Vân Ngạn hỏi Thẩm Sơ Hành câu “gặp mẹ chồng có lo không” xong, cậu chợt nhận ra bản thân mới là người đang lo.
Nhiều năm không gặp, người bình thường còn phải rụt rè, huống chi một người chết đi sống lại, cũng khó giải thích rõ ràng.
Bây giờ cậu rất biết ơn tiền bối của Mạc Lâm không khôi phục ký ức cho cậu với Thẩm Sơ Hành ngay từ đầu, nếu không bọn họ chắc cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Quá căng thẳng và trân quý, cảm thấy không thể chạm đến. Nhiều năm trôi qua, cậu đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn trở thành người khác, cậu lấy thân phận gì đi gặp những người đã từng thân thiết?
Nói cậu “đã quay về”, hai người có tin không?
Vân Ngạn có hơi căng thẳng, Thẩm Sơ Hành ngược lại rất bình tĩnh, an ủi cậu: “Giờ chỉ cần ngắm cảnh đẹp là được, khi nào trở về anh kể em nghe tình hình gần đây của hai người họ, còn có tình hình của ba em, chỉ cần em muốn gặp muốn nhận, anh có cách.”
Vân Ngạn gật đầu.
Đúng vậy, điều cậu nên trân trọng nhất vào lúc này là ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp cùng Thẩm Sơ Hành.
Hai người đi loanh quanh phim trường đến khi mặt trời lặn mới về, hôm nay không ít người trong đoàn phim nhìn thấy Thẩm Sơ Hành, nhờ vậy Vân Ngạn mới yên tâm dẫn Thẩm Sơ Hành vào phòng đoàn phim thuê cho cậu, nhưng cậu chỉ ghé lấy vài thứ, cậu muốn ở chung với Thẩm Sơ Hành đến khi hắn trở về.
Về phần để Thẩm Sơ Hành ở đây với cậu, tuyệt đối không thể, buổi tối hai người không nhịn được làm chút chuyện gì đó sẽ quấy rầy đến mọi người.
Không ngờ vừa đến cửa khách sạn, đúng lúc gặp được Mạc Lâm cùng Diệp Lạc, hai người vừa xuống xe, Diệp Lạc đi phía trước, vẻ mặt uể oải, Mạc Lâm theo sát phía sau, cảm giác anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lúc đi dạo trường quay, Vân Ngạn đã giải thích cặn kẽ cho Thẩm Sơ Hành biết cái gọi là “chiếm dụng thân thể”, mặc dù Thẩm Sơ Hành không tức giận nữa, nhưng lại cảm thấy bất mãn với Mạc Lâm, ánh mắt nhìn Mạc Lâm hết sức lạnh nhạt.
“Diệp Lạc!” Vân Ngạn chủ động chào hỏi.
Diệp Lạc hơi sửng sốt, dừng bước, Mạc Lâm nhìn thấy bọn họ thì hết sức kích động, rối cục chịu rời khỏi Diệp Lạc, hai ba bước đi tới: “Mau giúp tôi giải…”
Còn chưa nói xong, anh ta cay đắng dừng bước, bây giờ đã là mùa thu, nhưng khi anh ta đến gần Vân Ngạn, nhiệt độ giảm xuống hơi nhanh…
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Sơ Hành, Mạc Lâm ngoan ngoãn lui trở lại bên cạnh Diệp Lạc, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Vân Ngạn. Còn chưa gõ được chữ nào, Diệp Lạc đi đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, trịnh trọng nói: “Xin lỗi.”
Mạc Lâm: “?”
Cả Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành sửng người trong giây lát, không biết nên phản ứng thế nào.
“Xin lỗi, tôi không biết nhìn người, không cẩn thận trong khâu tuyển người.” Diệp Lạc lại cúi đầu trước Thẩm Sơ Hành, chỉ Mạc Lâm: “Có thể thần kinh cậu ấy có chút vấn đề, tôi sẽ cân nhắc sa thải cậu ta.”
Mạc Lâm: “…”
Diệp Lạc vẫn còn tức giận, nói xong lập tức rời đi.
Vân Ngạn, người bị phớt lờ nãy giờ, phì cười ra tiếng, hỏi Mạc Lâm: “Anh nói gì với anh ấy vậy!”
Mạc Lâm vội đuổi theo Diệp Lạc, quay đầu quơ quơ điện thoại: “Trò chuyện wechat!”
Sau khi vào phòng, Vân Ngạn nhận được tin nhắn của Mạc Lâm, giải thích sơ qua những gì anh ta nói với Diệp Lạc.
Lúc ấy Diệp Lạc trò chuyện với biên kịch xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy Mạc Lâm đi tới phòng thay đồ nên đi theo, Diệp Lạc nghe rõ những gì Vân Ngạn với Mạc Lâm nói, nhưng không nghe được đoạn Vân Ngạn nói với Thẩm Sơ Hành, do họ đứng xa cửa, giọng nói rất mơ hồ. Sau đó, Diệp Lạc nghe Mạc Lâm nói: “Đúng, tôi không phải người!”
Câu này nghe rất vô nhân đạo! Nhất định là Thẩm Sơ Hành mắng cậu ta!
Vì vậy Diệp Lạc tưởng tượng ra vở kịch, cho rằng Mạc Lâm từng qua lại với Vân Ngạn.
Nếu họ đã từng bên nhau, vậy chả trách lần đầu đi bắn giả chiến trông họ rất thân thiết, chả trách Vân Ngạn không muốn chọn Mạc Lâm làm đồng đội, chả trách lúc rảnh rỗi là cả hai rủ nhau tụ tập nói chuyện.
Họ thật sự rất thân nhau.
Nhưng tình cảm Vân Ngạn dành cho Thẩm Sơ Hành không phải giả, bình thường lúc cậu ở cạnh Mạc Lâm ánh mắt rất bình thường, rất tự nhiên, có vài người sau khi chia tay vẫn muốn làm bạn, có lẽ Vân Ngạn nói với Mạc Lâm “chúng ta đã chia tay”, rồi làm bạn với nhau.
Thế nhưng Mạc Lâm vẫn trêu ghẹo Vân Ngạn!
Hơn nữa còn làm trò trước mặt chồng người ta!
Thật không biết xấu hổ!!!
Diệp Lạc thấy bản thân đã nhìn lầm Mạc Lâm, Mạc Lâm muốn giải thích, lại hết đường chối cãi.
Diệp Lạc hỏi anh ta: “Cậu nói ‘đã dùng’ là có ý gì?”
Mạc Lâm nói: “Ý trên mặt chữ! Ý là ‘đã dùng’ rồi!”
Diệp Lạc tức giận thở hổn hển: “Nếu tôi hiểu không sai, chắc chắn câu này mang ý sỉ nhục! Cho dù hai người… từng làm cái kia, cũng không thể dùng từ này!”
Mạc Lâm tan nát: “Không phải nghĩa đó….”
Nhưng nếu anh ta giải thích, anh ta phải nói cho Diệp Lạc biết anh ta là ai, đến từ đâu, tại sao lúc trước lại ở trong thân thể của ‘Vân Ngạn’.
Sẽ bị lộ hết mọi thứ!!!
Nhưng ngoài cái này anh ta hết cách rồi.
Anh ta chỉ có thể nói: “Bây giờ tôi không giải thích rõ cho cậu được, nhưng cậu nhìn đi, Thẩm Sơ Hành ở bên trong, nhưng cậu ta không đánh tôi, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mọi chuyện không giống cậu nghĩ!”
“Cũng có thể do Thẩm Sơ Hành tốt tính!”
“Cậu ta tốt tính???” Mạc Lâm ngạc nhiên đến ngây người: “Nếu mọi chuyện giống cậu đoán, cậu ta có thể biến tôi thành tro đấy!!!”
“Vậy ý của cậu là gì?” Diệp Lạc đỏ mắt, lẳng lặng nhìn anh ta: “Tôi cho cậu cơ hội giải thích.”
Mạc Lâm im lặng hồi lâu.
Đây là chuyện lớn, Mạc Lâm cần phải ngẫm lại.
Vậy nên anh ta quyết định dẫn Diệp Lạc đi ăn cơm.
Trong lúc ăn, Mạc Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm nói.
“Đến lúc này, tôi không thể giấu cậu nữa.”
Diệp Lạc: ?
Mạc Lâm hít một hơi: “Thật ra… Tôi là người ngoài hành tinh.”
Diệp Lạc vừa uống được ngụm canh, suýt thì trôi tuột xuống khí quản.
Mạc Lâm vội đưa khăn giấy cho Diệp Lạc, nhìn thấy anh ổn rồi mới tiếp tục nỗ lực nói: “Lúc trước tôi ở trong thân thể của Vân Ngạn… Cậu không tin? Cậu tin chuyện trọng sinh không? Du hành thời gian nữa? Đoạt xá thì sao? Linh hồn bất tử? Cậu tin không?”
Diệp Lạc: “… Tôi cảm thấy có lẽ cậu mắc chứng hoang tưởng.”
Không lẽ Mạc Lâm bị giáo phái kỳ quái nào đó dẫn dụ rồi!
Nói thêm nữa, Mạc Lâm thấy có liên quan đến quyền riêng tư của Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn, cả đề tài nghiên cứu chuyện ‘mập mờ’ của bản thân, anh ta không biết nên nói gì, không nên nói cái gì, vậy nên chỉ nói sơ qua.
Cuối cùng Diệp Lạc đúc kết ra đầu óc Mạc Lâm có bệnh, tức giận trở về khách sạn.
Mạc Lâm hỏi Vân Ngạn: “Chuyện của hai người, tôi có thể nói cậu ấy biết không?”
Câu hỏi này xem như là tiếng người, ít nhất xét đến quyền riêng tư của cậu với Thẩm Sơ Hành, hình như anh ta hơi đáng tin rồi.
Vân Ngạn đưa cho Thẩm Sơ Hành xem, đợi Thẩm Sơ Hành đồng ý rồi mới trả lời Mạc Lâm: “Anh có thể nói với Diệp Lạc, chỉ là… có thể anh ấy không tin đâu.”
Mạc Lâm trả lời: “Nên tôi mới muốn cậu với Thẩm Sơ Hành giải thích tiếp tôi!”
Vân Ngạn: …
Mạc Lâm: “Cầu! Xin! Cậu!”
Vân Ngạn nhìn mấy biểu cảm đau khổ Mạc Lâm gửi, vừa buồn cười vừa không đành lòng: “Được, vậy đợi một chút, tôi đi ăn cơm với Hành Hành đã.”
“Không cần! Tới chỗ tôi ăn này! Phòng tôi có bàn! Tôi gọi lẩu cho hai người!”
… Thế nên, nửa tiếng sau, bốn người ngồi trong phòng Mạc Lâm ăn lẩu.
Mạc Lâm kể từ lúc anh ta đến trái đất cho đến nghiên cứu của đàn anh, xen kẽ thêm rất nhiều lý thuyết du hành thời gian làm kẻ kém khoa học tự nhiên như Diệp Lạc nghe không hiểu gì hết, lúc sau, trong ánh mắt hâm mộ của Diệp Lạc, Vân Ngạn cùng Thẩm Sơ Hành xác nhận và bổ sung thêm.
Bởi vì tình tiết quá chi tiết, cộng thêm giọng nói đầy tính truyền cảm của Mạc Lâm, Diệp Lạc dần nghe đến mê mẩn, mặc dù đã ăn cơm chiều, nhưng vẫn chuẩn bị thêm không ít thịt bò tới nghe kể chuyện xưa.
Sau đó, Diệp Lạc cuối cùng cũng hoàn hồn, hỏi: “Vậy… chủ đề nghiên cứu của cậu là gì?”
Mạc Lâm vội nói: “Mối quan hệ thân mật sơ cấp giữa người với người.”
Vân Ngạn đang dùng muôi vớt bò viên cho Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành dùng đũa gắp, hai người nghe vậy đồng thời quay đầu, vẻ mặt cạn lời nhìn Mạc Lâm.
Mạc Lâm: “…”
Từ trong đôi mắt khinh bỉ của đôi chồng chồng kia anh ta nhìn được hai chữ “người hèn” to đùng.
Diệp Lạc: “Cậu nghiên cứu cái này thì dùng thể xác Vân Ngạn làm gì?”
Đổi thành hai từ ‘thể xác’, mọi người nghe thoải mái hơn rất nhiều.
Mạc Lâm: “Tiết kiệm năng lượng.”
Diệp Lạc: “Vậy năng lượng đâu?”
Mạc Lâm: “Dùng để tạo ra thân phận hiện tại của tôi.”
“Sao cậu phải tạo ra thân phiên hiện tại?”
Mạc Lâm sửng sốt.
Suy nghĩ nửa ngày, anh ta cảm thấy, có lẽ đây là thời điểm tốt nhất để thổ lộ tình cảm.
“Bởi vì…” Hiếm thấy Mạc Lâm đỏ mặt, nghiêm túc nhìn Diệp Lạc: “Bởi vì, tôi thích cậu, cho nên mới quyết định dùng thân phận con người ở lại đây.”
Diệp Lạc ngây người.
Vân Ngạn với Thẩm Sơ Hành cũng không ngờ Mạc Lâm sẽ nói thẳng, họ cùng dừng đũa.
Mười giây sau, Diệp Lạc chớp mắt, bộ dạng vô cùng bình tĩnh: “Không thể nào? Chúng ta không cùng một loài, phải cách ly sinh sản*.”
*Ngăn cản các loài khác nhau phối giống, do con cái của phép lai khác loài không thể có con (bất hữu thụ).
Mạc Lâm, Vân Ngạn, Thẩm Sơ Hành: “…”
Năm giây sau, Diệp Lạc ý thức được mình vừa nói cái gì, đỏ mặt, vội vàng buông đũa che mặt: “Aaaa tôi chưa nói gì hết!!!”
Mạc Lâm cười nói: “Cậu muốn sinh? Kỹ thuật của chúng tôi có thể giúp cậu thực hiện nguyện vọng này, thật đó, hành tinh của bọn tôi cũng đẻ con, hơn nữa hiện tại tôi đang trong thân xác con người, trên lý thuyết gen của chúng ta có thể…”
“Nín!!!” Diệp Lạc che miệng Mạc Lâm lại: “Muốn sinh cũng là cậu sinh!!!”
Mạc Lâm bị che miệng, vẫn muốn nói: “Chỉ cần cậu muốn! Tôi nguyện ý sinh cho cậu!!!”
Vân Ngạn trợn mắt há mồm: Vừa rồi còn đang giải thích, đột nhiên cái tỏ tình? Giờ lên kế hoạch sinh con luôn rồi?
Hầu kết Vân Ngạn trượt lên xuống, tự nhiên cậu nghĩ, sấn tới hỏi Thẩm Sơ Hành: “Anh có muốn chúng ta cũng sinh một đứa…”
“Không cần.” Thẩm Sơ Hành nắm tay cậu, trầm mặt nói: “Sẽ làm em phân tâm.”
Vân Ngạn phì cười, khẽ hôn lên môi hắn: “Vâng, chỉ yêu mỗi anh thôi.”
Diệp Lạc và Mạc Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Diệp Lạc nhớ lại lời giải thích dài dòng của Mạc Lâm, hỏi: “Vậy, thân thể hiện tại của cậu, là thân thể nhân loại?”
Mạc Lâm gật đầu: “Chỉ có linh hồn chúng tôi đến đây, hiện tại tôi muốn sinh hoạt trong thân thể con người, sẽ bị giới hạn bởi quy luật tự nhiên của hành tinh này.”
Diệp Lạc nhíu mày: “Không, tôi không tin lắm.”
Mạc Lâm đưa cái mũ bảo hiểm kia cho anh xem: “Xem cái này, đây là thiết bị dùng để khôi phục ký ức.”
Sau đó từ vali lấy ra một vật nhìn giống đồng hồ, mở ra, màn hình đột nhiên xuất hiện trong không trung, Mạc Lâm dùng tay lướt trong không khí, mở ra một đống thư mục.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, Mạc Lâm giải thích: “Đây là tôi… Dùng ngôn ngữ của mọi người, đây là máy tính tư nhân của tôi.”
Diệp Lạc nhìn thấy một thư mục tên “dữ liệu thực nghiệm”, chỉ vào nó: “Tôi có thể xem không?”
Hầu kết Mạc Lâm trượt lên xuống, Diệp Lạc xem xong thì bại lộ hết rồi còn gì!!!
Lúc này, Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào sản phẩm công nghệ trong tay Mạc Lâm, nói: “Tôi có thể xem đồng hồ của cậu chút không?”
“Không được!” Mạc Lâm vội vàng tắt máy, cất đi, an ủi Diệp Lạc: “Lát nữa cho cậu xem.”
Vậy là có thời gian suy nghĩ ra mấy lời nói dối rồi!
Mà đối với Thẩm Sơ Hành, lý do từ chối của Mạc Lâm rất chính đáng: “Lần trước mũ bảo hiểm bị cậu giữ lâu như vậy, đưa cái này cho cậu chắc là một đi không trở về… Chúng tôi có quy định không được thắp sáng công nghệ kỹ thuật cho thế giới này!”
Thế giới quan của Diệp Lạc bị rửa sạch một lần, tin thì tin, nhưng anh vẫn có hơi hoài nghi nhân sinh.
Diệp Lạc bất giác gắp rất nhiều thức ăn vào bát, sau đó anh chợt nói: “Vậy, chuyện của Du Lãng là sao?”
Mạc Lâm: “…” Đệt, quên mất chuyện này.
“Cậu trêu ghẹo Du Lãng đúng không?” Trong mắt Diệp Lạc lóe lên tia thất vọng, tôi biết ngay cậu là loại người này!
Mạc Lâm nhìn ánh mắt của Diệp Lạc, biết vậy chẳng làm, đành phải đem chuyện của Du Lãng lúc trước kể cho Diệp Lạc, Vân Ngạn ngồi một bên vén tay áo, chứng minh bằng vết sẹo không mấy rõ ràng do bị điện giật: “Anh coi, thần kinh của Du Lãng không bình thường lắm đâu, thật sự không thể coi là lỗi của Mạc Lâm.”
Diệp Lạc nhìn chằm chằm vết sẹo trên cánh tay của Vân Ngạn, liên kết dòng thời gian, hỏi Mạc Lâm: “Cho nên… Cậu trêu ghẹo Du Lãng, còn người bị điện giật là Vân Ngạn?”
Mạc Lâm chột dạ gật đầu.
“Vậy.” Diệp Lạc đau lòng nhìn Vân Ngạn: “Cậu có bồi thường gì cho cậu ấy không?”
Vân Ngạn vội nói tiếp: “Ví dụ như chữa trị mắt cá chân cho Thẩm Sơ Hành.”
Mạc Lâm trợn mắt nhìn cậu.
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu nhìn Vân Ngạn: “Em từng nói với cậu ta?”
Vân Ngạn nắm tay Thẩm Sơ Hành, nhìn Mạc Lâm, không ngừng cố gắng: “Chúng tôi còn giúp anh chứng minh thân phận với Diệp Lạc, nếu anh có thể chữa trị mắt cá chân cho Thẩm Sơ Hành, chẳng phải càng tỏ rõ thân phận của anh sao?”
Mạc Lâm hơi há miệng, còn chưa nói gì, Diệp Lạc cũng mở to hai mắt mong chờ nhìn anh ta: “Có thể không?”
Mạc Lâm: “…”
Diệp Lạc cũng nhận ra Thẩm Sơ Hành đi đứng không giống người thường, lúc trước không nghĩ chân của hắn có chút vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt của Vân Ngạn cũng biết bọn họ mong chờ chuyện này đến cỡ nào.
“Không phải đến con còn có thể sinh à? Mắt cá chân… Chắc là cũng có thể, đúng không?” Diệp Lạc chờ mong.
Vân Ngạn cũng chờ mong nhìn Mạc Lâm.
Không tính Vân Ngạn.
Diệp Lạc dùng ánh mắt sạch sẽ tràn đầy sùng bái và kỳ vọng nhìn mình, thật sự khiến người ta phải cảm thán!
Thật sự, không đành lòng nhìn Diệp Lạc thất vọng.
Mạc Lâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng, gật đầu.
Vân Ngạn vỗ tay: “Tốt quá!”
Diệp Lạc cũng cười, Mạc Lâm bị anh lây cũng muốn cười.
Mà giờ phút người, người lý trí duy nhất là Thẩm Sơ Hành.
“Chẳng phải nói không còn năng lượng à? Lần này có phải đổi không? Đổi cái gì?”
Diệp Lạc cũng thắc mắc nhìn Mạc Lâm.
Mạc Lâm thở dài: “Năng lượng dự trữ của tôi chỉ có tôi dùng được, cho dù có dư cũng không thể sử dụng cho người khác, trừ khi trao đổi, nhưng, có một ngoại lệ.”
“Ngoại lệ gì?” Vân Ngạn hỏi.
“Tôi mắc lỗi trong quá trình thực nghiệm, cần năng lượng bù đắp, có thể xin bên chúng tôi.”
“Trả giá thế nào?” Thẩm Sơ Hành biết, nếu có thể tùy ý chuyển đổi, có lẽ anh ta đã sớm giúp. Kéo dài như vậy, bọn họ gần như là lợi dụng tình cảm của Diệp Lạc ép Mạc Lâm đồng ý, chắc chắn có gì đó khiến anh ta không muốn làm chuyện này.
“Trả giá, thật ra cũng không có gì…” Mạc Lâm thở dài, đau đầu: “Đây thuộc về sự cố thực nghiệm, sẽ bị xử phạt… bị cho lưu ban.”
Chương 72Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com