt Đàm Dận cổ quái: “Em chắc chứ?”
Sau đó anh lại nghĩ đến điều gì, tâm trạng phức tạp hẳn, định đổi chỗ với Biên Nhan.
Tiết Ngôn cau mày: “Nhảm nhí.”
“Trò này không thể chơi đâu, chúng ta có ít nữ nhiều nam quá.” Thấy chia tới chia lui mà chỉ có mấy ông lớn phải ngồi cùng nhau trông rất đáng thương nên có người đã lên tiếng.
Người vừa đề nghị trò chơi này thấy thế chỉ đành thôi.
Sau đó, các thanh niên tài tuấn được ba cô chọn trúng đã cùng thương lượng rồi thay nhau làm quen với cô.
Mối quan hệ giữa cô và Đàm Dận đã rõ như ban ngày nhưng dường như họ chẳng mảy may quan tâm đến.
Biên Nhan đối phó đến sức cùng lực kiệt. Thật ra cô cũng hơi khó xử, dù sao Đàm Dận không phải là bạn trai thật sự của cô, giữa hai người còn có tờ hợp đồng bao nuôi không thể lộ ra ánh sáng, nếu bảo anh phải ngăn cản như tấm chắn thì có hơi không danh chính ngôn thuận.
Cô chỉ có thể tùy tiện đáp quá loa để đẩy những người này đi.
Biểu cảm của Đàm Dận vẫn thản nhiên, thậm chí khi thấy cô uống rượu mà anh cũng không có phản ứng gì.
Biên Nhan không biết anh có tức giận hay không nữa.
Lúc ra khỏi toilet, xa xa cô nhìn thấy có hai người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn tường ở hành lang nói chuyện. Có lẽ do uống rượu nên hơi choáng váng, cô không thấy rõ mặt của họ, chỉ có thể loáng thoáng đoán qua ngoại hình —— là Đàm Dận và Tiết Ngôn.
Cô vịn vách tường từ từ đi tới, tiếng giày cao gót nện trêи thảm lông dê dày cộm nên không tạo ra tiếng động.
“Thấy những người đó không? Từ luật sư, giáo sư đại học rồi đến con trai của phó cục trưởng giao thông.” Tiết Ngôn mỉa mai: “Nếu tôi không được thì sao có thể là cậu?”
Đàm Dận mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì.
Đôi mắt Tiết Ngôn càng lạnh lùng hơn.
Anh ta nói: “Huống chi, người trong lòng của cô ấy…”
Đàm Dận nhìn ra phía sau anh ta: “Xưa khác nay rồi Tiết tổng.”
Cách đó không xa, Biên Nhan đang đi tới chỗ họ, vẻ mặt hơi đờ đẫn, cô không kiểm soát được cơn say, uống ba ly thì bắt đầu xây xẩm.
Lúc cô đi tới trước mặt hai người thì chân còn trẹo qua một bên. Đàm Dận nhanh tay đỡ lấy cô, cau mày nhìn cổ chân cô: “Em không sao chứ.”
“Không sao, bình thường thôi à.” Biên Nhan cảm thấy mình đứng rất vững, trêи thực tế nửa người cô đều dựa vào Đàm Dận: “Hai anh đang nói chuyện gì vậy? Các anh cũng có chuyện để tán gẫu sao?”
“Trò chuyện về em đấy.”
Biên Nhan tỏ vẻ “Em biết mà”: “Hai anh đừng cãi nhau nữa, trong lòng em đã có tình yêu mới (*) rồi.”
(*) Nguyên văn有狗了(có chó rồi): đây là ngôn ngữ mạng, ý nói một trong hai lén lút có một mối quan hệ ngoài luồng khi hai người đã xác định mối quan hệ yêu đương.
“Hả?” Đàm Dận hứng thú mỉm cười: “Là ai?”
Biên Nhan nhắm mắt lại hừ hừ: “Tại sao em phải nói cho anh biết?”
Đàm Dận ôm chặt lấy cô: “Không còn sớm nữa, tôi dẫn cô ấy về trước đây Tiết tổng.”
Anh dùng từ “dẫn”, không phải tiễn.
Sắc mặt Tiết Ngôn càng khó coi.
Vương Hạo ngủ gật chờ trong xe bảo mẫu. Vừa thấy hai người xuống thì anh ta vội vàng mở cửa xe: “Uống rượu à?”
Sau khi Đàm Dận đưa cô gái mềm mại trong lòng vào sau xe thì anh cũng ngồi xuống theo, tựa lưng vào ghế khẽ thở dốc: “Cô ấy say, tôi không uống bao nhiêu cả.”
“Về đâu đây? Khách sạn hay là…”
Đàm Dận liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ đang tựa lên vai mình: “Đưa cô ấy về nhà đi, nhìn cô ấy như vậy chắc ngày mai không thức dậy nổi rồi.”
Xe chạy nhanh, khoảng 30 phút đã tới. Lúc xuống xe, Biên Nhan ngoan ngoãn như một đứa trẻ mặc anh định đoạt, bảo cô giơ chân thì cô giơ chân, bảo cô đứng yên thì cô đứng yên.
Tuy vậy, chiếc váy bó sát ôm eo đã vén cao đến tận đùi vì tư thế ngồi rất không nhã nhặn vì thế Đàm Dận kéo xuống giúp cô một cách lạnh lùng.
Biên Nhan chớp mắt vài cái, nhìn anh một cách vô tội.
Đưa người về đến nhà, lúc Đàm Dận xoay người đổi giày thì phát hiện Biên Nhan đang vén áo mình lên, cởi áo nịt ngực.
Dù sao một lát cũng phải cởi, đứng ở cửa trước anh khoanh tay lẳng lặng nhìn cô.
Biên Nhan nhanh nhẹn cởi sạch mình chỉ còn dư một cái qυầи ɭót nhỏ, làm xong mọi việc thì nét mặt của cô đờ đẫn, đứng sững sờ tại chỗ.
Đàm Dận đi tới nắm tay cô: “Lên lầu hai tắm, em tự tắm được phải không?”
Cô trả lời: “Được ạ.”
Đàm Dận không yên tâm, đứng bên ngoài phòng tắm canh chừng chốc lát.
Thế nhưng tắm chưa được một phút, cô chạy đến ôm cánh tay của anh với cơ thể ướt đẫm.
Đáng chết chính là cô còn mặc qυầи ɭót nhỏ màu hồng nhạt kia, sau khi bị ướt thì nó dính chặt vào cánh ʍôиɠ, phác họa ra phần bẹn của cô.
Đàm Dận nhìn hai con thỏ trắng đang lắc lư trước ngực cô, như có như không cọ vào cánh tay của anh. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, giọng khàn đi: “Em cố ý đấy à?”
Biên Nhan run lẩy bẩy, vẻ mặt đau khổ nói: “Nước lạnh khủng khϊế͙p͙, em không muốn tắm đâu.”
Đàm Dận chạm vào vai cô, làn da cô lạnh như băng, giọt nước nhỏ xuống từ lọn tóc cũng khá lạnh, anh đành đi vào chỉnh nước ấm cho cô.
Trước khi đi anh lại quan sát cô, nhíu mày nói: “Cởi qυầи ɭót ra rồi tắm.”
“Ờm.”
Sau đó anh giúp cô sấy tóc, lăng xăng một hồi thì trời cũng sắp sáng. Đàm Dận lo cho cô xong thì anh nhanh chóng tắm rửa rồi chuẩn bị nằm xuống bên cạnh cô. Bỗng nhiên Biên Nhan vặn sáng đèn đầu giường: “Sao anh lại về rồi?”
Đàm Dận: “?”
“Không phải anh ngủ ở khách sạn sao?”
Đàm Dận cố kiên nhẫn: “Em quên chúng ta cùng về từ Vaer rồi sao?”
“Ờm.”
Đàm Dận chỉnh lại gối đầu, cơ thể đã mệt mỏi rã rời đang sắp chìm vào giấc ngủ.
“Anh về lấy gối đi sao?”
“…”