Cảnh quay cuối của hôm nay là cảnh của Vân Ngạn và Diệp Lạc.
Diệp Lạc mặc trang phục màu trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng như tiên, Vân Ngạn mặc trang phục đen với lớp lót màu đỏ sẫm như máu, trông cực kỳ quyến rũ. Hai người đang giao thủ võ công trong phòng tối, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, thực chất lại tràn ngập tính cạnh tranh.
Vân Ngạn nghĩ, may đây không phải cảnh đánh lớn, nếu hôm nay phải đeo dây cáp, cái eo bị tra tấn mấy hôm nay của cậu chắc chắn không chịu nổi.
Lúc nghỉ giải lao, Mạc Lâm đưa chai nước cho Diệp Lạc rồi đi ra ngoài nghe điện thoại, mãi vẫn chưa trở về, cậu đành phải tập trung diễn, sau này rồi nghĩ cách.
Cậu mải mê quay phim, không nhận thấy sự im lặng đột ngột tiếp theo là tiếng xôn xao cách đó không xa.
Khi Thẩm Sơ Hành vào đến trường quay, trong chớp mắt hầu hết những người nhìn thấy hắn đều im lặng. Có lẽ do khí chất của hắn quá lạnh, không ai chủ động bắt chuyện với hắn, mãi đến khi hắn đi đến gần chỗ quay phim, người phụ trách mới đến hỏi: “Xin hỏi ngài là…?”
Thẩm Sơ Hành chỉ người mặc đồ đen ở gần đó: “Tôi tới tìm Vân Ngạn.”
Mọi người mở to mắt, người này không phải là chồng Vân Ngạn chứ!!!
Mọi người im lặng mở điện thoại, tìm tấm ảnh Vân Ngạn và chồng bước ra khỏi cửa hàng xa xỉ… Thân hình rất đẹp!
Đây là dáng người thần tiên gì! Trời ơi, nhìn không ra là đang đeo chân giả! Đẹp run chân luôn á!!!
Chồng Vân Ngạn đến đây thăm ban! Vân Ngạn chịu thả chồng ra ngoài rồi?
Thẩm Sơ Hành nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của mọi người, có hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ hơi nhíu mày, âm thầm chịu đựng, dù sao hắn cũng không thể vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ai. Hắn không cần che giấu bản thân như lúc trước nữa, huống chi, hắn còn hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể sóng vai cùng Vân Ngạn.
Trợ lý của Vân Ngạn đang đứng xem cậu diễn, nghe tiếng ồn ào mới biết Thẩm Sơ Hành đến, cậu ta chỉ mới gặp Thẩm Sơ Hành một lần lúc đến đón Vân Ngạn, vội đến chào hỏi, tiếp đó nhìn thấy trợ lý và vệ sĩ mang theo không ít trà bánh tinh xảo đi theo phía sau Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành nói chuẩn bị đến đây, Vân Ngạn đã sớm nói với đạo diễn và quản lý hậu cần, quản lý hậu cần và trợ lý phát trà bánh cho mọi người, khiêm tốn làm xong, không hề quấy rầy đến người đang đóng phim.
Ánh sáng trường quay rất chói mắt, diễn viên đang quay khó thấy rõ mặt những người đang đứng xem.
Thẩm Sơ Hành đi qua một vài nhân viên công tác, đứng một bên nhìn Vân Ngạn đang quay.
Lúc trước rèn luyện thân thể trong thời gian dài không phải vô ích, Vân Ngạn mặc đồ đen, chỉ đứng im ở đó cũng mang lại cảm giác lỗi lạc, động tác đánh đấm nước chảy mây trôi đẹp không sao tả xiết. So với lúc mặc trang phục hiện đại, Thẩm Sơ Hành phát hiện Vân Ngạn rất hợp với trang phục cổ trang, mái tóc dài tôn lên những đường nét mềm mại của cậu khiến cậu trông tinh xảo hơn.
Khuôn mặt như bình hoa, nhưng Vân Ngạn là người thuộc trường phái diễn xuất, dường như cậu có thể kiểm soát từng cơ trên khuôn mặt, đôi khi chỉ cần một vài biểu cảm rất nhỏ đã có thể vô cùng nhuần nhuyễn bộc lộ nội tâm nhân vật.
Thẩm Sơ Hành xem mà mê.
Có người lén mở camera chụp tấm ảnh, ánh sáng lạnh lẽo từ trường quay phản chiếu trên khuôn mặt của Thẩm Sơ Hành, trông rất tuấn tú, hắn lẳng lặng nhìn Vân Ngạn, ánh mắt vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng, còn mang theo chút u sầu thần bí.
Mọi người rít gào trong lòng: Aaa!!! Bọn họ cho rằng nhan sắc của Vân Ngạn đã là đỉnh cao, nhưng sao chồng của cậu cũng có thể đẹp như thế!!!
Đôi chồng chồng này không cho người qua đường sống à!
“Cắt!”
Cảnh quay cuối cùng cũng kết thúc, đạo diễn gọi Vân Ngạn và Diệp Lạc đến nói vài câu, xong xuôi, Vân Ngạn hơi thả lỏng, chống nạnh vặn người, khuôn mặt hiện ra ít mỏi mệt.
Nhưng cậu vừa quay người lại, nhìn thấy Thẩm Sơ Hành hai mắt lập tức phát sáng.
“Anh đến rồi!”
Vân Ngạn bước nhanh đến cạnh Thẩm Sơ Hành, vạt áo bị gió thổi uyển chuyển nhẹ nhàng bay phấp phới. Cậu nắm tay Thẩm Sơ Hành, vẻ mặt u ám lúc nhập vai vào nhân vật biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.
Thẩm Sơ Hành nhìn khóe mắt được trang điểm trông càng thêm quyến rũ của cậu, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, giơ tay sờ mặt cậu, thấp giọng hỏi: “Mệt không?”
Vân Ngạn lắc đầu.
Mọi người xung quanh im lặng hít sâu, cầm điện thoại chụp thêm tấm nữa, Vân Ngạn nhìn thấy, vội vàng đứng chắn trước mặt Thẩm Sơ Hành, xù lông nói: “Ơi ơi không được chụp, chụp tôi thì được, không cho chụp chồng tôi!”
Mấy người bị cậu nhìn vội vàng giấu điện thoại, cười cười tránh đi.
Vân Ngạn không thể giật điện thoại bắt người ta xóa được, đành phải từ bỏ: “Quên đi… Nhưng không được đăng lên mạng! Đừng để tôi thấy nó trôi nổi trên mạng… Tôi nghiêm túc đó!”
Một vài người bị Vân Ngạn bắt gặp bảo vệ điện thoại của mình, liên tục tỏ vẻ tuyệt đối không đăng, Vân Ngạn vẫn không yên tâm lắm thở dài, vội vàng kéo Thẩm Sơ Hành đi.
Vân Ngạn mở cửa phòng thay đồ, thấy bên trong không có ai, lập tức kéo Thẩm Sơ Hành vào. Lần này chỉ có Vân Ngạn với Diệp Lạc quay, lúc nãy Diệp Lạc nói một số lời thoại phía sau không ổn lắm nên đi tìm biên kịch thương lượng, chắc phải một lát nữa mới trở về.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Sơ Hành gấp không chờ nổi ôm lấy eo cậu, hôn lên môi cậu.
Nụ hôn qua đi, Vân Ngạn đẩy hắn lên sô pha phía sau, ngồi lên người hắn, cười hỏi: “Đẹp không?”
Kiểu trang điểm của cậu có hơi tà mị, nhưng nụ cười này còn “mị” hơn, Thẩm Sơ Hành siết chặt eo cậu, khàn giọng nói: “Đẹp.”
Vân Ngạn cười, hỏi hắn: “Đợi quay xong, em mua bộ này, khi nào về em mặc cho anh xem, được không?”
Thẩm Sơ Hành im lặng, lần nữa hôn cậu.
Ban đầu vì hiệu quả quay chụp, Vân Ngạn có thoa lớp son màu sáng, không biết từ lúc nào nó đã bị ăn sạch. Cuối cùng Vân Ngạn cũng nhớ ra nơi này vẫn là nơi công cộng, hôn xong vội vàng đứng dậy.
Quả nhiên, hai người họ không thể thân cận quá mức, dễ lên nòng.
Vân Ngạn đỏ mặt kéo Thẩm Sơ Hành đến giá treo quần áo, chỉ hắn mấy bộ thuộc về “Tuân công tử”: “Anh còn thích bộ nào không, nói em biết, khi nào về em mặc cho anh xem.” Dứt lời, cậu khẽ hôn vào sau tai Thẩm Sơ Hành.
Hai người cũng coi như là không giấu giếm nhau điều gì, nhưng Vân Ngạn không thể nào thay đồ dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Sơ Hành được, sẽ làm hắn liên tưởng tới mấy thứ không tốt… Lỡ như có cảm giác thì sao bây giờ?
Vừa lúc mấy cái giá quần áo này rất cao, quần áo được xếp dày đặc, có thể che khuất tầm nhìn của Thẩm Sơ Hành.
Vân Ngạn đưa lưng về phía Thẩm Sơ Hành, cởi từng chiếc áo phức tạp, cậu vừa mặc quần áo của mình vào, còn chưa kịp cài cúc áo sơ mi đã thấy màn hình điện thoại hiện tin nhắn của Mạc Lâm: “Cậu đang ở đâu?”
Vân Ngạn cầm điện thoại trả lời: “Ở phòng thay đồ.” Sau đó tiếp tục cài cúc áo.
Nhưng chưa kịp cài tới cái thứ hai, cửa phòng thử đồ đã bị đẩy ra, Mạc Lâm vừa cúi đầu nhắn gì đó, vừa đóng cửa: “Tôi vừa bàn bạc với Lạc Lạc về một chương trình giải trí, cậu có muốn quay cùng…”
Ngẩng đầu, thấy Vân Ngạn đang nắm chặt cổ áo: “Cậu vào phòng thay đồ mà không biết gõ cửa à?!”
Mạc Lâm mờ mịt: “Tôi vừa hỏi, Lạc Lạc nói không ở đây tôi mới vào.”
Vân Ngạn mở to hai mắt, không thể tin nói: “…Chỉ có tôi ở đây, anh muốn vào thì vào?”
Mạc Lâm nhìn bộ dạng che kín mít của cậu, thản nhiên cười: “Tôi từng ‘dùng’ thân thể của cậu rồi, cả người cậu có chỗ nào tôi chưa thấy? Có cái gì để che?”
Vân Ngạn: “…” Cái giọng điệu ngả ngớn này.
“À? Phải không?” Đúng lúc này, giọng nói không phải của Mạc Lâm hay Vân Ngạn vang lên.
Mạc Lâm vẫn luôn cúi đầu bấm điện thoại, rốt cuộc cũng dừng, cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Sơ Hành âm trầm đứng cạnh giá treo quần áo.
Mạc Lâm: “…” Sao cậu ta lại ở chỗ này!!! Sao không ai nói tôi biết!!!
“Tôi, tôi có thể giải thích!” Mạc Lâm lắp bắp nói.
…Thẩm Sơ Hành cau mày, nhiệt độ trong phòng lại giảm thêm vài độ.
Mạc Lâm: …Aaa cứu mạng!!!
Vân Ngạn vội vàng cài cúc áo, hai ba bước chạy đến cạnh Thẩm Sơ Hành, thấp giọng giải thích: “Trước khi em trở về, là anh ta duy trì thân thể này.”
Mạc Lâm: “Đúng đúng đúng!”
Thẩm Sơ Hành nghe giải thích, chỉ hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Lâm vẫn chết chóc như cũ.
Vân Ngạn vội vàng nắm tay Thẩm Sơ Hành, tiếp tục trấn an: “Dù sao anh ta cũng không phải con người.”
Mạc Lâm mở to hai mắt: Cậu mới không phải người!
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ Hành, Mạc Lâm lúng túng, liên tục gật đầu: “Đúng! Tôi không phải người… QAQ”
Lúc trước Thẩm Sơ Hành không biết đầu đuôi chuyện Vân Ngạn xuyên tới, nghe Vân Ngạn giải thích xong, nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Dù như thế nào đi nữa, Mạc Lâm cũng là ân nhân của họ, Thẩm Sơ Hành không thể tức giận, chỉ có thể gửi hắn ánh mắt cảnh cáo.
Mạc Lâm như được ân xá: “Tôi đi trước, hai người chơi vui vẻ nha!”
Anh ta xoay người muốn trốn, nhưng vừa mở cửa ra, anh ta sững người.
“… Lạc Lạc?”
Diệp Lạc đỏ mắt đứng ngoài cửa nhìn Mạc Lâm, nắm chặt tay, bả vai run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Cậu.” Mạc Lâm ngập ngừng: “Không phải cậu đang nói chuyện với biên kịch…”
Diệp Lạc không chờ anh ta nói xong, hít sâu, nhắm mắt, xoay người rời đi.
“Cậu nghe tôi giải thích!” Mạc Lâm vội vàng nói, nhưng Diệp Lạc không quay đầu lại, bước nhanh.
Mạc Lâm vội vàng xin hai người giúp đỡ: “Giúp tôi chút đi!”
Vân Ngạn vô tội buông tay, chỉ Thẩm Sơ Hành vẫn đang trầm mặc: Tôi còn chưa giải thích rõ với người này nữa nè.
“Xì.” Mạc Lâm nhìn Vân Ngạn với vẻ mặt “Cậu không trượng nghĩa”, khổ sở muốn khóc, vội vàng đóng cửa, chạy đi tìm Diệp Lạc.
Sau khi đóng cửa, Vân Ngạn cười, dựa vào vai Thẩm Sơ Hành: “Mạc Lâm ngả ngớn…”
Thẩm Sơ Hành nhớ lại những gì đã qua, lắc đầu nói: “Cho nên, những đối tượng mập mờ kia là do anh ta tìm về?”
“Đúng!” Vân Ngạn ngồi dậy: “Chờ em tẩy trang xong, lát nữa chúng ta đi ngắm hoàng hôn, em giải thích cụ thể cho anh.”
Hôm nay không phải quay đêm, thời tiết cũng tốt, lúc hai người đi đến cung điện, trời đã chạng vạng tối, những đám mây đỏ như lửa bao phủ bầu trời, đẹp đẽ và hùng vĩ.
Hôm nay có đoàn đang quay phim ở đây, người phụ nữ mặc trang phục cung đình đứng trên tường thành ngắm hoàng hôn, vẻ mặt bi thương.
Bọn họ đến một đại điện không người khác, cảm giác tráng lệ hoang vắng ập đến.
Bốn phía không bóng người, Vân Ngạn giang hai tay ra lui về sau mấy bước, cười hỏi Thẩm Sơ Hành: “Thế nào! Có phải rất đẹp không!”
Thẩm Sơ Hành gật đầu, Vân Ngạn chạy vài bước đến ôm vai hắn.
“Thật ra trước kia em… À, là lúc học cấp ba, lúc em vẫn là Kiều Tư Dụ, em thực sự rất muốn làm diễn viên.”
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu tựa đầu vào vai mình, hỏi: “Tại sao?”
Vân Ngạn ngẩng đầu lên, hất cằm, tự tin ngẩng mặt: “Bởi vì ông đây đẹp trai!”
Thẩm Sơ Hành bật cười, nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của cậu, nhớ đến khuôn mặt trước kia của Kiều Tư Dụ.
Dù cậu trông thế nào đi nữa, cậu vẫn là cậu, từ trong xương cốt vẫn mang theo thần thái trai đẹp.
“Đùa thôi.” Vân Ngạn gãi đầu, bị hắn nhìn nên có hơi ngượng, giải thích: “Thật ra thì lúc đó… em cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán, em thấy có thể trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau thì rất tuyệt, cho nên, em rất hâm mộ những người làm diễn viên.”
“Khi ấy em có nói với ba em, ba em thấy em không có tiền đồ. À đúng rồi, em nhớ ông ấy có nhắc tới anh nữa!”
Thẩm Sơ Hành ngạc nhiên: “Ông ấy nói gì?”
“Còn nói gì được nữa?” Trong mắt Vân Ngạn mang theo ý cười nhìn hắn: “Lúc đó anh là ‘con nhà người ta’, ngày nào ba em cũng nói, mày học Vương Lẫm con nhà người ta kìa, người ta gia thế tốt, còn là học bá, vừa nhìn đã biết tương lai có thể…”
…Có thể đủ tư cách trở thành người thừa kế, đưa Vương gia lên một tầm cao mới.
Nhưng giờ đây, hắn lại là người hủy diệt Vương gia.
Vân Ngạn không nói nữa, hơi xấu hổ nhìn Thẩm Sơ Hành.
Với tình hình hiện tại, nhắc tới chuyện năm đó có vẻ không ổn lắm.
Vân Ngạn nắm tay hắn: “Em xin lỗi.”
Thẩm Sơ Hành cũng nắm lấy, cười với cậu: “Chuyện đã qua rồi, anh không để ý. Ông ấy còn nói gì không?”
Vân Ngạn yên lòng: “Ông ấy còn nói, mày tiếp xúc với Vương Lẫm nhiều vào, học tập con người ta.”
Nhưng sau này cậu làm quen với Vương Lẫm, ba cậu lại không vui.
“Tóm lại, giờ anh vẫn hơn người, vẫn lợi hại.” Vân Ngạn nghiêm túc nhìn hắn: “Còn đẹp trai nữa.”
Thẩm Sơ Hành cười xoa xoa đầu cậu.
Vân Ngạn vừa đi vừa dựa vào người hắn, nói: “Nhưng mẹ em vẫn luôn ủng hộ em, không biết giờ mẹ em thế nào… còn có, còn có bà ngoại em.”
Cậu là con một, lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy, ba mẹ cậu vừa mới ly hôn, đến bây giờ cậu vẫn không dám nghĩ, mẹ và bà ngoại cậu sẽ ra sao.
“Hai người đều còn sống.” Thẩm Sơ Hành nắm tay cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu: “Cả hai khá ổn.”
“… Anh điều tra rồi?”
Thẩm Sơ Hành gật đầu: “Chờ em trở về, anh dẫn em đi gặp.”
“Tốt quá!” Vân Ngạn nhảy lên ôm hắn rồi hôn một cái: “Cùng em đi gặp mẹ chồng! Anh có hồi hộp không?”
Chương 71Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com