Kiều Thanh Viễn không biết nên giải thích thế nào với Lâm Việt Nhiên.
Cho dù hắn có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, khi gặp phải chuyện liên quan đến Lâm Việt Nhiên, hắn cũng sẽ rối tung lên.
Kiều Thanh Viễn bực bội lắc đầu, hắn nghĩ thầm, quên đi, cứ như vậy đi.
Lâm Việt Nhiên vừa an ủi hắn, vừa cười tủm tỉm lúc Kiều Thanh Viễn không để ý, nhưng vẫn cố tình hỏi bằng giọng điệu đầy do dự: “Là thật sao?”
Anh ra vẻ không hiểu, như thể đang đối mặt với một câu hỏi khó khăn và rối rắm.
“Nhưng anh là một Omega khiếm khuyết, không hoàn hảo, thật sự sẽ có một Alpha thích một người bạn đời như vậy sao?” Lâm Việt Nhiên thì thào nói: “Huống chi, đây còn là khiếm khuyết ảnh hưởng đến sự hòa hợp trong cuộc sống vợ chồng.”
Anh treo đầu dê bán thịt chó, biến tình cảm thầm lặng của Kiều Thanh Viễn dành cho mình thành sự chiếm hữu phổ biến của Alpha với Omega, đổ lỗi cho việc thiếu hụt pheromone của chính mình.
Chỉ có như vậy, anh mới nắm được nhiều quyền chủ động hơn, để Kiều Thanh Viễn bộc lộ tình cảm nhiều hơn, giúp bản thân cảm thấy an tâm hơn.
Nhìn bề ngoài, Lâm Việt Nhiên như đang xé rách vết thương hết lần này đến lần khác, nhưng trên thực tế, chính từng lần tự xé toạc nỗi đau của anh lại lấp đầy khoảng trống không nguôi trong lòng Kiều Thanh Viễn.
Lâm Việt Nhiên nghĩ, anh chính là kẻ hèn mọn như vậy, không từ thủ đoạn chỉ để khiến Kiều Thanh Viễn hoàn toàn đắm chìm trong mình.
Anh muốn Kiều Thanh Viễn thương xót mình, chiếm trọn mình, vĩnh viễn không dám rời bỏ mình.
Quả nhiên Kiều Thanh Viễn thật sự bộc bạch cho anh biết, hắn không keo kiệt từng chi tiết, hắn muốn làm cho Lâm Việt Nhiên tin vào sự yêu thương và quan tâm mà mình dành cho anh.
Lâm Việt Nhiên là mối tình đầu của Kiều Thanh Viễn.
Những tâm sự thuở thiếu niên không còn lớp vỏ kẹo vẫn vẹn nguyên sự ngọt ngào; tình cảm chân thành, thẳng thắn như ánh hoàng hôn mùa hè mãnh liệt.
Mắt Lâm Việt Nhiên đỏ hoe, anh cuộn tròn trong vòng tay Kiều Thanh Viễn, nhưng vẫn nói: “Nếu như anh không thể dành cho em nhiều tình cảm như em dành cho anh, em có phiền lòng không?”
Kiều Thanh Viễn chỉ hỏi: “Bây giờ anh trai có thích em thêm một chút không?”
Lâm Việt Nhiên ra hiệu: “Nhiều hơn một chút.”
Kiều Thanh Viễn cười thật sâu: “Vậy là đủ rồi.”
Hắn ôm chặt lấy Lâm Việt Nhiên, “Sau này, anh trai mỗi ngày đều thích em hơn một chút, không cần phải đuổi kịp tình cảm của em, chỉ cần tình cảm của anh ngày càng nhiều hơn, hoặc duy trì ổn định cũng được, không sao cả.”
Lâm Việt Nhiên hỏi hắn: “Nhưng em thích nhiều hơn như vậy, thật sự không mệt sao? Nếu đến cuối cùng anh vẫn không yêu em nhiều hơn, em sẽ buồn chứ? Nếu cuối cùng chúng ta không ở bên nhau, em có cảm thấy hối tiếc không?”
Từng câu hỏi của Lâm Việt Nhiên đều như đang sát muối vào nỗi đau của Kiều Thanh Viễn, những gì anh cho Kiều Thanh Viễn thấy chính là một người vừa lo được lo mất, vừa thiếu thốn tình yêu nhưng lại khao khát được yêu thương.
Anh cần em bảo vệ anh.
——Đây là tín hiệu mà Lâm Việt Nhiên liên tục phát ra cho Kiều Thanh Viễn.
Kiều Thanh Viễn đỏ mắt, buồn bã: “Em rất vui khi gặp được anh, anh ở bên cạnh em, dù không làm gì cũng làm em cảm thấy hạnh phúc, anh trai có thể không thích em, chỉ cần đừng ghét em là được.”
Lâm Việt Nhiên rơi nước mắt, “Có phải anh đã quá tàn nhẫn và lạnh lùng với em rồi không?”
Kiều Thanh Viễn lắc đầu: “Anh là người dịu dàng và ấm áp nhất, làm anh phải buồn lòng là em không tốt. Anh không cần cảm thấy có gánh nặng, thích anh chỉ là việc của em thôi.”
Trái tim Kiều Thanh Viễn chua xót, hắn hỏi một cách đáng thương, rồi đổi sang một chủ đề thân mật hơn, “Em muốn hôn Nhiên Nhiên, có thể không ạ?”
Lâm Việt Nhiên nhắm mắt lại, chủ động hôn lên khóe môi Kiều Thanh Viễn, “Em muốn làm gì cũng được.”
-
Trợ lý đeo khẩu trang đen lại xuất hiện.
Lần này, tất cả mọi người đều biết Lâm Việt Nhiên là vợ hợp pháp của con trai Kiều gia, nhân viên của tổ chương trình cũng không dám khinh thường, cũng sẽ không có ai xông vào phòng của Lâm Việt Nhiên.
Chuyên gia trang điểm vẫn là Lisa, cô nhìn Lâm Việt Nhiên đang mơ màng buồn ngủ, sau đó nhìn Kiều Thanh Viễn người đang hướng ánh mắt về phía mình, ngay khi thu ánh mắt lại va phải dấu hôn ở hõm xương quai xanh của Lâm Việt Nhiên.
Mặt Lisa đỏ bừng, ngay khi ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chạm mắt với Kiều Thanh Viễn.
Trong phòng, không khí như hạ thấp vài độ. Lisa rùng mình, cười gượng, hai tay chắp lại tỏ ý không có ý định xúc phạm.
Kiều Thanh Viễn lúc này mới nhìn đi chỗ khác.
Không khí cuối cùng cũng lưu thông trở lại.
Lisa thở ra, vừa thu dọn hộp trang điểm vừa nhẹ nhàng thì thầm mắng trong lòng, mỹ nhân xinh đẹp cùng chú chó sói nhỏ thật sự rất “ngon miệng”, còn quá bảo vệ mỹ nhân trong lòng!
Tuy nhiên, khi Lisa nghĩ đến những người hâm mộ với bộ trang bị súng dài pháo ngắn bên ngoài, cô ngay lập tức hiểu được sự lo lắng của Kiều Thanh Viễn.
“Thanh âm vẫn còn bên tai” hôm nay được thu âm đến số thứ tám, số tiếp theo là giai đoạn đá quán cuối cùng, sau đó là bán kết và chung kết, với thực lực của Lâm Việt Nhiên, đi đến trận chung kết không thành vấn đề.
Lisa nghĩ rằng chương trình này sẽ kết thúc sau ba tuần nữa, mặc dù Lâm Việt Nhiên là khách mời bất ngờ, nhưng anh vẫn vững vàng tiến bước đến tận bây giờ, tổng cộng hợp tác được bốn số, nhưng sự xuất hiện của anh trong mắt khán giả trong suốt một tháng qua đã đủ để tạo ra sức hút và độ nổi tiếng không thua kém phần lớn các nghệ sĩ.
Dự kiến trong tập này, Lâm Việt Nhiên sẽ hát rap. Sự thay đổi nhanh chóng về phong cách âm nhạc và lĩnh vực trải nghiệm đa dạng đến mức rất khó để mọi người không bị thuyết phục.
“Tôi đã xem buổi tổng duyệt của cậu, thật ấn tượng.”
Sau khi trang điểm xong Lâm Việt Nhiên mới mở mắt, nghe thấy lời khen ngợi của Lisa liền hỏi: “Lát nữa cô có xem buổi biểu diễn không?”
Lisa gật đầu, “Đương nhiên, nhưng tôi không thể đi lên phía trước, chỉ có thể xem qua màn hình lớn ở phía sau.”
Lâm Việt Nhiên mỉm cười: “Tôi sẽ làm tốt hơn cả buổi tổng duyệt.”
Lisa nghĩ đến những màn trình diễn của Lâm Việt Nhiên trước đây, phong cách biểu diễn của anh như thể có “hack” vậy, “Tất nhiên phải vậy rồi.”
-
[Đến rồi đây, đến rồi đây! Anh đến để thăm vợ đây!]
[Ánh trăng nhỏ, anh nhớ em quá! Mau lại đây anh hôn một cái!]
[Câm miệng! Lỗ tai của Kiều cún con động qua động lại rồi!]
[Hahaha, phải rồi, phải rồi! Vợ cũng là ánh trăng của anh mà!]
[Hôm nay ánh trăng nhỏ có hát tình ca không?]
[Oh wow, đoạn nhạc dạo này! Thú vị ghê!!]
Lần này, Lâm Việt Nhiên là người thứ ba ra sân, anh cũng không có ưu thế về thứ tự. Hơn nữa, vì khách mời trước đó đã hát một bài tình ca buồn, không khí trong phòng trở nên trầm lắng, càng thử thách khả năng kiểm soát bầu không khí.
Kiều Thanh Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán giả, ánh đèn trong thính phòng mờ đi.
Âm thanh của Lâm Việt Nhiên vang lên.
“Tháng Ba, giữa tiếng người ồn ào, gió xuân vẫn ngân vang
Tiếp nối câu chuyện, mở ra cảnh cuối của mê cung trong cảnh thứ tư
Lần đầu khai phá, đất đai như mới lạ,
Sóng gió mịt mù, vẫy vùng trong biển cả
Một chút
Thêm một chút nữa
Cán thẳng xuống nước, lưỡi gươm lộ ra!”
Lâm Việt Nhiên khoác trên mình chiếc quần yếm, và đôi giày thể thao trắng tinh, tóc nâu buộc băng đô xanh, tay cầm micro bước lên từ hàng ghế khán giả, rồi nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu cao một mét, phong thái nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
[Ahhhhh, cậu ấy thế mà lại hát rap!!]
[Ánh trăng nhỏ hôm nay thật rực rỡ!]
“Bộ sưu tập máy bay giấy
Cá chuồn đua giữa những tầng mây
Lén lút âm mưu suốt bao ngày
Dừng lại, ca hát chỉ vì em
Công bằng chính nghĩa cũng chẳng tiếc
Lừa dối, lòe loẹt, giải mã bí ẩn!”
Anh đang đáp trả.
Mặc dù khán giả và ban giám khảo âm nhạc tại hiện trường không phải lúc nào cũng dõi theo từng tin đồn trên mạng, nhưng với sự nổi bật của chương trình “Thanh âm vẫn còn bên tai”, việc họ chưa nghe đến những lời đồn về Lâm Việt Nhiên là không thể.
Khán phòng ngay lập tức trở nên sôi động, từng làn đạn mạc không ngừng lướt qua, tiếng trống trở nên dồn dập, nhịp điệu hối hả, giọng hát của Lâm Việt Nhiên vang vọng từ sân khấu, lan tỏa khắp ngóc ngách của buổi ghi hình.
“Trong lòng bứt rứt không yên
Dưới ngòi bút, dồn đầy nhiệt huyết
Ba bốn người quen cũ tiết lộ
Một bài viết được lòng người”.
“Một chút
Thêm một chút nữa
Đừng mong làm rối hướng tôi
Từ xưa đến nay,tự do vẫn là lý tưởng
Muôn việc ngàn đời đều theo gió
Sơn hà không rời, thành vương xưng bá
Ai hơn ai kiêu ngạo!”
———